Nhất Thế Chi Tôn - Chương 38: Cười chê bá nghiệp
Lúc này tiếng sấm sét không còn kịch liệt nữa, Mạnh Kỳ sợ uy lực chưa đủ, không dám sử dụng Lôi Thần ấn ký, hắn chỉ quát lên một tiếng lớn:
“Sát!”
Tiếng thét của hắn như sấm mùa xuân, đồ vật trong phòng bị chấn động kêu loảng xoảng, xà nhà rung lắc, nếu không phải lúc này bên ngoài cũng đang có sấm sét cuồn cuộn, e rằng thị vệ trên nóc nhà và xung quanh đã phát hiện sự tình không ổn ở bên trong.
Lúc này khí thế Tà Quân đã lên cực điểm, toàn bộ dường như ở giữa hữu và vô, không ở chỗ này, không có ở bên kia, cũng chẳng có ở khoảng giữa, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng Lôi Ngôn của Mạnh Kỳ, kình khí bao phủ quanh y, tinh thần tập trung cao độ.
Sau đó, y lấy hư che thực, kình khí và tinh thần cùng trở nên trống rỗng làm cho Mạnh Kỳ đang cố lay động chân khí và tinh thần để đối phó với hắn cũng có cảm giác như bị tê liệt, khó chịu đến mức muốn thổ huyết.
Biết không thể phòng thủ bị động, tinh thần Mạnh Kỳ phóng ra ngoài, tâm ý thủ bên trong, chém ra một đao.
Một đao kia chính là dùng Thiên Đao tinh yếu thúc giục Lạc Hồng Trần, ánh đao mờ ảo, lập lòe bất định, như con cá trong nước, lại như tâm linh lúc tỏ lúc mờ, theo thế mà biến, theo tâm mà chuyển, khó có thể nắm chắc, không thể phòng ngự!
“Hay lắm!” Khuôn mặt Tà Quân khẽ nhúc nhích, nửa cười nửa không khen một tiếng, thân hình lay động nửa hư nửa thực, tay phải thò ra, ngón giữa điểm nhanh vào mi tâm Mạnh Kỳ.
Tay y không ngừng biến hóa tư thế, từng cái biến hóa lại xen lẫn ảo giác làm cho người ta khó có thể phân biệt, thuận thế mà động, theo thế mà đổi, khiến cho người ta không thể phân biệt thật giả, nhìn thấu hư thật.
Giờ khắc này, Độc Cô Cửu Kiếm lại có tiến bộ, Mạnh Kỳ đã lĩnh ngộ phá Khí thức một cách sơ bộ. Hắn cảm giác thấy một chỉ này của Tà Quân nửa hư nửa thực, sơ hở khắp nơi nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng.
Điều này cho thấy cảnh giới và thực lực của y cao hơn hắn rất nhiều!
Đối mặt với một chỉ này, Mạnh Kỳ không cách nào phá chiêu, chỉ có thể dùng tinh yếu Thiên Đao thúc giục Lạc Hồng Trần cứng rắn ngăn cản.
Ánh đao lóe lên, từng động tác dựa theo biến hóa trong cách ra chiêu của Tà Quân mà thay đổi trong nháy mắt. Đây là tâm linh dẫn dắt, tự hành diễn biến.
Đang!
Chỉ thấy ngón giữa điểm trúng mũi đao, toàn thân Mạnh Kỳ chấn động như bị sét đánh, cánh tay phải tê liệt, phút chốc mất đi tri giác, khí huyết quay cuồng khiến màu ám kim nở rộ, suýt nữa liền phun ra một búng máu, may mà Kim Chung Tráo đã nhập môn cửa thứ sáu.
Mạnh Kỳ cắn răng thu đao về, Băng Khuyết trên tay trái đâm ra, kiếm quang thuần túy, tử ý liên miên, đây là Diêm La Thiếp.
Kiếm quang cô đọng – kình khí tầng tầng mở rộng trong không khí, đâm thẳng mi tâm Tà Quân, chỉ tiến không lui!
Tà Quân khẽ ô một tiếng, tay phải thu lại, hư hư phiêu phiêu đánh ra một chưởng.
Một chưởng này dường như chẳng có chút khí lực, thế mà trong tầm mắt Mạnh Kỳ lại càng biến càng lớn, có cảm giác như một cái lồng giam bao phủ cả trời đất vậy.
Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm trúng lòng bàn tay, chưởng thế Tà Quân bỗng nhiên biến hóa từ hư thành thực, từng đạo kình lực mạnh mẽ đột ngột sinh ra, tựa như sóng to gió lớn, một lớp tiếp một lớp trào tới như thể thực chất.
Mạnh Kỳ lùi liền ba bước, cho dù có Kim Chung Tráo hộ thể nhưng hổ khẩu tay trái vẫn bị rách, một dòng máu tươi từ đó chảy ra.
Khí thế Tà Quân vẫn bảo trì ở mức đỉnh phong như cũ, vừa rồi Kiếm Khí cô đọng lặng yên không một tiếng động đã bị y đánh tan, biểu lộ lãnh khốc, song chưởng nâng lên, toàn thân tựa hồ trở nên dị thường cao lớn, làm người ta có cảm giác giống như Thần Ma vậy.
Ầm ầm!
Tiếng sấm rền vang, tia chớp rọi sáng bầu trời như là ban ngày, tình huống giao thủ ở Điện Cần Chính cũng đã đến hồi gay cấn.
Mạnh Kỳ không do dự nữa, cánh tay phải đã khôi phục tri giác, tâm ý vận chuyển, dùng tâm khu đao, Lôi Ngân màu tím tươi đẹp ướt át trên mu bàn tay trái.
Trải qua giao thủ, Mạnh Kỳ biết rõ, với thực lực lẫn đao pháp, kiếm pháp, Kim Chung Tráo trước mắt cho dù không để ý hậu quả mà làm một vòng Lạc Hồng Trần, Diêm La Thiếp, Xá Thân Quyết, Đoạn Thanh Tịnh cũng khó có thể làm bị thương Tà Quân, thậm chí ngay cả bảo vệ tính mạng đào tẩu cũng chỉ chiếm năm phần. Dù sao Huyễn Ma thân pháp nửa thật nửa giả, khó có thể thoát khỏi!
Tâm tình hắn trầm lắng lại, tâm linh tựa như mặt hồ phản chiếu hết thảy xung quanh, tuy rằng không cách nào biết được chân khí lưu hành, khí kình phân bố của Tà Quân, nhưng tựa hồ như đã nghe được tiếng tim đập thịch thịch thịch, tiếng tim đập bao hàm vô số ý tứ hàm xúc.
Một vòng ánh đao sáng lên, mười trượng cẩm tú hồng trần, một đao kia, vẫn là Lạc Hồng Trần!
Mạnh Kỳ không thể xác định Tà Quân có biết oán ghét không, có chấp niệm yêu biệt ly không, nhưng có thể khẳng định lòng ôm chí lớn, tạm thời còn cầu mà không được, cho nên, người trong hồng trần tại sao không Lạc Hồng Trần?
Một đao kia so với một đao chém Tà Quân trên sông Bùi chứa nhiều tinh nghĩa đao đạo hơn, biến hóa đao pháp nhiều hơn, chính là thu hoạch của Mạnh Kỳ trong thời gian chiến đấu ma luyện đã qua.
Mây đen dày đặc, từng đạo ngân quang như những con rắn cuồng loạn nhảy múa. Bỗng nhiên, chúng kết thành một đạo lôi quang thô nhám như thùng nước, huy hoàng từ trên trời giáng xuống.
Ngoại trừ hai vị Đại Tông Sư bên trong Điện Cần Chính đang giao thủ khó có thể phân tâm, tất cả mọi người trong hoàng thành đều đã chú ý tới dị trạng trên bầu trời, ngước nhìn lên cao chỉ thấy trời giáng thiên lôi, tráng lệ khủng bố vô cùng!
Oanh!
Lôi quang làm cho đám thị vệ chung quanh Điện Thái Cực sợ hãi khiếp vía. Sét đánh xuyên qua nóc nhà, trực tiếp đánh xuống, đốt cháy đen mấy kẻ đứng gần đó!
“Thiên Lôi phạt?” Chẳng hiểu tại làm sao đám thị vệ, hoạn quan lại liên tưởng tới bại cục ở Tây Bắc, nghĩ tới cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
“Lôi Đao Cuồng Tăng.” Nguyễn Ngọc Thư đứng trong sân trước điện Thái Cực, dắt mũi đám thị vệ vòng quanh Điện Cần Chính để La Thắng Y thoát đi, lầm bà lẩm bẩm.
Hấp tinh nguyên, phá bình cảnh, đặt chân vào cảnh giới Đại Tông Sư, gần như Thiên Nhân Hợp Nhất, giơ tay nhấc chân đều có uy lực lớn lao.
Quân khởi nghĩa, quét thiên hạ, dùng Thất hoàng tử làm bù nhìn, lấy Thánh môn làm chính thống, áp chế Nho Đạo Phật, hoàn thành tâm nguyện các thời kỳ.
Mặc hoàng vị, bỏ bảo tọa, tâm ý ngừng lại, không còn trở ngại, Thiên Nhân Hợp Nhất, phá toái hư không!
Trong lòng Tà Quân dâng lên nỗi niềm bất đắc chí, đột nhiên ngực đau xót, như gặp ngoại vật xâm nhập, vừa phục hồi tinh thần đã thấy trường đao lóe ra điện quang, trảm phá hộ thể Cương Khí, gần trong gang tấc!
Bất Tử Ấn Pháp vận chuyển, hóa tử thành sinh, đánh tan đao phong. Một tiếng ầm vang, tia sét vừa thô vừa to tựa như chúa tể giáng xuống, ánh sáng ngân bạch chiếu rọi cả phòng làm Mạnh Kỳ cũng không thể mở mắt ra được.
Lôi quang quấn quanh Tà Kiếp, trảm về phía Tà Quân với sức mạnh như có thể hủy thiên diệt địa.
Tà Quân xoay tròn cực nhanh, dùng Cương Khí ngoài thân tạo thành bức tường ngăn cản công kích, dùng thân thể kinh mạch của mình dung nạp lôi quang đao phong, liều lĩnh đánh tan chúng, hóa tử thành sinh!
Y vội vàng xoay tròn, từng đạo điện quang vung ra, từng luồng kình lực tản ra bốn phía, trực tiếp dùng lực phản lực để đánh bay Mạnh Kỳ ra ngoài.
Mạnh Kỳ ngã bịch xuống, cả người đau muốn nứt ra, miệng phun máu tươi, kinh mạch tưởng như đứt đoạn, Bất Tử Ấn Pháp mạnh mẽ phô ra không bỏ sót.
Điện quang biến mất, trong phòng yên tĩnh, may mà Mạnh Kỳ có Kim Chung Tráo tầng thứ sáu, Bát Cửu Huyền Công súc khí làm tăng thêm thể lực và tinh lực, giống như lần đánh chết Nguyên Mạnh Chi vẫn còn khả năng cử động, miễn cưỡng bò lên, nhìn về phía Tà Quân.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thoạt nhìn, Mạnh Kỳ sợ tới mức tranh thủ thời gian nhặt đao kiếm bày ra thức mở đầu.
Tà Quân đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp, ngoại trừ sắc mặt hơi đen, biểu lộ lãnh khốc vẫn như cũ, nhìn thẳng Mạnh Kỳ, không có dị trạng.
Không thể nào, một kích Thiên Lôi cũng không thể tiêu diệt y sao? Mạnh Kỳ kinh hãi định thúc giục Xá Thân Quyết ra một đao nữa.
Trong lúc áp chế phản phệ, tâm linh bình ổn lại, Mạnh Kỳ bỗng thấy là lạ, bởi vì cảm giác không thấy tiếng tim đập của Tà Quân nữa!
Trong lòng của hắn khẽ động, muốn ném một cục đá, chợt nghe Tà Quân mở miệng!
Thanh âm y yếu ớt, ánh mắt trống rỗng, không có hô hấp, dường như một luồng chấp niệm được ông ta thốt lên:
“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy*…”
*Dịch: Hoàng đồ bá nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân sinh một cuộc say
Sau đó, y ngửa mặt lên trời, thất khiếu tuôn ra khói đen, thân thể run rẩy mấy cái, rồi chìm vào yên lặng, chỉ còn thanh âm quanh quẩn bên trong Tử Cực Các vang vang, thật lâu không tiêu tan.
“Tà Quân Quan Ứng đã chết, Bất Tử Ấn Pháp đoạn tuyệt, nhiệm vụ phó tuyến số ba hoàn thành, ban thưởng ba trăm thiện công, Bất Tử Ấn Pháp ở trong ngực Tà Quân, lấy không được đổi thiện công, không được truyền thụ người khác.”
Thanh âm Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên trong lòng Mạnh Kỳ làm hắn thở phào ra một hơi. Cuối cùng cũng chết!
Cái tuyến nhiệm vụ này chỉ có người tham dự mới có thiện công ban thưởng, bởi vậy chỉ có Mạnh Kỳ đạt được.
Mạnh Kỳ lấy lại bình tĩnh, đi đến gần Tà Quân, thở dài, vái một cái, xem như là sự bày tỏ lòng tôn kính với địch nhân mạnh mẽ.
Hắn tra đao kiếm vào vỏ, ngồi xổm xuống lục lọi các vật trong người Tà Quân. Vì Tà Quân thi triển Bất Tử Ấn Pháp đưa lôi quang đao phong gom cả vào tường khí lẫn kinh mạch chuyển hóa tiêu mất, cho nên bề ngoài hoàn hảo, không giống Nguyên Mạnh Chi, bị đánh thành tro bụi, vật gì trên người cũng không nguyên vẹn.
Tuy nhiên, Mạnh Kỳ tin rằng dù những vật trên người Tà Quân có bị sét đánh hư mất thì Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cũng sẽ ngưng tụ lại quyển Bất Tử Ấn Pháp cho mình.
Đầu tiên, hắn lôi ra một tấm vải giống như da mà không phải là da, vừa nãy có cảm giác thấy khí tức Tinh Thạch Ma Tôn, trong lòng nhất thời minh bạch, đây là thứ dùng để bọc Tinh Thạch.
Động tĩnh của Thiên Lôi đã kinh động đến thị vệ đứng trên nóc nhà lẫn xung quanh, chúng bèn chia người đến kiểm tra xem bên trong có xảy ra hỏa hoạn hay không, cho nên Mạnh Kỳ không kiểm tra cái tấm vải này mà trực tiếp đút vào trong ngực. Tiếp tục lục lọi, lấy ra một quyển bí tịch màu xám dày dày, bìa có ghi bốn chữ to: Bất Tử Ấn Pháp.
Sau khi cất kỹ bí tịch, Mạnh Kỳ tiếp tục lục lọi, phát hiện trên người Tà Quân không còn vật gì nữa, vì vậy tập trung tinh thần lục lọi, lấy ra viên Tinh Thạch Ma Tôn. Nó tương đối nhỏ, trông rất bình thường.
Mạnh Kỳ chạm vào, thấy nó lành lạnh, cảm giác vô cùng kỳ dị, tựa hồ nó không phải là một viên đá không có sinh mệnh mà là một sinh vật đã chết có máu có thịt.
Lòng bàn tay tiếp xúc với Tinh Thạch Ma Tôn, cảm giác vừa nóng rực lại vừa lạnh như băng, Mạnh Kỳ cười cười rụt tay lại.
Đúng lúc này, kỳ biến phát sinh, Mạnh Kỳ cảm giác được Tinh Nguyên mãnh liệt mênh mông thuần túy thoáng phát từ bên trong Tinh Thạch Ma Tôn tuôn ra, tràn vào bên trong thân thể, bá đạo quán thể, mặc kệ thân thể hắn có tự nguyện hay không!
Tinh Nguyên rót vào trong kinh mạch, thân thể Mạnh Kỳ như muốn bạo tạc nổ tung. Nhưng hắn căn bản không có cách nào để vất Tinh Thạch đi, chỉ có thể toàn lực vận chuyển Kim Chung Tráo, thu nạp Tinh Nguyên thuần túy nhập vào cơ thể. Tinh Nguyên không mang theo một tia tạp chất dường như tự nhiên sinh trưởng!
Ám kim nội liễm, toàn tâm Mạnh Kỳ đều đặt hết vào chuyện tiêu hóa thu nạp Tinh Nguyên, chỉ có thể miễn cưỡng đứng, tựa như thân chịu nặng ngàn cân!
Trong chớp nhoáng này, Mạnh Kỳ đã minh bạch vì sao Tà Quân phải ở tại đầm rồng hang hổ điện Thái Cực này thu nạp Tinh Nguyên để tăng thực lực lên, kết quả không thể không nói nhảm một lô một lốc với mình, kéo dài thời gian, rồi bị Thiên Lôi đánh chết, cũng hiểu rõ tình hình đặc biệt khi lão Hoàng Đế thu nạp bởi vì quá vội như thế nào dẫn tới hôn mê luôn.
Họ không muốn vậy! Như hắn bây giờ cũng không muốn vậy!
Trong nội tâm Mạnh Kỳ muốn chửi ‘con mẹ nó’ um lên cả vạn lần, nhưng lại không thể không thu liễm tâm ý, cố gắng tiêu hóa và thu nạp Tinh Nguyên.
Quá trình thu nạp Tinh Nguyên điên cuồng, Kim Chung Tráo tầng thứ sáu nhanh chóng tăng lên, nhưng Mạnh Kỳ tuyệt không vui vẻ, bởi vì đám thị vệ còn sống trên nóc nhà đã nhảy xuống xem Thiên Lôi có làm Hoàng Đế bị thương, phá hư kiến trúc hay xảy ra hoả hoạn.
Vừa mới chạm xuống đất, cả bọn đã sững sờ tại chỗ. Bên trong Tử Cực Các, thư trác bình phong án kỷ đều hỏng hết, Hoàng Thượng nằm ở trên long sàng, thất khiếu chảy máu, không còn sinh khí. Trước long sàng, có hai người một đứng một nằm, người nằm sắc mặt màu đen, cũng không có khí tức, người đứng tay trái để sau lưng, phải tay đè chặt chuôi kiếm, đầu tóc rối bời, nhưng không mất phong phạm tông sư cường đại tự ngạo.
Mạnh Kỳ nhìn nóc nhà bị phá, lạnh lùng ẩn hàm áy náy mà nói: “Ta là mật vệ, tới chậm một bước nên đã để Tà Quân sát hại Hoàng Thượng, chỉ có thể đánh chết gã để tạ long ân.”
Ta nói như vậy, các ngươi tin chứ?
Hai gã thị vệ ngươi đưa mắt nhìn nhau rồi kiên định lắc đầu, nếu có mật vệ thì chúng cũng phải biết phong thanh, dù sao ai cũng phải ăn phải ị!
Mạnh Kỳ mím môi, giả bộ thở dài: “Vậy các ngươi muốn biết tân hoàng là ai chăng? Muốn biết vị hoàng tử nào giết cha không?”
Hai gã thị vệ biến sắc, đột nhiên cuống họng sít lại:
“Có thích khách!”
Không nên như vậy! Ta có thể kể cho các ngươi câu chuyện vừa rồi, có một ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng… Trong lòng Mạnh Kỳ bất đắc dĩ hò hét, tay phải như kéo gánh nặng ngàn cân mà rút kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời Kim Chung Tráo vận chuyển nhanh hơn, điên cuồng thu nạp Tinh Nguyên.