Nhất Thế Chi Tôn - Chương 307: Dịch chuyển ngoài ý muốn
Ánh nắng sớm chưa đủ xua tan hết bóng tối xung quanh, bóng Thượng Quan Hoành dần biến mất vào trong bóng tối.
Mạnh Kỳ đứng im, ban đầu không hiểu lắm, sau đó cảm thấy sung sướng, Thượng Quan Hoành là bị phong tư khí độ của hắn thuyết phục đó à? Chưa từng giao thủ đã không còn tâm chiến thắng?
Quả nhiên, chuyện cảm ngộ thiên địa, tự tìm con đường cho mình là một chuyện luôn làm người ta ngưỡng mộ.
Hắn vô cùng sung sướng xoa cằm, rờ phải những cọng râu dài cứng cứng.
Ủa… Mạnh Kỳ giật mình, đưa cả hai bàn tay lên sờ khắp mặt, sao râu nhiều thế? Tóc râu đều dài luồm xuồm, chẳng khác gì dã nhân!
Hình tượng của ta a!… Mạnh Kỳ “ai oán”, râu bắt đầu thi nhau rơi xuống, từng nhúm từng nhúm, chỗ đứt phẳng lì như bị một con dao vô hình cạo qua, chỉ trong nháy mắt, gương mặt của hắn lại trở nên nhẵn thín.
Không phải Cao Lãm cũng làm vậy sao, y cũng dùng một con dao vô hình để cạo!
Ba tháng nay, Mạnh Kỳ đều dành tâm tư tìm hiểu Như Lai Thần Chưởng thức thứ nhất ‘Duy Ngã Độc Tôn, nhờ hạt Bồ Đề tử và tâm cảnh bản thân hỗ trợ, ngộ ra hai bộ công pháp, một bộ đao pháp và một bộ kiếm pháp, đều là công pháp Ngoại cảnh!
Đao pháp không có chiêu thức cụ thể, giống với Vô Tướng Kiếp Chỉ của Thiếu Lâm, vô hình đả thương người, nhưng đẳng cấp thấp hơn, không đạt tới trình độ “từ chân không sinh có, vô hình lại vô tướng” như Vô Tướng Kiếp Chỉ, tuy nhiên vẫn cao hơn Kim Cương Ấn một bậc, Mạnh Kỳ đặt tên là Vô Tướng Thiện Đao.
Có lẽ vì Lưu Hỏa có chứa đựng một tia Bát Bộ Thiên Long Hỏa, kiếm pháp Mạnh Kỳ lĩnh ngộ ra cũng có tương quan với nó, kiếm có tám chiêu, ba chiêu thiên, Long, Dạ Xoa là Ngoại cảnh, năm chiêu còn lại là Khai khiếu.
Nên Mạnh Kỳ rất thoải mái đặt tên cho nó là Bát Bộ Thiên Long Kiếm.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của Mạnh Kỳ không phải hai môn công pháp và thiên nhân giao cảm. Đây là chuyện đương nhiên, hắn đã đoán trước được, một là để xây dựng con đường cho mình, hai là nhờ hỗ trợ của Dịch Cân Kinh và lĩnh ngộ bản thân, hắn đã càng tiến gần thêm tới cảnh giới Ngoại cảnh của Bất Tử Ấn Pháp và Độc Cô Thiên Đao, ba chính là Bát Cửu Huyền Công cũng có tăng tiến.
Hắn cột tóc lên, rửa mặt mày sạch sẽ, thay bộ áo xanh khác, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống củng cố cảnh giới.
Thiên nhân giao cảm đã bắt đầu có chút thành tựu, cũng cố thiên nhân giao cảm chính là củng cố nội thiên địa.
Tinh khí thu liễm, Mạnh Kỳ bắt đầu nhìn vào bên trong mình.
Hư không u ám, thâm thúy vô tận, nguyên thần khoanh chân ngồi ngay giữa hư không, không tiến không lùi, không lên không xuống, mô phỏng ‘nguyên thủy’.
Dưới nguyên thần, Cửu khiếu và các cơ quan nội tạng như tim gan thận phổi đều bắt đầu diễn hóa chư thiên.
Các khiếu huyệt khắp người và xương cốt, máu huyết tạo thành một giới, trong đó có vì sao lấp lánh, có núi có sông, diễn hóa ra một vũ trụ riêng biệt.
Đây chính là cái gọi là nội thiên địa, ngoài rất ít đại năng, ví dụ như Nguyên Thủy Thiên Tôn, Mạnh Kỳ dám nói nội thiên địa của hắn khác hẳn với nội thiên địa của tất cả những người hắn biết!
Hắn quyết định chọn con đường “dung nạp biến hóa, thân thành bất diệt”.
Nhưng hắn dựa theo lý giải của bản thân để suy diễn, nguyên thần coi là tối thượng, tự nguyên thủy tự Bồ Đề, có chút khác biệt với con đường Bất Diệt Đạo Thể mà lại có chút đến gần Bồ Đề Kim Thân.
Nội thiên địa của hắn vẫn còn rất thô sơ, đơn giản, chỉ mới có hình dáng, chưa có nội dung, thế giới trong đó vẫn còn rất mơ hồ, hỗn độn, đương nhiên những chuyện này đều là sau này khi thành Ngoại cảnh sẽ tu luyện, bây giờ hắn chỉ cần điều chỉnh chúng, tìm cách để nội và ngoại thiên địa cộng minh với nhau thế nào tốt nhất.
Nếu theo đường bình thường, Mạnh Kỳ có thể dựa theo Bát Cửu Huyền Công để điều chỉnh, tiền nhân đều đã có miêu tả, nhưng hiện tại con đường của hắn chẳng giống với hướng nào, tuy cũng dùng để tham khảo được, nhưng tự mày mò vẫn hay hơn, không thể nóng vội.
Tâm thần nhìn vào trong cơ thể, Mạnh Kỳ chìm vào trạng thái không minh, thong thả điều chỉnh nội thiên địa, cơ lóe lên màu ám kim, các khiếu huyệt lờ mờ tỏa quang mang.
Bỗng Mạnh Kỳ giật mình lo lắng, không phải vấn đề ở trong người, mà là nhân tố bên ngoài.
Hắn ngừng ngang, mở mắt, nhìn thấy chung quanh người người qua lại ồn ào.
Trước mắt là một ngôi chùa tường vàng ngói đen, trong sân có một cái cây to, vẻ thanh tịnh.
Nhưng hắn nhớ mới vừa rồi hắn vẫn còn đang ở trong vùng biên giới thảo nguyên, giữa hoang dã!
Sao tự nhiên lại chuyển dịch hư không?
Có phải là ảo cảnh?
Mạnh Kỳ nhíu mày, nhớ tới một chuyện, sau khi luyện thành mi tâm tổ khiếu, phải đề phòng Ngoại ma xâm nhập, đây là phản phệ của thiên địa tự nhiên.
Ngoại ma có lẽ là Tha Hóa Tự Tại Thiên ma bộ tộc, cũng có thể là một loại ngẫu nhiên khác, ví dụ như một khúc mắc nào đó trong gia đình, hay của tình yêu, vẫn còn quanh quẩn trong lòng, chưa giải quyết được, tóm lại sẽ ảnh hưởng tâm linh, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, là khó khăn tu luyện giả nào cũng phải gặp.
– Ta bị ngoại ma xâm nhập tạo ra ảo cảnh?
Mạnh Kỳ đứng giữa đám đông, toàn lực cảnh giác.
Quanh hắn, dòng người ùn ùn di chuyển, chỉ có một mình hắn đứng yên bất động, trông rất kì quái khác thường, khiến nhiều người phải ngoái qua nhìn.
Nhìn lên ngôi chùa, Mạnh Kỳ đọc thấy tên của nó:
– Viên Giác Tự.
Viên Giác Tự… Nghe quen quen… Mạnh Kỳ mím môi, cố nhớ lại, đồng thời dỏng tai lên nghe người qua lại xung quanh nói chuyện.
Cách hắn không xa có một người kể chuyện, gõ thanh gỗ đánh cốp một cái, cao giọng nói:
– Hôm qua đang kể tới trận chiến giữa Ma hậu và Hữu tướng, trận đánh đó quả thực là gió nổi mây phun, điện thiểm lôi minh, phật thần giao chiến, ở một chỗ khác, Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh đánh thẳng vào Thái Tử phủ, giết chết Thái tử giữa thiên quân vạn mã!
Ma hậu? Kinh Thần Kiếm? Viên Giác Tự! Mạnh Kỳ nheo mắt, rốt cuộc nhớ ra đây là nơi nào, đây là Viên Giác Tự, nơi Ma tôn tọa hóa, lưu lại bốn chữ “thì ra như vậy” và da của Ma tôn!
Hắn cẩn thận lôi tấm da kia ra.
Vừa gặp gió, tấm da đột nhiên bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro tàn, rơi xuống đất.
– Thì ra là ‘ngươi’ dẫn ta đến đây…
Mạnh Kỳ mỉm cười:
– ‘Ngoại ma’ của ta đang ở đâu?
Hắn không nhìn thấy dấu hiệu của ảo cảnh, nên biết đây là thế giới thực, là thế giới của Ma hậu Kiếm Hoàng, thế giới của Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh, muốn rời khỏi đây, phải tìm ra ‘ngoại ma’, giết chết nó!
Mạnh Kỳ không buồn nghĩ vì sao Ma Tôn ngoại ma lại có thể lôi hắn chuyển dịch thời không, vì hắn biết đó chính là do bốn chữ “thì ra như vậy”.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, nhàn nhã đi vào Viên Giác Tự, như một kẻ vào chùa dâng hương lễ Phật bình thường.
Vào chùa, xuyên qua hai đại điện, Mạnh Kỳ bỗng có cảm ứng, quay người chuyển hướng qua thiên điện bên hông.
Thiên Điện không náo nhiệt như những chỗ khác, vắng vẻ lạnh lùng, chỉ có mấy người song đều là người canh cửa, nhìn là biết là cao thủ.
Thấy Mạnh Kỳ đi tới, họ bước lên cản lại.
Nhưng họ đều rùng mình một cái, biến sắc, động tác khựng lại, để mặc Mạnh Kỳ lướt qua, đi vào trong thiên điện, chỉ ngạc nhiên nhìn theo hắn.
Trong Thiên Điện có một nữ tử mặc áo trắng đang ngồi trên bồ đoàn, đối diện với tượng phật, chỉ nhìn cái dáng người cũng cảm thấy đẹp đẽ, thanh thoát.
Mạnh Kỳ đi tới cạnh bà ta, mắt nhìn phật tượng, khẽ cười:
– Ma tôn khám phá hồng trần, đã xuất gia làm tăng, Ma hậu cũng muốn cạo đầu làm ni sao?
Nữ tử áo trắng cũng nhìn tượng phật, giọng khàn khàn mị hoặc:
– Mấy năm không gặp, không ngờ ngươi đã đạt tới trình độ này.
– Ngươi cũng đến để lo cho Kiếm Hoàng trước lúc lâm chung?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì