Nhất Thế Chi Tôn - Chương 340: "Bỏ qua hiềm khích"
Cô bé con chỉ chừng năm sáu tuổi, mặt mày xinh xắn, má phúng phính ai nhìn cũng muốn bẹo, nhưng trong mắt Liễu Sấu Ngọc, cô bé này chẳng khác gì hồng thủy mãnh thú, một sinh linh đáng sợ tuyệt không nên xuất hiện ở đây!
– Ngươi, ngươi…
Liễu Sấu Ngọc chỉ Cố Tiểu Tang, lắp bắp nửa ngày, nói không ra lời.
Cố Tiểu Tang nhìn cô bé con, cười khẽ:
– Là muốn bảo con ra chào vị cô cô này.
Cô bé con ngửa đầu nhìn Liễu Sấu Ngọc:
– Mẹ, cô cô có cảm giác rất thân thiết.
– Cô cô mà, đương nhiên phải thấy thân thiết.
Cố Tiểu Tang nghiêm trang.
Cô bé cau mày, muốn khóc:
– Nhưng cha nhìn không thân thiết tí nào…
-Đó là vì cha con thay lòng đổi dạ, bỏ vợ bỏ con.
Cố Tiểu Tang ăn không nói có.
Cô bé gật mạnh đầu, nắm tay siết chặt, mạnh mẽ nói:
– Chờ con lớn lên, con sẽ bảo vệ mẹ, đánh bại cha xấu!
Liễu Sấu Ngọc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, như những lời nói của cô bé con đang làm cô ta xấu hổ.
Cố Tiểu Tang xoa đầu bé con, cười như hồ ly:
– Mẹ với cô cô có chuyện muốn nói với nhau, con ra ngoài chơi tí nhé.
Bé con lùi về sau bình phong, im lặng ngắm nghía quần áo đồ dùng của Liễu Sấu Ngọc.
– Ngươi không giết nó, ta…
Liễu Sấu Ngọc nhìn Cố Tiểu Tang ánh mắt tràn đầy cảnh giác và khó hiểu.
Cố Tiểu Tang lại chống cằm, mắt híp lại như vầng trăng, cười vui vẻ:
– Gặp chuyện, phải để lại cho nó nửa cái mạng, nhưng ngươi đã thức tỉnh ký ức, ứng thân dần chuyển về hướng bản thể, không lẽ không thấy khó hiểu sao? Với tiên linh chi thể của truyền nhân Huyền Nữ, hai năm rồi mà sao chỉ mới có Lục khiếu?
– Nên ta vẫn còn là ứng thân…
Liễu Sấu Ngọc như đã hiểu được thắc mắc trong lòng, mặt đỏ dần trở về bình thường, đẹp đẽ, bình lặng.
Là truyền nhân Huyền Nữ, không thể thất thố, vì thất thố chứng tỏ chưa luyện được tâm tính.
Cố Tiểu Tang bình thản:
– Liễu tỷ tỷ có vẻ mong ta chết lắm nhỉ. Vừa tìm ra manh mối, là lập tức tìm đủ mọi cách để lộ nó ra, còn ám chỉ cho tên ngốc Tô Mạnh kia nữa.
Liễu Sấu Ngọc biến sắc:
– Ngươi cố ý!
– Đương nhiên, nếu không phải ta cố ý, làm sao để lại dấu vết cho ngươi phát hiện? Ngươi không nhớ lúc chúng ta thật sự trở thành bạn khuê phòng là từ lúc nào sao?
Cố Tiểu Tang nói, vẻ vẫn rất tình cảm chân thành.
Liễu Sấu Ngọc mặt trắng bệch, giống như nói mê:
– Khi ngươi tới đây hồi mùa xuân…
Vốn cô và “Ngọc Lung Tử” chỉ là bạn bè thỉnh thoảng thư từ qua lại, một người ở Thần Đô, một người ở Nam Châu, làm sao thành bạn thân khuê phòng cho được?
Nhưng vào mùa xuân, sau khi ký ức thức tỉnh,” Ngọc Lung Tử” du lịch đến Thần Đô, tuy lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng lại rất dễ chịu nhu thuận, thích gọi cô là Liễu tỷ tỷ, rất thích làm vừa lòng cô, nên quan hệ cũng tăng dần, trở thành trao đổi thư thường xuyên cho nhau, trở thành bạn thân khuê phòng.
Nay ngẫm lại, thì ra là cô ta cố ý!
– Từ lúc đó ngươi đã có ý lợi dụng ta? Các ngươi bày kế suốt mấy năm!
Liễu Sấu Ngọc nhìn Cố Tiểu Tang, ánh mắt sợ hãi.
Cố Tiểu Tang mỉm cười:
– Cũng gần vậy. Từ trước khi ta đuổi theo Thiện Tú Mi vào Hoàn Châu, bản giáo đã bắt đầu bố trí. Trên đường vừa vặn gặp gỡ Hoan Hỉ Nhân Ma và Thiên Diện Nhân Ma, bèn liên hệ với Huyễn Diệt Thiên Ma và Chưởng Đăng Thần Sứ, chẳng qua lúc ấy chưa hề nghĩ tới lợi dụng ứng thân truyền nhân Huyền Nữ, mãi tới khi ta từ Cửu Trọng Thiên đi ra, phát hiện Liễu tỷ tỷ ngươi là ứng thân Lưu La.
– Đại khái từ nửa năm trước, ta đã ngầm để lại dấu tích trong thư, để cho ngươi phát hiện, nhìn ra thân phận của ta và Ngọc gia, vốn chỉ để làm một lần nhàn nhã một đời, không ngờ lại nhảy ra một tấm Thánh Hoàng ma lệnh, phát huy tác dụng.
Cô đứng lên, đàng hoàng thi lễ:
– Nếu không có Liễu tỷ tỷ ngươi trăm phương ngàn kế, cẩn thận để lộ việc này ra, chỉ dựa vào chúng ta mình tự tung tin, làm sao khiến đám hồ ly Tiên Tích không nghi ngờ, dẫn xà xuất động, cũng nhờ ngươi sắp xếp Cửu Thiên Lôi Thần, à không, cái tên ngố dẫn động đại trận kia, ta còn sẽ phải tổn thất nhiều tay chân thêm nữa, nên tiểu muội đặc biệt tới đây để cảm ơn tỷ tỷ.
Theo lời cô nói, Tố Nữ Đạo vẻ như đã sớm biết mối quan hệ giữa Cửu Thiên Lôi Thần và Thần Thoại.
Liễu Sấu Ngọc mặt trắng bệch, giọng yếu hẳn:
– Ngươi không sợ ta làm lớn chuyện này sao?
– Nam Châu Ngọc gia đã sớm chỉ còn có cái xác không, nếu không có Tiên Tích cướp đi nửa tấm Thánh Hoàng ma lệnh, làm sao có chuyện ‘Ngọc gia nhập kinh’, ngươi muốn làm to chuyện, thì làm được gì? Với trí khôn của ngươi, chắc chắn không nhìn thấy con thỏ thì không thả con ưng ra nhỉ.
Cố Tiểu Tang thong thả đi ra, vẫn cười tươi tỉnh, nhưng lại làm Liễu Sấu Ngọc lạnh người.
– Nhưng… nhưng Thánh Hoàng ma lệnh đã rơi vào tay Lục Phiến Môn…
Liễu Sấu Ngọc nói đến đây thì im bặt, vẻ suy nghĩ.
Cố Tiểu Tang chớp mắt:
– Thánh Hoàng ma lệnh đối với những người như ta là không dùng được, đương nhiên là lấy nó để cho người hợp tác mà thôi. Người cần đánh cắp chúng sinh chi lực để tu luyện, ngươi nghĩ không có tay chân trong Lục Phiến Môn hay sao?
– Lục Phiến Môn và hoàng đế đều không coi trọng Thánh Hoàng ma lệnh, trộm long tráo phụng chẳng có gì khó.
– Ngươi không sợ Tư Mã Thạch và Triệu Vô Ngôn thay vì đối phó Đấu Mẫu Nguyên Quân lại bỏ qua, chuyển sang đi truy nã các ngươi?
Liễu Sấu Ngọc càng nói giọng càng nhỏ.
Cố Tiểu Tang che miệng cười:
– Với Thần Đô, bọn ta mang tới uy hiếp lớn hơn, hay là Đấu Mẫu Nguyên Quân lớn hơn? Cứ cho là bọn ta tính sai, cùng lắm thì ném Thánh Hoàng ma lệnh của bọn ta ra mà thôi, nếu vẫn không được, thì cứ để cho họ truy nã, chỉ cần không mất mạng thì sau này vẫn luôn có cơ hội.
Liễu Sấu Ngọc nghe mà xuất thần, yêu nữ này luôn không nói hết ý, vẻ rất bí ẩn, khiến người ta dễ tin rằng cô ta nhất định có thể thoát khốn.
Cố Tiểu Tang không cười nữa, nhìn Liễu Sấu Ngọc:
– Ngoài để cảm ơn, tiểu muội tới còn vì có một việc muốn thương lượng với Liễu tỷ tỷ.
Liễu Sấu Ngọc căng thẳng, đầy đề phòng, Cố Tiểu Tang đã thành công xây dựng hình tượng là một người cực thông minh, cực giảo hoạt, cũng cực tàn nhẫn, hoàn toàn áp chế cô ta. Cô ta yếu ớt hỏi:
– Việc gì?
Cố Tiểu Tang cười nhẹ, đẹp đến nao lòng:
– Huyền Nữ tại thượng, truyền nhân Huyền Nữ vĩnh viễn chỉ là truyền nhân, nếu ngươi chết đi, Tố Nữ Đạo cũng chẳng đau lòng gì mấy, cùng lắm thì tìm một người khác có thể dung nạp tiên linh chi khí mà thôi, trước giờ cũng chưa phải chưa từng có chuyện như thế xảy ra.
– Nhưng ngươi chỉ có một cái mạng, nếu để chết vào tay ta, vĩnh quy chân không gia hương, sẽ không bao giờ có cơ hội lần nào nữa, ngươi bỏ được sao?
– Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Liễu Sấu Ngọc nheo mắt.
Cố Tiểu Tang cười chúm chím:
– Tiểu muội chỉ là muốn cùng Liễu tỷ tỷ thật lòng liên thủ với nhau mà thôi, sau này còn giúp đỡ cho nhau.
Liễu Sấu Ngọc biết rõ, cái gọi là giúp đỡ cho nhau đó, tám thành là mình làm việc cho cô ta, nên trầm mặt, do dự.
Cố Tiểu Tang chỉ chỉ ra sau bình phong:
– Có ta tương trợ, ngươi có thể thoải mái hấp thu tiên linh chi khí trong người nó, chuyển hóa thành là của ngươi, ai làm chủ ai làm phó cũng không phải không thể thay đổi được. Ta chỉ muốn ngươi làm ba việc, tuyệt không liên quan gì tới Tố Nữ Đạo truyền thừa, thế có phải cả hai cùng có lợi hay không?
Liễu Sấu Ngọc dao động, hơi do dự:
– Làm sao ta tin ngươi được?
Cố Tiểu Tang cười cong mắt, lấy ra một tờ giấy vàng nhìn rất cũ kĩ:
– Chúng ta ký khế ước, tự có đại năng làm chứng.
Dù cảm thấy mình đang bị dụ bán, Liễu Sấu Ngọc cũng chỉ còn cách nghiến răng mà kí vào.
Khế ước thành lập, Cố Tiểu Tang ôm đôi má ửng hồng, nói vẻ ngây thơ:
– Người khác đều phải khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng, cải trang giả dạng, thay đổi thân phận, mới lẩn vào được, chỉ có một mình ta là nhờ truyền nhân Huyền Nữ làm nội ứng, nếu bị tướng công biết, chắc chàng sẽ ngây ra luôn nhỉ… cuối cùng mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo…
Giọng nói của cô đầy ý cười, cũng có mấy phần sát khí, khiến Liễu Sấu Ngọc run run, không dám hỏi cô ‘tướng công’ là ai, chỉ cố gắng tự đoán.
Cố Tiểu Tang và Liễu Sấu Ngọc bàn bạc xong, dẫn cô bé con rời khỏi phòng Liễu Sấu Ngọc.
Vừa rời đi, nụ cười trên mặt cô không còn, má cũng không còn ửng hồng, gương mặt trở về lạnh nhạt, điềm tĩnh.
***
Có Tô Ly nhắc nhở, Mạnh Kỳ phát hiện ra hầu như những chuyện hắn gặp phải đều là do Thánh Hoàng ma lệnh dẫn tới, nếu hắn biết điều không làm gì nữa, sẽ được như Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng, yên tĩnh tới lúc Quỳnh Hoa yến bắt đầu, nên hắn quyết định chuyên tâm tu luyện, không đi gây chuyện nữa.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Kỳ mới nói mấy câu về chuyện tu luyện với Đấu Mẫu Nguyên Quân, đã cảm nhận có người hầu đang đi tới.
– Nhị thiếu gia, ngoài cửa có người đến mời ngài.
Gia phó cúi đầu, cung kính bẩm báo.
– Ai?
Mạnh Kỳ nhíu mày, sao lại tìm tới Tô gia biệt viện.
Gia phó thành thật trả lời:
– Hắn không báo tên, chỉ nói đã từng gặp nhị thiếu gia ngài ở ngoài Trung châu tiêu cục.
Trung Châu tiêu cục? Mạnh Kỳ nhớ tới cái xe ngựa kia!
Dám chủ động tìm tới cửa? Tô Ly và Tô Việt đều đang ở trong biệt viện, sợ gì! Hắn đi ra cổng.
Ngoài cổng biệt viện có một chiếc xe ngựa.
Ngoài xe có một thanh niên cao ráo đang đứng, mặc bào dài, hông đeo một thanh trường kiếm, mặt mày tuấn lãng, lẳng lặng đứng đó, tựa như dung nhập vào trời đất, vào xe ngựa, ngựa, ghế đá, sông ngòi thành một khối.
Chính là kẻ đã đấu mắt với mình… Mạnh Kỳ không nhanh không chậm đi qua.
Người kia chắp tay cười:
– Tại hạ Thôi Triệt, mộ danh đã lâu.
Thôi Triệt? Tử Cực kiếm Thôi Triệt? Kẻ nhờ áp tiêu là Bình Tân Thôi thị! Mạnh Kỳ nheo mắt.
– Quá khen, chỉ là chút danh quèn mà thôi.
Hắn khiêm tốn trả lời.
Thôi Triệt mỉm cười:
– Trưởng bối trong nhà rất tò mò trận chiến chiều tối qua, muốn mời Tô thiếu hiệp qua phủ hỏi thăm một chút.