Nhất Thế Chi Tôn - Chương 7: Dạ hành
Cảnh đêm thâm trầm, gió núi hơi lạnh, Mạnh Kỳ cõng Hoa Luân trên lưng, thi triển Phong Thần Thối chạy trên con đường gần nhất về thành Tần Sơn.
“Khinh công của Mạnh công tử thật tốt…” Hoa Luân xuất thân từ Chân Nhất Môn, cũng có một chút năng lực phân biệt võ công tốt hay dở. Cảm nhận được sự cường hãn của Bộ Phong Tróc Ảnh, gã không nhịn được thầm khen một câu. Nhưng nhớ lại tư thế và lời nói khí khái ngất trời của Mạnh Kỳ lúc ở trong miếu, trong lòng gã cũng có đôi chút thấp thỏm bất an. Dù sao Mạnh công tử này cũng chỉ là Tứ Khiếu hoặc Lục Khiếu, giáo đồ của La Giáo lại chẳng thiếu cao thủ, chỉ sợ quá kiêu ngạo sẽ dễ rơi vào tuyệt cảnh.
“Cũng may khinh công của hắn không tệ.” Hoa Luân thầm nhủ may mắn. Với thân pháp khinh công này của Mạnh công tử, đánh không lại vẫn có thể chạy trốn được.
Trong lòng Mạnh Kỳ hăng hái hừng hực nhưng vẫn không hề sơ suất chút nào, vận chuyển toàn lực lượng của Tứ Khiếu, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng đề phòng có kẻ đánh lén.
Trong bóng đêm, dường như mỗi một góc rừng cây mỏm đá đều như ẩn giấu quái vật đang giương nanh múa vuốt làm cho người ta không khỏi rung động trong lòng.
Đột nhiên, trong rừng gần đó có một thân ảnh lướt tới, trong tay cầm một binh khí dài, đánh về phía Mạnh Kỳ.
“Cẩn thận!” Hoa Luân cũng cẩn thận quan sát bốn phía.
Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy trường kiếm của Mạnh Kỳ đâm về bên trái một chút rồi lại bên phải một chút, tùy ý như người say múa kiếm vậy. Tiếng va chạm vang lên, hai thân ảnh đều lui về đằng sau, đứng trên con đường, đối diện với bọn hắn.
Hai người này một mặc đồ đen, một mặc đồ trắng, tóc tai rối tung, giống hệt lệ quỷ, binh khí giống như trường côn có móc ở đằng trước. Hai gã điều chỉnh một chút sau đó lại đánh về phía Mạnh Kỳ.
Ánh mắt Hoa Luân ngưng lại, bí mật nói với Mạnh Kỳ: “Chu Sơn Song Quỷ, đều là Tứ Khiếu, binh khí đặc trưng là khóa côn, có thể đoạt lấy binh khí của người khác.”
Hắn tranh thủ thời gian giúp Mạnh Kỳ hiểu thêm về đối thủ, tăng cao khả năng chiến thắng.
Trong lúc gã còn đang nói chuyện, Mạnh Kỳ và Chu Sơn Song Quỷ kia đã bổ nhào vào nhau.
Hai khóa côn, một cái đánh về phía trường kiếm của Mạnh Kỳ, một cái lại hướng đầu hắn đập xuống, kình phong bốn phía, uy thế không nhỏ.
“Bọn chúng thích liên thủ đối phó với địch, hơn hẳn nhiều cao thủ Lục Khiếu.”
Trường kiếm của Mạnh Kỳ cũng không tránh đi, tự động đưa vào trong móc khóa côn, đúng lúc đối phương lực cũ đã hết, lực mới chưa lên, hắn hất tay một cái, khóa côn kia lập tức đập vào một khóa côn còn lại.
Hai tiếng đinh đương rát tai vang lên, khóa côn bay loạn, Mạnh Kỳ đâm một cái, Chu Sơn Song Quỷ kêu lên thảm thiết, vội vàng lui về sau, che lấy mặt rồi chạy vào trong rừng.
“Nghe nói…” Hoa Luân vừa mở lời đã thấy Chu Sơn Song Quỷ thua chạy tán loạn nên chỉ có thể im lặng, sau đó khen một tiếng: “Kiếm pháp của Mạnh công tử thật cao siêu.”
“Khen nhầm rồi.” Mạnh Kỳ mỉm cười nói, cũng không đuổi theo mà tiếp tục theo đường núi chạy xuống, ra khỏi cánh rừng này. Phía trước là một đường núi nguy hiểm, bên phải là vách đá, bên trái là vực núi, có thể thấy sương độc tràn ngập khắp nơi.
Đúng lúc này, ở ngay lối vào đường mòn xuất hiện một người, hai tay hắn ôm một trường kiếm ở ngang ngực. Hắn lạnh lùng nhìn Mạnh Kỳ và Hoa Luân, không ra tay tập kích mà chậm rãi nghênh tiếp.
“Thính Lôi Kiếm Mạc Thành, cảnh giới Lục Khiếu hoặc Thất Khiếu, là kiếm khách độc hành ở Tam Sơn Tứ Thủy, là người cao ngạo, khinh thường vây công hoặc tập kích, không thể tưởng tượng được là hắn cũng là tín đồ của La Giáo.” Giọng nói Hoa Luân có chút nặng nề.
“Mạnh công tử, huynh nhất định phải cẩn thận Thính Lôi Thất Kiếm của Mạnh Thành. Đây chính là một trong những kiếm pháp hiếm có ở Tam Sơn Tứ Thủy, bản thân hắn cũng được công nhận là cao thủ ngoài môn phái…” Hoa Luân lại nói rất nhanh.
Trường kiếm được Mạc Thành rút ra, nhanh như điện quang, ẩn chứa âm thanh như gió lay sấm động.
“Thính Lôi Thất Kiếm, kiếm nhanh số một…”
Đối mặt với Thính Lôi Kiếm của Mạc Thành, Mạnh Kỳ không thủ mà phản công, một kiếm đâm ra hướng vào cổ tay Mạc Thành, phát sau mà tới trước.
Da mặt Mạc Thành co rút lại, trường kiếm quay tròn, không thể không thay đổi chiếu thức để chặn đường kiếm của Mạnh Kỳ, nếu không hắn sẽ bị đối phương đánh trúng trước. Mà nếu cổ tay bị đâm phải, hắn cũng không thể nào cầm kiếm được nữa.
Trường kiếm của hắn vòng lại, như quạt xòe ra, khiến cho Băng Khuyết Kiếm của Mạnh Kỳ đâm chếch lên, lại không ngờ nó thay đổi phương hướng, hướng về cổ họng hắn.
Mạc Thành không kịp biến chiêu nữa, chỉ có thể lui về sau hai bước, tránh né phạm vi của đường kiếm.
Mạnh Kỳ như đã đoán được hắn sẽ lui về sau nên cũng tiến theo, một người tiến một người lùi, cuối cùng khoảng cách vẫn không thay đổi.
Hoa Luân ngẩn ngơ mà xem một màn chiến đấu này, không còn mở miệng tiếp tục miêu tả sự đặc sắc của Thính Lôi Thất Kiếm nữa.
Mạc Thành thấy khó mà né tránh được kiếm đâm phải yết hầu nên cắn răng đâm trường kiếm về phía yết hầu của Mạnh Kỳ. Hắn đang cầu dường sống từ cõi chết.
Chỉ cần đối phương không muốn lưỡng bại câu thương thì hắn có thể trì hoãn thêm một chút.
Trường kiếm Mạnh Kỳ chuyển động, hoàn toàn trái với lý thuyết dụng kiếm thông thường, đâm về phía vai trái Mạc Thành. Sức kiếm lớn trực tiếp làm Mạc Thành mất đi thăng bằng, lảo đảo thân mình sang một bên. Trường kiếm của hắn cũng vì thế mà không thể đâm trúng Mạnh Kỳ được nữa.
Bên phải Mạc Thành là vực núi, lảo đảo vài bước liền thụt chân ngã xuống, tiếng hét thảm thuyết xuyên qua mây mù, làm vài con chim bị kinh động mà bay lên từ rừng cây.
Lần này giao thủ rất nhanh, chẳng qua mấy hơi mà Mạc Thành đã bại vong rồi, mà Hoa Luân còn chưa miêu tả được chút nào sự đặc sắc của Thính Lôi Thất Kiếm.
Gã im lặng, không biết phải nói cái gì.
Mạnh Kỳ cũng không dừng lại, tiếp tục bước lên đường núi, thừa dịp ban đêm đi thật nhanh.
Đường núi hẹp nhỏ, chỉ có thể đủ cho hai người đi qua, nhưng đối với khinh công xuất chúng của Mạnh Kỳ thì chẳng phải vấn đề gì lớn, hắn vẫn bước đi như trên đất bằng.
Đi được nửa đường, Mạnh Kỳ và Hoa Luân đã khai Nhãn Khiếu đều có thể nhìn thấy mấy đạo thân ảnh đang dọc theo đường núi chạy tới. Có lẽ tiếng hét thảm thiết của Mạc Thành đã làm chúng chú ý, định đi ngược chiều lên trước chặn đường.
Giọng Hoa Luân đặc biệt nghiêm trọng: “Là Trí Không Sứ của La Giáo đã đả thương ta, ít nhất là Thất khiếu, Hắc thần chưởng xuất thần nhập hóa, thực lực còn trên cả Mạc Thành.”
Đối với Trí Không Sứ này, gã hơi sợ, một lần nữa nhắc nhở Mạnh Kỳ, cũng định miêu tả một số chỗ khác thường trong võ công của đối phương.
Mạnh Kỳ rút kiếm xông lên, hai hơi thở sau đã đụng độ với Trí Không Sứ của La Giáo, trường kiếm chém ra không kết cấu, nghiêng nghiêng xiêu vẹo, chẳng khác nào do người không biết võ công đánh ra.
“Thân pháp của hắn bí hiểm, thích lộ ra kẽ hở ở bên trái để dụ địch nhân.”
Trí Không Sứ đối mặt với kiếm pháp vô sư vô sách này thì không khỏi sững sờ, hai tay đan vào nhau, muốn chụp về phía thân kiếm của Mạnh Kỳ.
Trường kiếm của Mạnh Kỳ đánh ngang, đập vào lòng bàn tay Trí Không Sứ, cả người mượn lực bay lên, kiếm quang sáng ngời.
“Hắc thần chưởng ở tay phải của hắn có thể dùng lại hai lần…” Lời nói của Hoa Luân còn chưa dứt thì Mạnh Kỳ đã bay qua đỉnh đầu Trí Không Sứ như đại bàng dương cánh, hạ xuống phía sau hắn.
Gã vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trí Không Sứ ngửa mặt ngã sang bên cạnh, có thể thấy chỗ mi tâm có một vết máu mơ hồ, hai mắt hắn trợn tròn lên, biểu lộ không thể tin nổi.
Chuyện này cũng không khỏi quá nhanh rồi! Hoa Luân ngỡ ngàng thầm nghĩ.
Một kiếm này, Mạnh Kỳ đem Diêm La Thiếp hóa vào Độc Cô Cửu Kiếm, dù không hoàn chỉnh nhưng dưới tình huống đã nhìn ra được khe hở nên việc Trí Không Sứ cũng rất nhẹ nhàng.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hai chân hắn rơi xuống, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục cầm kiếm đi vội, không hề mảy may nghi ngờ hiệu quả của một kiếm vừa rồi.
Đường xuống núi rất dài nhưng Mạnh Kỳ toàn lực chạy về phía trước nên nhanh chóng xuống tới chân núi. Hắn vừa đặt chân lên con đường tới Tần Sơn Thành thì thấy ngay một đại hòa thượng mập mạp đang ngăn đón ở đằng trước, tay cầm thủy ma thiền trượng vừa thô vừa nặng.
Hoa Luân há to miệng, cuối cùng lại chọn ngậm miệng lại không nói câu gì.
Đại hòa thượng mập múa thiền trượng lên, tiếng gió vun vút, nặng nề đập vào mặt.
Trường kiếm trong tay Mạnh Kỳ tùy ý vung một cái, đâm trúng thân trượng của hòa thượng khiến cho thiền trượng không thể khống chế được nữa, như gặp phải sức kéo nghìn cân mà thay đổi phương hướng, đánh về phía hòa thượng béo kia.
Mạnh Kỳ nghiêng người né tránh, tốc độ càng nhanh, né qua sát bên người hòa thượng, thu hồi trường kiếm lại và tiếp tục chạy như điên. Đại hòa thượng buông rơi thủy ma thiền trượng, che ngực chậm rãi ngã xuống đất.
Đường đi ở Tam Sơn Tứ Thủy khá bằng phẳng, Mạnh Kỳ toàn lực sử dụng Phong Thần Thối, không lâu sau đã thấy Tần Sơn Thành. Trên lưng hắn, Hoa Luân tiếp tục im lặng, ánh mắt như dại ra.
“Hoa công tử, vừa rồi sao không thấy miêu tả tình huống của gã hòa thượng kia để ta có nơi nhằm vào?” Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi.
Hoa Luân đáp lại bằng giọng buồn rầu: “Tại hạ cho rằng có nói cũng không có ý nghĩa gì, mà chưa nói xong thì…”
Trong đầu hắn chợt hiện ra tình cảnh trong miếu hoang, Mạnh công tử giơ kiếm cao giọng, khí khái vượt mây:
“Tạm dùng chúng để thử kiếm.”