Nhất Thế Chi Tôn - Chương 8: Khí thế
Ánh trăng lành lạnh như một tấm lụa bạc phủ lên quần thể kiến trúc của Tăng Hiền môn vốn không có cây cối che chắn.
Khả năng hoạt động của Hoa Luân đã hồi phục một chút, từ sau lưng Mạnh Kỳ nhảy xuống, đi tới trước cửa lớn cầm vòng tròn bằng đồng, gõ vang lên “bang bang bang”.
Sau khi thấy qua kiếm pháp quỷ thần khó lường của Mạnh Kỳ, lòng tự tin cướp được kỳ thạch mang về của gã lại lớn hơn gấp bội, gã không thể chờ đợi thêm được nữa mà muốn hành động ngay.
Một tiếng ken két vang lên, chốt đồng của cửa nhỏ bên cạnh cửa lớn mở ra, một tên đệ tử của Tăng Hiền môn thò đầu ra xem xét, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Thiếu môn chủ, ngài đã về rồi sao?”
Hoa Luân không muốn làm cho quá nhiều người chú ý khiến cho đám người Hoàng Duẫn đề phòng nền đưa tay ra hiệu cho đối phương im lặng rồi khẽ hỏi: “Cha ta đâu? Các trưởng lão khác đâu?”
Vị đệ tử Tăng Hiền Môn này cũng đè thấp âm thanh đáp: “Bẩm thiếu môn chủ, kỳ thạch bị người ta đánh cắp, Môn Chủ mang theo cách trưởng lão đuổi tới Bắc Sơn, đang cùng Tần Sơn Kiếm Phái và các vị hảo hán ở đó phong tỏa các đường đi quan trọng, lục soát từng chỗ. Trong môn hiện tại chỉ còn ba vị trưởng lão đóng giữ.
Dù thế nào, là một môn phái chắc chắn phải có trưởng lão ở lại bảo vệ, nếu không rất dễ bị bọn trộm cắp quan tâm.
Vẫn còn vây bắt … Mạnh Kỳ lắc lắc đầu cười. Thiên ngoại kỳ thạch bị cướp là vào buổi trưa, hiện tại đã đến đêm khuya, Tam Sơn Tứ Thủy lại là nơi núi non ngang dọc, chướng khí giăng đầy, ban ngày nếu đuổi không kịp thì buổi tối cơ bản là dù có cố hết sức thì cũng phải xem ở số trời. Mà đến ngày mai, hi vọng tìm được lại càng thêm xa vời, trừ khi đối phương đã bị thương nặng, khó trèo đèo lội suối.
Hoa Luân hít nhẹ một hơi: “Còn vị trưởng lão nào ở lại?”
Lúc ở căn miếu đổ nát, gã và Mạnh Kỳ cũng tính trước tình huống có thể xuất hiện, tình huống không gặp được cha mình cũng đã được tính tới nên hiện tại cũng không quá bất ngờ.
“Còn Lý trưởng lão, Bạch đường chủ, Phương trưởng lão ở lại.” Tên đệ tử của Tăng Hiền môn thấy thiếu môn chủ hỏi thế thì có cảm giác không đúng lắm.
Hoa Luân gật gật đầu: “Dẫn ta đi gặp Bạch đường chủ.”
Tăng Hiền môn cũng giống tất cả các môn phái khác, bên trong chia phe phái, dù cho cha con Hoa Thiên Ca và Hoa Luân có Chân Nhất môn làm chỗ dựa, thực lực mạnh mẽ, nắm quyền lớn, cũng vẫn có trưởng lão của bản phái không chịu phục bọn họ hoặc không muốn đích truyền của Chân Nhất môn thống lĩnh môn phái. Sau nhiều năm qua lại, bọn họ cũng có vô số mối quan hệ với Chân Nhất môn, do đó Hoa Thiên Ca không quyết tâm loại bỏ nhóm đối lập.
Trong ba vị trưởng lão còn ở lại trong môn phái, Bạch đường chủ thuộc phe nhóm của Hoa Thiên Ca, đáng tin cậy nhất, cảnh giới cũng đạt đến bát khiếu, chính là đường chủ của Diễn Võ đường. Mà Lý trưởng lão và Phương trưởng lão, một người thuộc phái trung lập, một người thuộc về nhóm người không thích Hoa Luân nắm giữ Tăng Hiền môn trong tương lai.
Sắc mặt của tên đệ tử mở cửa trở nên vô cùng nghiêm trọng, không dám hỏi nhiều, mang theo Hoa Luân và Mạnh Kỳ lặng lẽ đi qua hai tầng đình viện, đến sân trước của Bạch đường chủ.
“Cháu ngoan, ngươi đã trở về rồi!” Không lâu sau đó, Bạch đường chủ vui mừng ra mặt, đi ra nói.
Tuổi của hắn lớn hơn Hoa Thiên ca, nhưng trên đầu vẫn còn tóc đen, cơ thể cường tráng, ngược lại có vẻ còn trẻ.
Hoa Luân chắp tay xem như hành lễ, nói trực tiếp: ”Bạch bá phụ, ta biết thiên ngoại kỳ thạch giấu ở chỗ nào!”
“Cái gì?” Bạch đường chủ tỏ vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ câu nói đầu tiên của Hoa Luân sau khi gặp mặt lại là thế này. Lúc xảy ra chuyện hắn đâu có mặt.
Hoa Luân đem trải nghiệm của mình và dự định nói ngắn gọn một lần, cuối cùng chỉ vào Mạnh Kỳ nói: ”Nhờ có Mạnh công tử giúp đỡ, cháu mới có thể chạy thoát được mà về đây báo tin. Kính xin bá phụ nhanh phái người lên núi, lặng lẽ thông báo cho cha, đồng thời đoạt lại kỳ thạch!”
Tuy rằng Ninh Kỷ Đạo, Hoàng Duẫn và Trương Tri Phản vì tránh bị nghi ngờ nên chắc chắn vẫn còn ở trên núi, nhưng có thể ngay tại chỗ cướp lấy kỳ thạch, thực lực của tên La giáo kia không thể coi thường, do vậy để bảo đảm yên tâm, tốt nhất cha gã vẫn phải ở đó.
“Công ơn to lớn của Mạnh công tử, bỉ phái chắc chắn có báo đáp.” Nghe được là La giáo, Bạch đường chủ vẻ mặt khá sợ hãi, nhưng vẫn giữ lễ phép cảm ơn Mạnh Kỳ một tiếng, sau đó không để phí thời gian hỏi, “Thiên ngoại kỳ thạch giấu ở đâu?”
“Cái thôn trang thuộc về Tần Sơn kiếm phái dưới chân núi Bắc Sơn kia.” Hoa Luân hơi nghiến răng nghiến lợi.
Lúc trước Mạnh Kỳ đã được nghe gã giải thích, Ninh Kỷ Đạo, Hoàng Duẫn cùng Trương Tri Phản sẽ âm thầm mở ra một con đường để người La giáo chạy trốn tới chân núi Bắc Sơn. Nhưng giang hồ hảo hán đến tham gia trò vui người đông thế mạnh, phân bố ở khắp nơi, hơi không chú ý sẽ bị gặp phải, cho nên bọn họ căn dặn người của La giáo không nên vội vã rời đi mà trước tiên nên trốn vào thôn trang ở gần Tần Sơn kiếm phái, chờ đến ngày thứ hai khi hỗn loạn qua đi, lẩn vào đám người hầu ra ngoài mua hàng sau đó ung dung rời đi.
Lý do không quyết định chạy trốn vào lúc đêm khuya là nhiều người lắm tai mắt, không thiếu hạng người với ý xấu muốn đến Tần Sơn kiếm phái đục nước béo cò, kiếm một khoản lớn. Dưới tình hình này, nếu có người tranh thủ trời tối mà lặng lẽ rời đi sẽ khiến người khác chú ý, khó tránh khỏi bị phát hiện và nghi ngờ.
Bạch đường chủ hơi trầm ngâm, nhìn về phía Mạnh Kỳ:” Mạnh công tử có đề nghị gì hay không?”
Dựa theo miêu tả của Hoa Luân, vị công tử này thực lực so với lúc ban ngày biểu hiện ra còn lợi hại hơn, xem như là một trong những chủ lực của đêm nay, không thể coi thường ý kiến của hắn.
“Nào có đề nghị gì tốt, tất nhiên trước tiên chúng ta phải tìm một chỗ thật cao bên ngoài thôn trang để quan sát, phòng ngừa chạy thoát, chờ Hoa môn chủ đến lại tạo ra động tĩnh lớn rồi dụ rắn ra khỏi hang.” Mạnh Kỳ mỉm cười nói.
Đây cũng là ý của Bạch đường chủ, hắn vuốt cằm nhẹ nhàng nói: “Được, vậy làm theo ý nghĩ của Mạnh công tử.”
Bạch đường chủ lặng lẽ tìm vài tên đệ tử thực lực khá và đáng tin tưởng đến, mọi người cùng nhau âm thầm rời khỏi Tăng Hiền môn mà không gây ra động tĩnh nào, đi hướng về phía Bắc Sơn. Theo kế hoạch thì Bạch đường chủ mang hai tên đệ tử lên núi tìm Hoa Thiên Ca, lấy lý do trong môn phái có việc để gọi hắn xuống núi, mà Hoa Luân, Mạnh Kỳ cùng hai tên đệ tử khác chú ý kĩ thôn trang, để đề phòng có chuyện bất ngờ.
Đi được một lúc, bầu trời đột nhiên có ánh sáng tỏa ra rực rỡ, đám người Mạnh Kỳ nhìn tới nhìn lui, phát hiện là dãy núi lúc trước Hoa Luân trốn có người phóng ra tín hiệu.
“Gay go!” Hoa Luân bật thốt lên, đám giáo đồ La giáo đang mai phục ở trên núi đó thông báo cho người cướp kỳ thạch, nói cho hắn biết việc mình đã thoát khỏi vòng vây, bí mật đã bị lộ, nhất định phải mau chóng rời đi.
Mà bây giờ muốn tới được thôn trang kia ngay trừ khi là biết bay!
“Không cần phải vội vàng.” Mạnh Kỳ khoát tay nói.
Đối với chuyện này hắn đã dự đoán được, cho nên khi gặp được Trí Không sứ của La giáo hắn đã ra tay không một chút do dự, không cho tên kia có thời gian phản ứng hoặc cơ hội chạy trốn, cố hết sức kéo dài thời gian bọn chúng báo tin cho kẻ cướp viên đá.
Mà kết quả không tốt cũng không xấu, trong tình huống Trí Không sứ bị giết, giáo đồ La giáo vây núi sẽ như rắn mất đầu và bị rơi vào hỗn loạn thế nên mãi đến tận bây giờ mới phát ra tín hiệu, nhưng so với thời gian mà hắn dự kiến là tốt nhất vẫn bị lệch không ít.
Tình huống tốt nhất mà Mạnh Kỳ tính toán là khi mình và đám người Hoa Luân đến được bên ngoài thôn trang, từ trên cao giám thị, Hoa Thiên Ca cũng gần chạy tới được, đúng lúc này tín hiệu phát ra, kẻ cướp viên đá ở bên trong thôn hoảng sợ, vội vàng rời thôn bỏ trốn và bị bắt gọn. Tuy nhiên, tính toán tốt nhất vĩnh viễn chỉ có thể xuất hiện ở trong tưởng tượng.
“Mạnh công tử, ngươi có kế gì hay?” Bạch đường chủ trông mong nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cười khẽ nói: ”Người cướp viên đá sẽ trốn về đâu thì vẫn có thể đoán ra một chút.”
“Hắn không thể trốn về hướng Bắc Sơn, nếu vậy sẽ gặp phải giang hồ hảo hán hoặc người của bản môn, thậm chí là người đệ tử bình thường của Tần Sơn kiếm phái không hiểu rõ bí mật.” Hoa Luân đầu tiên phủ định một phương hướng.
Mạnh Kỳ cười nói tiếp: ”Hắn cũng sẽ không đi hướng về Tăng Hiền môn, trừ khi muốn tự chui đầu vào rọ.”
Bạch đường chủ hơi trầm ngâm rồi nói: “Hướng tín hiệu phát ra cũng không được, chắc chắn có không ít hảo hán nhìn thấy, đi qua tìm hiểu tình huống, kỳ thạch có cái uy của thần linh, khi gặp phải sẽ cảm nhận được.”
“Cho nên bây giờ gì chỉ còn lại hai phương hướng, một cái là thành trì, một cái là bến tàu bên ngoài thành.” Hoa Luân cũng trông mong nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cười cười nói: “Biết được mục đích của người La giáo, trong tình huống có cơ hội, hắn muốn cầm kỳ thạch rời đi ngay hay ở gần Tần Sơn lẩn trốn chúng ta?”
“Bến tàu!” Hoa Luân bật thốt lên.
Mạnh Kỳ khẽ vuốt cằm: “Bạch đường chủ, thông báo Hoa môn chủ chỉ cần tìm vài tên đệ tử là được, làm phiền ngươi tiếp tục bên ngoài thôn trang giám thị, biết đâu người kia lất bất biến ứng vạn biến, ta và Hoa công tử đi đến bến tàu chặn lại.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Được.” Bạch đường chủ quyết định thật nhanh.
Sau khi phân công nhau làm việc, Hoa Luân có chút băn khoăn hỏi: “Mạnh công tử, hắn có thật sẽ trốn về bến tàu không?”
“Ta cũng không phải là bói toán, không biết tính cách của hắn, chỉ có thể nói bến tàu khả năng cao nhất, cho nên chúng ta phải cố gắng hết sức mà làm.” Mạnh kỳ trả lời thẳng thắn.
Sự tình đúng là như vậy, nếu gặp được người thích mạo hiểm, có khi lại trở về Bắc Sơn, từ phương hướng đám người Hoàng Duẫn tìm kiếm trốn thẳng vào sâu trong núi.
Hoa Luân suy tư gật gật đầu, không nôn nóng bất an nữa.
Đến bến tàu, ánh trăng lành lạnh, thuyền dập dìu lên xuống theo con sóng, trời tối, người yên tĩnh.
Bởi khoảng cách gần hơn, Mạnh Kỳ cũng không lo lắng đối phương sẽ đến trước hai người mình, nhìn lướt qua phía sau nói với Hoa Luân: “Chúng ta tìm con thuyền nhỏ chờ hắn.”
“Tìm thuyền nhỏ làm gì?” Hoa Luân khó hiểu hỏi.
Mạnh Kỳ mỉm cười nói: “Chờ khi hắn đến, thuyền nhỏ từ phía sau thuyền lớn chầm chậm chạy ra, ta đứng chắp tay, nói một câu gì đó rằng đã chờ đợi từ lâu, có thú vị hay không?”
“…” Hoa Luân trợn mắt ngoác mồm, không thể tin lý do lại là như vậy.
Mạnh Kỳ tằng hắng một cái: “Thực ra là để xây dựng khí thế, chỉ cần trong lòng hắn tin tưởng là chuyện này đã được tính toán từ trước, lúc đánh nhau hắn sẽ bị động không ít, chắc chắn năng lực cũng mất đi bảy phần.”
Cao thủ giao đấu, tranh chấp khí thế, âm thầm so đấu tinh thần, trong lòng hoặc tinh thần ai xuất hiện điểm yếu, người đó khó thể hiện hết được thực lực của chính mình, nhận kết quả thất bại, điểm này dù là khai khiếu hay ngoại cảnh cũng đều giống nhau!
Về phương diện này, võ công hoàng hệ rất trọng hơn, chủ thế giới cũng như vậy.
Hoa Luân nhẹ nhàng gật đầu: “Thầy ta và cha ta luôn nhấn mạnh về phương diện tự tin, khí thế, ta vẫn chưa hiểu rõ, hôm nay mới hiểu được.”
Gã dừng một chút, có chút nghi ngờ mà bật thốt lên: “Mạnh công tử, ta cảm thấy lý do thực sự của huynh chính là cái nói đến đầu tiên đấy.” (DG: Lý do có thù oán với La giáo)
Mạnh Kỳ nhìn gã, không biết nói gì.
…
Lát sau, một bóng người xuất hiện ở bến tàu, hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm kiếm thuyền nhỏ để đi xuôi dòng.
Đột nhiên, ánh nhìn của hắn dừng lại, thấy được từ phía sau một chiếc lâu thuyền từ từ chạy ra một con thuyền nhỏ, ánh trăng mê ly, chiếu vào trên thuyền, chiếu vào mặt sông, ánh nước dập dờn, sóng nước lấp lòng, tựa như mộng ảo.
Trên thuyền có một vị nam tử mặc áo xanh đội mũ bông tuấn tú, hắn đứng chắp tay, quần áo theo gió sông bay phần phật, cảm giác thanh thản tự nhiên khó tả.
Ánh mắt của hắn mang ý cười, lời nói hờ hững, như là chứa đựng sự tự tin vô cùng mạnh mẽ:
“Ta đây đã chờ đợi từ lâu lắm, không biết Tiểu Tang cô nương có khỏe không?”