Nhất Thế Chi Tôn - Chương 351: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
(*) Mãn đường hoa túy tam thiên khách:
Dịch nghĩa (†Ares†): hoa đầy sảnh đường, mời tới ba nghìn khách và tất cả đang cùng say.
Dịch thơ (chichiro): Đầy sảnh say hoa ba ngàn khách
Thiên Đế hồi thần, đao trong tay thoáng hất, muốn cướp lấy Cửu Long tỉ, nhưng hai món thần binh tự có linh tính, tự khởi động lại Thần đô đại trận, tiếp tục đấu với y, Thiên Tử kiếm chém thẳng vào Thiên Đế.
Thấy đã đạt mục đích, Thiên Đế vạch một đao, cả Thần đô đều bị mất đi màu sắc, kiếm tím và hai thần binh cũng bị khựng lại.
Rút đao về, Thiên Đế biến mất.
Thôi Thanh Vũ là người tỉnh lại trước tiên, nhìn mấy người Tư Mã Thạch, triệu kiếm tím về:
– Giết chúng!
Uy áp của kiếm tím khiến mấy vị thần bộ không dám phản kháng.
Vương Văn Hiến đầy phức tạp nhìn Tư Mã Thạch, trong những người này, có rất nhiều người ông quen, không ngờ họ lại cấu kết với tà ma ngoại đạo!
Đúng lúc này, có người vọt lên, chắn trước người Thôi Thanh Vũ, là gia chủ Tống gia, Hữu Thượng thư Phó Xạ Tống Thủ Nhân:
– Thôi huynh, khoan đã!
– Tống huynh, vì sao?
Thôi Thanh Vũ ngẩn người.
Tống Thủ Nhân nghiêm mặt, chỉ chỉ hoàng đế và hoàng cung:
– Đầu sỏ đã chết, mấy người Tư Mã Thạch chỉ là thuộc hạ phải làm theo, có lẽ họ có điều gì đó bí mật bị người ta uy hiếp, chúng ta phải thẩm vấn cho rõ ràng, không thể để có người phải chết oan.
-Cường giả trên đời không nhiều, nếu không hỏi xanh đỏ đen trắng đã giết, có khác gì tự làm cho mình yếu đi, giúp người ngoài có cơ thừa dịp?
Thôi Thanh Vũ biến sắc, tay siết chặt lấy kiếm.
Cường giả tông sư của Giang Đông Vương thị cười đi tới bên cạnh Tống Thủ Nhân:
– Thôi huynh đừng nóng, lão phu thấy mấy người Tư Mã Thạch đều đã buông tay, không hề chống cự, ta thấy không cần giương cung bạt kiếm thì tốt hơn.
Vương Tư Viễn từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên đài cao lầm bầm:
– Quả nhiên là đế tinh phiêu diêu, Thiên Đế trọng lâm, đại kiếp bắt đầu…
Y tới đây hình như chỉ để nghiệm chứng điều gì đó.
Sau Giang Đông Vương thị, Lũng Nam Trương thị, Tây Lương Tư Mã thị, Hằng Nguyên Trịnh thị, Lang Gia Nguyễn thị cũng đều liên tiếng can ngăn, bây giờ tiêu diệt Thần đô Triệu thị chẳng khác gì may áo cưới cho Bình Tân Thôi thị!
Nếu đem ra so, Thần đô Triệu thị bị suy yếu càng phù hợp cho lợi ích của họ hơn là Thôi thị!
Hơn nữa, có cái cớ Triệu thị thất đức, chính là cơ hội tốt để thò tay vào Lục Phiến môn!
Thiên hạ nhốn nháo, đều là vì một chữ lợi, thiên hạ rộn ràng, cũng chỉ là vì một chữ lợi mà thôi!
Thôi Thanh Vũ trầm ngâm nửa ngày, mặt giãn ra mỉm cười:
– Chư quân nói rất đúng.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, gia tộc không kịp phản ứng, chưa hề lót đường trước với các thế gia. Bây giờ không thể cường thế ra tay, chi bằng từ từ mà hầm, trước sau gì cũng tới – có bội kiếm trong tay, giết kẻ phản đối mình không khó, nhưng các thế gia đều chỉ cử đại diện tới đây, gốc rễ vẫn còn ở Chu quận, nếu mình làm quá, có khác gì trở mặt với các thế gia.
Trận pháp đã hoàn toàn tan vỡ, lộ ra người ở bên trong, Thái tử, Tấn vương, Triệu Hằng, Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn.
Thái tử và Tấn vương đánh nhau lưỡng bại câu thương, đều đang đứng thở dốc, Tấn vương bị thương nặng hơn.
Triệu Hằng đã tách khỏi Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn, đứng ở bờ sông.
Nguyễn Ngọc Thư ngồi xếp bằng, mặt tái nhợt, đại bá của cô vội bay tới, độ khí chữa thương cho cô, mắt nhìn Mạnh Kỳ đầy đánh giá.
Không ai để mắt tới Phàn Trường Miêu, đối với các vị đại lão, một Võ Trạng nguyên chưa tới Ngoại cảnh có chết cũng chỉ là việc nhỏ, việc quan trọng là phải nhanh chóng quay về Chính Sự đường bàn về việc phân chia lợi ích và chiêu cáo thiên hạ, Thiên Đế của Thần Thoại chính là Pháp thân!
– Bá phụ, Phàn Trường Miêu là Lục Diệt Nhân Ma, gia chủ Cô gia Ninh Châu rất có thể là Huyễn Diệt Thiên Ma.
Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.
Đại bá Nguyễn Ngọc Thư khóe mắt hơi giật:
– Lục Diệt Nhân Ma? Làm sao y che giấu được?
Thực lực thật sự của Lục Diệt Nhân Ma không có ai biết nên ông mới ngạc nhiên khi Mạnh Kỳ giết được Phàn Trường Miêu.
Thấy Nguyễn Ngọc Thư gật đầu xác nhận, đại bá Nguyễn Ngọc Thư lập tức báo cho các vị đại lão của Chính Sự đường, cho người đi bắt Huyễn Diệt Thiên Ma.
***
Thần Uy hầu Tô gia.
Sắc trời bắt đầu tối, Tô Ly và Tô Việt mới trở về, sắc mặt đều không tốt, nhất là Tô Ly, ông đi thẳng vào trong từ đường.
Mạnh Kỳ đi theo vào, khẽ hỏi:
– Phụ thân, sự tình thế nào?
– Tốt nhiều hơn vi phụ nghĩ. Các đại thế gia đều rất hứng thú với Lục Phiến môn, Nguyễn gia mượn sức ngũ thúc ngươi, hứa giúp hắn bình an vượt qua phong ba lần này. Hiện giờ Chính Sự đường vẫn còn đang cãi nhau xem nên làm cho hoàng thất yếu tới mức nào là đủ. Bình Tân Thôi thị và Chu quận Vương thị là hai phe muốn hoàng thất yếu nhất, muốn giảm số lượng thần bộ của Triệu thị, giảm số thành viên thuộc hoàng thất ở trong Chính Sự đường, nhưng các thế gia khác không đồng ý, chỉ cho giảm một chút thôi, cũng cướp quyền quản lý Thiên Tử kiếm của Triệu thị.
Tô Ly đáp.
Mạnh Kỳ gật đầu, Triệu thị quá yếu sẽ không phù hợp với lợi ích của các thế gia, sẽ chỉ làm Thôi thị một nhà độc đại.
– Về phần nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế, Thái tử hoàn toàn bị gạt bỏ, hiện giờ chỉ còn Tấn vương và Ngụy vương. Ban đầu Thôi thị đề nghị để cho chi của Tông sư kế vị, nhưng Chu quận Vương thị nhất định không đồng ý, nói thẳng không thể làm rối loạn đích thứ. Các thế gia khác cũng muốn làm ổn định tâm của người Triệu thị, chỉ giết những kẻ đầu sỏ, không liên lụy tới người khác, dù sao sau việc này, ai làm hoàng thượng thì cũng giống như nhau thôi…
Giọng Tô Ly bi ai.
– Vậy còn phụ thân?”
Tô Ly cười khẽ:
– Giúp hoàng thượng cấu kết ngoại đạo, nên bị bỏ tước vị Thần Uy hầu. Không được đảm nhiệm bất cứ một chức vụ nào nữa, cả đời không được rời khỏi Thần đô, vốn có người còn đòi phế bỏ võ công, may Lang Gia Nguyễn thị và Chu quận Vương thị nói giúp, mới thoát được.
– Còn giữ được Tô gia là tốt rồi.
Mạnh Kỳ bình thản.
– Đáng tiếc tước vị không còn, thật thẹn với liệt tổ liệt tông…
Tô Ly run run.
Mạnh Kỳ hít một hơi, lại hỏi:
– Phụ thân, giờ có thể nói cho con biết vì sao hồi trước đưa con tới Thiếu Lâm không?
Tô Ly thở dài:
– Lúc đó mẹ con hết hơi mà chết, Tô Việt lặng lẽ châm ngòi, khiến Kha thị đều coi con là cái gai trong mắt. Tổ mẫu con biết, nhưng một bên là gia tộc, một bên là thông gia quá mạnh, bên nào nặng, bên nào nhẹ, vừa nhìn là biết, chỉ có thể quyết định như vậy mà thôi.
– Năm đó vi phụ được hoàng thượng tin tưởng, nếu bảo không bảo vệ được con thì chính là nói dối. Nhưng lúc đó hoàng thượng đã bắt đầu cấu kết với La giáo, vi phụ sợ sau này sẽ có đại họa, hủy diệt cả Tô gia, không thể vì sự ngu trung của mình mà làm Tô gia đoạn mạch, nên thừa theo tình thế, đưa con tới Thiếu Lâm. Người ngoài không biết, nhưng vi phụ biết cậu con đang ở Thiếu Lâm, không cần phải nói gì, ông ấy đương nhiên cũng sẽ để ý chăm sóc cho con.
– Quả thế…
Mạnh Kỳ đã đoán hoàng đế cấu kết La giáo lâu rồi, nay cuối cùng cũng được chứng thực, nhắm mắt lại, lớp gông xiềng cuối cùng trên người vỡ ra, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, không còn ẩn hoạn!
Tô Ly cúi đầu:
– Vi phụ từng muốn làm một nam nhân si tình, nhưng cuối cùng cũng không trốn khỏi được trách nhiệm với gia tộc. Ta muốn gánh vác gia tộc lên thịnh vượng, lại biến thành khiến nội trạch không yên, tước vị không còn. Muốn trung quân ái quốc, lại không ngờ hoàng đế chẳng hề quan tâm tới hành vi của Diệt Thiên môn, lại còn ám hại con ta. Cuộc đời sống tới bây giờ, chỉ toàn là thất bại…
Mạnh Kỳ bình thản:
– Phụ thân, con muốn phát thiệp mời, mời mọi người ngày mai tới phủ ta dự tiệc.
– Hả?
Tô Ly sửng sốt quay lại.
Bây giờ mà lại còn mở tiệc mời người?
Hiện nay nhân tâm hoảng sợ, sao lại còn nghĩ tới việc mở tiệc?
Mạnh Kỳ bình tĩnh nói:
– Một bữa tiệc giống như Hưng Vân chi yến.
Tô Ly giật mình, vừa mừng vừa sợ:
– “Con muốn… tìm cơ hội một bước lên trời?
Ông đã nhớ ra việc Hà Cửu, Vương Tư Viễn.
Mạnh Kỳ gật đầu.
– Hay, hay lắm! Có đứa con giỏi như con, đời này đã đủ.
Tô Ly cười ha hả rất sung sướng.
Một bước lên trời ý nghĩa là gì?
Chỉ cần không chết trẻ, ít nhất sẽ là Tông sư !
Lại còn tiến giai nhanh hơn người thường rất nhiều, giống như Tô Vô Danh một năm một trọng thiên!
Tô Ly đầy vui mừng và cảm thán:
– Vi phụ lập tức phái người đưa thiệp.
Mời ai ư, với kinh nghiệm của ông, đương nhiên sẽ không tính sai.
Mạnh Kỳ sắp ra khỏi từ đường, Tô Ly nói nhỏ:
– À, Tử Duyệt không phải là em ruột của con.
– Hả?
Mạnh Kỳ kinh ngạc.
– Nó là huyết mạch của Đường gia Lũng quận.
Tô Ly thở dài:
– Năm đó Đường gia bị diệt môn, mẹ con rất đau lòng, vi phụ mượn cơ hội xuất kinh, đã tới Tây Châu, tuy không tìm được cậu con, nhưng tìm được có người của trực hệ Đường gia lúc ấy không có ở trong tổ trạch, nên tránh được đại họa. Cha mẹ Tử Duyệt đã suy yếu sắp chết, con bé lại còn ở trong tã lót, vi phụ mới đưa nó về, lấy danh nghĩa là con riêng nhận mẹ con làm mẹ, lúc đó con còn bé, e là không nhớ được chuyện đó.
Mạnh Kỳ vui mừng:
– Sư phụ sẽ rất vui.
***
Tấn vương phủ.
Tấn vương và đám người Bạch Thất Cô, Nghiêm Xung nhìn nhau không nói gì, chờ tin tức trong Chính Sự đường, nhưng bên trong đó vẫn còn đang không ngừng cãi nhau, e là mấy ngày nữa cũng chưa quyết định được.
Một người hầu mang thiệp mời vào cho Bạch Thất Cô và Nghiêm Xung.
– Cuồng Đao thiết yến? Sao lại mở tiệc vào lúc này?
Nghiêm Xung nhíu mày.
Bạch Thất Cô mắt rực sáng:
– Ngươi không giao thủ với Cuồng Đao, không biết cảnh giới của hắn đâu. Đây chính là bắt chước theo Hà Cửu, muốn tìm cơ hội một bước lên trời, hắn muốn một mình đấu với ta và ngươi chắc?
– Hẳn là khiêu chiến Nghiêm mỗ và Thôi Triệt, Vương Tái liên thủ, hoặc là đơn độc sinh tử đấu với ngươi.
Nghiêm Xung đoán.
Bạch Thất Cô nói:
– Loại nào cũng được, được giao thủ với một kẻ có hi vọng một bước, nghĩ tới cũng làm người ta nhiệt huyết sôi trào!
***
Bình Tân hầu phủ.
Tử Cực kiếm Thôi Triệt nhìn thiệp mời trong tay, mỉm cười lầm bầm:
– Cuồng Đao muốn bắt chước Hà Cửu a.
– Thiên hạ càng lúc càng loạn, kẻ khát cầu một bước lên trời càng ngày càng nhiều.
Thôi Thanh Vũ không phải thành viên Chính Sự đường nên không tham gia đi tranh cãi, vuốt râu cảm khái.
Tình huống giống vầy lần cuối nhìn thấy là lúc nào nhỉ?
Hình như là ở trong sách sử, thời Ma Phật loạn thế!
Thôi Triệt nói:
– Đáng tiếc mười hạng đầu Nhân bảng trong Thần đô chỉ có một mình điệt nhi, Nghiêm Xung và Vương Tái, không thể rầm rộ được như Hưng Vân chi yến, thời gian lại quá gấp, chỉ mời được võ giả ở Thần đô.
– Ba người liên thủ cũng đủ rồi, Cuồng Đao không giỏi quần chiến như Hà Cửu.
Thôi Thanh Vũ trấn an Thôi Triệt:
– Không cần cưỡng cầu một bước lên trời, Không Văn thần tăng năm đó cũng chỉ là đến nửa bước hoàn mỹ, còn không phải cuối cùng cũng chứng được Pháp thân hay sao? Họa Mi sơn trang Lục Đại tiên sinh cũng là vậy mà!
Giọng y vẻ chờ mong:
– Không biết Cuồng Đao sẽ làm được tới mức nào, là giống Hà Cửu, Vương Tư Viễn, hay chiếu rọi cả trăm dặm như Tô Vô Danh năm xưa…
***
Hoàn hầu phủ.
Vương Tái đọc thiệp mời, mặt lộ tâm tư:
– Tiểu Mạnh cuối cùng cũng đi đến bước này, hôm nay trên Quỳnh Hoa yến, hắn có vẻ chỉ còn cách không xa, vừa lúc giúp hắn một tay.
***
Lang Gia hầu phủ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đại bá của Nguyễn Ngọc Thư thưởng thức tấm thiệp mời, nhìn Nguyễn Ngọc Thư, vui mừng nói:
– Khá lắm, kẻ này quả thật xuất sắc. Nếu hắn thành công, Tông sư là có thể mong đợi.
Nguyễn Ngọc Thư đang ăn cá khô, không nói được, chỉ gật đầu, nhưng trong đầu nghi hoặc.
***
Quảng Lăng hầu phủ.
Vương Tư Viễn vuốt ve tấm thiệp, tựa tiếu phi tiếu, vẻ chờ mong.
Ngụy vương phủ và những thế gia khác cũng nhận được thiệp mời, chủ yếu đều chỉ nhằm vào từ Cửu khiếu trở lên cho đến Ngoại cảnh, cũng mời cả cường giả Ngoại cảnh đến xem lễ để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn.
Tin tức như cơn lốc thổi qua cả Thần đô, trở thành chuyện đường người ta bàn tán nhiều nhất.
Hoàng thất chi biến tuy kịch liệt, nhưng chủ yếu chỉ liên quan đến các thế gia, và hiện nay cũng đã nằm vào tầm kiểm soát, chẳng ảnh hưởng cóc khô gì tới dân thường, còn chuyện này, nói không chừng ngày nào đó mình chính là nhân vật chính!
Ai cũng mang yến lần này ra so với Hưng Vân chi yến.
– Nghe nói Cuồng Đao chém Phàn Trường Miêu, không, Lục Diệt Nhân Ma, nay khí thế đang thời chính thịnh, e là thật sự có thể một bước lên trời!
Có người thổn thức cảm khái.
Có người thì lo thay cho Mạnh Kỳ:
– Lần này cường giả thích hợp không nhiều bằng Hưng Vân chi yến, có khi nào không thể tạo ra đủ áp bách, làm Cuồng Đao không thể một bước lên trời hay không? Khi đó Hà Cửu độc trảm Phật Tâm Chưởng, Đao Khí Trường Hà, Thanh Liên công tử và Cuồng Đao, những bốn cao thủ hàng đầu Nhân bảng, sau đó lại còn có Tính Tẫn Thương Sinh và Tuyệt Kiếm tiên tử gia nhập vào nữa, còn bây giờ, mười hạng đầu Nhân bảng ở Nhân bảng cộng thêm Cuồng Đao mới chỉ có được bốn người, chênh lệch xa quá!
– Đúng, hơn nữa Nhân bảng lúc ấy và Nhân bảng hiện giờ cũng khác hẳn nhau!
Có người phụ họa .
– Nghiêm Xung mạnh hơn trước đây, Thôi Triệt lúc ở Hưng Vân chi yến cũng đại khái xấp xỉ với Phật Tâm Chưởng, Vương Tái gặp mạnh càng mạnh, không thua kém gì mấy với Thanh Liên công tử lúc đó, Hàng Thế Thần Ma Tề Chính Ngôn và Lãnh Nguyệt Cầm Tiên liên thủ, cũng có thể chống đỡ được Cuồng Đao hiện giờ, những người này so với những người khi đó ở Hưng Vân chi yến cũng không thua kém gì nhiều, chỉ có Tính Tẫn Thương Sinh và Tuyệt Kiếm tiên tử hiện giờ ở đây không có ai thay thế, không thể nhờ được ưu thế về nhân số!
Có người tỉ mỉ phân tích.
– Hay là… hay là khiêu chiến cả những nửa bước hoàn mỹ như Bạch Thất Cô?
– Sao có thể! Dù Cuồng Đao có mạnh, cũng không thể làm địch thủ của những nửa bước hoàn mỹ! Năm đó ngay cả Hà Cửu cũng không hề dám làm chuyện ấy!?
– Hay Cuồng Đao muốn một đánh mười?
Phố lớn ngõ nhỏ chỗ nào cũng có người tụ tập bàn tán, phân tích tùm lum, không khí vô cùng nóng bỏng, cảm xúc dâng trào, chờ mong không thôi.
***
Thần Uy hầu phủ, trong sân của Mạnh Kỳ.
Tô Tử Duyệt hưng phấn chạy tới tìm Mạnh Kỳ:
– Nhị ca, ngày mai, ngày mai huynh sẽ khiêu chiến cường giả trong Nhân bảng liên thủ hả?
– Ai nói với muội?
Mạnh Kỳ ngồi ở trên thềm đá nghe gió ngắm trăng, cười ấm áp.
Từ lúc biết Tô Tử Duyệt là con cháu của bên nhà sư phụ, Mạnh Kỳ càng thêm thấy thân thiết với cô.
Tô Tử Duyệt chớp mắt:
– Không có ai nói với muội, nhưng đó là chuyện bình thường mà? Hưng Vân chi yến chính là như vậy không phải sao…
Má cô ửng hồng, cười kích động:
– Ngày mai là muội sẽ được nhìn thấy nhị ca đại triển thần uy, cũng một bước lên trời!
Dừng một chút, cô ngượng ngùng:
– Nhị ca, có phải muội đang quấy rầy huynh không, huynh nên điều hòa tâm cảnh, ôn dưỡng tinh thần, chuẩn bị cho ngày mai…
– Không sao, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm.
Nghe vậy, Tô Tử Duyệt yên lòng, tò mò hỏi:
– Nhị ca, huynh nắm chắc được bao nhiêu phần? Ngày mai huynh định khiêu chiến bao nhiêu người?
Mạnh Kỳ khẽ gõ tay xuống bàn, nhàn nhã:
– Muội biết chuyện một bước lên trời?
– Đương nhiên.
Tô Tử Duyệt tưởng nhị ca đang kiểm tra mình:
– Chính là sau khi mở ra mi tâm huyền quan, bắc cây cầu thông với trời đất xong, không làm củng cố điều chỉnh gì hết, nối thông trong ngoài giao hội luôn, chỉ có những ai có nội thiên địa và thiên địa pháp lý tương ứng, có sự hòa hợp gần nhất với người tu luyện thì mới thành công được, một bước lên trời, nếu không sẽ bị thiên phạt.
– Vậy muội có biết sau Cửu khiếu phải đạt tới cảnh giới gì thì mới một bước lên trời được không?
Mạnh Kỳ nhấp một ngụm trà, rất là thong dong.
Tô Tử Duyệt còn nhỏ, vẫn chưa mở khiếu, cô lắc đầu:
– Không biết.
Mạnh Kỳ khẽ vỗ nhẹ vào bàn:
– Sau khi đạt Cửu khiếu, phải tu luyện mi tâm tổ khiếu, nếu không có công pháp tốt, hoặc nếu chưa tới thiên nhân giao cảm đã gấp gáp đột phá, thì sẽ chỉ đứng hàng chót trong hàng ngũ nửa bước Ngoại cảnh mà thôi, khi ấy, nội thiên địa và ngoại thiên địa mâu thuẫn bài xích với nhau, rất khó giao hòa, không thể nào lên được làm Ngoại cảnh, dạng này được gọi là hạ phẩm.
– Phải phải, cái này muội biết.
Tô Tử Duyệt gật như gà mổ thóc, các thế gia trong Thần đô đều bắt đệ tử có tư chất trong nhà ít nhất phải đạt thiên nhân giao cảm mới được đột phá.
Mạnh Kỳ nhìn lên mặt trăng cao cao, tiếp tục nói:
– Tu luyện mi tâm tổ khiếu tới đại thành, sẽ đạt được thiên nhân giao cảm. Đợi đến cảnh giới củng cố vững vàng, sau khi đột phá sẽ chính là nửa bước Ngoại cảnh bình thường, còn gọi là trung phẩm, trong ngoài thiên địa không có mâu thuẫn bài xích với nhau, nhưng cũng vẫn chưa đủ gần sát, phải tốn rất nhiều thời gian để điều chỉnh và dung hòa, nên có người có thể đột phá tới Ngoại cảnh, có người không thể.
– Mi tâm tổ khiếu đại thành rồi, bản thân phải cảm ngộ thiên địa, để thể xác và tinh thần, trong ngoài thiên địa dần dần hòa hợp với nhau, được gọi là thiên nhân hợp nhất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có uy lực gần bằng nửa bước. Sau khi luyện bước này đến viên mãn, đột phá sẽ chính là nửa bước hoàn mỹ, uy lực rất mạnh, đã có thể khống chế được pháp lý trời đất một chút, rất là đáng sợ, nửa bước Ngoại cảnh bình thường không thể sánh bằng, có thể coi là thượng phẩm, chỉ chờ hỏa hậu đầy đủ, là có thể thuận lý thành chương đột phá.
Tô Tử Duyệt nghe rất chăm chú.
– Đến thiên nhân hợp nhất, nếu có thể bước đầu xác định được con đường thích hợp cho mình thì có thể bắt đầu điều chỉnh nội thiên địa, đến khi điều chỉnh hoàn tất, phản phác quy chân, thì cơ bản đã vượt qua trạng thái nội thiên địa của nửa bước hoàn mỹ, chỉ khác chăng là mức độ câu động thiên địa chi lực không nhiều bằng mà thôi, khả năng khống chế pháp lý không đủ, nhưng như thế mới đúng là dựng tốt trụ cột cho việc một bước lên trời, người tu luyện võ đạo, phải có tâm cao xa, dù không thể một bước lên trời, cũng phải coi đây là mục tiêu đạt tới.
Tô Tử Duyệt chớp mắt:
– Nhị ca, có phải huynh đã phản phác quy chân?
Mạnh Kỳ nâng chung trà nhấp một ngụm, cười không đáp.
***
Hôm sau, trong Chính Sự đường, mấy người Thôi Diễn, Vương Văn Hiến vẫn còn tiếp tục cãi nhau. Tối hôm qua, người trấn thủ hoàng lăng là Triệu Cảnh Thế hồi kinh, bí mật tới mấy nơi Lang Gia hầu phủ, Quảng Lăng hầu phủ, Thần đô Triệu thị không có Tông sư, nên phải lùi về hàng ngũ các thế gia hàng đầu.
Trong một cái sân hoang vu, Cố Tiểu Tang nhìn mặt trời đang lên, vẻ mặt rất yên tĩnh.
Gần biệt viện Tô gia tụ tập rất nhiều giang hồ nhân sĩ, tuy không thể nhìn thấy được tình hình sẽ xảy ra bên trong, nhưng nếu có xuất hiện dị tượng một bước lên trời, thì họ vẫn là những người được nhìn thấy gần nhất.
– Tử Cực Kiếm Thôi Triệt đã tới…
– Đao Khí Trường Hà tới rồi… cả Bạch Thất Cô!
– Vương Tái tới kìa…
– Cầm Tiên Nguyễn gia cũng tới, còn có cả Hồng Lư tự khanh…
Những chiếc xe ngựa nối nhau đứng ngoài biệt viện, mấy người Vương Tái, Thôi Triệt gật đầu chào nhau, dù ai cũng muốn giúp Mạnh Kỳ một tay, nhưng không ai muốn để mất mặt mũi nhà mình khi chiến đấu.
Bạch Thất Cô đã rất sốt ruột, sải bước đi vào đầu tiên.
Nơi bày tiệc là sân diễn võ của biệt việt, rất rộng, đã được đặt rất nhiều bàn, Mạnh Kỳ ngồi trên chủ vị, mặc áo xanh, mỉm cười chào mọi người.
Sợ làm ảnh hưởng đến đột phá, Tô Ly và Tô Việt đều không ra mặt, mà ngồi ở đằng sau ám trợ.
Các vị khách chia nhau ngồi xuống, một lúc sau, khách đã đến đủ, ai nấy nhìn Mạnh Kỳ, nên bắt đầu!
Mạnh Kỳ mỉm cười:
– Các vị đừng vội, thưởng thức ca múa, uống chút rượu nhạt trước đã.
Ý, khác với Hưng Vân chi yến à… Mọi người kinh ngạc, nhưng không sao cả, mỗi nhà có cách đãi khách riêng mà.
Tiếng đàn vang lên, múa hát rộn ràng, rượu vào ăm ắp, nhưng chẳng ai có tâm tình thưởng thức.
Ca múa xong, Mạnh Kỳ khẽ phủi áo.
Bạch Thất Cô nheo mắt, sắp bắt đầu rồi.
Nhưng Mạnh Kỳ đã nói:
– Lần này mời các vị quý khách đến đây, không phải để khiêu chiến tỷ thí.
Hả? mọi người đều ngạc nhiên không hiểu, Vương Tư Viễn nhíu mày!
Mạnh Kỳ nhếch mép:
– Chỉ là mời các vị xem lễ mà thôi.
Xem lễ? Vương Tái chưa kịp nghĩ gì, xung quanh đã chìm vào trong tối tăm, chìa tay không thấy ngón.
Đám giang hồ nhân sĩ ở ngoài biệt viện cũng không nhìn thấy được gì xung quanh.
Trong con ngươi của Cố Tiểu Tang đang nhìn lên trời cũng toàn là màu đen, mặt cô khẽ động.
Mặt trời đã biến mất, cả Thần đô chìm trong bóng tối!
Đột nhiên, bên phải Vương Tái chợt “nhảy” ra một “ngôi sao”, nóng rực sáng lóa.
Y ngơ ngác nhìn quanh, thấy không chỉ mình, chỗ các vị khách và khắp nơi trong đại sảnh đều có những vì sao bay lên, chiếu sáng trong bóng tối!
– Đây là…
Vương Văn Hiến và người của Chính Sự đường đều ngây người, không thốt ra lời.
Cố Tiểu Tang giật mình, vươn tay ra khẽ vuốt ngôi sao cách đầu cô không xa, bàn tay nhỏ xuyên qua, chỉ cảm thấy nóng rực.
Vương Tái ngạc nhiên nhìn Mạnh Kỳ, cơ thể hắn phát ra khí tức gần như Ngoại cảnh, mi tâm từ từ vỡ ra, u ám thăm thẳm!
Nội thiên địa của hắn đã gần như Ngoại cảnh, đã có thể đột phá từ sớm, nhưng hắn vẫn kềm chặt chúng xuống tới bây giờ?
Những ngôi sao xuất hiện, bay lên, tỏa ánh sáng chói lọi, làm mọi người nhìn mà chấn kinh và say sưa.
Nơi nào đó ở Tây Bắc, trong Tẩy Kiếm các, một đạo kiếm quang bay lên, chiếu rọi trăm dặm, nhưng quanh vùng đó quá hoang vu, chẳng có mấy ai nhìn thấy!
Mãn đường hoa túy ba ngàn khách, một kiếm sương hàn thập tứ châu!