Nhất Thế Chi Tôn - Chương 337: Hỗn chiến
Đạo sĩ đi tới gần, bị đám tôi tớ vòng ngoài cản lại, mời y đi vòng đường khác hoặc chờ mọi người đi qua rồi hẵng băng.
Đạo sĩ cũng có vẻ là người dễ chịu, vui vẻ gật đầu.
Đang lúc mọi người không còn chú ý, đạo sĩ bỗng tăng tốc, xông thẳng về phía xe của gia chủ Ngọc gia!
Mỗi bước chân của y giậm mạnh xuống đất, vang như tiếng trống, cương mãnh hữu lực, chấn cho đám tôi tớ thất khiếu đổ máu, ngã nhào hôn mê.
Bịch bịch, dù chưa có dị tượng hiện ra, nhưng tốc độ của y cực nhanh, vèo một cái đã vượt qua nhiều lớp người ngăn trở.
– Có thích khách!
May mà cự ly tương đối xa, rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng.
Tranh, đao kiếm đều xuất hiện.
Đang đang đang, đạo sĩ không dừng bước, để mặc cho đao kiếm chém vào người, y thì không sao, vũ khí đánh trúng y thì thi nhau bay ngược ra, rơi văng xuống đất.
Trong nháy mắt, y đã vọt tới gần xe ngựa.
Trong tay y xuất hiện một thanh tam tiêm lưỡng nhận đao, cầm cả hai tay, chém chéo xuống.
Mũi đao xoay tròn, như có hoa văn mờ ảo bay lên, cuốn vào hư không.
Một đao này không kết với thiên địa chi lực, chỉ là hết sức biến hóa, Mạnh Kỳ nhìn mà xuất thần, Ngọc Hư Thanh Nguyên đao pháp !
Gia chủ Ngọc gia giơ cả hai tay, hai bàn tay đều rực một màu xanh, lên đỡ trường đao.
Chiêu thức của lão rất quỷ dị, có vẻ mang theo thiên địa pháp lý, nhưng lại cũng không hề kết nối với thiên địa chi lực.
Khiến Mạnh Kỳ càng thêm kinh ngạc.
Đang !
Trường đao và bàn tay chạm vào nhau, toát ra tiếng vang nặng nề, dòng khí chấn lan ra chung quanh, thanh thế rất mạnh.
Bốn con ngựa không kêu được tiếng nào, đã bị chấn gãy hết xương, ngã nhào ra đất, xe ngựa thụt xuống, bánh xe hoàn toàn lún vào trong đất!
Nửa người dưới của đạo sĩ đột nhiên hóa thành mãng xà, hai màu trắng vào giao vào nhau, rít lên quấn lấy cả gia chủ Ngọc gia lẫn xe ngựa.
Nửa thân trên vẫn là con người, dùng tam tiêm lưỡng nhận đao như côn mà đánh.
Quanh người gia chủ Ngọc gia, cương khí hóa thành tên nhọn, đâm vào thân rắn, định cắt chém nó, nhưng chỉ làm vang lên tiếng kim loại va chạm với nhau.
Hai bàn tay lão không ngừng biến hóa, như dệt lưới, lấy hư đấu thực, đón đỡ tam tiêm lưỡng nhận đao.
Đang! Xe ngựa hoàn toàn vỡ nát.
Hai bên giao thủ cực nhanh, khóe mắt Mạnh Kỳ giật giật: “Mạnh thật… Sao gia chủ Ngọc gia không câu động thiên địa chi lực, tạo ra động tĩnh, để trận pháp cảm ứng…”
Đúng lúc này, từ bên phải lại có một người bay ra, xông tới, mái tóc dài dày đen nhánh, dáng người cao gầy, đôi chân dài mạnh mẽ.
Đấu Mẫu Nguyên Quân… Mạnh Kỳ cả kinh.
Cô ta cũng đến đây?
Từng giết thứ vụ thủ tọa của Chân Võ phái Huyền Nguyên Tử, hơn mười năm trước đã là Ngoại cảnh đỉnh phong!
Tiên Tích lần này ra tay dữ thật!
Thừa dịp Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân tạo ra hỗn loạn, quấn lấy gia chủ Ngọc gia, Đấu Mẫu Nguyên Quân như mãnh hổ nhập bầy dê, mạnh mẽ xông ra ngoài.
Một người của Ngọc gia vung kiếm đón đánh.
“Ngọc gia cũng dữ dằn, tùy tiện cũng xuất hiện một người sắp thiên nhân hợp nhất…” Mạnh Kỳ vừa nghĩ, Đấu Mẫu Nguyên Quân đã ngang nhiên chụp vào thân kiếm.
Tang!
Cả cao thủ Ngọc gia lẫn kiếm đang cầm đều nổ tung!
“Còn tưởng không câu động thiên địa chi lực, mình có thể đấu với Ngoại cảnh, xem ra e là chưa đủ… Đấu Mẫu Nguyên Quân quá khủng bố…” Mạnh Kỳ trợn mắt há hốc mồm, Đấu Mẫu Nguyên Quân không ngừng vung tay, từng người thi nhau nổ tung, chỉ có hai người chỉ bị đánh văng, miệng phun máu.
“Ngoại cảnh… Trùi, tùy tiện cũng có hai người ngoại cảnh…” Mạnh Kỳ đâm ra nghi ngờ, Ngọc gia này không phải gia tộc hàng đầu, chỉ đi ra ngoài đã có tới ba Ngoại cảnh đi theo, không cần cơ nghiệp Nam Châu nữa?
Đấu Mẫu Nguyên Quân vượt qua hai Ngoại cảnh, đã xông tới xe của Ngọc Lung Tử, lái ngựa, Ngọc Lung Tử và hai hộ vệ hai bên cùng lúc ra tay, đao kiếm tiên quyền múa lên, đều làm nhiễu loạn thiên địa chi lực, nhưng cũng đều không dẫn động tự nhiên chi lực.
Thêm bốn Ngoại cảnh… Mạnh Kỳ theo bản năng bước lên một bước, bảo vệ phía trước Tô Tử Duyệt và Tô Tử Hoa.
Tới lúc này đã có tới bảy Ngoại cảnh, nhiều thế lực hàng đầu cũng chỉ có chừng ba, bốn mươi người mà thôi!
Ngọc gia rốt cuộc có lai lịch gì?
Tang! Hai tay đấu với tám tay, một tiếng chạm vang, hộ vệ lùi lại, dấu chân ấn sâu xuống đất, trường tiên của lái ngựa gấp khúc, bị văng ngược vào ngựa, Ngọc Lung Tử ứa máu, nha hoàn đằng sau điểm một cái vào lưng, giúp cô tiêu giải kình lực còn sót lại.
Ra chỉ xong, gương mặt nha hoàn cũng hoàn toàn thay đổi, đôi mắt to ra, trở nên vô cùng xinh đẹp.
Cố Tiểu Tang!
Mạnh Kỳ rụt mắt, giờ thì đã hiểu tiền căn hậu quả. Ngọc Lung Tử chính là gọi chệch đi của Tiểu Tử, Ngọc gia chính là thân phận bên ngoài của La Giáo, không biết vì sao lại bị lộ dấu vết, bị Tiên Tích phát hiện, xông tới đột kích, muốn cướp Thánh Hoàng ma lệnh!
Hèn gì người của Ngọc gia không dám câu động thiên địa chi lực, nếu không nhiều Ngoại cảnh như vậy, chắc chắn sẽ làm người ta nghi ngờ!
Cố Tiểu Tang và ngũ đại Ngoại cảnh xung quanh tạo thành trận pháp, đấu với Đấu Mẫu Nguyên Quân.
Mạnh Kỳ còn chưa kịp làm gì, tay đánh xe ngựa đã đánh tới, roi trong tay quất ra.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thánh nữ bị lộ, y sẽ không để cho ba người Tô gia có thời gian tạo nên động tĩnh lớn!
Người đánh xe này tung ra khí tức mạnh mẽ, muốn áp chế tinh thần, khiến Mạnh Kỳ nhìn thấy ảo giác, thấy mình đang bị kẻ địch từ khắp bốn phương tám hướng chung quanh đánh tới.
Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, khẽ hít sâu một hơi.
Thiên địa nguyên khí không ngừng phập phồng, mọi việc đều hiện ra trong tâm linh Mạnh Kỳ.
Thiên Chi Thương thong thả mà nặng nề chém ra.
Keng!
Trường tiên và đao phong chạm vào nhau, muốn quấn lấy đao, nhưng sống đao, chuôi đao của Mạnh Kỳ đều là vũ khí, biến hóa liên tục.
Keng keng keng, tiếng động va chạm không ngừng. Mạnh Kỳ đao pháp đã thi triển hết, thế nhưng nửa bước không lùi.
Cổ tay hắn đau nhói, khí huyết quay cuồng, nhưng dựa vào sức mạnh cơ bắp và Bất Tử Ấn Pháp hóa lực, không chịu thua kém.
Trường tiên triển khai, như hóa thành từng đạo lôi đình, mỗi một kích đều quỷ bí khó tả, hoàn toàn hợp với pháp lý đất trời.
Mạnh Kỳ xuất đao lại rất khó khăn, cứ như bị bao nhiêu thứ trói buộc, nhưng mỗi một đao đều chém trúng vào chỗ cần chém, phá đúng chỗ kết hợp của thế roi và pháp lý trời đất, phá vỡ tầng tầng tiên ảnh.
Lần đầu tiên trong đời, Mạnh Kỳ thấy đao pháp của mình đã bước được vào hàng ngũ đại gia, đã có được cảm giác Ngoại cảnh!
Đánh tới say mê, Mạnh Kỳ khẽ hất đao, bổ liền tám nhát, cương nhu, âm dương, sinh tử kết hợp vào nhau, mỗi đao đều mang theo thiên địa pháp lý.
Tám đao đầu đuôi nối tiếp với nhau, khiến xa phu không thể không dùng tốc độ của Ngoại cảnh để né tránh. Mạnh Kỳ thoát khốn, lùi nhanh ra sau, chuôi đao khẽ chạm, Tô Tử Duyệt bay văng ra mấy chục trượng, rớt xuống không đau, nhưng ngất đi.
Tô Tử Hoa bị cao thủ Khai khiếu La Giáo cuốn lấy, lấy một đánh bốn, song không hề rơi xuống hạ phong.
“Ha, đại ca tiện nghi này hình như đã thiên nhân giao cảm, vẫn còn chưa đánh hết toàn lực, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài…” Mạnh Kỳ thoáng nghĩ, xa phu đã lại xông tới.
Hai bên tiếp tục quyết đấu, song ngầm hiểu ý nhau, quyết không dùng những chiêu thức câu động thiên địa chi lực, dù có xuất tuyệt chiêu Ngoại cảnh, cũng chỉ dùng phần biến hóa của nó mà thôi.
Bên kia, gia chủ Ngọc gia đã thoát khỏi rắn quấn, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân cũng biến trở về hình người, nhưng y càng chiến càng hăng, tam tiêm lưỡng nhận đao tung bay hoành hành, đầu, cánh tay, ngực, lưng, đan điền, hai chân và tóc đều làm vũ khí, địch nhân chạm vào là chết, ở quá gần cũng chết.
Y bỗng quát một tiếng, từ cổ mọc ra thêm một cái đầu, trên vai mọc thêm hai cánh tay, tuy không phải pháp thiên tượng địa, nhưng cũng là hai đầu bốn tay.
Hai cánh tay nguyên bản cầm tam tiêm lưỡng nhận đao, áp chế gia chủ Ngọc gia, một cánh tay mới mọc cầm kiếm, tay mới mọc còn lại cầm đao, đánh tới gần chỗ Mạnh Kỳ và xa phu giao thủ, quấn cả xa phu cùng vào hỗn chiến.
Đây mới đúng là Bát Cửu Huyền Công a… Mạnh Kỳ thầm khen, không phối hợp với Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, mà sải lên trước mấy bước, trường đao suy diễn ngũ trọng tinh nghĩa, từ trên đánh xuống, chém vào trận pháp của Cố Tiểu Tang và năm Ngoại cảnh, như thiên lôi oanh đỉnh!
Một đao cong cong vẹo vẹo, như luồn theo dòng khí của trận pháp cắt vào.
Chỉ cần có cơ hội, Mạnh Kỳ tuyệt không bao giờ bỏ qua cho Cố Tiểu Tang!
Trong có Đấu Mẫu Nguyên Quân, ngoài có một thanh đao nhăm nhe chém thẳng vào điểm vận chuyển trận pháp nhưng Cố Tiểu Tang chỉ liếc Mạnh Kỳ một cái, vẻ ai oán, giận hờn.
Mạnh Kỳ thở dài.
“Chẳng lẽ thiếp thân phải cứu tướng công trăm lần ngàn lần, chàng mới tin tâm ý của ta?”
Nguyên thần rung lên, nhưng Mạnh Kỳ vẫn quyết tâm, đao chém xuống không hề do dự.
Trận pháp bắt đầu xuất hiện vết rách.
Cố Tiểu Tang kết ấn trước ngực, cả người càng thêm không linh, trang nghiêm, giữa hai tay ngưng tụ một bức thần tượng nhỏ, có dung mạo giống hệt Cố Tiểu Tang.
Không hề câu động thiên địa chi lực, thần tượng hóa vào cơ thể Cố Tiểu Tang, khí tức của cô tăng vọt, như không còn thuộc về thế giới này, một chỉ điểm ra, nhẹ nhàng thong thả.
Vô Sinh Lão Mẫu, chân không gia hương!
Chưởng chỉ chạm vào nhau, Cố Tiểu Tang lùi lại một bước, nhưng không bị thương!
Mạnh Kỳ đang định đánh tiếp thì lông tơ dựng thẳng lên, một đạo lưu quang từ phía sau rừng cây đâm thẳng về phía lưng hắn.
Nó nhanh tới mức như không thật, chỉ vừa cảm giác thấy, đã chạm vào hộ thể cương khí.
– Hắc, các ngươi đều phải chết!
Một tiếng quát khàn, một đạo tử điện bắn lên trời, rồi biến mất, nhưng Thần Đô đại trận đã bị dẫn động.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau!