Nhất Thế Chi Tôn - Chương 43: Sức ép của nhiệm vụ tử vong
“Nhiệm vụ tử vong?” Mạnh Kỳ vừa hơi bình tĩnh được một chút đã rơi vào tâm trạng lo lắng, chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi hào phóng tiết lộ cả thời gian bắt đầu nhiệm vụ kế tiếp thì nhiệm vụ đó sẽ vô cùng khó khăn, mọi người đều đối mặt với nguy cơ tử vong.
Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi không miêu tả rõ thêm mà chỉ nói một cách vô cảm:
“Đánh giá nhiệm vụ: Cát Hoài Ân bình thường, không được thưởng thêm; Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân, Nguyễn Ngọc Thư, La Thắng Y bậc trung, mỗi người được thêm năm mươi thiện công; Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn, Chân Định hạng tốt, thưởng thêm mỗi người một trăm thiện công và một cơ hội rút thăm, phần thưởng rút thăm nằm trong phạm vi tất cả sự vật dưới ngoại cảnh.”
Mạnh Kỳ nhíu mày, hắn chỉ được đánh giá hạng tốt chứ không phải xuất sắc, hy vọng kiếm được Luân Hồi Phù đã thất bại, nhưng ngẫm lại đây là điều hợp lý, hắn không thể hoàn thành vượt mức nhiệm vụ chính tuyến và phụ tuyến mà chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi đề ra, cũng không thăm dò thêm được điều gì mới.
Cột sáng biến mất, mọi người quay ra nhìn nhau, tất cả còn đắm chìm trong tâm trạng chấn động khi nghe tin nhiệm vụ tử vong.
“Lão La, ngươi biết nhiệm vụ tử vong không?” Mạnh Kỳ dò hỏi La Thắng Y là kẻ có kinh nghiệm luân hồi khá phong phú.
Dường như La Thắng Y nhớ lại kí ức đáng sợ nào đó, bộ mặt hắn hơi méo mó:
“Sau khi ta mở tứ khiếu, thực lực tổng thể của đội ngũ trước đây đã đạt đến một giới hạn, thế là phải nhận nhiệm vụ tử vong với yêu cầu sống sót sau bảy ngày bị một gã cao thủ ngoại cảnh nhất trọng thiên đuổi giết, kết quả đội ngũ chỉ còn sống ba người, hai vị tiền bối có thực lực gấp mấy lần ta đều bỏ mạng dưới kiếm của vị cao thủ kia, ta phải may mắn lắm mới gắng gượng chống đỡ đủ bảy ngày.
Sau này có dịp hợp tác với mấy đội ngũ khác nên được nghe thêm nhiều điều về nhiệm vụ tử vong, có khi bị đuổi giết, có khi bị quăng vào tuyệt cảnh nào đó, có khi phải chống lại mấy thế lực nửa bước ngoại cảnh một lúc, mỗi đội ngũ gặp gỡ một kiểu không ai giống ai. Nghe nói đội ngũ nào có thể sống sót quá nửa thành viên sau nhiệm vụ tử vong thì độ khó cùng phần thưởng của thế giới luân hồi sẽ tăng lên, thậm chí có cơ hội tiếp cận với một vài di tích thượng cổ.”
Mạnh Kỳ cố tìm niềm vui trong đau khổ:
“Nghe cũng khó đấy, lần này phải tiêu sạch thiện công rồi.”
Hắn liếc Phù Chân Chân và Trương Viễn Sơn, thấy hai người này đứng sát vào nhau, không có vẻ gì là giận dỗi ngăn cách nên cũng yên lòng.
Bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, mặt mũi Phù Chân Chân đỏ tới mang tai, đầu cúi gằm xuống, mái tóc của nàng đã dài ra như xưa, chắc chắn là vừa dùng thiện công để đổi rồi, Trương Viễn Sơn thì gật đầu cảm ơn hắn.
Thật đáng hâm mộ… Mạnh Kỳ nhìn tóc Phù Chân Chân nghĩ thầm, nhưng ngẫm lại thì mỗi thiện công đều rất quý giá, sao có thể bỏ ra lo chuyện tóc tai được, dù sao cứ mặc kệ thì nó cũng tự mọc ra thôi.
Ta chính là loại người keo kiệt như vậy!
Ống rút thăm xuất hiện trước mặt Tề Chính Ngôn, hắn vẫn đắm chìm trong lo lắng trước khó khăn của nhiệm vụ tử vong nên quơ tay lắc đại, vận may của hắn cũng rất kém, chỉ nhận được hai viên đan dược trị thương thông thường.
Sắc mặt Giang Chỉ Vi bình tĩnh như thường, nàng mỉm cười liếc mái tóc ngắn ngủn của Mạnh Kỳ rồi lắc mạnh ống thăm, vòng sáng xoay tròn, bí tịch, lợi khí, đan dược, kỳ vật, từng thứ từng thứ liên tục chớp lên rồi biến mất, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một tấm mặt nạ mỏng như cánh ve.
“Mặt nạ dịch dung à?” Mạnh Kỳ hào hứng hỏi.
“Ừ.” Giang Chỉ Vi cầm lấy mặt nạ nói: “Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi nói mặt nạ da người này có thể cho người khác mượn, đáng tiếc chỉ dành cho nữ giới, ngươi không dùng được đâu. À, sao không giới thiệu hai người này cho mọi người?”
Nàng chỉ Nguyễn Ngọc Thư và Cát Hoài Ân.
“Nguyễn Ngọc Thư, con gái gia chủ họ Nguyễn ở Lang Gia. Cát Hoài Ân, thư sinh Nho môn, cấp bậc Khai Khiếu Kỳ…” Mạnh Kỳ giới thiệu.
Giang Chỉ Vi cười khẽ nói:
“Lâu nay nghe nói âm vận của Ngọc Thư cô nương vô cùng xuất chúng, tương lai rất có hi vọng tu luyện Thập Nhị Lang Hoàn Thần Âm và Liệt Thiên Biến Địa Khúc, không ngờ hôm nay may mắn được gặp ở chốn này.”
Nguyễn Ngọc Thư đáp lễ:
“Giang tỷ tỷ mới vào giang hồ đã có thể bước vào mười hạng đầu Nhân bảng, Ngọc Thư vô cùng khâm phục.”
Cô nàng này đúng là đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, chưa bao giờ thấy lễ phép với ta như vậy! Mạnh Kỳ oán thầm rồi cầm ống thăm lắc lắc, mắt nhìn hình ảnh nối nhau xuất hiện một cách đầy hi vọng.
Hắn không thiếu đao pháp kiếm pháp, lại sở hữu hai môn công phu phụ trợ cực tốt là Bất Tử Ấn Pháp và Huyễn Hình Đại Pháp nên rất muốn rút được đồ vật thuộc loại đan dược, ám khí, độc vật, kỳ vật…
Đáng tiếc trời chẳng chiều lòng người, xuất hiện trước mắt hắn là hai trăm thiện công.
Mạnh Kỳ quay đầu nhìn mọi người, cười nói:
“Không biết lần này mọi người thu hoạch ra sao? Nhiệm vụ tử vong sắp đến, không bằng hãy đồng tâm hiệp lực.”
Do bị nhiệm vụ tử vong thúc ép, hơn nữa cũng khá quen thuộc với La Thắng Y nên Mạnh Kỳ quyết định để hắn nhập bọn, còn Nguyễn Ngọc Thư và Cát Hoài Ân là tân nhân, xuất thân lại trong sạch nên đám người Giang Chỉ Vi vốn luôn lấy hành hiệp trượng nghĩa làm đầu chắc chắn sẽ tiếp nhận.
Giang Chỉ Vi hào phóng nói:
“Nhiệm vụ đơn độc lần này ta gặp được kì ngộ, cộng thêm kinh nghiệm từ lần du lịch thiên hạ trước đây nên đã mở thêm khẩu khiếu, bắt đầu xây dựng nội thiên địa, nắm giữ Kích Thương Hải, một chiêu kiếm pháp cấp ngoại cảnh được suy ra từ Kiếm Xuất Vô Ngã.”
Chiêu kiếm này được suy ra từ Kiếm Xuất Vô Ngã, một trong chín sát chiêu của Thái Thượng Kiếm Kinh, Giang Chỉ Vi có thể nắm giữ nó chứng tỏ nàng lại tiến thêm một bước trong việc nghiên cứu Kiếm Xuất Vô Ngã.
Vừa nói, nàng vừa liếc Tà Kiếp của Mạnh Kỳ rồi ném hai thanh trường đao lợi khí và ba cuốn bí tịch, chiến lợi phẩm thu được khi làm nhiệm vụ, vào cột sáng trung ương:
“Bằng phần thưởng lúc nãy cộng thêm mấy thứ này ta đã có 1670 thiện công, ta định đổi Dịch Kiếm Thuật, Thiếu Lâm Đại Hoàn Đan và hai viên Bách Thảo Đan.”
Có vẻ nàng đã dùng hết số Bách Thảo Đan lần trước, lại đang trong thời gian du lịch bên ngoài nên không thể về sơn môn lấy thêm, còn Đại Hoàn Đan là thần dược chữa thương ở Khai Khiếu Kỳ của Thiếu Lâm, dù không thể biến chết thành sống, sinh thịt từ xương trắng, tay chân đứt mọc lại nhưng có thể chữa khỏi hoàn toàn đại bộ phận nội thương ngoại thương chỉ một canh giờ sau khi uống. Ngay cả Mạnh Kỳ sau khi đột phá Kim Chung Tráo cũng cần tu luyện một ngày mới có thể khôi phục.
Dịch Kiếm Thuật trị giá chín trăm hai mươi thiện công, Đại Hoàn Đan năm trăm thiện công, hai viên Bách Thảo Đan tổng cộng hai trăm thiện công, Giang Chỉ Vi đã tiêu gần như sạch bách số thiện công của bản thân, chỉ còn thừa năm mươi.
“Đổi thế này ta thấy hơi kì quặc…” Mạnh Kỳ rất thân thiết với Giang Chỉ Vi nên thắc mắc luôn không hề e ngại.
“Ta đã nhắm Dịch Kiếm Thuật lâu rồi, đó chính là một phương diện mà sư phụ dặn ta phải tăng cường tu luyện, còn Đại Hoàn Đan và Bách Thảo Đan ta đổi cho nhiệm vụ tử vong, ta không chọn Thiên Thị Địa Thính Hoàn mà trong thời gian một năm tới ta quyết định sẽ tìm cường địch luyện kiếm để tự mở bát khiếu, không để lại đường lui cho bản thân, tránh ý nghĩ phụ thuộc vào đan dược.” Vẻ mặt Giang Chỉ Vi hết sức kiên quyết, thể hiện đầy đủ phong thái một kiếm khách, lúc này nàng xinh đẹp không gì sánh nổi.
Nếu đã quyết định chặt hết đường lui của bản thân, lấy kẻ địch luyện kiếm thì đan dược chữa thương là thứ không thể thiếu, vì vậy Giang Chỉ Vi mới quyết định đổi Đại Hoàn Đan và hai viên Bách Thảo Đan.
Trương Viễn Sơn, La Thắng Y nhìn Giang Chỉ Vi, chỉ cảm thấy trên người nàng như đang tỏa ra ánh sáng chói lọi khiến người ta phải xấu hổ.
Mạnh Kỳ hết sức khâm phục quyết định của nàng, hắn không thắc mắc gì nữa mà dò hỏi:
“Tô tiền bối dặn ngươi tăng cường tu luyện ở phương diện nào?”
Hắn có Độc Cô Cửu Kiếm, lại được Kiếm Hoàng chỉ bảo nên kiếm pháp xuất sắc, do đó hết sức hứng thú với điều mà Thiên Ngoại Thần Kiếm Tô Vô Danh dặn dò.
“Sư phụ nói ta đã đạt được tinh túy của quá trình từ phức tạp đến đơn giản nhưng vẫn thiếu biến hóa, chỉ biết mạnh mẽ tấn công nên dặn ta rèn luyện kiếm đạo từ đơn giản đến phức tạp.” Giang Chỉ Vi không hề giấu giếm.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nàng cảm ngộ Kiếm Xuất Vô Ngã nên con đường tu luyện khác người bình thường, vừa khởi đầu đã chạm đến pháp lý, từng chiêu từng thức đều chuyên về xây dựng khí thế, mạnh mẽ quyết liệt, lấy tốc độ và sức mạnh làm chủ, không bàn mà hợp với quy tắc bất biến của kiếm pháp, đánh thẳng vào chỗ yếu của kẻ địch, dùng lực phá xảo, dùng đơn giản khắc chế phức tạp, lấy nhanh thắng chậm, chiêu Diêm La Thiếp mà nàng tự nghĩ ra đã thể hiện tất cả những điều này, kiếm pháp thuần túy ngưng tụ, khí thế chết chóc toát ra ngoài, ẩn chứa pháp lý, khí thế bức người, chỉ tiến không lùi.
Tuy khả năng biến hóa chiêu thức của nàng hơn đại đa số cao thủ cùng đẳng cấp nhưng vẫn quá kém so với cảnh giới kiếm đạo, vì vậy Tô Vô Danh muốn nàng thay đổi quy tắc bất biến, luyện kiếm đạo từ đơn giản đến phức tạp để đền bù thiếu hụt. Do đó, Giang Chỉ Vi quyết định chọn Dịch Kiếm Thuật được xếp ngang hàng Độc Cô Cửu Kiếm.
Mạnh Kỳ ồ lên một tiếng:
“Ở nhiệm vụ luân hồi vừa rồi ta cũng được một vị tiền bối chỉ dạy những đạo lý này, nhưng ông ấy nhấn mạnh vào sự lấy “ta” làm chủ.”
Hắn nhắc lại một cách tóm tắt những lời của Kiếm Hoàng.
Giang Chỉ Vi như có điều suy ngẫm:
“Lời ông ấy và lời sư phụ ta đại đồng mà tiểu dị, chẳng lẽ các loại kiếm pháp khác nhau sẽ gặp nhau ở cuối con đường?”
Với cảnh giới của hai người thì không cách nào trả lời vấn đề này nên đành dừng lại.
Giang Chỉ Vi đổi xong Dịch Kiếm Thuật và ba viên thuốc rồi quay ra hỏi Mạnh Kỳ:
“Ngươi thu hoạch ra sao, định đổi thứ gì?”
“Ta thu hoạch rất nhiều, ít nhất là hơn hai ngàn thiện công nhưng cũng mất một lần sử dụng Lôi ngân.” Mạnh Kỳ trả lời, hắn chưa đổi lợi khí bí tịch thành thiện công nên được chính xác bao nhiêu vẫn chưa biết, nhưng chỉ riêng phần thưởng từ nhiệm vụ chính tuyến và phụ tuyến đã được một ngàn một trăm năm mươi thiện công, tính thêm số còn dư từ trước được tổng cộng một ngàn một trăm bảy mốt thiện công.
Lôi ngân là thủ đoạn cấp ngoại cảnh, mỗi lần sử dụng tương đương tiêu tốn một ngàn thiện công nên số thiện công thực tế của hắn cũng chỉ tương đương Giang Chỉ Vi.
Mạnh Kỳ nói tiếp:
“Trong nhiệm vụ lần này ta cũng gặp kì ngộ, cửa ải thứ sáu của Kim Chung Tráo đã được giải quyết hoàn toàn, mở thêm tị khiếu, kiếm pháp đao pháp đều tiến bộ, ngoài ra còn được ban thưởng Bất Tử Ấn Pháp khi thực hiện nhiệm vụ với rất nhiều trường kiếm lợi khí, bách luyện binh khí và bí tịch.”
Nói đến đây, Mạnh Kỳ suy nghĩ một lát rồi móc tờ giấy màu đen do Ma Tôn để lại ra cho mọi người cùng xem:
“Khi làm nhiệm vụ ta lấy được vật này, nó chính là di vật của Ma Tôn…”
Hắn kể lại chuyện về Ma Tôn đồng thời miêu tả cảnh tượng”thấy” A Nan khi lần đầu đạt được chân ý truyền thừa. Đám Trương Viễn Sơn La Thắng Y đều cau mày, đại năng giai đoạn cuối thời kì thượng cổ vẫn còn sống, không những vậy còn liên tục trải qua luân hồi chuyển kiếp? Thế giới luân hồi này và bí ẩn thời thượng cổ có quan hệ gì với nhau?
Chuyện này quá mức quỷ dị nên ai nấy đều toát mồ hôi, lạnh cả sống lưng, ngay cả người luôn hào phóng điềm tĩnh như Giang Chỉ Vi và lạnh lùng thanh khiết như Nguyễn Ngọc Thư cũng biến sắc.
“Nghe đồn nơi A Nan viên tịch nay là sau núi Thiếu Lâm.” Giang Chỉ Vi bỗng lên tiếng.
Mạnh Kỳ nhớ đến cấm địa sau núi, nghĩ đến câu “kẻ có tình nghĩa cấm vào cửa này”, trong lòng hoảng hốt, không biết phải nói điều gì.
Mọi người xúm lại bàn bạc một hồi cũng chẳng có kết quả gì nên đành bỏ qua vấn đề.
“Vậy nên từ nay ta cần hạn chế sử dụng A Nan Phá Giới Đao Pháp, bây giờ phải đổi một chiêu đao pháp cấp ngoại cảnh. Ta có ấn ký Lôi ngân nên nghiêng về đổi Tử Lôi Thất Kích.” Mạnh Kỳ trầm giọng nói, hắn lấy đám trường kiếm và bí tịch ra định ném vào cột sáng trung ương.
“Khoan đã!” Phù Chân Chân bỗng lên tiếng ngăn cản, rồi nàng ngượng ngùng nói: “Ta định đổi một thanh trường kiếm lợi khí, nếu ngươi có sẵn không bằng mua luôn của ngươi, cả ta và ngươi đều có lợi.”