Nhất Thế Chi Tôn - Chương 310: Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ
Vân Nhạn Quán, trận quyết đấu quỷ dị làm mấy người Trưởng Tôn Cảnh, Như Ý tăng và Tây Lỗ nhân vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, cả phòng tiếp khách chìm trong sự tăm tối, lấy Kinh Thần Kiếm và Phật sống làm tâm, quanh hai người có những vòng tròn tối tăm không ngừng xoay tròn, chúng sâu thẳm, kỳ dị, ai nhìn vào cũng đờ ra như bị mất hồn!
Phật sống vô tình tạo được Đại Nhật Ly Hỏa Luân mà trăm ngàn năm qua không có một vị Phật sống nào luyện thành, cơ thể trong suốt lóng lánh, trán rực kim quang, chiếu sáng cả một vùng, xóa tan sự u ám ở nơi đó.
Y chẳng khác gì một bức tượng phật, mang dáng dấp của Đại Nhật Như Lai khiến Tây Lỗ nhân và hộ vệ suýt nữa quỳ xuống mà lạy, biết Phật sống nhờ vào túc thế luân hồi, sắp tu thành cảnh giới chí cao vô thượng kia.
Trưởng Tôn Cảnh và Như Ý tăng cũng không nói nên lời, trong lòng vô cùng lo lắng, Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh có chống nổi bí thuật của Phật sống không?
Một tiếng thở dài vang lên, từ bi và mênh mang, như từ nơi xa xăm nào vọng lại, sau đó thấy Mạnh Kỳ một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, cả người đột nhiên trở nên cao lớn, cả thế giới chỉ còn có một mình hắn, mọi người như lạc vào một vùng tịnh thổ, mà Mạnh Kỳ chính là Phật Đà của vùng tịnh thổ ấy, thần thánh, từ bi, trang nghiêm, thanh tịnh, chỉ mình “ta” độc tôn !
Loại cảm giác này… Không chỉ Trưởng Tôn Cảnh và Như Ý tăng, Tây Lỗ nhân cũng phải hết hồn, há hốc miệng, trong lòng kinh hãi.
Mạnh Kỳ bước tới:
– Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ!
Tất cả mọi người như được một tiếng chuông làm cảnh tỉnh, bỗng như có được một cảm ngộ gì đó, nhưng cũng như không có.
Phật sống bị khí thế duy ngã độc tôn của Mạnh Kỳ làm rung chuyển tâm linh, không còn bảo vệ được linh đài.
Y đã từng là người chép kinh, là lão bà tụng phật, là thiếu nữ làm bạn với thanh đăng cổ phật, là diều hâu đậu trên mái miếu nghe giảng kinh… cảm nhận được khổ hải vô biên, tuy tâm hướng phật pháp, nhưng vẫn chưa thể nào giải thoát!
Túc thế luân hồi, trầm luân khổ hải, làm sao mới có thể giải thoát? Phật sống càng nghĩ càng rối rắm, linh đài càng thêm lung lay, sơ hở, ánh sáng của mặt trời sau lưng ảm đạm dần, bản thân mặt trời cũng bắt đầu hạ xuống!
Phật Đà màu vàng bước liền bảy bước, ập tới quát:
– Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ!
Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ… Phật sống rùng mình, hoàn toàn thoát khỏi thế giới kí ức luân hồi, tâm linh và nguyên thần như vừa xé rách, bước qua một vách ngăn vô hình, lại nhìn thấy cảnh vật đủ sắc màu của Vân Nhạn Quán và vị công tử áo xanh đối diện.
Mạnh Kỳ quát to lần nữa:
– Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ!
Phật sống ngã sang bên, khàn giọng hỏi:
– Bờ ở đâu?
Mạnh Kỳ thu tay về buông thõng bên sườn, giọng nói dáng điệu vẫn trang nghiêm từ bi như trước:
– Không phải ở đây, cũng không có ở đâu cả, chỉ cần quay đầu lại là thấy.
– Quay đầu… chỉ ‘ta’ độc tôn…
Phật sống như ngộ ra, mỉm cười, chuyển người ngồi thế hoa sen, nhắm mắt lại.
Mạnh Kỳ thu hồi khí thế, trở lại bình thường.
Một hộ vệ Tây Lỗ thấy Phật sống không còn khí tức, vừa sợ vừa giận, hét lớn nhào lên:
– Ma đầu dám đi?
Y đang nhào tới bỗng khựng lại, giữa trán xuất hiện một vết đao, máu tươi ri rỉ chảy ra.
Sao lại trúng đao? Đâu có thấy người kia xuất đao!
Đao từ đâu tới? Đao ở đâu vậy?
Mạnh Kỳ thở dài:
– Lo cho hắn.
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, dưới mắt vẫn còn vương dấu nước mắt do cảm xúc những ký ức luân hồi mang lại.
Trưởng Tôn Cảnh và Như Ý tăng theo bản năng nhìn theo, thấy Phật sống khóe mắt cũng vương nước mắt, nhưng miệng mỉm cười, ngồi thế hoa sen, đã không còn hơi thở.
Đây là cái gọi là đột phá trước khi viên tịch, sáng được nghe đạo, tối chết cũng cam?
Đặc phái viên Tây Lỗ thấy thế lập tức quỳ xuống, đây mới thực đúng là Phật sống!
Trưởng Tôn Cảnh và Như Ý tăng bần thần rời khỏi Vân Nhạn Quán, mãi vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Phật sống, một Đại tông sư cứ thế mà viên tịch?
Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh đã giết một vị Đại tông sư?
Không phải mình đang nằm mơ chứ?
Quả nhiên là kiếm nhập kinh sư phong vân động, năm đó như thế, hôm nay cũng vậy, thậm chí càng oanh động hơn!
Mạnh Kỳ đã trở lại bình thường, những ký ức luân hồi kia coi như một lần tẩy luyện cho tâm linh và nguyên thần của hắn, có ích lợi rất lớn cho việc tu luyện thiên nhân hợp nhất sau này.
Nhưng rõ ràng không hề thấy A Nan?
Hay đã bị đại năng nào đó quấy nhiễu ?
Hắn im lặng, bước đi vô thức, không mục đích, Trưởng Tôn Cảnh và Như Ý tăng lặng lẽ theo sau, vẫn còn đang đắm chìm trong rung động.
Ba người bước vô định như vậy cho đến tối.
Viên Giác Tự, Ma hậu đang thành tâm lễ phật nghe thấy tiếng bước chân vội vã tới gần.
– Chuyện gì mà vội vàng?
Nàng không hề quay đầu lại.
Cao thủ Ma môn tới báo tin kinh hãi:
– Phật sống, Phật sống đã viên tịch!
– Cái gì?
Ma hậu giật mình, quay phắt lại.
– Kinh Thần Kiếm vào Vân Nhạn Quán, đấu với Phật sống trong thời gian khoảng một chén trà, dùng bí pháp tinh thần đánh nhau, sau đó hắn thong dong rời đi, Phật sống viên tịch ngay tại chỗ.
Y không còn dám gọi người kia là Tiểu Mạnh.
– Tâm linh tinh thần của hắn đã cường đại như thế?
Ma hậu thì thào:
– Kể lại chi tiết!
Chính Sự Đường.
Tả tướng Vương Đức Nhượng cầm bí bảo run run, giọng nói tràn ngập khiếp sợ:
– Kinh Thần Kiếm vào Vân Nhạn Quán, Phật sống viên tịch…
– Kinh Thần Kiếm vào Vân Nhạn Quán, Phật sống viên tịch…
Ở một nơi khác, quốc sư đang nhìn tinh không cũng thốt lên câu tương tự.
***
– Đêm nay có chỗ nào cho mỗ ở được không?
Mạnh Kỳ đã hoàn toàn bình tĩnh, hỏi.
Trưởng Tôn Cảnh cười:
– Tại hạ có một nhà thuê, mong công tử không chê đơn sơ.
– Vậy nhờ dẫn đường.
Mạnh Kỳ gật đầu.
Như Ý tăng thở dài:
– Một lời ‘khổ hải vô biên, quay đầu là bờ’ của Mạnh thí chủ quả thực chẳng khác gì một lời cảnh tỉnh, khiến bần tăng cũng có chút điều cảm ngộ.
Y đang định thỉnh giáo về phật pháp.
Mạnh Kỳ tuy chỉ là hòa thượng nửa vời, nhưng đã cảm ngộ Như Lai Thần Chưởng một thời gian dài, về phật pháp cũng có chút lĩnh ngộ, đạo kinh và thần công cũng có điểm tương quan, nên nội thiên địa “nguyên thủy” cũng có một chút ý vị của Phật môn trong đó:
– Từ lúc rời khỏi bụng mẹ là bắt đầu dính phải đủ loại hồng trần, những gì chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, không phải cái nào cũng là cái xấu, chúng cũng là tri thức, cũng có sự thật trong đó, nhưng do sự hạn chế của bản thân, khiến tâm linh bị nhận chỉ thị sai, nếu không nhìn thấu được, thì không thể nào gặp được ‘Như Lai’, tới được bến bờ.
Hắn nhìn Trưởng Tôn Cảnh:
– Lời ấy không phải chỉ là phật pháp, đạo sĩ, võ giả, nho sinh cũng có quan điểm tương tự, đại đạo đương nhiên có điểm chung.
– Người có thể phá toái hư không chẳng có được mấy ai…
Trưởng Tôn Cảnh thở dài.
Là một võ giả, đương nhiên đây mới là điều y hướng tới.
– Theo Đạo môn, trong người có một thế giới, ngoài thân có một thế giới. Hai thế giới ấy đều có sự huyền ảo riêng, chuyện chúng ta cần làm là phá vỡ sự ngăn cách, khiến nội thiên địa càng gần sát với tự nhiên càng tốt…
Mạnh Kỳ thuận miệng chỉ điểm:
– Thứ ngăn cách đó vừa là gông xiềng tâm linh, cũng là sự thiếu hụt của cơ thể máu thịt, nếu ngươi không đánh vỡ được nó, sẽ không nhìn thấy được thế giới ngoài thân, không mò ra được chúng, mà chỉ là trèo cây tìm cá. Về cách thực hiện, trong Đạo môn có một lý thuyết về huyền quan nhất khiếu…
Trong thế giới này đã có thể bước đầu tu luyện mi tâm tổ khiếu, nhưng còn thiếu những bước sau đó, cần phải từ từ hoàn thiện, nên yêu cầu về mặt cảnh giới tâm linh vì vậy mới cao hơn bình thường.
Mạnh Kỳ giảng giải, kết hợp cả Đạo môn, Phật môn, võ đạo vào với nhau thành một thể nhẹ nhàng suôn sẻ, Trưởng Tôn Cảnh và Như Ý tăng nghe đến say mê, trước giờ chưa từng có ai giải thích kĩ càng chi tiết như hắn.
– Bần tăng cuối cùng cũng đã hiểu được cảm xúc của Phật sống, sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.
Như Ý tăng chắp tay.
Trưởng Tôn Cảnh nghe mà nhiệt huyết sôi trào, song thể hiện ra ở đây không tiện:
– Công tử quả thật học cứu thiên nhân, không phải hạng phàm tục!
Mạnh Kỳ chỉ cười không đáp.
Hắn loáng thoáng cảm nhận được hình như có một tia đạo đức xuất hiện, quấn vào người!
Tu luyện Tam Bảo Như Ý Quyền, hắn cũng bắt đầu có cảm nhận về ngũ đức, có cơ hội, đương nhiên phải thu thập.
Trước cửa nhà Trưởng Tôn Cảnh thuê có một người mặc đồ võ tướng, tay bưng một cái hộp gỗ, thấy mấy người Mạnh Kỳ trở về, vui vẻ đón chào:
– Mạnh đại hiệp, ty chức thay Kiếm Hoàng đưa tin tới.
Mạnh Kỳ nhận cái hộp, mở ra.
Trong hộp có một con rối gỗ to bằng bàn tay, nhìn khá buồn cười, trên người khắc mười ba chữ bằng kiếm:
– Trưa mai, núi Lạc Nhật, lấy kiếm kết bạn, có được hay không?
– Mười ba chữ này…
Trưởng Tôn Cảnh trợn mắt, Như Ý tăng cũng giật mình.
Mười ba chữ này khắc rất mạnh mẽ, cứng cáp, phóng khoáng như được viết bằng bút, nét khắc rất sống động, như những quân cờ trên bàn cờ, trong trời đêm, chúng là những ngôi sao kết thành một thể, xoay tròn bay thẳng lên cao!
– Quả là một bộ kiếm pháp tuyệt thế…
Trưởng Tôn Cảnh than thở.
Đây là một bản bí tịch kiếm pháp!
Nó cũng là thư, là khiêu chiến!
Mạnh Kỳ thoáng cảm khái với cảnh giới của Kiếm Hoàng, hắn kỳ quái cảm nhận được một chút khí tức Ngoại ma.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Ngoại ma của ta sao lại có liên quan tới Kiếm Hoàng?
Hắn rút kiếm, khắc lên rối gỗ, đáp lại lời khiêu chiến!