Nhất Thế Chi Tôn - Chương 308: Cố nhân
Phật tượng vàng óng ánh, với nụ cười thường trực, như đã nhìn thấu thù hận đau khổ vẫy vùng của nhân gian, chỉ còn cười mà thôi.
Nữ tử áo trắng này chính là Ma hậu.
Lo cho Kiếm Hoàng trước lúc lâm chung? Mạnh Kỳ sửng sốt, mình tới giới này, ngoài vì ngoại ma quấy nhiễu, còn vì nhân quả?
Ngày xưa Kiếm Hoàng yêu quý anh tài, không tiếc chỉ điểm, khai sáng con đường kiếm pháp cho hắn, nay ông đã già, gần đất xa trời, thật là trùng hợp, mình có làm được gì cho ông không?
Mạnh Kỳ vẫn nhìn tượng phật:
– Mỗ đi thăm cố nhân, đương nhiên sẽ không quên đi thăm Kiếm Hoàng tiền bối, ông ấy có ân chỉ điểm cho mỗ.
– Đột ngột xuất hiện, xong việc biến mất, coi thanh danh phú quý như cặn bã, thế gian có tông phái ẩn tu thật sao?
Ma hậu đứng dậy, nhìn hắn.
Nàng hỏi nhưng vốn chẳng hề hy vọng có câu trả lời, nên hỏi tiếp:
– Kiếm của ngươi đâu?
– Kinh Thần Kiếm.
Tiểu Mạnh sao có thể không có kiếm?
Mạnh Kỳ cười:
– Quên mang theo.
Hắn cũng quay sang nhìn Ma hậu, áo trắng ôm sát vào cơ thể, làm những đường cong hiện ra lồ lộ, làm người ta khô cả miệng, mặt đeo khăn che, nhan sắc tuyệt thế chỉ hiện lờ mờ, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn.
Một vưu vật như vậy đứng trong thiền đường, giữa tượng phật, hương án, giữa nơi thanh tịnh mà lại chẳng hề có vẻ gì tương khắc, ngược lại lại vô cùng hòa hợp, cứ như nàng đương nhiên phải đứng ở nơi này.
Thiên nhân hợp nhất… Mạnh Kỳ thầm than. Lúc đó mình chưa đủ nhãn lực, chỉ có thực lực Đại tông sư bình thường mà đi làm loạn, nếu không phải có tiếng đàn tương trợ của Nguyễn Ngọc Thư, Ma hậu lại chỉ là muốn thử thực lực của mình, chứ không phải đánh thật, thì làm sao hắn có khả năng chém được một sợi tóc của nàng, làm rơi khăn che mặt của người ta?
Đương nhiên, hiện giờ Ma hậu mạnh hơn lúc đó, thiên nhân hợp nhất của nàng lúc đó vẫn còn chưa hoàn mỹ, Kiếm Hoàng mạnh hơn nửa bậc, thiên nhân hợp nhất đã viên mãn, đang đi tìm con đường cho bản thân, không biết bây giờ ông đã tìm ra chưa…
Cảm nhận được ý thưởng thức của Mạnh Kỳ, Ma hậu lạnh nhạt:
– Mới đạt quên kiếm?
– Không phải đạt cảnh giới quên kiếm, chỉ là để quên ở khách điếm mà thôi.
Mạnh Kỳ cười.
Ma hậu bỗng có cảm giác không hiểu được hắn.
Mạnh Kỳ xoay người, đi trở ra ngoài, thực thong dong, thực nhàn nhã, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Ma hậu cũng không ngăn cản, lại quay nhìn tượng phật:
– Phật sống cũng đã vào kinh sư, từng nói sẽ siêu độ ngươi.
– Ta đã tới bờ Bỉ Ngạn, cần gì siêu độ.
Mạnh Kỳ vẫn bước không dừng.
– Tông chủ, hắn là ai?
Một nữ tử đứng hầu hỏi Ma hậu.
Sao người này lại tự nhiên xuất hiện, lại tự nhiên rời đi?
Mà tông chủ lại để mặc cho hắn làm như thế !
Ma hậu lạnh lùng:
– Kẻ khiến Phật sống buông lời muốn siêu độ chẳng có bao nhiêu, kẻ còn sống được lại càng ít.
Mọi người cau mặt cố suy nghĩ, một người bỗng bật thốt:
– Kinh Thần Kiếm?
Ngày xưa Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh vào Vân Nhạn Quán bắt mất đặc phái viên, ra vu ngoại tàn sát, sau đó gây hỗn loạn khắp kinh sư, phá hư tính toán của Tây Lỗ, khiến Phật sống phải phát lời đòi siêu độ, nhưng sau đó hắn hoàn toàn biến mất, ngay cả Phật sống cũng không tìm được, mọi chuyện cũng dần chìm vào quên lãng.
– Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh?
Cái tên này…. Đám người nhìn nhau, nghĩ bão táp đã lại sắp tới rồi.
Không ngờ người này cũng đến đây!
Quả thật cao thủ khắp nơi đều tới kinh sư!
Kiếm Hoàng sắp gây nên đại biến giống năm đó hay chăng?
***
Phòng quý nhất của Tiêu Tương Lâu cửa chỉ khép hờ, để người hầu mang đồ ăn vào.
Người tới lâu đều không tự chủ nhìn vào phòng này, vì trong này đang có mấy đại nhân vật lừng danh giang hồ, tiếng tăm lừng lẫy!
Trong thế giới võ đạo đấu với hoàng quyền này, cao thủ võ lâm đương nhiên sẽ được mọi người chú ý.
– Ta thấy Như Trân cô nương mới nháy mắt với ta, có phải đêm nay ta sắp được hưởng diễm phúc không?
Trưởng Tôn Cảnh cạn một ly, cười ha hả.
Y lưng hùm vai gấu, dáng vóc oai hùng, dáng vẻ thành thục, hào sảng.
Như Trân là hoa khôi nổi danh nhất của Tiêu Tương lâu.
– Không chừng là nháy mắt với bần tăng đó.
Ngồi đối diện với Trưởng Tôn Cảnh là một hòa thượng mặc tăng bào trắng, rất sạch sẽ, không dính bụi trần, Như Ý tăng.
Trưởng Tôn Cảnh cười:
– Đại sư là muốn nhắc ta một chữ viết tăng, hai chữ viết hòa thượng, ba chữ cực lạc quan, bốn chữ sắc trung ác quỷ?
– Bần tăng không phải hòa thượng hái hoa, mà là Như Trân cô nương thường quan tâm Phật pháp.
Như Ý tăng cười tủm tỉm trả lời, sau đó chuyển đề tài:
– Ba năm không gặp, không ngờ ngươi lại đạt tới được trình độ đến mức này, quả thực là hậu sinh khả uý, người mới thay người cũ.
– Bổn thiếu gia là kì tài trăm năm khó gặp mà.
Trưởng Tôn Cảnh đùa, sau đó nghiêm mặt:
– Tu luyện võ đạo phải có tôi luyện và chiến đấu, vào quân đội chính là lựa chọn tốt nhất, ta theo Lục soái đánh Đông dẹp Bắc, từng đánh với cường giả Tây Lỗ, đánh với cao thủ Ma môn của thất hoàng tử, lại được Mạnh đại hiệp mạnh mẽ năm đó chỉ dạy cho, đương nhiên phải tiến triển nhanh, hòa thượng ham rượu như ngươi làm sao bì được.
Như Ý tăng thở dài:
– Ngươi quả thật là kỳ tài luyện võ, năm đó lúc chống lại Tây Lỗ, bần tăng chỉ là thuận miệng chỉ điểm ngươi vài câu, cùng ngươi kề vai chiến đấu một tí, vậy mà ngươi lại nhìn ra được huyền bí trong quyền chưởng của ta, hóa vào đao pháp.
Giao tình của họ là có được từ trên sa trường, rất là sâu sắc.
– Tiếc là mãi không có được tin tức gì của Mạnh đại hiệp, không thể cho huynh ấy thấy thành tựu đao pháp huynh ấy đã dạy cho ta.
Mạnh Kỳ là người đầu tiên nghiêm túc chỉ dạy cao chiêu cho Trưởng Tôn Cảnh, nên đương nhiên được y khắc sâu trong lòng.
Như Ý tăng nghe vậy ngẩn ra, nhớ lại hồi đó lúc mình giao thủ với Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh, không ngờ người đó lại giết được thái tử giữa một đám cao thủ thực lực không thua gì y!
– Hắn còn trẻ nên không màng danh lợi, nhàn vân dã hạc, thần long thấy đầu không thấy đuôi, quả thực khiến người ta thổn thức.
Như Ý tăng thở dài.
Hai người bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.
Ai? Cả hai đều kinh hãi.
Lại qua mặt được cảm ứng của hai người mình, lặng lẽ tới gần như thế!
– Cố nhân tới chơi.
Một giọng nói thản nhiên mang theo ý cười vọng vào.
Một công tử áo xanh thong dong đứng bên cửa, bàn tay vẫn còn đang ở trong tư thế gõ cửa.
Trưởng Tôn Cảnh chớp mắt, không thể nào tin được người này với người ngày xưa là một. Hắn đã phát triển, càng thêm tuấn mỹ, khí chất trở nên ôn hòa nhẹ nhàng, như mặt hồ gió thổi lăn tăn.
– Mạnh, Mạnh đại hiệp!
Oa, Trưởng Tôn Cảnh mới hồi thần, mừng rỡ đứng dậy chào.
Có y xác nhận, Như Ý tăng mới dám tin người này chính là Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh năm đó.
Năm đó, Kinh Thần Kiếm tuy kiếm pháp xuất thần nhập hóa, nhưng tu vi thực thì còn rất thấp. Nhưng hôm nay, hắn lại chẳng khác gì biển sâu không thấy đáy, hư không thăm thẳm không thấy bờ, khiến y bất giác nghĩ tới bốn chữ: không thể suy đoán!
Mạnh Kỳ cười gật đầu:
– Chỉ mới mấy năm, ngươi cũng đã trở thành cao thủ.
Trưởng Tôn Cảnh vẫn còn trẻ, chỉ chừng hai ba, hai bốn, nghe vậy bật cười:
– Năm năm mà thôi, Mạnh đại hiệp xem ra tu luyện đã có thành, mà còn trẻ tuổi hơn cả ta.
Y hành lễ:
– Đa tạ năm đó đã chỉ điểm, không có Mạnh đại hiệp, không thể có Trưởng Tôn Cảnh hôm nay.
– Không cần phải gọi đại hiệp này nọ, cứ gọi Tiểu Mạnh hay Mạnh công tử là được rồi.
Mạnh Kỳ không chút khách khí ngồi xuống, tự rót cho mình một ly:
– Mỗ mới vào kinh sư, vẫn còn chưa rõ tình hình hiện giờ, ai đó cho ta biết năm năm nay thế nào?
Trưởng Tôn Cảnh nhanh chóng nói:
– Năm năm trước, đương kim Thánh thượng đăng cơ, Lục soái bái tướng, dẫn quân bắc thượng, chống lại Tây Lỗ, hai năm đầu Tây Lỗ cường thế, Đông Nam lại có thất hoàng tử dấy binh, rất là gian nan, nhưng Thánh thượng kiên định, có nhân sĩ võ lâm như Như Ý đại sư viện trợ, Kiếm Hoàng vào thảo nguyên nửa chiêu đánh bại Phật sống, cuối cùng cũng thành công chiến thắng, hai năm trước, Tây Lỗ bị trục xuất ra ngoài quan ngoại, Lục soái chỉ huy Nam hạ, đánh thất hoàng tử, hiện nay đang ở thế thắng, sớm muộn cũng sẽ thành công.
– Ai ngờ nửa tháng trước, Thánh thượng ra chiếu gọi hữu tướng lập tức hồi kinh trấn áp, mọi người đều đoán Kiếm Hoàng không còn sống được bao lâu, Lục soái phái ta hồi kinh tìm hiểu tin tức.
– Có dấu hiệu rất rõ Phật sống đã theo đặc phái viên Tây Lỗ bí mật vào kinh, trốn trong Vân Nhạn Quán, Ma hậu quốc sư cũng đều không chịu ở không.
Mạnh Kỳ gật đầu:
– Ra vậy.
Với hắn, biết như vậy là đủ, chuyện còn lại, hắn không rảnh rỗi nhúng vào.
Như Ý tăng nghĩ nghĩ, mỉm cười:
– Mạnh thí chủ, ngươi phải cẩn thận Phật sống, năm đó hắn đã buông lời muốn siêu độ ngươi, nếu bây giờ gặp ngươi, ắt sẽ thực hiện lời nói đó.
Trưởng Tôn Cảnh cũng biết chuyện này, cau mày:
– Các đời Phật sống đều được truyền thừa bí pháp, được tinh nguyên của tổ tiên, Phật sống đời này là người rất thông minh, tinh thần mạnh mẽ, nghe đồn có thể kéo người vào trong luân hồi, giống như thần phật, thần dị hơn hẳn những Đại tông sư khác, lại có thần công Đại Nhật Ly Hỏa Luân rất nổi danh.
Mạnh Kỳ im lặng nghe, nhoẻn miệng cười:
– Hai người có hứng thú cùng mỗ tới một nơi không?
– Đi đâu?
Trưởng Tôn Cảnh Như Ý tăng cùng hỏi.
Mạnh Kỳ phủi áo, đứng dậy:
– Vân Nhạn Quán.