Nhất Thế Chi Tôn - Chương 341: Thôi Thanh Vũ
– Bình Tân Thôi thị mời, mỗ phải báo cho người nhà.
Mạnh Kỳ chẳng phải coi trọng ý kiến người nhà gì, chỉ là để báo cho họ biết, lỡ Thôi thị có lòng xấu xa, cũng phải thu lại, đường đường là thế gia đứng đầu, không thể làm việc mất thể diện.
Thôi Triệt vẫn giữ nụ cười, như không hiểu dụng ý Mạnh Kỳ:
– Đúng là phải vậy.
Báo cho Tô Ly và Tô Việt xong, Mạnh Kỳ theo Thôi Triệt lên xe ngựa.
Vừa ngồi xuống, hắn đã nghe thấy người nói:
– Hơn một năm không thấy, Tử Viễn ngươi tiến bộ nhiều thật, khụ, làm người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tiếng ho quen lắm, giọng điệu cũng rất quen, lòng Mạnh Kỳ nhảy dựng, vội nhìn qua góc.
Vương Tư Viễn?
Trước khi vào mình đã dùng cảnh giới thiên nhân hợp nhất kiểm tra, rõ ràng không hề ‘nhìn’ thấy Vương Tư Viễn!
Xe ngựa trải thảm, phủ gấm, không trang trí cầu kì, rất thoải mái nhẹ nhàng.
Bên trái Mạnh Kỳ, Vương Tư Viễn ngồi ngay ngắn sau bàn, trước mặt kiếm Tam Tư đặt ngang, áo trắng đơn giản, đẹp đẽ như con gái, vẫn là cái vẻ bệnh nặng, vừa nói vừa ho khan, mặt không huyết sắc.
Y nhìn ra cảnh giới thật của mình? Mạnh Kỳ cười:
– Không ngờ Vương đại công tử cũng không tiếng động vào kinh.
Vương Tư Viễn nhìn Thôi Triệt ngồi xuống, tựa tiếu phi tiếu:
– Năm ngoái Vương mỗ tâm huyết dâng trào, đêm đó ngắm sao, thấy đế tinh phiêu diêu, nên nổi hiếu kì, mới vào Thần Đô xem xem.
Nói xong, y lại ho một tràng dài.
Lần này, không có nha hoàn đấm lưng, nên y ho mãi một hồi lâu, nhưng chỉ rớt ra một ít máu nhỏ.
– Đế tinh phiêu diêu…
Mạnh Kỳ nhíu mày, đáng tiếc Vương đại thần côn im lặng là vàng, không nói thêm nữa.
Ba người tự nghĩ chuyện mình, xe từ từ chạy vào trong thành, tới Bình Tân hầu phủ.
Trưởng bối kia của Thôi Triệt là một trung niên, cằm có râu ngắn, mặc bào dài, cổ cao kín mít, khí chất nho nhã, bàn tay lồng giấu trong tay áo, dáng vẻ rất thoải mái, đặc biệt có tới hai hàng chân mày, cơ bản nhìn không ra sâu cạn.
– Tam thúc, Tử Viễn đến.
Thôi Triệt chắp tay hành lễ.
Thôi gia tam gia, đại gia chủ Thôi Thanh Vũ !
Người này và Thôi Thanh Hà là hai huynh đệ cùng cường đại hiếm có, một Ngoại cảnh đỉnh phong, một Pháp thân, giúp Thôi gia cường thịnh chưa từng có.
Thôi Thanh Vũ cười hiền hoà:
– Mạo muội mời, mong thế điệt đừng trách.
– Sao tiền bối nói thế! Nếu giúp được gì cho ngài, chính là vinh hạnh của vãn bối.
Mạnh Kỳ hành lễ.
Thôi Thanh Vũ gật đầu:
– Chắc thế điệt rất thắc mắc vì sao Thánh Hoàng ma lệnh lại liên quan tới Thôi gia.
Ông ta nói thẳng vào trọng tâm, chẳng buồn che giấu.
– Xin nghe cho rõ.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt.
Thôi Thanh Vũ vuốt thanh kiếm trên gối:
– Thôi gia ta là địch với tà ma chín đạo, nên có đệ tử đổi thân phận, qua nhiều trắc trở, trở thành La Giáo tán nhân, mấy tháng trước, y liên lạc với Thôi gia ở Nam Châu, nói La Giáo có mưu lớn, y đã trộm được vật quan trọng, cầu xin tiếp ứng.
– Vì chuyện quá gấp, ngữ khí truyền tin lại có vẻ không hay, Thôi gia ở Nam Châu thế lực đơn bạc, nên phản ứng không kịp. Đợi đến khi trong nhà phái cao thủ tới, y đã mất mạng trên sông.
– Sau này chúng ta được tổng bộ đầu Trung Châu tiêu cục gởi thư mật cho, mới biết ông ấy tự lấy thân mình làm mồi, dụ người La Giáo đi, để người khác của tiêu cục mang vật ủy thác tới Thần Đô.
Mạnh Kỳ gật đầu, hắn vốn vẫn thắc mắc sao lại dính tới Trung Châu tiêu cục, có điều đệ tử Thôi gia kia quả là người tỉnh táo, không bảo Trung Châu tiêu cục đưa thẳng tới Địch Châu Bình Tân, mà chỉ bảo họ về Thần Đô, nếu không đã sớm bị La Giáo và Diệt Thiên Môn phát hiện manh mối .
Thôi Thanh Vũ thở dài:
– Lúc ấy y sợ bị người La Giáo phát hiện, nên không nói gì nhiều, tổng bộ đầu Trung Châu tiêu cục không biết La Giáo và Diệt Thiên Môn có mưu lớn, chỉ biết là việc quan trọng, có liên quan tới Thôi gia, nên mới trượng nghĩa giúp đỡ, mãi tới tối qua từ Lục Phiến Môn chúng ta cũng mới biết vật đó là nửa tấm Thánh Hoàng ma lệnh.
– Vì trước đó cũng không biết rõ mọi chuyện, mới dẫn tới nghi ngờ lung tung, dấu đầu lòi đuôi, còn nhờ Văn Hiến theo dõi giúp, đã làm thế điệt chê cười.
Thấy Thôi Thanh Vũ kể rõ rành mạch, Mạnh Kỳ cũng giải tỏa được nhiều nghi vấn, chuyện này quả là liên lụy nhiều người.
– Chuyện này đã khiến đệ tử Thôi gia ta phải lộ ra thân phận, cho thấy nó vô cùng quan trọng, rất mong thế điệt kể rõ cho biết tình hình giao chiến tối hôm qua.
Thôi Thanh Vũ nói tiếp.
Mạnh Kỳ chẳng có gì giấu diếm, kể lại toàn bộ.
Thôi Thanh Vũ sờ râu ngắn dưới cằm, nghe rất nghiêm túc, cuối cùng nói:
– Người dùng được Thánh Hoàng ma lệnh không nhiều, chắc chắn có đồng đảng ở trong Lục Phiến môn…
Thật sâu sắc… Mạnh Kỳ thầm tán thưởng.
Trao đổi mấy câu, Thôi Thanh Vũ bưng trà tiễn khách.
Vương Tư Viễn ở tại Thôi phủ, Thôi Triệt lại đưa Mạnh Kỳ trở về.
Trên xe, Thôi Triệt câu được câu không tán gẫu với Mạnh Kỳ, nói một chút về hiểu biết khi đi đây đó, trao đổi kinh nghiệm võ đạo, giới thiệu cảnh sắc Thần Đô.
Đang lúc Thôi Triệt đang giới thiệu một tiệm bánh trăm năm, khóe mắt Mạnh Kỳ đã nhìn thấy một người, là Tề Chính Ngôn.
Y bước đi rất cẩn thận, thi thoảng lại dùng người qua đường để che giấu thân mình, như đang theo dõi ai đó.
Nhưng rồi y dừng lại, cau mày, có vẻ đã để lạc mất mục tiêu.
Mạnh Kỳ sinh ra tò mò, chắp tay chào Thôi Triệt:
– Cảm ơn Thôi huynh đã tiễn, Tô mỗ nhìn thấy một vị cố nhân, muốn đi xuống nói chuyện.
Thôi Triệt tiêu sái hoàn lễ:
– Quỳnh Hoa Yến gặp lại.
Mắt y không che giấu chiến ý.
– Được!
Mạnh Kỳ nhảy xuống xe, đi về phía Tề Chính Ngôn.
Vốn hắn định đùa dai, vỗ vai Tề Chính Ngôn hù tên kia giật mình, nhưng khi chỉ còn cách mấy bước, Tề Chính Ngôn lại như cảm nhận được, quay sang.
Hồn Thiên Bảo Giám đến giai đoạn thiên nhân giao cảm khiến linh giác trở nên nhạy cảm quá nhỉ… Mạnh Kỳ thầm giật mình, mỉm cười:
– Tề sư huynh, sao có hứng nhàn nhã dạo phố thế?
Từ Nguyễn Ngọc Thư, Mạnh Kỳ biết Triệu Hằng nhờ tới mối quan hệ với Công Tôn gia, nhờ họ giúp Tề Chính Ngôn lẩn vào Quỳnh Hoa Yến.
Tề Chính Ngôn mày vẫn chau:
– Vừa đi vừa nói.
Mạnh Kỳ hiểu ý, kéo y tới quán rượu ngay gần đó.
Mới vừa vào quán, bao nhiêu con mắt đều phóng vào Mạnh Kỳ. Thanh đao hình thù kì lạ của hắn, khí chất dương cương oai hùng, dung mạo xuất sắc, cái nào cũng làm bằng chứng chứng minh thân phận của hắn!
– Cuồng Đao!
– Đệ nhất Nhân Bảng?
– Cuồng Đao đã giết Lang Vương!
Ai nấy xôn xao, có mấy người khi Mạnh Kỳ đi qua còn đứng dậy chào hắn, thỏa mãn cái tính thích nổi tiếng của Mạnh Kỳ.
Lên lầu hai, hai người vào một gian phòng riêng.
– Ta theo Công Tôn gia ăn tiệc, khi trở về ngẫu nhiên gặp một người.
Để đề phòng bị theo dõi, Tề Chính Ngôn quyết định truyền âm nhập mật.
– Ai?
Tề Chính Ngôn trầm ngâm:
– Thời điểm ta du lịch giang hồ, cũng có chút kỳ ngộ, lần đó lúc giao thủ với Tứ Phúc Thiên Quan của Thần Thoại, có thoáng nhìn thấy chút mặt thật của hắn, hồi nãy nhìn thấy một người nhìn rất giống, ta nghi là hắn.
Mạnh Kỳ đã sớm biết có người Thần Thoại ở đây, nhưng chẳng có mấy khi tập trung nhiều thành viên cao thủ như thế.
Hắn nghiêm túc:
– Đã để lạc? Bề ngoài có điểm gì đặc biệt?
– Hơn một năm trước hắn đã là nửa bước Ngoại cảnh một thời gian dài, nay chắc chỉ còn cách Ngoại cảnh không xa, nên bị hắn nhận ra, qua chỗ rẽ biến mất.
Tề Chính Ngôn kể:
– Hắn tuổi chừng ba mươi, mặt mày rất bình thường, thấp béo ục ịch, dưới mi mắt phải có một cái nốt ruồi.
Mạnh Kỳ gật đầu:
– Ta sẽ nhờ người hỗ trợ, huynh cũng bảo Triệu lão ngũ ngầm đi tìm.
Trong Lục Phiến Môn bây giờ rất có thể cũng có người của Thần Thoại nên Mạnh Kỳ định đi tìm Huyết Nha Thần Bộ Viên Ly Hỏa, cũng chính là Quảng Thành Thiên Tôn hỗ trợ.
Hai người nói chuyện một lúc, rời khỏi phòng, còn chưa xuống lầu, đã gặp được một người đi lên, dung mạo tuấn lãng, cằm khẽ nhếch, khí chất trầm ổn, eo đeo Ngân Chương, là Võ Trạng nguyên Phàn Trường Miêu!
Mạnh Kỳ đã từng gặp y một lần, nên chào:
– Thật là khéo, lại gặp được Trạng nguyên huynh.
Hắn không biết lời đồn của Thần Đô ngày ấy, nên chỉ định nói ghẹo một câu thôi, nhưng những người chung quanh nghe thế lại bật cười.
Cuồng Đao gọi Phàn Trường Miêu là Trạng nguyên huynh, đây chẳng phải hạ nhục trần trụi hay sao?
Cả đám đều hưng phấn, thực hy vọng được xem một trận Nhân Bảng chi chiến!
Phàn Trường Miêu bất động thanh sắc:
– Phàn mỗ có hẹn với người ở đây.
Công pháp tên này tu luyện không thấp, với cảnh giới của Mạnh Kỳ mà không nhìn ra được, chỉ đoán được đại khái là thiên nhân giao cảm, nên không hề có ý khinh thường y chút nào.
Mạnh Kỳ đang định hàn huyên mấy câu, có một người đi ra khỏi một gian phòng khác, hô:
– Trường Miêu, ở đây.
Người này thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, khí chất trầm ổn, mặt đầy râu quai nón, nhưng không hề có vẻ lỗ mãng chút nào, về phần thực lực, Mạnh Kỳ nhìn không ra sâu cạn, nhưng chắc chắn là Ngoại cảnh.
Phàn Trường Miêu cười giới thiệu:
– Đây là gia chủ nhà ta ở Ninh Châu, thế thúc của Phàn mỗ.
Tuy y chưa từng tới Trung Châu, nhưng đương nhiên vẫn có giao tình với trưởng bối.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hai bên không quen thuộc, Mạnh Kỳ chào một cái là định rời đi, nhưng Phàn Trường Miêu lại nói:
– Quỳnh Hoa Yến, rất mong được Tô thiếu hiệp chỉ giáo.
Mạnh Kỳ rất tự tin, cười:
– Huynh đã có lời, không dám không hết sức.
Sau mấy ngày, Đấu Mẫu Nguyên Quân chữa thương hoàn tất, lặng lẽ rời đi, Quảng Thành Thiên Tôn vẫn ngầm đi tìm chỗ ở của Cố Tiểu Tang và Tứ Phúc Thiên Quan, Mạnh Kỳ tu thân dưỡng tính, chờ Quỳnh Hoa Yến.
Bất tri bất giác, tháng tám đã tới, Quỳnh Hoa Yến bắt đầu.