Nhất Thế Chi Tôn - Chương 74: Thử
Trong viện, hoa mai làm bạn cùng tuyết trắng, ly rượu lấp loáng ánh trăng, Mạnh Kỳ sắc mặt trịnh trọng nhìn Tề Chính Ngôn, chờ hắn trả lời.
Vừa dịp gặp Tề Chính Ngôn tới để luận bàn, Mạnh Kỳ bèn kể lại chuyện mình ở tam sơn tứ thủy tiếp xúc thiên ngoại kỳ thạch, dùng lôi ngân lấy một chút truyền thừa, cường điệu chuyện Tố Nữ đạo truy đuổi người truyền thừa Lôi Thần — hắn không hề nghi ngờ Cố Tiểu Tang nói dối chuyện này, vì bảy đại Thiên Nữ đột nhiên xuất hiện ở tam sơn tứ thủy là sự thật, Thiết Thủ Nhân Ma và Hoan Hỉ Nhân Ma lúc ấy cũng chắc chắn là giả.
Chuyện lôi ngân lần trước Mạnh Kỳ đã kể nên Tề Chính Ngôn cũng biết, Tề Chính Ngôn nghĩ một hồi, thở dài: “Mạnh sư đệ, từ lúc ngươi đạt được chân ý truyền thừa A Nan Phá Giới đao pháp, thì thường xuyên gặp được kì ngộ, thực khiến người ta hâm mộ.”
Hắn dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc nói:“Nếu việc này là thật, chi bằng mau chóng giải quyết,‘Quân Tử kiếm’ Mạnh Kỳ là biểu đệ của ta, cả Ấp thành đều biết.”
Nếu Tố Nữ đạo đã xác định “Quân Tử kiếm” là người truyền thừa Lôi Thần, nếu tìm không thấy Mạnh Kỳ, tự nhiên sẽ để mắt theo dõi Tề Chính Ngôn, nên Tề Chính Ngôn mới nói như vậy.
Hơn nữa Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn quan hệ thân thiết, tuy Hoán Hoa kiếm phái, Chu quận Vương thị cũng xem trọng tân tú trong Nhân bảng nhưng không tới nỗi đi truy tìm, thì Tố Nữ đạo vì Lôi Thần truyền thừa, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kì một chi tiết nào.
“Ta đã làm liên lụy Tề sư huynh, tại ta làm việc chưa chu toàn.” Mạnh Kỳ thành khẩn,“Nhưng xin Tề sư huynh hỗ trợ, lặng lẽ cho truyền bá thông tin Thiện Tú Mi là Tố Nữ đạo Huyền nữ ra ngoài, không cần người ta tin, chỉ cần người ta thấy nghi ngờ và cảnh giác, nhất là trưởng bối Vương thị thấy nghi ngờ, tất sẽ ra tay kiểm tra các nữ tử của đám con cháu.”
“Thiện Tú Mi có thể khó đối phó, là ả trốn trong Vương gia, nếu ả dám ra tay một mình, chúng ta sẽ liên thủ đoạt lại thiên ngoại kỳ thạch, dẹp sạch hậu hoạn.”
Mạnh Kỳ từ chuyện Cố Tiểu Tang đơn thân độc mã giết bảy đại Thiên Nữ, đuổi giết Thiện Tú Mi phán đoán cô ả Huyền Nữ truyền nhân này thực lực yếu hơn Cố Tiểu Tang, quá lắm cũng chỉ cỡ trong top mười Nhân bảng, hắn và Tề Chính Ngôn liên thủ, dù có đánh không lại, thì cũng chắc chắn đủ sức đoạt lại thiên ngoại kỳ thạch.
Nhưng mà Mạnh Kỳ có một chuyện chưa hiểu, rõ ràng có thế bức Thiện Tú Mi ra khỏi Vương gia, sao Cố Tiểu Tang lại không làm? Dù không dùng thế lực La giáo, song với đầu óc linh hoạt tinh quái của cô nàng, làm việc này rất dễ mới phải.
Rốt cuộc cô nàng còn giấu giếm ý đồ gì?
Vì không biết mục đích của Cố Tiểu Tang, nên Mạnh Kỳ muốn không liên thủ với cô!
Tề Chính Ngôn gật đầu: “Chịu thôi, người ở trong giang hồ, thân bất do kỷ. Sau này không chừng cũng sẽ có lúc ta làm liên lụy ngươi, chúng ta sinh tử chi giao, đương nhiên phải giúp đỡ cho nhau, ta đã ở Nghiệp đô nửa năm, tung tin không tới mức làm lộ ra bản thân mình.”
Nhìn theo Tề Chính Ngôn rời đi. Mạnh Kỳ nhìn đóa mai đỏ, thở dài:
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng……”
…………
Tiếng pháo nổ báo năm mới đã tới, võ quán cả thành nghênh đón đại bỉ trọng đại ba năm một lần, cũng là đợt diễn võ thử cuối mùa xuân đầu mùa hạ.
Thanh Phong võ quán, các đệ tử được quán chủ Hà Nghiệp dẫn tới “Xích Dương võ quán” cách đó hai con phố, là nơi tổ chức võ quán đại bỉ lần này.
Nhìn cánh cửa to đùng đầy khí phái, Hà Mộ căng thẳng run run.
Mấy ngày nay nó đều luyện tập kể ‘chuyện xưa’ mà Tô tiên sinh dạy, dần cũng đã có chút lòng tin, nhưng tới Xích Dương võ quán lại vẫn hồi hộp lo lắng.
“Hà Mộ, ngươi đừng làm mất mặt võ quán, phụ lòng tin của quán chủ sư phụ.” Ngũ sư huynh thấy Hà Mộ run thì thở dài.
Hắn vẫn luôn tức giận bất bình, không hiểu vì sao quán chủ sư phụ lại chọn Hà Mộ, hắn chẳng qua chỉ đánh bại mình hai lần, số lần thua thì nhiều không đếm xuể, nếu nói thẳng ra, trong võ quán có cả chục người còn xuất chúng hơn thằng nhóc đó!
Đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều người khác trong Thanh Phong võ quán, đại sư tỷ, nhị sư huynh, tam sư huynh thực lực siêu quần, người ta muốn ghen tị cũng không có cửa, tiểu thập cửu với Trình thất lang thiên phú xuất chúng, sư phụ ưu ái cũng là chuyện đương nhiên, nhưng tên Hà Mộ vô cùng bình thường kia thì dựa vào cái gì!
Thấy mọi người nhìn mình ánh mắt không ưa, Hà Mộ càng thêm căng thẳng, cố gắng tưởng tượng ra cảnh Tô tiên sinh đọc thơ nhàn tản dưới tàng hoa mai để làm mình bình tĩnh.
“Hà sư huynh, nếu sư phụ nhìn trúng ngươi, chắc chắn người có lý do, đừng căng thẳng quá.” Khúc Điềm Hà thấy Hà Mộ quá lo lắng thì khuyến khích.
Hà Mộ cảm kích gật đầu, hít sâu, ngờ bộ dáng bình tĩnh vạn năm của Tô tiên sinh, bộ dáng của hắn khi ‘biên’ chuyện xưa, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Xích Dương võ quán rất lớn, có tới mấy khu diễn võ, trong mỗi khu diễn võ thính có bảy tám lôi đài, có tiểu lâu để ngắm cảnh, trên ấy hiện giờ đã có sẵn một đám khách đến từ các thế gia, môn phái, bang phái tới từ trước đại bỉ để tìm thiếu niên có tiềm năng.
Hà Mộ bần thần đi lên lôi đại, đối diện là một thiếu niên sáng sủa, đại khái chỉ lớn hơn Hà Mộ một hai tuổi.
Lôi đài này không được chú ý lắm, chung quanh chỉ có người của Thanh Phong võ quán và bằng hữu, sư huynh đệ của thiếu niên kia.
“Hoàn Trung võ quán Bạch Lượng.” thiếu niên đối diện hành lễ báo danh.
Hà Mộ lại run run, lắp bắp nói: “Thanh phong, Thanh Phong võ quán Hà Mộ.”
Hằng Trung võ quán và Thanh Phong võ quán cách nhau không xa, Hà Mộ đã từng được tới tên của Bạch Lượng, với chiến tích chỉ một chiêu đánh bại tam sư huynh, mạnh hơn nó rất nhiều.
Võ sư trọng tài trên lôi đài lắc đầu cười, Hà lão đầu sai ai lên vậy? Người nhà hả?
Lão ho khan một tiếng: “Bắt đầu.”
Bạch Lượng không chút nhường nhịn, xuất kiếm rất sắc bén, muốn tốc chiến tốc thắng, để không ảnh hưởng những trận tỉ thí còn lại trong ngày. Võ quán đại bỉ tổ chức trong năm ngày, ngày thứ nhất đa số chỉ là tỷ thí buổi diễn, đào thải bớt những kẻ có thực lực không cao, để bốn ngày sau phấn khích hơn.
Đối phương nếu tiến nhanh, ta đương nhiên tránh né, dẫn hắn dần vào trận…… Đây là một chi tiết trong chuyện xưa Mạnh Kỳ đã “Biên”, Hà Mộ lúc nào cũng ghi nhớ, nên nhanh chóng đưa ra biện pháp ứng đối.
Song đây là lần đầu tiên nó tham gia thi đấu quan trọng, trong đầu lại cứ bắt mình nhớ tới ‘chuyện xưa’, nên tâm không tĩnh, phản ứng bị chậm, suýt bị Bạch Lượng chém trúng.
Bạch Lượng đắc thế không tha cho người, liên tục đuổi sát, Hà Mộ nghiêng ngả lảo đảo, vất vả tránh né, vô cùng gian nan.
“Quá đáng !” Ngũ sư huynh dưới lôi đài hừ một tiếng. Hà Mộ quá dở!
Hà Mộ lại chỉ để ý thấy đối phương đang từng chút một lọt vào chuyện xưa của mình, mỗi phản ứng đều phù hợp với kế hoạch nó đã đặt ra!
Sự căng thẳng dần chuyển thành hưng phấn và kích động, đôi mắt linh lợi hẳn lên, ra tay trở nên dứt khoát hơn hẳn, không còn sự do dự hay chậm chạp như vừa rồi, như một thợ săn lạnh lùng đang dụ con mồi, kiên nhẫn đợi nó đạp trúng vào bẫy!
Tới rồi! Hà Mộ chớp mắt, không tiến mà lùi, trường kiếm tà tà chém xuống.
Đinh đinh hai tiếng chạm nhau, trường kiếm của Bạch Lượng ba một tiếng rơi xuống, mắt hắn dại ra, không tưởng được mình một chiêu liền bại !
Võ sư trọng tài lắc đầu, Bạch Lượng quá nóng lòng tiến công, sơ hở quá nhiều, Hà Mộ vận khí thực là tốt !
Hà Mộ vui sướng, lại càng thêm tin tưởng vào chuyện xưa của Tô tiên sinh.
Thì ra ta cũng có thể mạnh như vậy!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thì ra kiếm pháp thật sự có thể kể chuyện xưa !
Tới lúc này, làm sao nó còn không nhận ra Tô tiên sinh là cao thủ, cao thủ thật sự !
Ngũ sư huynh há to miệng, không thể tin được Hà Mộ thắng, ngày thường mình đấu với Bạch Lượng chưa hề thắng lần nào, huống chi Hà Mộ còn kém hơn mình!
Hà Mộ nhảy xuống lôi đài.
Ngày hôm đó, nó đấu bốn trận, từ ngây ngô trở nên thuần thục, linh hoạt biến đổi chuyện xưa của Mạnh Kì, đối thủ nào cũng từ trong nguy hiểm chuyển bại thành thắng.
Thế nên, biểu hiện của nó đã gây được không ít người chú ý, Hà Nghiệp sửng sốt, rõ ràng là kiếm pháp mình truyền thụ, nhưng sao cách Hà Mộ tổ hợp chúng với nhau lại mang tới cho ông sự cảm nhận khác hẳn.
“Khá lắm.” Hà Nghiệp khen Hà Mộ, cảm giác mình quả nhiên không nhìn lầm, thằng bé dùng kiếm linh động ra ngoài dự đoán của mọi người, “Đối thủ ngày mai của ngươi là Xích Dương võ quán Tào Thừa Nghiệp, nó đã sơ khai thị khiếu, được gia nhập vào Vương thị tu luyện, ngươi chỉ cần phát huy kiếm pháp cho tốt là được, không cần để ý thắng bại.”
“Vâng, quán chủ sư phụ.” Hà Mộ cũng không nghĩ mình sẽ thắng, dù người ta mới chỉ là sơ khai khiếu, nhưng cũng đã một trời một vực với Súc Khí tiểu thành của mình, nó chỉ thấy vui vì thấy mình như đã được chạm vào một thế giới mới!
Trở lại võ quán, Hà Mộ nghĩ nghĩ, quyết định ở lại khổ luyện, đợi đến khi mọi người đều đã đi hết, mới lặng lẽ tới gõ cửa nhà Mạnh Kỳ
“Vào đi, cửa không khóa.” Tiếng Tô tiên sinh ấm áp vọng ra.
Đẩy cửa ra, nó thấy Tô tiên sinh đang ngồi trong hành lang, trước mặt là một bàn cờ vây, bên cạnh đồng lô lượn lờ khói bay, tỏa mùi đàn hương làm ấm bầu trời lạnh, khiến người ta thanh tĩnh.
“Thắng?” Mạnh Kỳ vẫn nhìn bàn cờ, thuận miệng hỏi.
Hà Mộ vội trả lời: “Thắng năm trận, đa tạ Tô tiên sinh chỉ điểm.”
“Khá lắm, học rất nhanh.” Mạnh Kỳ ngẩng đầu, mỉm cười tán thưởng, “Ngày mai tiếp tục.”
“Ngày mai sợ là không thể tiếp tục .” Hà Mộ nhỏ giọng nói, “Đối thủ là sơ khai khiếu cao thủ.”
Mạnh Kỳ hứng thú: “Sơ khai khiếu? Người như thế trong võ quán đại bỉ rất hiếm gặp nhỉ?”
“Đúng vậy, đã được gia nhập vào Vương thị tu luyện.” Hà Mộ thành thật trả lời.
“Vương thị……” Mạnh Kỳ trầm ngâm một chút, rồi cười, “Có muốn thắng không?”
“Thắng? làm sao thắng?” Hà Mộ mở to hai mắt nhìn, điều đó không có khả năng !
“Giao thủ bình thường, ngươi không có phần thắng nào, nhưng đây là luận võ.” Mạnh Kỳ vẫn cười,“Hôm nay ngươi đã dùng kiếm kể chuyện xưa, nếu đối thủ không sơ suất, chắc chắn sẽ cho người đi tìm hiểu, tạo nên một hình tượng của ngươi trong đầu hắn, ừ, đại loại dùng kiếm cẩn thận, am hiểu dẫn người ta vào lộ tuyến của mình.”
“Như vậy, hắn sẽ tự cho là mình biết trước khúc mở đầu câu chuyện của ngươi! Hà hà, dùng kiếm kể chuyện xưa đâu chỉ là dùng khi thi đấu……”
Hà Mộ trợn mắt há hốc mồm, cái hiểu cái không, biểu hiện của mình hôm nay lại có thể chế tạo một cái mở đầu khác?
ồ, thực là không tưởng tượng được!
Nếu đây là một ván cờ, thì bố cục này thực sâu xa !
Mạnh Kỳ buông quân cờ đen trong tay, nghiêm túc: “Ngươi không được du đấu với hắn, phải đánh nhanh thắng nhau, làm một câu chuyện xưa có tiết tấu nhanh, tuy rằng hơi lỗ mãng……”
Hắn biên soạn một câu chuyện xưa khác cho Hà Mộ, Hà Mộ nghe mà kinh hãi: “Vậy… vậy cũng làm được?”
“Dù sao thì cũng thua, sao không thử một lần.” Mạnh Kỳ khẽ cười.
Hà Mộ gật mạnh đầu:“Đa tạ Tô tiên sinh.”
Nó đã có một sự tin tưởng mù quáng vào Tô tiên sinh.
Mạnh Kỳ đứng lên, khoanh tay nhìn sân, bình thản nói:
“Trận ngày mai, dù thắng hay thua, cũng không nên tới tìm ta nữa.”
“Tại … tại sao?” Hà Mộ vội hỏi.
Mạnh Kỳ không quay đầu, thở dài:
“Chúng ta đã hết duyên, ta cũng phải lên đường, tự mình tiếp tục mà suy nghĩ, nếu sau này có duyên gặp lại, hi vọng ngươi đã trở thành cao thủ kiếm pháp.”
Hà Mộ cắn môi: “Vâng, Tô tiên sinh.”
Thằng bé rầu rĩ rời đi, Tề Chính Ngôn từ trong phòng đi ra, thở hắt một cái: “Mạnh sư đệ, ngươi bận lòng? Lo cho hành trình sắp tới thì tốt hơn, lo chuyện Tố Nữ đạo hoặc nhiệm vụ tử vong ấy?”
Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn hoa mai, thản nhiên nói: “Tề sư huynh, ngươi không cảm thấy bộ dáng phong tư thế này mới phù hợp với hình tượng một thế ngoại cao nhân sao?”
Tề Chính Ngôn nắm chặt quyền, rồi lại buông ra :“Hôm nay Vương phu nhân đã ngầm ra tay kiểm tra võ công của Thiện Tú Mi, nhưng không tìm ra cái gì cả, không phải Tố Nữ đạo.”
“Cái gì?” Mạnh Kỳ quay sang nhìn Tề Chính Ngôn.
…………
Hôm sau, Xích Dương võ quán.
Vương Sách dẫn Thiện Tú Mi lên tiểu lâu, giọng xin lỗi: “Tú Mi, là nương ta quá mức chuyện bé xé ra to, nàng đừng để ở trong lòng.”
“Ta biết chuyện Thiết Thủ Nhân Ma khiến mọi người nghi ngờ ta, nhưng thanh giả tự thanh.” Thiện Tú Mi lạnh nhạt trả lời, ẩn hàm quật cường.
Vương Sách cười:“Ta tất nhiên là tin nàng.”
Hắn nhìn xuống dưới, nói sang chuyện khác:“Tú Mi, võ quán đại bỉ là việc trọng đại của Nghiệp đô, tí nữa nàng cho tí lời bình nhé.”