Nhất Thế Chi Tôn - Chương 39: Đêm lại tới
“Có thích khách!”
Hai gã thị vệ hét vang rồi rút đao kiếm ra, từ hai phương hướng khác nhau công kích Mạnh Kỳ. Là thị vệ vòng trong, chuyện Hoàng Đế bị ám sát buộc chúng bằng mọi giá phải dốc sức liều mạng, may ra mới được miễn tử.
Kinh mạch Mạnh Kỳ đã chống đỡ tới cực điểm, nếu không có Kim Chung Tráo và Bát Cửu huyền công trụ cột vững chắc, tăng cường khả năng thân thể, mở rộng kinh mạch đến mức dị thường rộng lớn và chắc chắn thì hắn đã bạo thể mà chết từ lâu rồi. Dù sao hắn không thể so sánh được với Tà Quân khiếu huyệt khai mở hết cả, cũng không so sánh được với lần đầu của lão Hoàng Đế khi có vị Đại Tông Sư hữu tướng hỗ trợ trấn áp và ngăn cách, hắn chỉ trông được vào bản thân.
Cơ bắp của hắn gồ lên, mơ hồ có thể thấy chân khí như hình con chuột ám kim ẩn ẩn chạy lên chạy xuống linh động, hơi thở của hắn nóng rực, cơ thể phình lên căng đét tưởng chừng sắp nứt toác.
Băng Khuyết Kiếm chầm chậm chém, tốc độ không nhanh nhưng lại có tiếng gió, cũng do chân khí đang quá nhiều lại không khống chế được, lúc đâm ra, giơ tay nhấc chân đều có chưởng phong, kiếm phong cứ như thể cao thủ thất, bát khiếu, thậm chí có cả dấu hiệu chân khí tiết ra nữa.
Trường kiếm không nhanh, tựa như côn sắt nặng nề, một trảm xuất ra, kiếm còn chưa tới mà kiếm phong đã quét một gã thị vệ bay lên, va phải xà ngang bên trên khiến cho căn phòng đã bị sét đánh đến mức lung lay sắp đổ lại lắc lư thêm vài cái.
Cũng do Mạnh Kỳ ra chiêu thực sự quá chậm chạp, quét bay thị vệ trước mặt, không thể biến chiêu, chỉ biết trơ mắt nhìn gã thị vệ còn lại bổ đao tới mặt.
Hắn khó khăn nghiêng đầu, thủ đao chém vào chỗ giữa bả vai và cổ, ám kim lóe lên, phản chấn mãnh liệt đẩy tên thị vệ kia ra ngoài, đụng vào tường, vỡ đầu chảy máu.
Sau khi tiêu hao ít lực, cơ thể Mạnh Kỳ đang phồng lên đã xẹp đi một chút, giờ hắn chỉ muốn hai gã thị vệ tiếp tục công kích mình!
Quả thực hắn rất muốn hô lên: đánh ta đi, đánh ta đi, đến đánh ta đi… Mạnh Kỳ thầm nghĩ mất lực mà vui, tâm tình bình tĩnh trở lại, giữ được trạng thái không hoảng hốt, không giận dữ, không còn lo lắng thị vệ bên ngoài nghe thấy hô hoán sẽ chạy cả vào. Bởi vì hai gã thị vệ lấm lem bụi đất đã bò lên, nói với nhau:
“Hắn có hộ thể ngạnh công, công chỗ hiểm ấy!”
Mạnh Kỳ giương ngang trường kiếm, chờ hai gã thị vệ tấn công, đồng thời nhanh chóng thu nạp Tinh Nguyên.
Hai gã thị vệ cũng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhìn ra Mạnh Kỳ dường như không thể di động, vì vậy bèn triển khai thân pháp, hư hư thật thật xông tới cường công.
Boong!
Đúng lúc này, trong tiếng đao rít kiếm minh bỗng có tiếng đàn vang lên, một đạo kình phong lợi hại bắn vào, cắt gẫy trường kiếm một gã thị vệ, xuyên thấu bộ ngực của gã.
Nguyễn Ngọc Thư tay trái ôm đàn, áo trắng bồng bềnh hạ xuống, tay phải hư phủ, một sợi dây đàn nảy lên, thanh âm làm người ta thấy chói tai, tâm tình hoảng loạn, một đạo kình phong kích phát, cắt ngang yết hầu tên thị vệ còn lại.
Nàng xuất thân thế gia đại tộc, đã từng thấy một vài vị Khai Khiếu Kỳ bày ra thủ đoạn công kích ngoại cảnh. Nàng biết rằng dù dùng phù triện bảo binh hay pháp môn gì gì đó, tóm lại đều vô cùng tiêu hao tinh lực, một kích xong chưa hẳn còn có khả năng tái chiến. Cho nên vừa nhìn thấy Mạnh Kỳ dẫn Thiên Lôi xuống, liền trực tiếp đến đây tiếp ứng, thủ vệ trên nóc nhà không ai có thể chặn đường được.
“Đưa ta đi!” Nhìn thấy Nguyễn Ngọc Thư giống như tiên từ trên trời giáng xuống, Mạnh Kỳ đại hỉ.
Nguyễn Ngọc Thư thấy tình trạng Mạnh Kỳ có điều kỳ lạ bèn chẳng hỏi han nhiều, tóm lấy vai trái, mũi chân điểm xuống đất, nhún một cái bay lên không trung, vọt qua nóc nhà, nhảy qua một bức tường ra bên ngoài.
Nàng nhìn thấy không ít thị vệ dũng mãnh xông vào điện Thái Cực, bởi vậy không trì hoãn thời gian bèn cõng Mạnh Kỳ rời xa chốn này rồi tính tiếp.
Vừa lướt qua đầu tường, hạ xuống một góc, Mạnh Kỳ đã thấy vài tên cao thủ vây quanh, chúng đều là cao thủ thất khiếu nhất lưu, mà Thất huyền cầm của Nguyễn Ngọc Thư chỉ còn lại có năm dây đàn chưa đứt.
Nguyễn Ngọc Thư buông tay phải đang giữ Mạnh Kỳ ra, lướt trên dây huyền cầm.
Rắc!
Một gã cao thủ bị gãy lưng, bay thẳng ra ngoài, nằm im tại chỗ.
La Thắng Y từ một góc hoa viên đi vòng ra, hai quyền như rồng xuất, Thất Thương quyền, Đại Phục Ma quyền, Bách Bộ Thần quyền, Liệt Thạch Thần quyền, Thiết Quyền đều xuất ra, quyền phong có loại đã đại thành, có loại cận viên mãn, có loại sơ bộ tiểu thành, cũng có loại đã tự đắc ý cảnh, chỉ ngắn ngủn mấy chiêu đã đánh cho đám cao thủ còn lại tróc da gãy xương, không chết cũng bị thương nặng.
Giải quyết hết đám cao thủ này xong, hắn bước nhanh tới bên Mạnh Kỳ, tay trái bắt lấy bờ vai của Mạnh Kỳ, dẫn Nguyễn Ngọc Thư nấp vào một chỗ trong hoa viên.
Mạnh Kỳ vừa thu nạp Tinh Nguyên, vừa nghi hoặc hỏi: “La huynh, ngươi chưa chạy đi sao?”
Dựa theo kế hoạch lúc trước, La Thắng Y dẫn dắt sự chú ý của thị vệ sau đó lượn quanh Điện Cần Chính, lợi dụng lúc hai gã Đại Tông Sư giao thủ bỏ rơi đám thị vệ võ công khá thấp bị áp chế, sau đó thừa dịp ban đêm sẽ chạy thẳng từ trong ra ngoài, nghênh ngang rời khỏi Hoàng Cung, không ngờ hắn lại quay lại.
La Thắng Y nửa đùa nửa thật nói: “Ta tuy rằng là người làm việc bá đạo nhưng chưa bao giờ vứt bỏ đồng bạn.”
Thời điểm Mạnh Kỳ triệu hoán Thiên Lôi, hắn đã lợi dụng mưa to lẫn tiếng sấm cắt đuôi đám thị vệ đuổi giết, động tĩnh lớn như thế, hắn tin rằng ở điện Thái Cực đã xuất hiện biến cố, bởi vậy không bỏ đi mà quay lại để xem mình có chỗ nào giúp được hay không.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, ghi nhớ trong lòng, nói với La Thắng Y và Nguyễn Ngọc Thư: “Hãy hô lớn Thái tử giết vua! Tả tướng hạ dược! Hoàng Thượng băng hà!”
Gian tướng đầu phục Thái Tử, nếu Thái Tử đăng vị, chắc chắn sẽ không trọng dụng Lục Quan, thiên hạ to lớn, danh tướng thiện chiến có được mấy vị!
Cho nên, Mạnh Kỳ muốn phá hoại những tính toán của Thái tử, cứ hô như vậy, chắc chắn chẳng có mấy ai tin tưởng ngay, thậm chí sẽ tưởng rằng là kế ly gián, nhưng ít ra gieo được hoài nghi lúc kế thừa ngôi, những người gia nhập Thái tử sẽ phải do dự một hồi, ít nhất hữu tướng sẽ phải suy nghĩ toàn cục một lượt nữa, cân nhắc chọn lựa nhân tuyển.
Đối với bậc Đại Nho, giết cha soán ngôi là tội không thể tha thứ, tuyệt đối không thể kế thừa đại thống.
Đây là một phương diện cần làm, sau khi xuất cung còn có việc khác cần hoàn thành, Mạnh Kỳ hết sức mong muốn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
La Thắng Y minh bạch ý tứ Mạnh Kỳ, lập tức mở miệng, âm thanh chấn mây xanh:
“Thái Tử hành thích vua! Tả tướng hạ dược! Hoàng Thượng băng hà!”
Nguyễn Ngọc Thư không gào thét theo, nàng muốn bảo trì hình tượng bản thân cao ngạo lạnh lùng, dù sao một người hô là đủ rồi.
“Thái Tử hành thích vua! Tả tướng hạ dược! Hoàng Thượng băng hà!”
La Thắng Y không ngừng biến hóa phương hướng, thanh âm âm cuồn cuộn át cả tiếng gió thổi mưa rơi, vang đi dội lại khắp các nơi.
Chả mấy chốc, toàn bộ hoàng thành sôi trào, Hoàng Thượng băng hà, do Thái tử hạ thủ?
Trong lúc chạy trốn, Mạnh Kỳ điên cuồng hút Tinh Nguyên, ám kim trên người càng ngày càng sáng, Kim Chung Tráo liên tiếp được quán nhập vào các đốt ngón tay, cấp độ viên mãn cấp tốc hoàn thành.
Mạnh Kỳ bắt đầu cảm thấy có một chút sức lực, bèn dẫn dắt Tinh Nguyên mở rộng các khiếu huyệt liên quan tới tị khiếu.
“Thái Tử hành thích vua! Tả tướng hạ dược! Hoàng Thượng băng hà!” Không biết từ lúc nào, khắp hoàng thành, chỗ nào cũng có thanh âm vang lên, khắp nơi quanh quẩn những lời này.
Mạnh Kỳ suy đoán là Tam Hoàng, Tứ hoàng và Thất Hoàng mua chuộc hoạn quan lẫn các thị vệ đục nước béo cò, sáng tạo cơ hội cho chủ của mình.
Ba người càng ngày càng xa Điện Cần Chính, nhanh chóng nhích tới bức tường ngoài hoàng thành, thoáng cái đã thấy bức tường thành cao ba bốn trượng rồi.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thủ vệ trên tường thành chủ yếu phòng người từ bên ngoài đột nhập, bên trong công trình kiến trúc lại nhiều, cho nên ba người thong thả đi, chả mấy chốc đã gần cổng lắm rồi.
Khoảng cách còn lại không có chỗ nào để ẩn thân, Mạnh Kỳ lại tạm thời không cách nào thi triển Huyễn Hình đại pháp, La Thắng Y khẽ hấp một hơi, bay thẳng tới cánh cổng với tốc độ nhanh nhất.
Nguyễn Ngọc Thư theo sát phía sau, thân pháp ưu nhã, tựa như Tiên.
Ba người vừa hiện thân, lập tức bị thủ vệ trên tường thành phát hiện, may mà chúng còn chưa kịp giương cung lắp tên, La Thắng Y đã dẫn đầu xông vào cánh cổng, tay phải chém ra, lực mạnh cương mãnh như dời núi lấp biển, chưởng kình gần như thực chất, một quyền liền đánh cho ba gã thị vệ ngực lõm vào, tử vong tại chỗ.
Tay phải Nguyễn Ngọc Thư đánh nhanh lên dây đàn, boong một tiếng, dây đàn bắn lên, kình khí lợi hại đánh ra, cắt đứt yết hầu hai gã thị vệ.
Thủ vệ cánh cổng nhanh chóng tan tác, La Thắng Y chấn vỡ khóa sắt, vặn bung then cài, cửa lớn nặng nền bị đẩy ra.
Đại môn vừa mở, Nguyễn Ngọc Thư ném một cỗ thi thể ra, sưu sưu sưu, vô số mũi tên nhọn bay tới, bắn gã thành con nhím.
Hai người lại ném thi thể ra, hằng hà sa số mũi tên nhọn phóng tới.
Lúc này La Thắng Y và Nguyễn Ngọc Thư mới vụt chạy ra, thẳng đến góc quảng trường.
Tốc độ bọn họ cực nhanh, nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay, nhanh chóng chạy vội tới khúc cuối quảng trường.
Lúc này, mới có từng đám mũi tên nhọn đuổi theo, may mà rốt cuộc không cách nào chạm tới bọn hắn.
Vào phố dài, hai người đi về phía trước một hồi, thả chậm tốc độ.
Được Tinh Nguyên thuần túy trùng kích, các khiếu huyệt liên quan đến tị khiếu của Mạnh Kỳ đã mở rộng hết, sắp sửa hoàn thành, mà Tinh Nguyên vẫn còn liên tục không ngừng.
Mạnh Kỳ không thể không dùng Tinh Nguyên liên tục cô đọng tại các khiếu huyệt, hơi chút phân tâm nói: “Tam Hoàng tử, hay là Tứ hoàng tử?”
Không còn nhiều lựa chọn, Thất Hoàng tử đã rời kinh, chỉ còn lại có hai vị Hoàng tử để cho lựa chọn.
La Thắng Y trầm ngâm một chút nói: “Nhiệm vụ chính tuyến của ta chỉ yêu cầu phụ trợ một vị Hoàng đăng cơ, không chỉ định là ai, các ngươi có ý kiến gì?”
Quả nhiên nhiệm vụ chính tuyến không có thật… Mạnh Kỳ thừa nhận suy đoán lúc trước, hạ giọng nói: “Tứ hoàng tử.”
“Lý do?” La Thắng Y hỏi.
“Một, từ lời nhắn nhủ Lục Hoá Sinh mà xét thì Tứ hoàng tử ít có lòng hòa đàm nhất; hai, Ma Hậu đang kịch chiến với hữu tướng, nhất thời không thể phân thân, mà việc kế tiếp chúng ta cần phải làm là cần phải có một vị Đại Tông Sư.” Mạnh Kỳ nói lên ý nghĩ của mình.
Thời điểm này, hắn cũng không cách nào khẳng định Tứ hoàng tử liệu có bái tướng Lục Quan hay không, chỉ có thể đánh cuộc một lần nữa, ngược lại sẽ bị khấu trừ thiện công, còn có thể dành ra một ít cho Nguyễn Ngọc Thư mượn.
La Thắng Y khẽ nhíu mày: “Làm gì?”
“Giết Thái Tử!” Mạnh Kỳ trầm giọng đáp.
Chuyện Hoàng Đế băng hà dĩ nhiên bại lộ, khắp nơi đều sẽ lấy cớ hành động, đêm nay sẽ náo động ầm ĩ, máu chảy thành sông, đến bình minh có thể mọi chuyện sẽ kết thúc, cho nên ngay cả thủ lĩnh của đám triều thần cũng không có thời gian tập hợp lực lượng, việc duy nhất có thể làm được là từ lựa chọn biến thành không có lựa chọn!
Đó chính là năng lực của cao thủ cải biến thế cục, đơn giản nhất trực tiếp nhất cũng hữu hiệu nhất!
“Được.” La Thắng Y biết rõ ý tưởng của Mạnh Kỳ bèn cười lạnh một tiếng: “Chờ ta trở về bẩm báo cái đã, tiện thể giết Tam hoàng tử!”
Nếu không phải lúc trước đầu tư quá nhiều tâm huyết cho Tam hoàng tử thì hắn đã không cách nào tha thứ thái độ Tam hoàng tử đối với hắn.
Hắn cải biến phương hướng, phản hồi về nơi vương hầu ở. Tinh Nguyên vẫn đang ùa vào tay Mạnh Kỳ, các khiếu huyệt liên quan đến tị khiếu đã cô đọng xong.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ trở thành chết vì ăn no mất… Mạnh Kỳ cắn răng móc Thiên Thị Địa Thính Hoàn ra, quyết tâm đổ thêm dầu vào lửa, nhất định phải đột phá cảnh giới, hóa giải nguy cơ.