Nhất Thế Chi Tôn - Chương 49: Thế gia Ấp Thành
Khi dưới nước, quần áo của Đường công tử đã bị đá ngầm và tôm cá làm rách tả tơi, đồ vật trên người đã rơi hết, ngay cả trường đao của hắn cũng chìm mất tiêu, Mạnh Kỳ không tìm được thứ gì có giá trị.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu chiếu lên khuôn mặt Đường công tử, vẻ cầu khẩn xen lẫn không cam lòng còn vương trong mắt hắn hiển hiện hết sức rõ ràng, hai hàng nước mắt dần cạn khô chỉ để lại một vệt trắng mờ.
“Ồ!” Nhãn khiếu của Mạnh Kỳ đã mở từ lâu nên hết sức tinh mắt, hắn phát hiện khóe mắt Đường công tử có gì đó bất thường, bất thường ở làn da chứ không phải nước mắt.
Tay trái hắn lần mò trên mặt Đường công tử một cách cẩn thận tỉ mỉ, đột nhiên hắn bóc một lớp da bên vành tai trái rồi lột mạnh.
Là mặt nạ da người!
Mạnh Kỳ cầm tấm mặt nạ, nhìn khuôn mặt thật của Đường công tử, hắn lại ồ lên lần nữa.
Mặt nạ da người và mặt thật Đường công tử rất giống nhau, vị trí và hình dáng ngũ quan tương đồng một cách đặc biệt, điểm khác biệt duy nhất là khuôn mặt thật đầy vết thương ngang dọc, tuy toàn là vết thương từ lâu nhưng miệng vết thương quá sâu nên không thể liền lại hoàn toàn, sau khi biến thành sẹo nhìn càng thêm dữ tợn.
“Có lẽ hắn mang tấm mặt nạ này để che giấu khuôn mặt bị hủy dung.” Mạnh Kỳ quan sát tấm mặt nạ mỏng tang trong tay, thầm suy đoán.
Chiếc mặt nạ này được chế tạo hết sức tinh xảo, nếu không nhờ Đường công tử rơi lệ trước khi chết và mắt Mạnh Kỳ tinh tường hơn người thì khó lòng phát hiện.
“Trên mặt nhiều vết thương như vậy chắc chắn không phải do đánh nhau mà giống bị tra tấn hơn.” – Mạnh Kỳ lại đoán tiếp.
Nếu đánh nhau thì cũng lắm cũng chỉ dính một hoặc hai vết thương sâu, còn trường hợp này vết thương trên mặt hắn chằng chịt khắp nơi, rõ ràng có người cố tình làm vậy.
Liên tưởng đến vẻ sợ hãi của Đường công tử khi nhắc lại thời gian lưu lạc, thái độ đứng ngoài quan sát không chịu ra tay giúp đỡ khi Đan Tú Mi giao đấu với Thiết Thủ Nhân Ma và Hoan Hỉ Nhân Ma, sau đó hắn lại bị kẻ khác thừa dịp lộn xộn tiến hành ám sát phải nhảy xuống sông chạy trốn, Mạnh Kỳ có thể khẳng định chuyện này không hề đơn giản, công tử họ Đường có lẽ đã đắc tội với người không nên đắc tội hoặc biết những chuyện không nên biết, vì thế hắn bị người khác tra tấn tàn khốc rồi sau đó còn sai sát thủ giết chết.
Trầm ngâm một lúc, Mạnh Kỳ thử ướm mặt nạ da người lên mặt rồi tìm một vật nặng cột vào xác Đường công tử sau đó ném hắn xuống sông thủy táng.
“Chuyện này quá mờ ám, ta không thể xen vào vũng nước đục đó được.” Mạnh Kỳ thở dài xóa hết dấu vết rồi quay về khoang thuyền. Hắn lấy mặt nạ da người để sử dụng trong thế giới luân hồi, nếu gặp phải nhiệm vụ phe cánh đối kháng thì sau khi trở lại chủ thế giới kẻ địch chỉ còn biết đi tìm một Đường công tử đã mất tích từ lâu để báo thù thôi.
Mấy ngày sau, lâu thuyền vượt qua khu vực thời tiết lạnh giá tiến vào vùng mùa hạ bình thường, hai bên sông núi non cao chọc trời, tiếng chim kêu vượn hót râm ran, cây cối um tùm, khắp nơi một màu xanh mướt.
Qua vùng núi non hiểm trở, lâu thuyền tới khu vực đồng bằng, ngàn dặm đất đai màu mỡ, nhà cửa ruộng vườn ngang dọc khắp nơi.
Mạnh Kỳ vẫn ở lì trong khoang, dưới sự trợ giúp của lôi ngân, Tử Lôi Kình đã chính thức nhập môn, hắn có thể bắt tay vào tu luyện Cuồng Lôi Chấn Cửu Tiêu trong Tử Lôi Đao Pháp rồi.
Lâu thuyền ngược dòng tiến vào Lưu Nhã Hà, mấy ngày sau đã đến Ấp Thành, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là tới Nghiệp Đô.
Do vụ giết Thiết Thủ Nhân Ma ngày trước quá nổi bật nên suốt thời gian qua không ai làm phiền Mạnh Kỳ, sau khi đến Ấp Thành, hắn để lại trong phòng một ít bạc thanh toán phí đi thuyền rồi thừa dịp ban đêm ly khai khiến người ta không thể biết hắn xuống thuyền từ khúc sông nào.
Lưng đeo bọc, nhìn Mạnh Kỳ giống hệt một thư sinh đang tìm tới nương nhờ họ hàng, sau khi nộp phí vào thành, hắn đặt chân lên tòa Ấp Thành tuy không lớn nhưng rất phồn hoa.
Tề Chính Ngôn rất dễ tìm, chỉ cần tùy tiện hỏi một người giang hồ xem Tề chủ sự của Hoán Hoa Kiếm Phái ở đâu là Mạnh Kỳ đã biết chính xác địa điểm cần đến, hắn thong thả bước đi như dạo chơi, vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh, lâu lâu lại mua một xâu kẹo hồ lô đường ăn cho đỡ buồn.
Thấy tấm biến “tiệm gạo Hoán Hoa”, Mạnh Kỳ chỉnh trang quần áo ngay ngắn rồi cười cười bước vào.
Lúc này vẫn còn sáng sớm, Tề Chính Ngôn mặc trường bào xanh mặt không cảm xúc đang căn dặn chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm, bỗng thấy một thiếu niên tuấn tú từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt hắn liền thay đổi, sự kinh ngạc hiện ra rõ ràng không lẫn đi đâu được.
Chường quỹ và tiểu nhị hiếm khi được thấy cảm xúc xuất hiện trên khuôn mặt lúc nào cũng trơ trơ như người chết của Tề chủ sự nên dồn dập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Kỳ cười tươi như hoa nhiệt tình nói:
“Biểu ca, ta đến nương tựa vào ngươi đây.”
Khóe miệng Tề Chính Ngôn hơi giật giật, sắc mặt hắn trở lại bình thường như cũ, dùng giọng điệu của bậc cha anh nói:
“Theo ta vào đây.”
Tề Chính Ngôn quay người đi vào hậu viện, tuy Mạnh Kỳ đã nhắc chuyện tìm đến đây nương tựa nhưng ai ngờ hắn lại đến nhanh và bất ngờ thế này.
Nghe Mạnh Kỳ xưng là biểu đệ của Tề chủ sự, thần sắc tiểu nhị và chưởng quỹ trở nên cổ quái, thậm chí quên cả chào hỏi khiến Mạnh Kỳ thấy hơi ngờ vực.
Vào trong phòng ở hậu viện, Tề Chính Ngôn đóng cửa, rót cho Mạnh Kỳ một chén trà:
“Mạnh sư đệ, chẳng phải ngươi vẫn ở Tuyên Võ sao?”
Trong lần gặp trước Mạnh Kỳ có nhắc đến việc hắn đang ở Tuyên Võ ăn nhờ Trương Viễn Sơn.
“Trương sư huynh vị trí cao nên lắm thị phi, ta lại là loại người thấy lợi mới tìm đến nên quyết định nương nhờ Tề sư huynh ngươi, sao, không chào đón à?” – Mạnh Kỳ chọc ghẹo – “Đúng rồi, chúng ta phải xưng hô là biểu ca biểu đệ kẻo lộ hết.”
Da mặt Tề Chính Ngôn giật giật:
“Không phải không chào đón, nhưng lẽ ra ngươi nên bí mật gặp ta để cùng bàn bạc bịa ra một lý do hợp lý đã.”
“Hử, làm biểu đệ thì có vấn đề gì sao?” Mạnh Kỳ từng hỏi Tề Chính Ngôn nên biết hắn để cha mẹ ở quê hương cùng tài sản ruộng vườn chứ không dẫn theo đến đây, dù sao chức chủ sự không hề cố định, bất kì lúc nào cũng có khả năng bị phái đến nơi khác trông coi sản nghiệp của môn phái.
Nếu cha mẹ hắn không ở đây thì giả mạo biểu đệ sẽ không vấn đề gì chứ nhỉ?
Tề Chính Ngôn lắc đầu:
“Dạo trước đường đệ của ta đến đây nương tựa rồi gây tai họa, hôm nay lại đến thêm một biểu đệ nữa chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý.”
“Thảo nào biểu hiện của chưởng quỹ và tiểu nhị lại cổ quái như vậy.” – Mạnh Kỳ giật mình bừng tỉnh – “Lần gặp trước ta thấy Tề sư huynh ngươi lòng mang tâm sự, chẳng lẽ là chuyện đường đệ kia?”
Hắn thừa cơ hoàn thành lời dặn dò của Giang Chỉ Vi.
Sắc mặt Tề Chính Ngôn trở nên ảm đạm: “Chuyện nói ra thì dài lắm.”
“Vậy cứ từ từ mà nói.” Mạnh Kỳ nhìn thẳng vào mắt Tề Chính Ngôn.
Tề Chính Ngôn gõ gõ tay lên bàn: “Ở Ấp Thành, bản phái có hai chủ sự, một chính một phụ.”
“Ta biết, ngươi là phụ tá, sư thúc ngươi là chủ sự chính.” Mạnh Kỳ tiếp lời.
Tề Chính Ngôn đan tay vào nhau:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Lúc mới tới đây, sư thúc mang lòng đề phòng ta rất sâu, sau này thấy ta lặng lẽ trung thực, thường xuyên ở trong nhà không bước chân ra ngoài nên mới dần giao cho ta quản lý tiệm gạo và một phần ruộng đồng thôn trang.”
Hoán Hoa Kiếm Pháp nắm trong tay diện tích ruộng đồng rất lớn ở Ấp Thành cùng rất nhiều thôn trang và cửa hàng, đối với một đại tông môn thì chừng đó không đáng kể gì nhưng trong mắt những đệ tử phổ thông ở Khai Khiếu Kỳ, chỉ một phần lợi ích nhỏ trong đó cũng đủ khiến bản thân trở nên giàu có, tài nguyên tu luyện lập tức sẽ phong phú hơn.
Vậy nên ban đầu vị sư thúc Hoán Hoa Kiếm Phái kia rất sợ Tề Chính Ngôn dò la nắm điểm yếu của lão để mưu toan đoạt vị, nhưng theo thời gian trôi qua, thấy hắn trầm lắng ít nói, chỉ thích đóng cửa luyện võ, tính tình có vẻ trung thực nên lão bèn phân cho một ít quyền lợi không mấy quan trọng để hắn khỏi chán nản mà xin trở về núi, lúc đó chẳng may kẻ tới thay thế là loại người khó đối phó thì hỏng bét.
“Biểu ca, ngươi không cần để tâm đến loại chuyện vặt vãnh này, tiền bạc có nhiều cũng chỉ là vật ngoại thân. Chúng ta chỉ cần có cơm ngon ăn rượu tốt uống là đủ rồi.” Mạnh Kỳ tập cách thay đổi xưng hô tránh lúc ra ngoài thuận miệng gọi sai.
Tề Chính Ngôn lắc đầu nói:
“Ta rất hài lòng với tình hình bản thân hiện nay, tiền bạc vẫn dư dả để gửi về cho cha mẹ anh em trong nhà dựng nghiệp, vấn đề ở chỗ thế cục Ấp Thành đang xuất hiện biến hóa.”
“Ồ, chuyện gì?” Mạnh Kỳ đại khái biết Tề Chính Ngôn tại sao lại lo lắng rồi, hắn sợ mất đi cảnh sinh hoạt yên ổn ở chủ thế giới, không thể chuyên tâm luyện võ đề cao cảnh giới để hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới luân hồi cũng như hoàn thành ý tưởng dương danh lập vạn trong tương lai.
“Ấp Thành tuy nhỏ nhưng nằm gần Nghiệp Đô, thương nhân qua lại tấp nập nên rất phồn hoa náo nhiệt, trong thành có tứ đại thế gia Đường Diệp Lăng Vạn. Diệp gia Lăng gia phụ thuộc vào họ Vương ở Chu Quận, lúc nào cũng muốn áp chế chúng ta, chiếm đoạt sản nghiệp ở đây của chúng ta; Đường gia Vạn gia lại có quan hệ gần gũi với bổn phái, đồng khí liên chi cùng tiến cùng lui, cán cân thế lực Ấp Thành nhờ vậy luôn được duy trì ở trạng thái cân bằng.”
Lo lắng trong lòng Tề Chính Ngôn chất chứa đã lâu, nay bị Mạnh Kỳ khơi ra nên hắn một hơi kể hết:
“Một tháng trước, lão gia của Đường gia lâm bệnh nặng không thể quản lý công việc, mấy người con đấu đá tranh giành bất phân thắng bại, kẻ thì muốn phụ thuộc họ Vương, kẻ lại muốn mời chúng ta ra tay giúp đỡ, khắp Đường gia lòng người hoang mang, mạch nước ngầm mãnh liệt. Kể từ đó, người của Vạn gia cũng dần xa lánh chúng ta, thật không biết điều gì đã xảy ra.”
Mạnh Kỳ hơi nhíu mày:
“Hoán Hoa Kiếm Phái chỉ cần công khai bày tỏ thái độ, toàn lực ủng hộ một người là được, đâu cần băn khoăn quá nhiều làm gì?”
“Đây đúng là thái độ của bổn phái, nhưng ủng hộ người nào cũng không tránh khỏi một trận chiến, ta không sợ đại bộ phận cao thủ Ấp Thành nhưng võ công của ta quá đặc thù không thế thi triển toàn lực trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu không rất dễ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.” Tề Chính Ngôn chán nản nói.
Hồn Thiên Bảo Giám là tuyệt thế thần công nằm ngay trang đầu trên bảng trao đổi của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, vừa toàn diện vừa mạnh mẽ hơn hẳn đại đa số công pháp khác, Tề Chính Ngôn dù mới tứ khiếu viên mãn, sắp mở tị khiếu nhưng sau khi đạt tiểu thành tầng thứ tư Bích Băng Tuyết, đừng nói cao thủ lục khiếu bình thường, ngay cả đại bộ phận cao thủ thất khiếu hay bát khiếu hắn cũng có lòng tin tuyệt đối sẽ chiến thắng.
Mạnh Kỳ cười ha hả:
“Chuyện nhỏ, giao đấu cứ để biểu đệ này ra mặt thay biểu ca, nếu gặp phải cường địch mà ngươi và sư thúc không cách nào giải quyết thì vẫn còn cách gửi thư về phái xin thêm người đến giúp kia mà?”
“Ừ.” Tề Chính Ngôn gật đầu, Mạnh Kỳ đã đến đây thì hắn không cần lo lắng nhiều nữa.
“Chuyện đường đệ của ngươi là sao?” Mạnh Kỳ hỏi.
Tề Chính Ngôn lộ vẻ buồn bực hiếm hoi:
“Nửa tháng trước đường đệ ta đến đây nương tựa, vào một buổi tối bị khách khanh của Diệp gia là Quỷ Ảnh Kiếm Lý Toại chém đứt hết gân chân gân tay, dù nhân chứng vật chứng đầy đủ nhưng Diệp gia kiên quyết che chở cho Lý Toại, họ cãi rằng chúng ta cố ý dựng lên tội danh để kiếm cớ hãm hại, ngay cả nhân chứng cũng bị vu là dùng tiền mua chuộc làm chứng giả. Sư thúc sợ chuyện biến lớn sẽ dẫn đến xung đột chính diện giữa bổn phái và Diệp gia, tạo cơ hội cho họ Vương can thiệp bèn khuyên nhủ ta hãy lo cứu chữa thương thế đường đệ cho tốt đã, đợi giải quyết xong xuôi chuyện Đường gia rồi mới tính tiếp.”
Mạnh Kỳ cau mày:
“Thái độ của Hoán Hoa Kiếm Pháp các ngươi ra sao?”
“Sư thúc không chịu bẩm báo lên trên.” – Tề Chính Ngôn chán nản nói – “Ta đã đưa đường đệ về quê dưỡng thương, dù nối gân thành công thì con đường võ đạo sau này của hắn đã coi như chấm dứt hoàn toàn.”
Mạnh Kỳ hơi gật đầu rồi hỏi sang chuyện khác:
“Thực lực tứ đại thế gia Đường Diệp Lăng Vạn ra sao?”
“Truyền thừa từ lâu, đều có bảo binh trấn tộc nhưng nhiều năm qua chưa xuất hiện nhân vật đạt nửa bước ngoại cảnh nên thế lực dần suy giảm không thể phát triển ra khỏi phạm vi Ấp Thành.” – Tề Chính Ngôn nói vắn tắt – “Nhưng dù sao cũng là thế gia nên tài nguyên tích lũy không hề ít, có rất nhiều cao thủ bát khiếu cửu khiếu.”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Thôi không bàn mấy chuyện không vui này nữa, biểu ca, phải làm mấy chén mừng ta tới chơi chứ?”
“Để ta đi lấy một vò Quế Hoa Nhưỡng.” – Tề Chính Ngôn thật thà trả lời.
Mạnh Kỳ cười:
“Tốt, Ấp Thành có đặc sản nào ngon không, ta mua về nhắm rượu?”
“Gần đây có món đầu heo và bò kho nước tương của Vũ Phượng Lâu rất tuyệt.” Tề Chính Ngôn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Rời khỏi hậu viện, trong ánh nhìn tò mò của chưởng quỹ và tiểu nhị, Mạnh Kỳ đặt chân lên đường cái, hắn tiện tay ngăn một người qua đường lại hỏi:
“Huynh đài, xin hỏi đường nào đi tới Diệp gia?”