Nhất Thế Chi Tôn - Chương 51: Gậy ông đập lưng ông
Tề Chính Ngôn không khống chế được cảm xúc, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, hắn lặng người hồi lâu mới hỏi nhỏ:
“Quỷ Ảnh Kiếm?”
“Ừ.” – Giọng điệu Mạnh Kỳ như thể nhắc tới một chuyện cỏn con, hắn vẫn cắm đầu uống rượu ăn thịt.
Tề Chính Ngôn lại im lặng. Hắn không hỏi kết cục của Lý Toại, Lý Toại lấy Quỷ Ảnh Kiếm thành danh, kiếm bất ly thân, nếu kiếm ở đây thì chủ của nó không tàn phế cũng bỏ mạng, hai kết quả đó chẳng khác nhau là mấy.
Nếu tính toán cẩn thận ra, trừ thời gian Mạnh Kỳ tới Vũ Phượng Lâu mua đồ ăn thì hắn tới Diệp phủ, giết Lý Toại, thoát ra ngoài, tổng cộng không quá thời gian uống một chén trà nhỏ! Đây là áp dụng tình huống hắn thi triển khinh công hết tốc độ, còn hắn hành động cách khoan thai thì chẳng lẽ vừa chạm mặt đã giết Lý Toại ngay lập tức, sau đó ngang nhiên bỏ đi khi chưa ai kịp phản ứng?
Lý Toại là kiếm khách thành danh nhiều năm đã mở thất khiếu, nội thiên địa đạt tiểu thành, nếu chỉ dùng một hai chiêu đã giết được hắn thì thực lực phải vượt qua cao thủ cửu khiếu.
“Ta vừa mới kịp xuống hầm lấy vò rượu này lên xong…” – Tề Chính Ngôn khàn khàn nói rồi thò tay cầm Quỷ Ảnh Kiếm của Lý Toại lên, hắn vuốt ve mũi kiếm, chính nó đã cắt gân chân gân tay của đường đệ mình, cắt đứt luôn con đường võ đạo của thằng bé, nếu nhiệm vụ luân hồi sắp tới không phải là nhiệm vụ tử vong thì Tề Chính Ngôn đã bỏ thiện công ra mua một vài loại đan dược có khả năng trị khỏi hẳn vết thương gân cốt rồi.
“Hà hà!” – Mạnh Kỳ cười khoái trí, điều hắn vẫn chờ đợi nãy giờ chính là câu này Tề sư huynh, rượu chưa mở người đã giết xong, máu chảy ra còn chưa kịp lạnh, đây mới là phong phạm kiếm khách.
Tuy Mạnh Kỳ rất sung sướng được hưởng thụ cảm giác này nhưng hắn cũng không dại đánh đổi cái giá đắt để đạt được nó, có cơ hội tốt thì tiện tay làm, không thành công thì cũng chẳng sao, hắn vẫn là kẻ có lý trí. Hắn không bao giờ vì trang bức mà chấp nhận trao đổi lấy những thứ đẹp mắt nhưng vô dụng hoặc những thứ sớm muộn sẽ đạt được.
Tề Chính Ngôn trả Quỷ Ảnh Kiếm cho Mạnh Kỳ, đó là chiến lợi phẩm của hắn:
“Ngươi vừa đến đây Lý Toại đã bị giết, Diệp gia chắc chắn sẽ nghi ngờ chúng ta.”
“Sợ gì.” – Mạnh Kỳ tỏ ra không quan tâm, hắn lại rót thêm một chén nữa, rượu Hoa Quế Nhưỡng này mới vào miệng thì dịu mát, xuống đến cổ họng liền nóng như lửa, đúng là rượu ngon.
Tề Chính Ngôn nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ, không hiểu tại sao hắn lại tỏ ra vô tâm như vậy.
Mạnh Kỳ nốc cạn chén rượu, gắp một hạt đậu tằm Tề Chính Ngôn đã chuẩn bị từ trước, hắn vừa nhai vừa nói:
“Biểu ca, ngươi không hề có tâm lý của một đệ tử đại phái.”
“Sao cơ?” – Tề Chính Ngôn nhíu mày.
Mạnh Kỳ cười lớn:
“Hoán Hoa Kiếm Phái không giống Thiếu Lâm. Thiếu Lâm là mảnh đất thanh tịnh của phật môn, coi trọng giáo lý kinh sách nhất, nhưng Hoán Hoa Kiếm Phái là môn phái thế tục, chắc chắn phải coi trọng lợi ích thế tục, bảo vệ lợi ích thế tục. Ở Ấp Thành, ngươi chính là bộ mặt của Hoán Hoa Kiếm Phái, mặc dù không đủ thế lực và quyền lực ép Diệp gia giao người, phải trơ mắt nhìn chúng bao che hung thủ nhưng chuyện đó chủ yếu do đường đệ ngươi không phải đệ tử Hoán Hoa Kiếm Phái. Ngược lại, Diệp gia không bao giờ dám tới tận cửa động thủ, ép ngươi giao người, như vậy khác nào ra mặt tuyên chiến Hoán Hoa Kiếm Phái? Đến họ Vương ở Chu Quận cũng không dám làm vậy! Bọn chúng cũng không dám đưa vấn đề lên Lục Phiến Môn, lúc đó chuyện bé sẽ xé ra to ngay.
Còn ám sát trả thù ư? Chúng không dám đâu, ít nhất là lúc này, tình hình Ấp Thành đang lộn xộn, không phải cứ đơn giản tìm một cao thủ tà đạo, bỏ tiền thuê hắn giết người rồi kẻ sát nhân cao chạy xa bay để Hoán Hoa Kiếm Phái tự đi đuổi bắt là xong chuyện, lừa dối được tất cả mọi người. Bây giờ nếu ngươi gặp chuyện không may, môn phái chắc chắn sẽ phái người tới điều tra, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì Diệp gia sẽ bị tìm tới hỏi tội đầu tiên.
Bất kể trong đầu sư thúc ngươi đang tính toán gì nhưng lão không thể giấu chuyện một chủ sự bị giết, giấy mỏng không gói được lửa.”
Tề Chính Ngôn vê vê cằm, hắn vẫn tỏ ra băn khoăn:
“Nếu có nhân chứng vật chứng bất lợi cho ngươi…”
“Ha ha…” – Mạnh Kỳ lắc đầu cười – “Hồi đường đệ ngươi bị cắt đứt gân chân gân tay, trước mặt bao nhiêu người Diệp gia đã nói ra sao? Nói các ngươi thêu dệt tội danh, mua nhân chứng! Hôm nay ngươi có thể ném lại những lời đó vào mặt chúng, cho tiền chúng cũng không dám làm to chuyện khiến Hoán Hoa Kiếm Phái cử thêm người tới đây. Làm đệ tử đại phái, tỏ ra sợ này sợ kia chỉ khiến kẻ khác tưởng dễ ăn mà trèo lên đầu lên cổ thôi, chỉ bá đạo cứng rắn mới nhắc bọn chúng nhớ đến Hoán Hoa Kiếm Phái sau lưng ngươi, nhớ đến thần binh trấn phái của các ngươi, nhớ đến đông đảo cường giả ngoại cảnh trong phái các ngươi.”
Tề Chính Ngôn tỏ ra bớt lo lắng hơn:
“Ở trong phái ta chỉ là một tên đệ tử bình thường nên luôn phải cẩn thận tỉ mỉ, làm gì cũng nhìn trước ngó sau từng chút một, giờ ra bên ngoài vẫn cứ giữ thói quen ấy, không ngờ lại gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh và địa vị bổn phái.”
Mạnh Kỳ lại uống thêm một chén:
“Biểu ca, yên tâm đi, tính trong trường hợp xấu nhất Hoán Hoa Kiếm Phái không chịu ra mặt bênh vực thì ngươi tội gì phải trung thành với một môn phái đã coi rẻ mình như vậy? Tốt nhất hãy theo ta lưu lạc chân trời góc biển, khoái ý ân cừu.”
“Ta tin rằng bổn phái sẽ bảo vệ đệ tử.” – Sắc mặt Tề Chính Ngôn trở nên nhẹ nhõm, thực ra mà nói trước đây hắn không dám cứng rắn đa phần vì sợ môn phái sẽ cho người đến giúp đỡ rồi phát hiện ra bí mật của mình, nhưng hiện nay có biểu đệ Tiểu Mạnh bên cạnh, nếu gặp chuyện cần động võ cứ để biểu đệ ra mặt, nguy cơ bị bại lộ của hắn cũng giảm đi nhiều.
Mạnh Kỳ nội công cao cường nên càng uống rượu mắt hắn càng sáng lên:
“Biểu ca, cách xử sự của sư thúc ngươi rất có vấn đề, không biết do lão nhát gan hay do nguyên nhân đặc biệt nào khác?”
“Có lẽ do tuổi cao nên bắt đầu nghĩ tới đường lui, tính kế ngày sau dưỡng lão.” – Tề Chính Ngôn suy đoán.
Làm chủ sự tuy kiếm chác không ít nhưng phải hiếu kính cấp trên để xây dựng quan hệ, lại không thể quá tham lam kẻo dễ bị phát hiện, do đó mỗi năm mua thêm mười mẫu đất, xây thêm một ngôi nhà đã khá lắm rồi. Sư thúc Tề Chính Ngôn tuy quản lý nhiều ruộng tốt và cửa hàng lớn nhưng không nhiều hơn hắn bao nhiêu, khi về hưu muốn để lại cho con cháu một cuộc sống giàu sang thì phải xoay xở bằng những biện pháp khác.
“Có thể là thế, mà cũng có thể do lão tuổi già lú lẫn nên không muốn mọi chuyện phức tạp, vọng tưởng tự mình xử lý ổn thỏa chuyện Đường gia, sợ bẩm báo về phái bị đánh giá là vô năng rồi điều đi nơi khác.” – Mạnh Kỳ nói.
Hành động loại bỏ thế lực của Hoán Hoa Kiếm Phái chắc chắn không thể thực hiện bằng bạo lực công khai, nếu không cho dù Ấp Thành nằm sát Nghiệp Đô, nơi đặt bản gia họ Vương, khoảng cách đến Hoán Hoa Kiếm Phái trên Tứ Tú Sơn khá xa xôi nhưng vì bảo vệ thể diện, Hoán Hoa Kiếm Phái phải đánh trả quyết liệt. Vì thế các thế lực kia hiện chỉ có cách lôi kéo và xâm nhập vào minh hữu Hoán Hoa Kiếm Phái, dùng chiến tranh lạnh bóc tách dần thế lực đối phương, khi ấy, Hoán Hoa Kiếm Phái không bị đụng chạm thể diện, tài sản ở đây không quá quan trọng, chỉ toàn trang viên ruộng đồng cửa hàng, sẽ miễn cưỡng chấp nhận sự đã rồi, cùng lắm là trách móc chủ sự vô năng không biết cách giao tế với thế lực khác.
Sư thúc của Tề Chính Ngôn bất chấp nguy cơ bị trừng phạt trong tương lai cũng phải ép chuyện này xuống duy trì yên ổn, nếu không phải do tuổi già lú lẫn thì chắc chắn có mục đích riêng.
Tề Chính Ngôn gật đầu tán đồng nhận định của Mạnh Kỳ.
“Tóm lại, nếu sự việc vượt quá tầm kiểm soát, biểu ca ngươi phải qua mặt sư thúc gửi thư về môn phái.” – Mạnh Kỳ vẫn ăn uống phồng mang trợn má.
Tề Chính Ngôn cười khổ:
“Thực lòng mà nói, dù hết cách ta cũng không muốn người trong môn phái đến đây.”
Người được sai đến dẹp yên tình hình thì thực lực phải rất cao cường, thậm chí có khả năng là cao thủ ngoại cảnh, nếu xong việc người ta bỗng nổi hứng nói một câu “Tiểu Tề à, ngươi làm tốt lắm, tới đây, để sư bá chỉ điểm ngươi mấy chiêu…” hoặc “Tiểu Mạnh, kiếm pháp của ngươi khá thật, ta lại thấy ngứa nghề rồi, không bằng để ta áp chế thực lực đánh với ngươi vài chiêu…Ơ, sao ngươi lại biết Kim Chung Tráo…”. Lúc ấy thì phiền to.
Mạnh Kỳ gật đầu:
“Nếu chúng ta có thể tự giải quyết thì đương nhiên không nên làm phiền sơn môn, đó chỉ là biện pháp cuối cùng thôi.”
Đang lúc trò chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, một gã tiểu nhị gõ cửa bước vào bẩm báo vẻ bối rối:
“Tề chủ sự, người Diệp gia đến đây đòi hung thủ.”
Gã tiểu nhị liếc trộm Mạnh Kỳ bằng ánh mắt vừa tò mò vừa kính sợ, biểu đệ của Tề chủ sự vậy mà vô thanh vô thức giết chết Quỷ Ảnh Kiếm Lý Toại, lại còn giết ngay giữa Diệp phủ, thực lực và lá gan đó thật đáng sợ!
Chẳng lẽ hắn đặc biệt đến đây để báo thù cho người thân?
Đường đệ của Tề chủ sự tên là gì nhỉ…
Sau khi thảo luận cùng Mạnh Kỳ, trong lòng Tề Chính Ngôn đã có quyết định chắc chắn, hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Lát nữa có ai hỏi các ngươi cứ nói là biểu đệ của ta chưa hề ra khỏi cửa.”
“Vâng thưa Tề chủ sự.” – Tiểu nhị cuống quít trả lời.
Mạnh Kỳ chẳng thèm đổi trang phục, hắn vỗ vỗ lên người cho sạch bụi rồi nghênh ngang theo Tề Chính Ngôn ra khỏi hậu viện đến cửa hàng bên ngoài.
Mười mấy người đang đứng ngoài cửa, vài người trong số đó chỉ nhìn qua đã biết là hạng võ công cao cường, cầm đầu là một công tử áo gấm chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặt gã thoa phấn, đôi mắt hiểm độc.
Vừa thấy Mạnh Kỳ mặc áo xanh, gã liền chỉ thẳng vào Mạnh Kỳ rồi quay sang hỏi đám nha hoàn, gia đinh và khách khanh:
“Có phải hắn không?”
Bọn nha hoàn gia đinh làm gì từng thấy mặt mũi Mạnh Kỳ nên cứng họng không biết trả lời thế nào, đến lúc công tử kia trừng mắt ra hiệu mới vội đồng thanh:
“Chính hắn, chính hắn đã giết Lý tiên sinh.”
Gã công tử quay lại nhìn Tề Chính Ngôn giận dữ nói:
“Tề chủ sự, tại sao lại sai người đột nhập Diệp phủ, giết khách khanh nhà ta? Chẳng lẽ đây là phong cách làm việc của Hoán Hoa Kiếm Phái sao?”
Tề Chính Ngôn chậm rãi bước xuống bậc thang, khí thế vững vàng như núi khiến gã công tử không nhịn được phải lui về phía sau một bước, sao mới không gặp mấy ngày Tề chủ sự đã thay đổi thế này?
“Các ngươi thêu dệt tội danh, sai người hãm hại biểu đệ của ta.” – Tề Chính Ngôn chẳng thèm đôi co mà ném luôn câu nói hồi trước trả cho Diệp gia.
Gã công tử ngẩn ra rồi nổi giận:
“Nhân chứng vật chứng đều đủ cả mà ngươi dám bảo ta hãm hại?”
“Tất nhiên, đó giờ biểu đệ vẫn bên cạnh ta không rời một bước, các ngươi nói có đúng không?” – Tề Chính Ngôn quay lại hỏi chưởng quỹ tiểu nhị.
Đối diện ánh mắt lạnh như băng, chưởng quỹ tiểu nhị sao dám nói không:
“Đúng, biểu đệ của Tề chủ sự chưa từng rời khỏi tiệm gạo.”
“Diệp tam thiếu gia, nghe rõ chưa? Nếu ngươi còn dám tiếp tục vu khống biểu đệ ta thì đừng trách ta vô tình.” – Tề Chính Ngôn lạnh lùng nhìn Diệp Tam.
Diệp tam công tử nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lời ngươi nói không thể tin được, mau theo ta lên gặp quan phủ.”
“Người vô tội thì cớ gì phải gặp quan phủ? Dẫu bộ đầu hay tri huyện đến đây cũng không thể đổ oan cho biểu đệ ta.” – Vẻ mặt Tề Chính Ngôn vẫn vô cảm như vậy.
“Giỏi! Giỏi lắm! Bắt hắn tới Lục Phiến Môn!” – Diệp tam công tử nổi cơn thịnh nộ, y chỉ vào Mạnh Kỳ hét lên.
Cao thủ bên cạnh còn chưa kịp xông lên, Tề Chính Ngôn đã dấn tới một bước, quét mắt nhìn đám người một lượt:
“Đây là địa bàn của Hoán Hoa Kiếm Phái, các ngươi dám động thủ à?”
Hắn lại dấn thêm bước nữa, quát lớn:
“Các ngươi muốn đối địch với bổn phái đúng không? Các ngươi muốn tuyên chiến với bổn phái đúng không?”
Khí thế của hắn ép tới khiến Diệp tam công tử và cao thủ bên cạnh liên tục lùi lại mấy bước, lúc này chúng mới nhớ tới thân phận Tề Chính Ngôn: chủ sự một vùng của Hoán Hoa Kiếm Phái!
Ngay khi Diệp tam công tử định mở miệng nói cứng lấy lại mặt mũi, Mạnh Kỳ bỗng nhìn gã cười cười:
“Diệp tam thiếu gia, trước đây khi đường đệ của biểu ca ta bị cắt gân chân gân tay, chính ngươi là kẻ đã nói bọn ta thêu dệt tội danh, vu khống Lý Toại đúng không?”
Nhìn nét mặt miệng cười nhưng mắt không cười của Mạnh Kỳ, Diệp tam công tử lạnh cả người, nhớ đến Lý Toại đã biến thành xác không hồn trong Diệp phủ, gã nuốt nước bọt, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, chân bước nhanh như thể muốn chạy trốn khỏi ác quỷ càng xa càng tốt.
“Biểu đệ, ta thì không sao nhưng sau này ngươi ra ngoài phải cẩn thận Diệp gia trả thù, dù sao bọn chúng cũng có bảo binh trấn tộc.” – Tề Chính Ngôn dặn dò, sợ Mạnh Kỳ chủ quan.
Mạnh Kỳ chưa kịp đáp lời, từ đầu đường bỗng có tiếng khóc vọng đến, một đoàn người đang bám quanh một chiếc xe ngựa vừa đi vừa khóc.
“Người của Vạn gia à?” – Tề Chính Ngôn hoài nghi tự hỏi rồi sai một gã tiểu nhị đi nghe ngóng.
Một lát sau, tiểu nhị quay lại nói:
“Bẩm Tề chủ sự, Vạn công tử gặp nạn trên Đại Giang, được thị vệ đưa xác về nhà, nghe nói nhị công tử Đường gia cũng ở đó nhưng bị thích khách đánh trọng thương rơi xuống sông chưa biết sống chết ra sao.”
Vạn công tử ra ngoài lo chuyện buôn bán nên tất nhiên có hộ vệ đi cùng, nhưng hắn cho rằng ngồi cạnh một cao thủ như Đường công tử thì không cần thêm người bảo vệ, nói chuyện cũng không thoải mái nên để hộ vệ đi chỗ khác, đến khi bị giết rồi hộ vệ mới kịp về nhặt xác.
Trở lại Ấp Thành, mấy tên hộ vệ phải chờ trời sáng mới có thể vào thành báo tin, chờ trong nhà hồi đáp rồi tiếp tục đưa thi thể vào thành nên chậm hơn Mạnh Kỳ rất nhiều.