Nhất Thế Chi Tôn - Chương 352: Ngửa mặt cười to đi ra cửa
Bầu trời tối đen, những vì sao hiện lên, từng viên sáng lấp lánh, như hoa bừng nở.
Mạnh Kỳ khép mắt, nguyên thần phồng lên, tinh thần thành gai, đâm thẳng vào huyền quan, mi tâm xuất hiện một cái khe, từ từ mở ra, trước cái khe ấy là sự tối tăm, u ám mà thâm thúy.
Không có một khó khăn nào, không có một trở ngại nào, trong đầu Mạnh Kỳ vang lên tiếng vỡ, tổ khiếu mở ra, huyền quan đã phá, tinh thần như thủy triều trào ra mi tâm, tích lũy bao lâu, chính để lúc này!
Hắn cảm ứng được, trong thiên địa, ngoài biển nguyên khí, còn có những nguồn sinh cơ khác, có tử khí tối tăm, có mặt trời chân hỏa nóng hực, có tinh thần chi lực sáng ngời, đủ lực sức mạnh và khí tức tỏa khắp hư không, như lộn xộn nhưng lại như có một thứ tự nào đó, vận chuyển rất tự nhiên, từ im lặng dần phát triển lên hỗn loạn, đến đỉnh điểm lại trở về tĩnh mịch!
Tinh thần hóa thành một cây cầu, một đầu nối nội thiên địa, đầu kia bắc ra ngoài ngoại thiên địa, cây cầu ấy một màu vàng ròng, như bỉ ngạn kim kiều trong truyền thuyết, sừng sững gác trên biển hỗn loạn.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, bị nội thiên địa khiên dẫn, được thiên địa chi kiều dẫn đường, sức mạnh của tự nhiên ào ạt truyền vào, cọ rửa nhục thân, tẩy trừ tạp chất.
Nếu không đi con đường cửu khiếu, chỉ vỏn vẹn mở ra tam đại bí tàng, cơ thể máu thịt này sẽ không thể chống đỡ được sức mạnh trời đất đang ùa vào mà sẽ bị đầy ép đến nổ tung.
Nếu là nửa bước Ngoại cảnh, đến bước này là ngừng, nhưng Mạnh Kỳ vẫn ngồi im, không hề điều chỉnh gì, tiếp tục dẫn sức mạnh tự nhiên tới giao hòa với nội cảnh!
Ầm!
Hư không sôi trào, trên bầu trời Thần đô mây đen hội tụ, càng thêm tối tăm.
Từng đạo điện quang xanh lè ngoằn ngoèo đánh xuống, quấn lấy nhau.
Trước mặt Vương Tái vẫn lơ lửng một ngôi sao trong vắt, y ngẩng đầu nhìn lên trần, thầm than thở:
– Thật sự là một bước lên trời, lôi phạt hàng lâm, lại còn không nhờ một ngoại lực nào, xem ra khi cảm ngộ bia đá và giao thủ với Lục Diệt Nhân Ma, Tiểu Mạnh đã thừa dịp thể ngộ, khiến nội thiên địa đạt tới cực hạn, trừ việc chưa đạt trong ngoài giao hội thì đã gần như là Ngoại cảnh, uy lực công kích cũng như thế, cho nên mới có hành động hôm nay, e là cả Thần đô đều đã bị dị tượng của hắn bao phủ…
Y đã đọc rất nhiều sách, đã được nghe những chuyện tương tự.
Ầm!
Một đường sét to tướng đánh vỡ mái nhà, đâm thẳng vào Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ xuất Thiên Chi Thương, đâm ngược lên!
Trường đao run rẩy, hư trảm liên tục tám lần, sau đó chém mạnh ra, tử điện kết thành cuồng long, mạnh mẽ đón đầu lôi phạt.
Lấy lôi phá lôi!
Lúc xuất đao, Mạnh Kỳ không hề nghĩ gì đến thắng thua, mà thực ra cũng không nghĩ cái gì cả, nội thiên địa của hắn đã đạt tới cực hạn, gần như Ngoại cảnh, hắn muốn đột phá thì đột phá thôi.
Oanh!
Đao bổ trúng thanh lôi, nổ ầm điếc tai, điện quang bay loạn, đánh đại sảnh cháy đen, Thiên Chi Thương hạ xuống, cắm cạnh Mạnh Kỳ.
Những kẻ vây xem ngoài biệt viện nhìn mà trân trối:
– Đó có phải là thiên phạt?
– Sao không có dao động do cường giả giao thủ truyền ra a?
– Quả thật là một bước lên trời!
Mấy vầng mặt trời bay lên, lửa cháy đỏ rực, kim ô bay khắp nơi!
– Ý, sao trong nội thiên địa của Cuồng Đao lại có mặt trời, kim ô? Hắn chưa bao giờ đánh ra loại võ học nào như vậy…
Không chỉ đám giang hồ nhân sĩ kinh ngạc, ngay cả những người trong sảnh cũng nhíu mày, trừ phi trước giờ Tiểu Mạnh chưa từng biểu lộ tất cả thực lực, nếu không nội thiên địa của hắn không thể đến mức này!
Vương Tư Viễn bấm tay niệm thần chú, không ngừng suy tính.
Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư cũng khó hiểu, đây là biểu tượng của Bát Cửu Huyền Công à? Sao có vẻ không có liên quan gì hết thế?
Một cây bồ đề xuất hiện thì hai người còn hiểu được, nhưng mặt trời là sao, kim ô là sao? Hay là biểu tượng của bất diệt đạo thể?
Thấy Mạnh Kỳ thoải mái phá lôi phạt, mọi người đang định chúc mừng, thì thấy sự tối tăm thâm trầm xung quanh không hề chấm dứt, những vì sao cũng không rơi xuống, mặt trời và kim ô vẫn treo cao, vẻ vẫn chưa kết thúc!
– Thế này là sao?
Trong ngoài biệt viện, ai cũng sửng sốt.
– Chẳng lẽ…
Mấy đại lão của Chính Sự đường nhíu mày, nghĩ tới một việc, có người lên tiếng khen ngợi.
– Năm đó Tô Vô Danh gặp tới ba tầng thiên kiếp…
Lũng Nam Trương thị gia chủ nói nhỏ.
– Âm hỏa chi kiếp!
Vương Tái không nhịn được mở to hai mắt, từ dưới chân Mạnh Kỳ, từng đóa âm hỏa bốc lên cao, thiêu đốt huyết nhục nguyên thần.
Đám Thôi Triệt, Bạch Thất Cô nhìn mà xuất thần, không ngờ lại được nhìn thấy hai tầng thiên kiếp!
Mạnh Kỳ tay trái làm kiếm, tạo tư thế châm lửa, âm hỏa theo kiếm thế, rời khỏi cơ thể, bay ra hư không.
Một kiếm này chính là chiêu thức Ngoại cảnh Dạ Xoa Liệu Thiên trong Bát Bộ Thiên Long kiếm, dù Mạnh Kỳ chưa dùng tới Lưu Hỏa, nhưng sức mạnh cơ bắp đã không dưới bảo binh, cử trọng nhược khinh, làm đám Thôi Triệt nhìn mà há hốc mồm.
Cái thiên kiếp này, sao giống con nít đang nghịch chơi quá vậy…
Ở rất nhiều nơi của Thần đô cũng xuất hiện hiện tượng trời tối đen, ngôi sao xuất hiện, chiếu sáng khắp nơi, xuất hiện cả những lốc xoáy, lực hút của chúng và cảm giác như tới ngày tận thế làm cho người ta sợ hãi.
– Đây là cái gì… nội thiên địa của Cuồng Đao rốt cuộc là cái gì…
Các vị giang hồ nhân sĩ mờ mịt, cái này đã vượt qua hiểu biết kiến thức của họ:
– Đợi đã, vẫn còn chưa tiêu tán, chẳng lẽ vẫn còn có kiếp nữa?
Vù vù vù, gió nổi lên cuồn cuộn, những luồng lốc xoáy chui vào người Mạnh Kỳ, như muốn thổi đan nguyên thần của hắn, đánh nát cơ thể của hắn!
– Kim phong chi kiếp, tầng thứ ba…
Vương Tái thì thào.
Mọi người trong sảnh cũng đã nghĩ tới Tô Vô Danh, nhiều ít cũng đoán ra được sẽ có tầng thiên kiếp thứ ba, ai nấy đều nín thở, chờ một truyền thuyết sinh ra!
Gió vô hình, đao kiếm không sao cắt đứt được, Mạnh Kỳ không làm gì cả, để mặc cho kim phong chui vào người, người rực màu ám kim, thôi thần hóa cốt, không ngừng cố gắng khôi phục mỗi khi bị gió xé rách!
Mạnh Kỳ sắc mặt như thường, cơ thể không ngừng tái lập, sức mạnh cơ thể không ngừng tăng lên, sức lực phát ra càng thêm khủng bố.
Người mang đại pháp, phong hỏa không loạn!
– Đến giờ mới thấy được độ khó của thiên kiếp…
Thôi Triệt thở hắt ra, nếu cũng độ pháp hai tầng thiên kiếp như trước giờ, y sẽ nghi ngờ rằng ghi chép về ba tầng thiên kiếp được ghi trong các điển tịch là có tiếng không có miếng.
Gió rèn cơ thể dần dần lặng xuống.
– Cuối cùng cũng kết thúc.
Vương Tái cũng thở phào, nhìn dị tượng xung quanh.
Chắc là hoàn chỉnh rồi nhỉ.
Nhưng… Vương Tái há hốc miệng, không thốt được thành lời. Xung quanh vẫn u ám, sao vẫn vây quanh mặt trời, kết thành tinh vân, tụ thành trường hà, kéo dài vô tận, vẫn có kim ô loạn vũ, lại còn có một đại lục hư ảo hiện ra, trời tròn đất vuông, những lốc xoáy tối tăm, thôn phệ tất cả, hình như chúng có giao nhau ở nơi nào đó.
Nơi đó rất mơ hồ khó hiểu, giống như tứ thiện chi thiên của Phật môn, hay đại la chư giới của Đạo gia!
– Đây là Pháp tướng gì?
Bạch Thất Cô ngạc nhiên.
Thôi Triệt nhìn đầy say sưa, trong trời đất đó ẩn chứa cái gì đó rất huyền ảo.
Người của Chính Sự đường đã dừng bàn luận, chăm chú nhìn dị tượng.
– Thú vị, thú vị…
Tông sư của Giang Đông Vương gia lầm bầm.
– Sao lại có dị tượng như vậy…
Thôi Diễn nhíu mày, không hiểu được ý của dị tượng này.
Nhưng các vị đại lão đều cảm thấy một điều chung, ấy là trong dị tượng có ẩn giấu sự kỳ diệu của trời đất!
Kim phong đã tan, ngũ tạng lục phủ, cửu khiếu trên người với các tầng trời trên cao và mặt đất dưới chân như có một mối liên hệ nào đó, trong các khiếu huyệt trên người, vì sao, mặt trời, kim ô, hỗn độn cũng hòa hội với tinh thần chi lực, đại nhật chân hỏa của tự nhiên!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Vương Tái đang định đứng dậy, chúc mừng Mạnh Kỳ thì đã có một tiếng ho khù khụ ngăn y lại:
– Còn, khụ khụ… còn chưa xong…
– Còn chưa xong?
Mọi người mắt dại ra, theo bản năng nhìn lên trời cao, xuyên qua cái lỗ to do thanh lôi đánh vỡ nóc nhà, thấy trên cao không còn trời không còn trăng sao, không có kim ô, chỉ còn là một vùng hỗn độn!
Chỉ nhìn vùng hỗn độn ấy, những người thực lực hơi kém đều run cầm cập, tâm thần run rẩy.
Tô Ly, Tô Việt trợn mắt há hốc mồm, từ sau Nhân Hoàng, không còn ai có ai một bước lên trời mà có tới bốn tầng thiên kiếp, ngay cả Bá Vương cũng chỉ có ba tầng mà thôi!
Cố Tiểu Tang ngẩng đầu, nhìn vào hỗn độn kia, thở dài:
– Tạo ra được kiếp số thế này, quả thực nằm ngoài ý liệu của ta, e rằng sau này không thể tìm hắn đùa giỡn nữa rồi…
Tông sư Vương gia biến sắc, sắc mặt ngưng trọng.
– Vẫn còn chưa xong…
Vùng hỗn độn đột nhiên hạ thấp xuống, khiến Mạnh Kỳ cảm giác được sự uy hiếp của sống chết!
Lần đầu tiên hắn cảm thấy nguy hiểm từ lúc bắt đầu lịch kiếp!
Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, thúc dục nội thiên địa, khiếu huyệt mở ra, nội phủ vận chuyển, cửu khiếu biến hóa!
Các dị tượng chui hết vào trong người Mạnh Kỳ, cả Thần đô chỉ còn thấy một màu hỗn độn u ám!
Hắn nắm lấy Thiên Chi Thương, thét dài, rút đao xỉa thẳng lên trên!
Ánh đao lóe sáng, vô cùng chói mắt, lực chém cực mạnh!
Phá vỡ hỗn độn! Phá tan u ám!
Tất cả đều bị phá tan!
Con ngươi mọi người đều co rụt lại kịch liệt, ngay cả người của Chính Sự đường cũng không thể không thầm khen. Tuy còn non nớt, chưa đủ hoàn thiện, nhưng một đao này lại rất phù hợp, rất đáng sợ!
Ầm!
Hỗn độn tách ra, ánh nắng chiếu xuống, lại được nhìn thấy ánh mặt trời!
***
Kiếm quang hạ xuống, phá vỡ kim phong, hiện ra bóng dáng Giang Chỉ Vi.
Cô vui vẻ, đột nhiên như cảm thấy điều gì, quay đầu nhìn về phía Thần đô, dù không thể nhìn thấy cái gì cả vì quá xa.
***
Hoàn Châu, chân núi Tứ Tú.
Thanh Liên công tử Lưu Tô đang uống rượu, đã bắt đầu say.
Y bỗng bật cười vang dội, lầm bầm:
– Với tính tình của ta, mắc gì phải học theo họ cố gắng mà áp chế? Nửa bước hoàn mỹ đâu phải là đã cùng đường!
Mi tâm của y tỏa ánh sáng xanh, chung quanh trở nên tươi mát thoát tục, như có hoa sen nở rộ.
***
Mạnh Kỳ một đao bổ ra hỗn độn, cả người đau đớn, ám thương khắp nơi, nhưng nhịp hít thở lại rất mạnh mẽ!
Nội thiên địa vận chuyển, điều động thiên địa chi lực, Mạnh Kỳ từ từ hạ xuống.
– Ý?
– Dị tượng đâu?
Đám Vương Tái ngơ ngác, Mạnh Kỳ tuy áo quần rách nát, nhưng khí tức sâu thẳm, làm cho người ta vô thức thấy sợ.
– Ha ha, chờ mỗ thay quần áo, lại đến kính rượu các vị!
Mạnh Kỳ cười to xoay người.
Dị tượng của ta, chính là lấy nguyên thủy chi ý để tạo nên bất diệt chi thể, còn gọi là Bất Diệt Nguyên Thủy tượng!
***
Lưu Tô lảo đảo đứng lên, cao giọng ngâm nga:
– Ngửa mặt cười to đi ra cửa, thân ta há là người bình phàm!
HẾT QUYỂN 3