Nhất Thế Chi Tôn - Chương 312: Trận đấu của Kinh Thần Kiếm và Kiếm Hoàng trên Lạc Nhật Phong
- Home
- Nhất Thế Chi Tôn
- Chương 312: Trận đấu của Kinh Thần Kiếm và Kiếm Hoàng trên Lạc Nhật Phong
Lần này, Kiếm Hoàng không mang vỏ kiếm, chỉ có thanh kiếm, chính là thanh kiếm đã từng đem theo lên Lạc Nhật Phong!
Kiếm dài ba thước ba tấc ba phân, dùng kỳ thạch đúc thành, ánh nắng trưa chiếu vào, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Trường kiếm đâm thẳng, đơn giản rõ ràng, không mang theo biến hóa, kiếm quang là vô vàn những đốm sáng, như một ván cờ giữa tinh không.
Mỗi một điểm kiếm quang đều có kiếm khí ẩn bên trong, nhìn tưởng vô hại nhưng không phải vậy!
Đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, đã có thể mượn dùng một chút lực trời đất để tạo thành kiếm thế, nên Kiếm Hoàng mới có thể một kiếm suy diễn ra mười bốn chiêu “Thần kiếm rối gỗ” đơn giản, rõ ràng.
Nhưng cũng vì vậy, một kiếm này lại trở thành siêu phàm, đám Trưởng Tôn Cảnh, Như Ý tăng, Xưng Thiên Kiếm Tống Minh đều há hốc mồm mà nhìn.
Mạnh Kỳ mở mắt, nhìn thấy những điểm sáng với kiếm khí ẩn bên trong bắn tới.
Ý thức chưa động, Lưu Hỏa đã tự động đâm ra như một ánh sao băng, điểm vào một chỗ nào đó trong biển đốm sáng, không thèm cùng nhau đánh cờ tinh không.
Chỉ điểm một cái, biển đốm sáng tiêu tán, ván cờ không còn.
Cái gọi là thế, chính là dấu hiệu nội thiên địa điều động ngoại thiên địa chi lực, tự bản thân công pháp và kĩ xảo của nó đã mang theo quy luật.
Phá thế chi kiếm đương nhiên có thể phá thế!
Kiếm của Kiếm Hoàng đột ngột tăng tốc, như độc xà xuất động, từ trong hư không thò ra, giống như biến hóa vừa rồi chỉ là để dẫn dụ Mạnh Kỳ phá thế, để xuất hiện chiêu này!
Nhưng Lưu Hỏa đã vẽ một đường cung đẹp đẽ, chặn lại không chệch một chút nào.
Hai người cứ như đã bàn bạc sẵn, một công một thủ, vô cùng hài hòa ăn ý!
Kiếm thế triển khai, hai thân ảnh không ngừng di chuyển, đinh đinh đinh va chạm vào nhau, nhưng có khi cả hơn mười chiêu lại không hề chạm nhau lần nào!
Ma hậu nhìn cực chăm chú, trong mắt các Đại tông sư cùng đẳng cấp, các tuyệt kĩ trong giao thủ đều hiện ra lồ lộ, Kinh Thần Kiếm quả xứng với danh, đủ để khiêu chiến Kiếm Hoàng, tinh diệu khó tả, khi hung mãnh như tu la, khi lãng đãng như mây khói, khi mênh mang xa xăm, khi nhanh như chớp, khi nhẹ như bông, khi cương mãnh mạnh mẽ… đan xen vào nhau trơn tru, hoàn hảo cứ như hạ bút thành văn, vô cùng chính xác, vô cùng phù hợp.
Nhưng Kiếm Hoàng còn cao tay hơn, cảnh giới đã viên mãn, già mà gân. Mỗi một kiếm nhìn đều bình thản nhẹ nhàng, nhưng lúc nào cũng chính xác tuyệt đối, không dư không thiếu, mỗi một kiếm đều chiếm thế thượng phong. Mỗi một kiếm như đan thêm một mắt lưới, lưới thế kiếm dần dần xiết lại.
Theo Ma hậu, nếu đổi thành người khác, dù có cảnh giới kiếm pháp tương đương, ắt cũng đã sớm bị Kiếm Hoàng đánh cho rơi vào bẫy, buộc phải liều mạng. Nhưng Kinh Thần Kiếm thì khác, công pháp của hắn quá mạnh mẽ, cộng thêm tuổi trẻ khí vượng, lực mạnh, tốc độ nhanh, mỗi lần đều khiến bố trí của Kiếm Hoàng bị phá lệch, lưới đan vào không thể thành một thể, chưa kể có vẻ hắn vẫn chưa đánh hết sức.
Kiếm Hoàng không ngừng siết vào, nhưng lần nào cũng bị Kinh Thần Kiếm phá ra, hai người không ngừng biến chiêu làm người ta nhìn hoa cả mắt, khí thế dần dần kéo lên tới đỉnh phong, từ thăm dò, giao hảo dần chuyển thành ra tay toàn lực, cũng dần đi tới cùng thiên địa giao cảm!
Ánh nắng chiếu vào Lạc Nhật Phong vốn màu vàng rực rỡ, đã dần bị u ám bao phủ, loáng thoáng nhìn thấy có thêm cái gì đó!
Hai người giao thủ, ngoài Ma hậu, Quốc sư, Hữu tướng đều là Đại tông sư nhìn được rõ ràng, đám người Trưởng Tôn Cảnh đều là nhìn không kịp, không nhìn ra được ai đang chiếm thượng phong, chiêu nào của hai người cũng làm họ thổn thức, ngưỡng mộ, nhìn đến say sưa.
Bỗng cả đám sựng mắt, vì họ nhìn thấy một kì cảnh chưa bao giờ nhìn thấy!
Xung quanh Lạc Nhật Phong bị bao bởi một tầng sương mù đen kịt, trong màu u ám có một vòng mặt trời sang sáng, từng đốm sao sáng hiện lên, di chuyển theo một quy luật nào đó rất thần kì, tầng tầng lớp lớp đan xen, giao vào với nhau, rất huyền diệu, rất khó tả.
Hoàn toàn khác với trời sao nhìn thấy hàng ngày!
Một bầu trời sao chưa bao giờ nhìn thấy!
Trong sương mù có một làn cầu vồng mông lung, không ngừng biến hóa, tỏa ánh sáng dai dẳng, như muốn xuyên qua sương mù chiếu ra ngoài.
Mặt trời luân chuyển, Lưu Hỏa phát quang, Mạnh Kỳ mạnh mẽ chém vào Kiếm Hoàng.
Cho đến bây giờ, ngoài chân khí, cảnh giới và kiếm pháp, hắn chưa hề dùng tới bất cứ một cái gì không thuộc thế giới này, bước dần từng bước vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Đương nhiên, một phần cũng là vì không thể thi triển ra được, Kiếm Hoàng không cho hắn cơ hội đó, nếu cứ cố gắng ra chiêu, sẽ bị lộ sơ hở, rơi xuống hạ phong!
Trường kiếm như ánh mặt trời rừng rực xông tới, Kiếm Hoàng dùng mũi kiếm khẽ đẩy, lấy hư đấu với thực, đẩy lực mạnh đang công kích vào mình sang bên.
Mũi kiếm của ông hơi nhếch lên, tránh thoát Lưu Hỏa.
Mạnh Kỳ không cản kịp!
Một kiếm này đã chứng tỏ trình độ của Kiếm Hoàng, mấy người Ma hậu đều gật đầu.
Nguyên khí trời đất xung quanh điên cuồng sôi trào, chui vào người Kiếm Hoàng, nhập vào trường kiếm, biến nó thành một luồng sáng!
Thiên nhân hợp nhất viên mãn, có thể dùng lỗ chân lông để hít thở nguyên khí trời đất, chuyển được một phần chúng thành thiên địa chi lực.
Cầu vồng bắn qua, Bạch Hồng Quán Nhật, như có như không, chém thẳng vào Mạnh Kỳ.
Kiếm Hoàng chủ động biến chiêu, chính là sát chiêu ngày đó đánh bại Phật sống!
Đám người Trưởng Tôn Cảnh thót tim.
Mạnh Kỳ thở dài cảm khái. Vào thế giới này, hắn đã bị đặt vào thế hạ phong, tốc độ, phản ứng đều giảm so với bình thường, mỗi chiêu hụt một ít, đến bây giờ đã đi vào thế thất bại.
Nhưng đành vậy, chỉ có thể ứng phó như vậy thôi, dù có bị rơi vào hạ phong, cũng chưa hẳn không tìm được cơ hội!
– Này…
Ma hậu buột miệng kêu lên.
Quốc sư và Hữu tướng vô thức tiến lên một bước.
Từ trong sương mù u ám, từng ngôi sao sáng lên, liên kết vào với nhau, tạo thành một vùng ánh sáng đẹp không sao tả xiết, không có biến hóa mà còn hơn cả biến hóa !
Cửu Tinh Liên Châu, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Nó thuần lấy ý và tốc độ để chiến thắng, phát sau mà đến trước, quang mang sáng lạn, lấy công đối công!
Nó chấn nhiếp nguyên thần kiếm ý, khiến mấy người Ma hậu như rơi vào một thế giới khác!
– Kiếm pháp thực là tuyệt vời!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
– Không ngờ có kiếm pháp thế này!
Kiếm Hoàng nhìn kiếm quang tuyệt vời kia, hơi khiếp sợ, nhưng chủ yếu vẫn là thấy sướng, được nhìn thấy một kiếm thế này trước khi nhắm mắt, còn cần gì nữa!
Ông khép mắt, như đang cảm ứng một kiếm đó, thuần túy dùng kiếm cơ khiến kiếm trong tay xuất hiện biến hóa.
Bạch Hồng Quán Nhật đánh một vòng tròn, dòng khí xiết mạnh, tạo thành một cơn xoáy khủng bố, thiên địa chi lực đều như bị hút vào trong đó, trong sương mù u ám, cầu vồng hoàn toàn hiện rõ.
Đanggg!
Thiên Ngoại Phi Tiên bị lốc xoáy kéo lệch đi, chỉ đâm trúng vào thân kiếm!
Chỉ dựa vào khí cơ và pháp lý, Kiếm Hoàng đã thi triển ra một chiêu kiếm pháp hoàn toàn mới, có chút dấu hiệu của chiêu thức Ngoại cảnh!
Tích lũy lâu dài, cộng với cảnh giới tâm linh mạnh mẽ, đã giúp Kiếm Hoàng sáng tạo nên kỳ tích!
Nhìn chiêu kiếm đã vượt qua trình độ cả đám người mình, mắt Ma Hậu lấp loáng, vẻ mặt phức tạp.
Mạnh Kỳ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trường kiếm bắn lên, mạnh mẽ chém xuống.
Một chiêu như chân long giơ vuốt, mang theo một sức mạnh kinh người, là chiêu thức Ngoại cảnh Cửu Long Tham Thủ trong Bát Bộ Thiên Long Kiếm do Mạnh Kỳ tự sáng tạo ra!
Chiêu thức này vận dụng toàn bộ sức mạnh cơ bắp của cơ thể Mạnh Kỳ, như được long tượng gia thân, nên có được sức mạnh rất đáng sợ.
Kiếm Hoàng mắt vẫn khép hờ, trường kiếm tùy cơ mà biến, cầu vồng càng thêm rực rỡ, hai đầu nối liền hai đỉnh núi.
Đanggg!
Kiếm Hoàng đã đỡ được, sừng sững bất động!
Kỳ phùng địch thủ, kì tài gặp nhau, Mạnh Kỳ lại triển khai chiêu thức Ngoại cảnh, Kiếm Hoàng cũng tùy theo mà biến, khí thế lên cao chưa từng có, bầu trời sao và cầu vồng trong sương mù theo đó biến hóa vô cùng kịch liệt, làm đám Trưởng Tôn Cảnh nhìn mà nín thở.
Sức mạnh trời sao đã gần cạn kiệt, Mạnh Kỳ theo bản năng đâm ra một kiếm, là một kiếm hắn thuần thục nhất cũng là một kiếm thích hợp nhất hiện giờ.
Kiếm chưa ra, ý đã đi trước, kiếm quang đẹp rực rỡ như kinh hồng, cả tầm mắt đám người Trưởng Tôn Cảnh đều bị một kiếm này choán hết.
Kiếm Hoàng cũng xuất kiếm, không phòng ngự nữa!
Một kiếm như triêu thiên cúng bái, sáng nghe đạo, tối chết cũng cam!
Đanggg! Hai đạo kiếm quang va chạm, hai mũi kiếm điểm trúng vào nhau, không lệch chút nào!
Cả hai bên đều dốc toàn lực, kiếm khí bùng lên, chỗ hai mũi kiếm tiếp giáp vang lên tiếng nổ lách tách, một cái lỗ đen xuất hiện, sau đó nhanh chóng nở to ra.
Ánh sáng vô cùng vô tận từ bên kia lỗ đen chiếu qua, bao phủ hai người.
Mạnh Kỳ nhìn thấy được ánh mắt của Kiếm Hoàng, nó đầy vui sướng, qua đôi mắt ấy, hắn nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của đôi mắt mình, cũng vui sướng tràn trề y như thế.
Những người đứng xem chỉ nhìn thấy một vầng sáng trắng trào ra từ trong sương mù u ám, nhanh chóng bao phủ khắp đỉnh núi.
Trong vầng sáng ấy, họ nhìn thấy Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh và Kiếm Hoàng.
Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của hai người mà họ nhìn thấy.
Cơ thể của Kiếm Hoàng tiêu tán, linh hồn lại như thực chất, bàn tay bóp nát một quái vật kì quái có làn da màu đen.
Kinh Thần Kiếm chỉ xéo, tóc Mạnh Kỳ rối tung, tung bay theo gió, dáng vẻ vừa vui vẻ vừa lạnh lùng.
Kiếm nhập kinh sư, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Ánh sáng trắng lóe lên, sau đó biến mất, trên đỉnh núi không còn một bóng người.
***
Trong lỗ đen, cơ thể trong suốt của Kiếm Hoàng dần biến đổi, từ già chuyển dần thành trẻ, tóc bạc thành đen.
Ông thấy mình đang ở trong một gian thạch thất, đối diện có một nam tử áo xanh đang khoanh chân ngồi, trường kiếm đặt ngang trên gối, vô vật vô ngã, nhìn rõ ràng đang ở đây, nhưng lại như đang ở một nơi xa xăm vô tận.
– Gương mặt đó… sao giống mình hồi còn trẻ…
Kiếm Hoàng giật mình, trong đầu đột ngột hiện ra rất nhiều chuyện kì quái, ánh mắt dần dần trở nên đã hiểu.
Nam tử áo xanh mở mắt, một đôi mắt có thể chém chết vạn vật, thản nhiên hỏi:
– Đã hiểu chưa?
– Hiểu rồi.
Kiếm Hoàng cười sảng khoái, hóa thành một đạo kiếm khí, bay vào mi tâm nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh lại nhắm mắt vào, cơ thể lại trở nên vô ngã, như đang ở phương xa.