Nhất Thế Chi Tôn - Chương 311: Thần kiếm rối gỗ
Trường kiếm khẽ hất, rối gỗ lật lại, chìa phía mặt chưa khắc chữ bên kia ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt, ánh kiếm hoa lên, với thị lực của Trưởng Tôn Cảnh mà chỉ thấp thoáng nhìn thấy được mũi kiếm, không nhìn ra được nó biến hóa ra sao.
Kiếm dừng, rối gỗ lại rơi vào hộp, mặt hướng lên khắc mười bốn chữ:
– Ơn chỉ điểm không dám quên, lấy kiếm làm thư, cùng nhau luận đạo.
Trưởng Tôn Cảnh chăm chú nhìn, những chữ khắc nhìn rất tiêu sái tự nhiên, như tiện tay mà viết.
Nhìn từng chữ thì rất lộn xộn, lung tung, nét nặng nhẹ rất tùy tiện, nhưng nếu nhìn theo chỉnh thể, lại rõ ràng chúng rất hòa hợp với nhau, kiếm ý mượt mà!
Nếu chiến thư của Kiếm Hoàng là một bông hoa bình thường thì kiếm thư trả lời của Kinh Thần Kiếm chính là một tuyệt đại giai nhân, nhan sắc mỹ lệ.
– Lại là một bộ tuyệt thế kiếm pháp…
Trưởng Tôn Cảnh cảm khái.
Như Ý tăng cũng giống y, mắt bị hút nhìn chằm chằm vào rối gỗ:
– Nếu có được kiếm pháp nhập môn nào như rối gỗ này, nhìn nó ngày đêm, hẳn sẽ lĩnh ngộ được kiếm pháp mạnh mẽ, trở thành kì thư của võ lâm.
Y nhìn ra được, trong những chữ khắc này có mang theo lý giải về kiếm pháp của Kiếm Hoàng và Kinh Thần Kiếm, đã đưa suy diễn cơ bản nhất vào thành bút họa, mỗi một nét đều chứa đựng huyền diệu của chiêu thức, mười mấy chữ khắc trước và mười mấy chữ khắc sau chính là hai bộ kiếm pháp siêu cấp, như những con rồng muốn bay thẳng lên trời!
Với Vu Kiếm Hoàng và Kinh Thần Kiếm, đây chỉ là một lần thử kiếm, cách không giao đấu của họ mà thôi, nhưng đối với những người không phải Đại tông sư, đây là hai bộ kiếm pháp tuyệt pháp có thể khiến cho giang hồ tinh phong huyết vũ!
Trưởng Tôn Cảnh là võ giả, nên y tận lực cố gắng ghi nhớ từng nét khắc, từng ý vận mà y đã nhìn thấy, hơn nửa ngày mới khó khăn thu mắt về, trong lòng kích động:
– ‘Thần kiếm rối gỗ’ này dù chưa bằng những đại kì thư, nhưng ta nghĩ cũng chẳng thua kém bao nhiêu, ai có được nó chính đồng nghĩa có được hai bộ đại kiếm pháp, đủ để làm truyền thừa cho tông môn.
Y quá chấn động, quá thán phục, đến mức khen ngợi lộ liễu mà quên mất đương sự đang đứng ngay bên cạnh mình, nếu không phải đây chỉ là kiếm pháp, không có tu luyện quan khiếu, e là y đã đưa nó lên đồng hạng với các đại kì thư.
– A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
Như Ý tăng không còn lời nào để nói.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm, im lặng đứng nghe hai người nói chuyện, đến khi hai người bình tĩnh lại rồi, mới đưa cho vị tướng quân kia đem về cho Kiếm Hoàng.
Viên tướng đi một lúc thì lặng lẽ rẽ vào một chỗ khuất.
Y không điếc, làm sao không nghe thấy những lời nói chuyện của Trưởng Tôn Cảnh và Như Ý tăng?
Y còn là tướng quân, võ công cũng thuộc loại có hạng, đương nhiên cũng có vài phần mắt nhìn!
– Tuyệt thế kiếm pháp, hai bộ tuyệt thế kiếm pháp…
Y hồi hộp, đã rất nhiều năm y không còn tiến triển thêm, cơ thể cũng đã trở nên già cỗi, không còn đột phá được nữa, nhưng y có con trai con gái, cũng phải suy nghĩ cho con cháu chứ!
Có hai bộ kiếm pháp này, chắc hẳn cũng đủ xưng hùng một phương, nếu có thể kì ngộ thêm nữa, nói không chừng còn có thể trở thành người vô địch dưới Đại tông sư!
Tới lúc đó khai tông lập phái, hoặc trở thành gia tộc quyền thế, cái nào cũng đầy vinh dự cả!
Y vội chạy về nhà, lấy một vật có kích thước tương tự, vẽ lại mấy chục chữ khắc trên rối gỗ lên đó, y không dám tư tàng rối gỗ, càng không dám làm giả, sợ bị Kiếm Hoàng phát hiện, thôi thì có được bảy tám thành thần vận cũng đủ rồi!
Viết xong, y nghĩ nghĩ, viết thêm bốn chữ bên cạnh mười mấy chữ của Kiếm Hoàng: Trấn Tà Kiếm Pháp.
Lấy uy của Kiếm Hoàng để chấn nhiếp bọn đạo chích tà ma.
Lại viết thêm bốn chữ bên cạnh mười mấy chữ của Kinh Thần Kiếm: Kinh Thần Kiếm Pháp.
Y không bao giờ ngờ, ‘Thần kiếm rối gỗ’ và hai bộ kiếm pháp Trấn Tà, Kinh Thần này sau này sẽ dẫn tới rất nhiều phong vân trong chốn giang hồ, giúp nhiều người trở nên lừng lẫy.
Làm xong, y vội vã rời nhà, chạy vào hoàng cung.
Kiếm Hoàng già nua cầm rối gỗ, lặng lẽ nhìn hồi âm của Mạnh Kỳ một lúc lâu khiến viên tướng vã mồ hôi lạnh, vì y lật tới lật lui nhiều lần, đã làm con rối dính vài vết bẩn!
Y vốn tưởng Kiếm Hoàng chỉ liếc qua một cái rồi thôi, giống như Kinh Thần Kiếm, ai biết Kiếm Hoàng lại xem cẩn thận như thế.
– Chỉ có năm năm ngắn ngủi, hắn lại tới được trình độ thế này, hèn gì lại nằm mơ thấy mình giao thủ với hắn…
Kiếm Hoàng liếc viên tướng một cái, đưa con rối cho đệ tử cưng, Xưng Thiên Kiếm Tống Minh.
Từ trước khi Mạnh Kỳ làm Phật sống mất mạng, ông đã có y muốn giao thủ với hắn!
– Chắc là trong minh minh đã có ý dẫn đường.
Tống Minh khẽ cười.
Kiếm Hoàng lắc đầu.
Tống Minh bỗng ‘ý’ một cái, mắt nhìn rối gỗ sáng lên, như si như say.
– Đây là tinh túy kiếm pháp của vi sư và Kinh Thần Kiếm, ngươi phải xem thật kĩ, chắc chắn sẽ có thu hoạch, cả đời vi sư không viết bí tịch, lấy rối gỗ này làm truyền thừa đi.
Kiếm Hoàng lên tiếng, trong không trung bỗng vang lên tiếng kiếm khí rung rung, trên rối gỗ hiện ra những cái lỗ nhỏ, là vị trí các khiếu huyệt của con người, lại có vết kiếm chỉ dẫn phương hướng lưu động cho chân khí, là đường hướng lưu động chân khí của bộ kiếm pháp của ông ta.
Làm xong, ông cảm khái:
– Dung nạp ngàn vạn, ý chí không nhỏ. Nếu có thể từ đây nhìn ra đường lưu động chân khí và bí quyết nội công của Kinh Thần Kiếm, có lẽ sẽ giúp lão phu vén được mây mù trước mắt, tiếc là lão phu nhìn không ra…
Tống Minh cười khổ:
– Sư phụ, đệ tử luôn tưởng mình đã coi như đăng đường nhập thất về kiếm pháp, là nhân gian đỉnh phong, nay mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Viên tướng quân đứng đó bỗng nhớ tới một chuyện: nghe giang hồ đồn, Kiếm Hoàng cực kì yêu quý anh tài, cũng thường cho nhân sĩ giang hồ bình thường cơ hội…
– Được rồi, các ngươi ra ngoài đi, ngày mai có lẽ là trận chiến cuối cùng trong đời của lão phu, để lão phu và ông bạn già ở bên nhau một chút.
Giọng Kiếm Hoàng có vẻ mệt mỏi.
***
Lạc Nhật Phong ở phía tây kinh sư, mỗi khi mặt trời lặn, nó như được phủ lên mình một lớp ánh sáng, tùy theo mùa, có khi là màu vàng óng ánh, có khi là màu đỏ hồng, rất là đẹp.
Tới gần đỉnh núi, Ma hậu mặc áo trắng đứng tựa vào thân cây, không đi lên nữa, vì nếu tới gần hơn, sẽ làm quấy nhiễu hai người ở trên đỉnh núi.
Với cô, có cơ hội đứng xem hai người cùng giai với mình giao chiến, đã là một thu hoạch không có gì thay thế được, nên vừa nghe thấy tin Kiếm Hoàng và Kinh Thần Kiếm ước chiến, cô vội vàng rảo chân chạy tới ngay.
Cô quét mắt nhìn tảng đá to gần đó, tuy không nhìn thấy bên kia tảng đá, nhưng cô cảm nhận được Quốc sư đang ở đó.
Năm năm trước sau khi hỗ trợ Thái tử tranh vị thất bại, Quốc sư dẫn hoàng tôn rời đi biệt tích, không ngờ hôm nay cũng tới đây xem chiến.
Đại tông sư giao thủ chỉ có Đại tông sư mới dám tới gần, mấy người Trưởng Tôn Cảnh, Như Ý tăng chỉ dám đứng nhìn từ xa, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy được đỉnh núi.
Cuộc chiến này không thông báo rộng rãi, không có mấy ai biết tới xem, nên không hề ồn ào.
Trong kinh sư, Hữu tướng Vương Đức Nhượng đi tới đi lui trong Chính Sự Đường, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lạc Nhật Phong, hận mình không thể tới đó.
Y gánh vác trọng trách trấn thủ hoàng thành, không thể nào rời đi được.
– Hoàng thượng có chỉ, thỉnh tướng công hộ giá đi Lạc Nhật phong xem chiến.
Một hoạn quan chạy vào Chính Sự Đường.
Vương Đức Nhượng nhíu mày:
– Cửu ngũ chi quân sao lại có thể đến nơi nguy hiểm như vậy?
– Hoàng thượng nói sư phụ đánh trận cuối cùng, làm đệ tử sao có thể không đến được!
Hoạn quan đã sớm được chỉ câu trả lời.
Đã nhắc tới đạo thầy trò, Vương Đức Nhượng không còn gì để nói:
– Được.
***
Đỉnh Lạc Nhật Phong, xa cách nhiều năm, Mạnh Kỳ lại gặp được Kiếm Hoàng.
Ông đã già đi rất nhiều, nếp nhăn và đồi mồi trên mặt càng thêm sâu, càng thêm đậm, nhưng thân thể cao to vẫn đứng thẳng tắp, ông đứng đó, nhưng lại như hòa vào với trời đất, khiến người ta không hề cảm thấy có ông, rất là kì dị!
Mạnh Kỳ cũng đã từng bị áp lực tương tự khi đối mặt với Hà Cửu và Vương Tư Viễn, đáng tiếc Kiếm Hoàng không có chiêu thức Ngoại cảnh và Pháp thân.
Mạnh Kỳ thở dài:
– Tiền bối, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
Kiếm Hoàng thản nhiên:
– Sắp chết rồi, không ngờ chỉ một lần tâm huyết dâng trào nhất thời nhiều năm trước, lại giúp lão phu có được một đối thủ như ngươi ngày hôm nay, thế sự quả thật là kỳ diệu.
Mạnh Kỳ rõ ràng cảm ứng được trong cơ thể Kiếm Hoàng có Ngoại ma ẩn thân, nhưng Ngoại ma đó không phải là hợp thân với ông ta, mà giống như bị ông ta dụ câu bắt được.
Hắn ngần ngừ:
– Trong người tiền bối?
– Nó?
Kiếm Hoàng cười:
– Không phải lo, nếu ngươi thắng, lão phu đương nhiên tọa hóa, nó cũng sẽ chết theo ta, nếu ngươi thua, nó cũng không sống lâu được.
Ông không nói gì thêm, nghiêm mặt:
– Chuẩn bị bắt đầu đi.
Mạnh Kỳ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, dẹp hết tạp niệm, nội thiên địa bắt đầu vận chuyển, tinh thần bắt đầu tản ra ngoài, quét qua mặt đất, qua núi non, sông ngòi, lan đến thiên không, chạm tới mặt trời nóng rực, tới hỗn độn u ám, tới những vì sao…
Cái cảm giác này… Mạnh Kỳ cảm nhận được sự tồn tại của nguyên khí trời đất bao la như hải dương, trời đất chi lực đã loáng thoáng lộ ra trước mắt.
Kiếm Hoàng cảm thấy người đối diện bỗng dưng như biến mất, như hòa vào bầu trời, vào thế giới.
Ông giơ kiếm lên.