Nhất Thế Chi Tôn - Chương 41: Trong gang tấc, người địch một nước.
“Phụ hoàng băng hà rồi…” Tay phải Tứ hoàng tử run lên, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng thành đầy sấm chớp lập lòe, miệng thì thào tự nhủ, cảm xúc trong lòng hết sức phức tạp, chẳng biết giận dữ đau buồn hay nhẹ người mừng rỡ.
Hắn vốn tưởng động tĩnh đêm nay do Ma Hậu xông vào hoàng cung bị hữu thừa tướng ngăn cản gây ra, không ngờ hoàng thượng đã bỏ mạng, thái tử ở sau màn sai khiến tả thừa tướng hạ độc.
Hô hấp của Kiếm Hoàng vẫn kéo dài chậm rãi, ông ta đợi Mạnh Kỳ kể nốt sự việc, nếu chỉ nghe mấy câu đã vội tin ngay thì ông ta và Tứ hoàng tử sớm đã bị kẻ khác đạp xuống bùn.
Đám thị vệ kiếm khách xung quanh đều hít thở khó nhọc, giống như ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào.
Tứ hoàng tử nhìn thẳng vào mắt Mạnh Kỳ, nghiêm túc hỏi lại:
“Lời của ngươi là thật sao?”
“Hoàng thượng thu nạp thiếu chủ Giáng tộc, định dùng di vật của Ma Tôn làm mồi nhử lừa giết ba vị đại tông sư nhưng bị thái tử phát hiện, thái tử liền sai tả thừa tướng mưu hại hoàng thượng. Tả thừa tướng cam nguyện trở thành con tốt thí, mạo hiểm trộn đan dược có tác dụng đẩy nhanh tốc độ hấp thu tinh nguyên vào đồ ăn khiến hoàng thượng bạo thể mà chết khi hấp thụ di vật của Ma Tôn, sau đó, tả thừa tướng sợ bị thái tử diệt khẩu nên kể chuyện này cho Tà Quân nghe, Tà Quân bèn đưa Thất hoàng tử ra khỏi kinh thành đến chỗ quân khởi nghĩa Đông Nam, bản thân hắn thì bị ta giết.”
Mạnh Kỳ tóm tắt lại những điểm quan trọng nhất, những chuyện còn lại thì Tứ hoàng tử và Kiếm Hoàng căn cứ vào hiểu biết bản thân và nguồn tin tình báo có thể tự suy ra, từ đó phán đoán được thật giả.
Thực ra việc này có liên quan rất lớn đến Mạnh Kỳ, nếu hắn không cướp được Ba Đồ và Trưởng Tôn Cảnh thì thiếu chủ Giáng tộc sẽ rơi vào tay một vị hoàng tử nào đó khiến đám đại tông sư mắc bẫy, tinh nguyên Ma Tôn trong tay hoàng đế chính là mồi nhử nên dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện lão hấp thụ tinh nguyên mà bạo thể thân vong, câu chuyện liền rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, Hiện nay tất cả mọi việc đều rơi vào tầm khống chế, Mạnh Kỳ chỉ cần nghĩ biện pháp phá hoại cuộc hòa đàm, khó khăn đã giảm đi rất nhiều.
“Có khí phách, hà hà…” Kiếm Hoàng cười lạnh, ông ta đã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện di vật Ma Tôn, nếu không phải hoàng đế đã chết e rằng ông ta đã tìm tới hoàng cung tặng cho một kiếm rồi.
Sắc mặt Tứ hoàng tử trầm tĩnh như nước:
“Thất đệ đã rời kinh, thiên hạ hỗn loạn… Đại ca lòng lang dạ thú, vậy mà dám thí cha giết vua.”
Bọn thị vệ kiếm khách xung quanh chỉ chờ có vậy liền nhất tề rút kiếm khỏi vỏ chỉ lên trời, đồng thanh hô lớn:
“Thái tử giết vua, hoàng thượng bị hại, xin vương gia ra tay ngăn sóng dữ, dựng lại giang sơn sắp đổ, cứu vớt trăm họ thiên hạ khỏi cơn nước lửa, giết kẻ gian tà, bình định loạn thế.”
“Xin vương gia ra tay ngăn sóng dữ, dựng lại giang sơn sắp đổ, cứu vớt trăm họ thiên hạ khỏi cơn nước lửa, giết kẻ gian tà, bình định loạn thế.”
Âm thanh ầm ầm chấn động, khí thế ngút trời, bọn họ muốn Tứ hoàng tử đưa ra quyết định, dẫn họ đi tranh đoạt ngôi hoàng đế.
Tứ hoàng tử giơ tay phải lên rồi đè xuống:
“Phận làm con, phận làm bề tôi, cô đành vì nghĩa mà không thể từ chối trách nhiệm, thề tru diệt hết gian tà.”
“Nguyện một lòng đi theo vương gia.” Đám thị vệ kiếm khách lại đồng thanh hô.
Mạnh Kỳ chỉ khoanh tay xem kịch, đợi bọn họ diễn xong xuôi mới bước tới nói:
“Có ba chuyện vương gia phải làm ngay hôm nay.”
Nhận được câu trả lời “kiếm của thiên tử”, hắn liền đổi giọng xưng hô thành vương gia.
“Ba chuyện nào?” Sự việc diễn ra quá đột ngột nên Tứ hoàng tử không kịp suy nghĩ thấu đáo, đành đóng vai bậc hiền quân xin mưu thần chỉ dạy.
Mạnh Kỳ trầm tĩnh nói:
“Thất hoàng tử đã rời kinh nên tạm thời có thể bỏ qua, phải làm ngay ba chuyện: Một, xin vương gia sai người tới dịch quán mời Lục soái, đem chuyện thái tử giết vua ra thuyết phục ông ta, mời ông ta tới quân doanh trong thành ép Tây Chinh tướng quân quy thuận.”
“Đây đúng là chuyện lớn quan trọng bậc nhất.” Tứ hoàng tử nói: “Có Lục soái ra mặt, cô rất yên tâm.”
Năm xưa Thiết Sơn Quân thế lớn, dưới trướng Lục Quan đều là tướng giỏi quân mạnh nên sau khi ông ta bị biếm chức, hoàng đế liền giải tán Thiết Sơn Quân, phân ra thành nhiều bộ phận điều đi khắp nơi, ba phần mười tướng lĩnh binh lính được điều đến cấm quân ở kinh thành dưới quyền Tây Chinh tướng quân.
Trong hoàn cảnh bình thường, uy nghiêm của hoàng quyền đã ăn sâu vào lòng người nên binh lính có sùng bái Lục Quan đến đâu cũng không dám chống lại thánh chỉ, kể cả Lục Quan ra mặt lôi kéo cũng chẳng mấy tác dụng nên Lục Quan từng nói bản thân không binh không quyền thì chẳng khác nào phế nhân, các hoàng tử lôi kéo ông ta về cũng vô dụng.
Nhưng giờ đây hoàng đế băng hà, thời cuộc rối loạn, nếu Lục Quan đi theo người có khả năng đại diện cho hoàng quyền là Tứ hoàng tử, cộng thêm thái tử mang tội giết vua, Thất hoàng tử đã rời kinh thì binh lính chắc chắn sẽ bỏ qua mệnh lệnh của Tây Chinh tướng quân đi theo Lục Quan, đây chính là lý do các hoàng tử muốn lôi kéo ông ta phòng khi cần dùng đến.
Lúc đó, trước sự xúi giục của Thiết Sơn Quân chiếm số lượng hai thành trong cấm quân, trong đêm tối đám binh lính còn lại khó lòng phân biệt thật giả nên chỉ còn cách nghe theo, Tây chinh tướng quân Từ Tiến chỉ có đường bó tay bất lực.
Hơn nữa Lục Quan còn mượn danh nghĩa Tứ hoàng tử để nắm binh quyền nên không sợ tương lai thành công rồi nghi kị lẫn nhau.
Có điều bản thân Tây chinh tướng quân là cao thủ nhân gian đỉnh cao cộng thêm đám người Xưng Thiên Kiếm Tống Minh lúc nào cũng kè kè bên cạnh, nếu hai bên gặp nhau Tứ hoàng tử và Lục Quan bị hắn giết chết thì đúng là trò cười.
Mạnh Kỳ hơi ngẩng đầu:
“Chuyện thứ hai, xin Tứ hoàng tử sai người tuyên truyền việc thái tử giết vua ra khắp kinh thành để người người đều biết, chiếm lấy chính danh.”
Quan trọng nhất, nếu hữu thừa tướng còn do dự chưa biết chọn ai, trước đại thế đã được định đoạt lão sẽ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tốt, cô sẽ không khởi binh khi chưa được chính danh.” Tứ hoàng tử biết tầm quan trọng của sự việc, phải làm thật nhanh để thái tử không kịp xoay sở: “Mạnh khanh, chuyện thứ ba là gì?”
Hắn cũng thay đổi xưng hô.
Tay trái Mạnh Kỳ án đốc kiếm, lãnh khốc nói:
“Thừa dịp hỗn loạn, giết Tiêu vương, tru thái tử.”
Tiêu vương là vương tước của Tam hoàng tử.
Lời vừa dứt, trừ Kiếm Hoàng tất cả đều xôn xao, không ngờ Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh gan lớn bằng trời, thủ đoạn thô bạo trực tiếp!
“Lão phu có thể ngăn cản Lâm lão nhi, ngươi giết được thái tử không?” Kiếm Hoàng hỏi.
Tầm quan trọng của Tam hoàng tử tất nhiên kém xa thái tử, chẳng cần giết vội hắn cũng nhanh chóng mất đại thế.
Mạnh Kỳ hiên ngang nói:
“Nếu tiền bối có thể ngăn cản Quốc sư, vãn bối tất lấy được cái đầu trên cổ thái tử.”
“Được.” Phong cách của Kiếm Hoàng nhanh gọn như kiếm, không thích nhiều lời.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ chỉ La Thắng Y rồi bảo Kiếm Hoàng:
“Vị hảo hữu này của vãn bối chính là thuộc hạ Tiêu vương nhưng luôn bị nghi kị không được trọng dụng, nay quyết định bỏ tối tìm sáng, nguyện vì vương gia mà lấy tính mạng Tiêu vương.”
“Hay, hay lắm, thực là một nghĩa sĩ.” Ba chuyện đã quyết định xong, Tứ hoàng tử triệt để yên tâm, hắn quay ra làm lễ với Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư và Kiếm Hoàng: “Chuyện của đại ca xin nhờ các vị, việc thành công thì kiếm phòng của cô sẽ mở rộng cửa cho các vị.”
Sau đó, hắn bắt đầu ban bố các mệnh lệnh đâu vào đấy, ví dụ như thông báo triều thần tâm phúc, cho người chặn những ngả đường quan trọng, hay lôi kéo các phe trung lập…
Ba người Mạnh Kỳ và Kiếm Hoàng ra khỏi phủ Tứ hoàng tử, chạy về phía phủ thái tử cũng nằm trong ngõ Vương Hầu.
Đến cạnh phủ thái tử, La Thắng Y vẫn đi tiếp, hắn muốn chớp cơ hội giết Tam hoàng tử trước khi Ma Hậu kịp trở về.
Do tốn thời gian bàn bạc ở phủ Tứ hoàng tử nên thái tử lúc này đã nhận được tin tức, những nơi hiểm yếu quanh phủ đều có thị vệ canh giữ, cửa lớn mở rộng, người ra đem lệnh, người vào đem tin như mắc cửi.
Tuy bố trí phòng thủ ở phủ thái tử không bằng hoàng cung nhưng cũng ngay ngắn rõ ràng nhiều tầng nhiều lớp, rất khó xông thẳng vào, nhưng Mạnh Kỳ đã tính toán đâu vào đấy.
Sau khi quan sát hồi lâu, hắn lẻn tới một vị trí rồi vô thanh vô thức đánh gục một gã thị vệ vừa quay lại báo cáo tình hình, lột sạch quần áo gã mặc lên người mình.
“Ngươi không biết khẩu lệnh bên trong thì giả mạo kiểu gì?” Hiếm hoi lắm Kiếm Hoàng mới mở lời hỏi một câu, khác với Tà Quân, ông ta có trình độ rất cao ở lĩnh vực ảo giác tinh thần.
Mạnh Kỳ mỉm cười đáp:
“Xin tiền bối yên tâm, nửa chén trà sau xin tiền bối cường công dẫn dụ Quốc sư.”
Nguyễn Ngọc Thư nấp ở phụ cận chờ tiếp ứng giống lúc đột nhập hoàng thành, tránh xảy chuyện bất ngờ mà không có viện binh.
Kiếm Hoàng gật đầu, nắm trường kiếm, chuẩn bị cho trận chiến với Quốc sư.
Mạnh Kỳ lắc mình trốn sau một bức tường, đợi một gã thị vệ khác đi ngang qua mới nhảy ra dán sát phía sau gã.
Tên thị vệ như cảm thấy điều gì, gã quay đầu nhìn xuyên qua thân thể Mạnh Kỳ, nhìn phía sau lưng.
Không có ai… Gã cho rằng mình quá căng thẳng nên sinh ảo giác bèn bước nhanh hơn tới cửa chính.
“Khẩu lệnh!” Đội trưởng thị vệ đứng bên cửa quát hỏi.
Tên thị vệ vội đáp lại:
“Hôm nay nổi lửa.”
Thấy khẩu lệnh chính xác, đội trưởng thị vệ gật đầu ý bảo gã có thể đi vào.
Mạnh Kỳ cúi đầu theo sát gã thị vệ đi vào trong cửa lớn.
Thấy hai người đi sát nhau, đội trưởng thị vệ tưởng là người cùng một nhóm nên không hỏi nhiều, không ngăn cản, thậm chí không hỏi khẩu lệnh, dường như chuyện hai người này đi cùng nhau là đương nhiên phải thế, hai người cùng ra ngoài dò xét, cùng quay về báo cáo tin tức tất nhiên chỉ cần hỏi khẩu lệnh một người.
Thấy cảnh này, Kiếm Hoàng hơi nhướng mày.
Sau năm lần hỏi khẩu lệnh với năm đáp án khác nhau, qua năm cửa ải, dưới sự “yểm trợ” của thị vệ phía trước, Mạnh Kỳ thuận lợi tiếp cận với đại sảnh, ở đó thái tử đang ban bố mệnh lệnh, Quốc sư và tả thừa tướng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Như Ý Tăng cảnh giới, gần hai mươi tên cao thủ nhất lưu hoặc chuẩn nhất lưu ngồi xung quanh.
Tuy những người này đều có năng lực phát hiện Huyễn Hình Đại Pháp nhưng Mạnh Kỳ chỉ thành thực đi sau gã thị vệ kia nên họ tưởng hắn là nhân vật cầm đầu đám thị vệ.
Thái tử phòng bị rất nghiêm do sợ bị ám sát nên những thị vệ bình thường rất khó tiếp cận, Mạnh Kỳ đành đứng ngoài sân báo tin cho nội thị để chúng chuyển vào trong.
“Tứ hoàng tử đã vào quân doanh trong thành.” Mạnh Kỳ ép giọng khàn khàn nói với nội thị.
Nghe đằng sau có người cất tiếng, gã thị vệ kia vô cùng kinh ngạc, sao tự nhiên trong sân mọc đâu ra một tên đồng đội vậy? Chẳng lẽ hắn đứng ở đây nãy giờ hoặc vừa bước vào xong?
Khinh công kẻ này quả nhiên bất phàm, thế mà vô thanh vô thức vào đây.
Nhưng gã cảm thán thế thôi chứ không nghĩ nhiều, chỉ cho là mình lơ đãng không để ý, sau đó quay sang nhìn nội thị đang báo cáo bên trong.
Nội thị thong thả quay vào chuyển tin cho thái tử rồi đem mệnh lệnh của thái tử chuyển cho thị vệ, Mạnh Kỳ nhận được nhiệm vụ tiếp tục tìm hiểu tin tức Tứ hoàng tử.
Mạnh Kỳ thong thả đi ra ngoài, đến gần góc khuất đằng trước, thừa dịp người khác không để ý hắn liền nhanh chóng chui vào.
Đúng lúc này, một tiếng rít thê thiết vang lên, dù cách khá xa nhưng Mạnh Kỳ vẫn cảm giác được một luồng khí thế sắc bén không bàn mà hợp với pháp lý, kiếm khí xông tận trời.
Cảnh giới kiếm đạo của chiêu thức này đã không phải thứ mà phàm nhân có thể tưởng tượng.
Ngay lúc Mạnh kỳ thầm than một tiếng, Quốc sư đứng phắt dậy vọt ra ngoài ngăn lại, lão không thể để Kiếm Hoàng tiếp cận, bằng không nếu Kiếm Hoàng liều mạng bị thương thì không ai có thể ngăn ông ta giết thái tử.
“Lâm lão nhi, tiếp kiếm!” Tích tắc sau, hai đại tông sư đã chạm trán phía ngoài viện, giọng nói tang thương của Kiếm Hoàng vang khắp không gian.
Giọng nói của Quốc sư cũng tang thương như vậy:
“Đại thế của thái tử đã thành, ngươi chỉ cố gắng vô ích thôi.”
Khí thế sắc bén biến mất, trên bầu trời vốn tối tăm mịt mùng bỗng xuất hiện từng ngôi sao sáng rực rỡ, phủ ánh sáng đầy ảo mộng lên ngõ Vương Hầu.
“Vừa vào trận đã tranh đoạt khí cơ, ra tay toàn lực…” Mạnh Kỳ biết hiện tượng này là do Quốc sư thi triển thiên nhân giao cảm.
Tiếng kiếm rít như phá nát không gian, một dải cầu vồng vắt ngang trời, đủ sắc đỏ vàng da cam lục lam chàm tím, rực rỡ vô cùng.
Mạnh Kỳ hít sâu, dứt khoát xoay người, đao kiếm ra khỏi vỏ, chân đạp mạnh, hắn lao vào đại sảnh như một cơn lốc.
Vừa tới đại sảnh, hắn hét lớn:
“AAA!”
Tiếng sấm nổ rung trời, gần hai mươi tên cao thủ nhất lưu và chuẩn nhất lưu còn chưa kịp phản ứng đã thấy choáng váng đầu óc, chỉ Như Ý Tăng còn bình yên vô sự, bàn tay phải cầm phật châu của y dường như nở to gấp đôi, sắc đỏ rực như máu, chụp vào ngực Mạnh Kỳ.
Bỗng đồng tử của y co lại, cao thủ vừa xông vào vậy mà không có ý đón đỡ, thân hình Mạnh Kỳ trượt tới, đưa ngực phải vào chưởng của Như Ý Tăng như muốn tự sát.
Rầm!
Ánh sáng vàng tối lóe lên rồi ảm đạm tắt vụt nhưng cũng đủ khiến Như Ý Tăng chấn động lùi lại.
Khả năng đẩy ngược sát thương của Kim Chung Tráo tầng thứ sáu gần viên mãn quả nhiên bất phàm.
Mượn sức mạnh từ Đại Thủ Ấn của Như Ý Tăng, thân pháp Mạnh Kỳ lại được gia tốc, hắn lao tới thái tử phía sau Như Ý Tăng, trường kiếm vung lên thi triển Diêm La Thiếp, đám cao thủ xung quanh lúc này mới tỉnh lại lao tới vây công.
Kiếm quang sáng rực, thứ ánh sáng chết chóc thuần túy khiến người ta run sợ.
Thái tử có thể coi là một cao thủ nhưng đối mặt với sát chiêu chỉ tiến không lùi này khí thế của hắn đã mất hết, tâm linh chấn động, tốc độ xuất chiêu phản ứng trở nên chậm chạp.
Kiếm quang tan đi, thái tử lùi lại mấy bước rồi ngồi phệt xuống ghế, trên mi tâm hiện ra một vết đỏ mỏng manh, hắn ngoẹo đầu tắt thở.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đám cao thủ xung quanh bây giờ mới tiếp cận tới, dùng tất cả những gì có thể từ đao kiếm đến tay không đồng loạt đánh lên người Mạnh Kỳ.
Nhưng Mạnh Kỳ đã kịp bảo vệ những chỗ hiểm.
Ánh sáng vàng tối lại lóe lên, từng chiêu từng chiêu bị đẩy lùi, tiếng va chạm vang lên bôm bốp như đậu rang, tóc giả của Mạnh Kỳ rơi xuống, hắn gồng người đẩy lui tất cả cao thủ vây công.
Miệng Mạnh Kỳ phun máu, máu phun ra bắn thẳng vào mặt tả thừa tướng khiến mặt lão bị đánh thủng như cái sàng.
Kim Chung Tráo của hắn đã đột phá nên thương thế không nặng lắm, mũi chân điểm lên đao của người nào đó, thân hình vọt lên phá tan nóc nhà, thoát khỏi thế bao vây của đám người Như Ý Tăng.
Người chết: thái tử Đại An.
Nguyên nhân chết: trong vòng bảo vệ tầng tầng lớp lớp, bị người đột phá tiếp cận, một kiếm đâm trúng mi tâm.
Hung thủ: Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh, còn gọi là Huyết Kim Cương.
Lời bình: trong gang tấc, một người chống cả một nước.