Nhất Thế Chi Tôn - Chương 314: Tát Mãn
Thống trị bộ tộc Cát Căn Cao Nhạc là Hải Lạp Tô, tộc trưởng của họ tự xưng có huyết thuyết gia tộc Hoàng Kim, là đồng bào với Kim Trướng Đại Hãn Cổ Nhĩ Đa, được phong hào Đại Nhật Vương.
Đại Nhật Vương hiện thời con cháu rất đông, A Cổ Lạp chỉ là một trong số đó, mẹ của y là một nữ nô, bị một lần Đại Nhật Vương say rượu kéo vào trong trướng.
Y xuất thân quá hèn mọn, không có khả năng được kế thừa tước vị, nên y rất thoải mái, sống rất chan hòa với mọi người, vì có huyết mạch gia tộc Hoàng Kim, nên y cũng được người dân của thảo nguyên kính trọng một tí, khiến địa vị của y trở thành không cao không thấp, cũng không tệ.
– A Cổ Lạp thiên phú võ đạo rất bình thường, nhưng sinh ra được một đứa con giỏi, tên là A Nhĩ Tư Lăng, rất có hi vọng giúp y phụ bằng tử quý (cha sang nhờ con), nên y rất chịu đầu tư vốn liếng, cho A Nhĩ Tư Lăng bái một võ giả nổi danh làm sư phụ, mới hai mươi đã mở ra Thất khiếu, thành lập nội thiên địa, ngay cả Đại Nhật Vương cũng phải ghé mắt dòm qua, ai ngờ lại bị Lang Vương nhìn trúng, một trảo vỡ họng ngay trong lều nhà mình.
Ô Ân dẫn Mạnh Kỳ đi qua mấy cái lều, vừa đi vừa không ngừng giảng giải:
– Vì địa vị bản thân không đủ, lại vì A Cổ Lạp khiến các vị thúc bá huynh đệ ganh tị, không ưa, Ngoại cảnh của bộ tộc Hải Lạp Tô tuy ngoài miệng nói sẽ báo thù cho nó, nhưng trên thực tế chỉ làm cho có lệ, khiến A Cổ Lạp tuyệt vọng, lén gia nhập vào Sát Lang Hội.
– Lang Vương lựa đối tượng để giết cũng hay quá ha…
Mạnh Kỳ cười khẽ.
Lang Vương chưa bao giờ giết người của Trường Sinh Giáo, những người có liên quan với Tông sư cũng không, xem ra A Nhĩ Tư Lăng này, tuy bộ tộc Hải Lạp Tô có cao thủ Ngoại cảnh, nhưng thằng bé lại là người làm cho người ta ghen ghét, cha nó cũng là người không được coi trọng trong tộc, nên nó mới mất mạng.
Ô Ân không để ý, cười:
– Nếu không có tính cẩn thận đó, Lang Vương đã sớm thành đồ ăn cho chó!
Luôn tránh được không đụng vào những kẻ không được chọc, khả năng lấy tin tức Lang Vương cũng thực là giỏi… Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Ô Ân tới một cái lều, cười tủm tỉm nói với vệ sĩ canh lều mấy câu, đưa cho y một ngân bính.
Mạnh Kỳ đưa mắt nhìn quanh. Những lều ở đây cách tất cả những lều khác một khoảng cách nhất định, xung quanh đều có võ sĩ thủ vệ, có thủ vệ ẩn trong những chỗ khuất và trên nóc lều.
Ngựa bò dê được sắp xếp đâu ra đó, tôi tớ nô lệ tới lui cũng rất trật tự ngay ngắn.
“A Cổ Lạp này không tệ, cũng coi như một nhân tài…” Mạnh Kỳ nghĩ, theo hắn thấy, A Cổ Lạp này rất có khả năng quản lý.
Giây lát, thị vệ đi ra, cho Ô Ân và Mạnh Kỳ đi vào.
Dưới đất trải một tấm lông rất dày, đi lên rất êm chân. A Cổ Lạp không ngồi dưới đất giống người thảo nguyên mà bố trí theo kiểu Bắc Chu, có bàn, ghế đàng hoàng, bốn góc xung quanh đặt lô đồng, đốt than vô cùng ấm áp.
Khiến suýt nữa Mạnh Kỳ tưởng đã trở về Bắc Chu.
– Ô Ân, không phải đã bảo không có việc đừng tới tìm ta sao?
Giọng A Cổ Lạp rất trầm.
Nhìn bề ngoài, y là một người thảo nguyên trung niên mập mạp, trông rất bình thường, nhưng chiếc nhẫn ngọc xanh to lấp lóe trên tay và đôi mắt trầm ổn đã chứng tỏ thân phận của y.
Sau lưng A Cổ Lạp có một người đang đứng, vóc dáng cao lớn khôi vĩ, tóc thưa thớt, cơ bắp gồ lên đầy sức mạnh, trên da có những hoa văn màu xanh, không biết là hình xăm hay gì khác, trông khá thần dị.
Ô Ân nhìn hộ vệ khắp quanh lều, cười:
– Có chút việc riêng mới làm phiền đài cát, không biết…
A Cổ Lạp sầm mặt, phất tay, thị vệ sáng tối đều rời đi hết, chỉ trừ hán tử khôi vĩ đứng sau lưng và người đang ẩn trên nóc lều.
– Có bí mật gì, nói đi.
A Cổ Lạp nói.
Ô Ân chỉ Mạnh Kỳ, rất gọn gàng:
– Hắn với Lang Vương có thù, muốn gia nhập Sát Lang Hội.
– Nô lệ khốn kiếp, dám nói ra chuyện đó!
A Cổ Lạp nổi giận, túm lấy cây roi trên bàn, vẻ muốn đánh.
Nhưng Ô Ân chỉ cười:
– Triết Biệt huynh đệ đao thuật cao minh, đã từng cứu hàng cho lão, có hắn gia nhập, đối phó Lang Vương không phải càng thêm sức sao?
Mạnh Kỳ không nghĩ ra được cái tên nào hay, mới tự xưng là Triết Biệt, hắn nhìn A Cổ Lạp, đặt tay lên đao, ra vẻ hùng dũng, sẵn sàng ra tay.
– Triết Biệt…
A Cổ Lạp nheo mắt.
Nam tử khôi vĩ sau lưng y hừ một cái:
– Đao thuật cao minh? Hừ, đã có không biết bao nhiêu người đao thuật cao minh chết trong tay Lang Vương rồi!
A Cổ Lạp vẫy tay, ý bảo y im miệng, nghiến răng:
– Ngươi có thù gì với Lang Vương? Ngươi từ đâu tới?
– Sát Lang Hội chúng ta quy củ rất khó, nếu không có thực lực, sẽ không được gia nhập, chỉ được tham gia cung cấp tin tức cho chúng ta mà thôi.
Y cực kì đề phòng cái gã Triết Biệt không biết từ đâu lòi ra này, vô cùng không nghĩ gã này có thực lực!
– Đao khách lưu lạc mà thôi, không có người thân quen nào chết trong tay Lang Vương hết…
Mạnh Kỳ cố ý nói tới đây thì ngừng.
– Vậy ngươi thù gì với y?
A Cổ Lạp cau mày.
Mạnh Kỳ tận lực lời ít mà ý nhiều, để khỏi lộ mình rất dở tiếng thảo nguyên:
– Ta từng bị y tập kích.
– Cái gì?
Cả A Cổ Lạp và nam tử sau lưng đều giật mình.
Ngay cả Ô Ân cũng ngạc nhiên, Thanh Thụ bộ đầu này bị Lang Vương đánh lén mà không chết? Hèn gì dám tới thảo nguyên truy sát Lang Vương!
Nửa bước trở xuống mà toàn mạng khi bị Lang Vương đánh lén không nhiều, cả thảo nguyên không tới được mười người như thế, đa số đều là nhờ có người gần đó giúp đỡ, Lang Vương đánh một đòn không trúng là chạy đi ngay.
Nam tử khôi vĩ thô lỗ nói:
– Trường Sinh thiên tại thượng, kẻ nói dối chắc chắn sẽ bị sói ăn thịt. Lang Vương không có ở đây, ngươi dám lung tung nói dối?
Đương nhiên y không bao giờ tin cái tên đao khách nhìn chả chút cường tráng trước mặt có khả năng thoát chết dưới tay Lang Vương, thực là chém gió, mình cũng nói được mình từng làm Lang Vương tè ra quần ấy chứ, dù sao Lang Vương cũng đâu có khả năng chui ra đây mà chứng minh không phải!
A Cổ Lạp nhíu mày, trong lòng cũng nghĩ y hệt, nói với Ô Ân:
– Triết Biệt này lai lịch không rõ, thù với Lang Vương cũng chẳng ai kiểm chứng, dù ta có đề cử, những người khác e là cũng sẽ không đồng ý.
Y khéo léo từ chối.
Mạnh Kỳ tiến lên trước một bước, bình thản nói:
– Các ngươi có ai từng thấy Lang Vương ra tay chưa?
Cả lều im bặt. A Cổ Lạp trầm mặc một lát mới nói:
– Lúc A Nhĩ Tư Lăng ngộ hại, Ba Đồ đang ở ngay trong lều của nó.
Ba Đồ nhớ đến chuyện cũ, mặt trắng bệch, giọng nói hùng hồn trở nên vô lực:
– Không tận mắt nhìn thấy, nhưng cảm giác được, hắn giống như một ác quỷ, một con dã lang đã thành tinh… Trường Sinh thiên tại thượng…
– Vậy ngươi thử xem.
Mạnh Kỳ tích chữ như vàng, vẻ rất lạnh lùng.
Vừa dứt lời, cả lều tối sầm lại, Ba Đồ phát hiện đao khách trẻ tuổi trước mặt đã biến mất.
Tóc gáy y dựng thẳng lên, như có một thanh đao vô hình đang xỉa vào đó.
Y bước nhanh lên trước, cực nhanh xoay người, cánh tay phải vung ra, cương phong xung quanh cuộn lên.
Nhưng chỉ đánh trúng vào không khí.
Gió lạnh khẽ phất qua, vẫn là ở sau gáy!
Ba Đồ nghiêng về trước, chân đá mạnh ra sau, nhưng vẫn là đá vào chỗ không, cứ như sau lưng thực sự không hề có ai cả!
Liên tiếp mấy chiêu liền, Ba Đồ vẫn không sao thoát khỏi tình trạng bị uy hiếp.
Trán y vã mồ hôi lạnh, chiêu thức bắt đầu trở nên lộn xộn, tinh lực của y tràn trề, nhưng không nhìn thấy kẻ địch đâu làm sao mà đánh?
Đột nhiên, y nhìn thấy nét mặt A Cổ Lạp, nét mặt vô cùng khiếp sợ, trong mắt A Cổ Lạp phản chiếu hình ảnh sau lưng y, rõ ràng là không có một bóng người!
– Lang, Lang Vương!
Ba Đồ rốt cuộc nghẹn ra mấy chữ.
Nhưng A Cổ Lạp lại nhìn thấy một cảnh hoàn toàn khác, “Triết Biệt” kia cứ rì rì đi bộ sau lưng Ba Đồ, khi bước tới khi xoay ngang, khi sang trái khi sang phải, nhưng lúc nào cũng luôn ở đằng sau lưng, lúc Ba Đồ đá ngược chân ra sau, hắn chỉ nhẹ nhàng dịch sang bên một bước, lúc Ba Đồ nhìn vào mắt A Cổ Lạp, hắn lại dùng ngay cơ thể cao to của Ba Đồ để che khuất con người của hắn.
Cả quá trình cứ như trẻ con chơi trốn tìm, một người nhàn nhã thong dong, người còn lại vã mồ hôi lạnh, sợ hãi không từ nào nói nổi.
A Cổ Lạp hít sâu:
– Triết Biệt huynh đệ, ta tin ngươi đã từng giao thủ với Lang Vương.
Cao thủ cỡ này, khiến Ba Đồ phải tưởng lầm đó là Lang Vương, đương nhiên phải đổi cách xưng hô cho phù hợp.
– Vậy vào Sát Lang Hội có được chưa?
Mạnh Kỳ hỏi.
– Mối thù với Lang vương không thành vấn đề, nhưng Triết Biệt huynh đệ ngươi lai lịch không rõ, e là những người kia không tin được, trừ phi ngươi lập lời thề sẽ không để lộ chuyện trong Sát Lang Hội, không làm hại những thành viên khác trước Tát Mãn.
A Cổ Lạp đáp.
Mạnh Kỳ gật đầu:
– Được.
Thế mà cũng chịu? Ô Ân khó hiểu, thề trước mặt Tát Mãn không phải đơn giản đâu!
A Cổ Lạp cười, phái thị vệ mời tới một Tát Mãn.
Tát Mãn này mặc áo xanh, trên áo có rất nhiều đồ án, hoa văn, người gầy gầy, mắt cao hơn đỉnh.
Vì cả thảo nguyên đều tín ngưỡng Trường Sinh Thiên, nên Tát Mãn chính là người của thần linh, trừ con cháu của gia tộc Hoàng Kim, dù có là các bộ tộc trưởng cũng phải đối với bọn họ lễ kính ba phần.
Tát Mãn cầm đồ đằng của bộ lạc Hải Lạp Tô, môi mấp máy, lẩm bẩm một hồi, hai mắt hơi có ánh sáng xanh, bảo Mạnh Kỳ thề.
May mà nội dung thề A Cổ Lạp đã nói qua hồi nãy, nếu không Mạnh Kỳ quả thực chẳng biết phải nói bằng ngôn ngữ thảo nguyên như thế nào, thong thả thề xong, ánh sáng xanh trong mắt Tát Mãn lóe sáng, cơ thể Tát Mãn trở nên hư ảo, Mạnh Kỳ cảm nhận được trong minh minh có một sợi dây vô hình đang dài ra, nối vào người hắn, đầu còn lại chính là đồ đằng trong tay Tát Mãn.
Không ai biết ngay từ đầu hắn đã thầm niệm bí thuật nhân quả của Tư Không Đồ để đề phòng vạn nhất!