Nhất Thế Chi Tôn - Chương 9: Áp chế
Bàn tay Mạnh Kỳ đè lên trường kiếm, hắn bước từng bước một mà đi tựa như một cành liễu phất phơ theo gió, rời khỏi thuyền nhỏ với vẻ bình thản tự nhiên, bước lên bến tàu.
Cước bộ của hắn không nhanh, mà chậm rãi đi về phía người đệ tử La Giáo mặc y phục màu đen và không che mặt kia, dường như hết thảy mọi thứ đều ở nắm giữ trong lòng bàn tay hắn.
Người đệ tử La Giáo kia là một người đàn ông trung niên, ngũ quan của y chỉ bình thường thôi, nhưng vẫn có một điều làm cho người ta khắc sâu ấn tượng chính là bờ môi của y rất mỏng, mà nếu tới gần thì có thể cảm giác được uy áp nhàn nhạt của Thần Linh, hiển nhiên nó bắt nguồn từ Thiên Ngoại kỳ thạch ở trên lồng ngực của gã.
“Từ lúc từ biệt Tiểu Tang cô nương ở Ma Phần mộ tới giờ, ta vẫn luôn nhớ nhung nàng, dung nhan và tiếng nói cười của cô nương ấy dường như lúc nào cũng ở trước mắt ta vậy, không biết nàng đã từng tu luyện được tuyệt học của Ma Chủ hay chưa? Bản thân ta không đoạt được truyền thừa này, trong lòng luôn cảm thấy nuối tiếc vô cùng!” Mạnh Kỳ nhàn nhã đi tới, dùng giọng điệu bình thản nói ra.
Cố Tiểu Tang là người giỏi về việc châm ngòi ly gián, nhưng hắn cũng biết.
Sự tình lúc ở trong Ma Phần mộ, hầu như có thể chắc chắn rằng nàng ta sẽ không nói cho người khác biết, hắn cũng đã bẩm báo chuyện này với sư phụ, trên người cũng không có bất kỳ khí tức Ma Chủ nào. Vả lại bản thân hắn cũng không nổi danh gì, chỉ cô độc một thân một kiếm hành tẩu ở nơi chân trời xa xôi này, nên cũng không sợ bị tiết lộ thân phận. Vì vậy, việc tên giáo đồ La Giáo ở trước mắt này chết vào tay hắn và được Hoa Luân truyền ra bên ngoài sẽ chôn được một hạt giống nghi kỵ giữa Thánh Nữ, Pháp vương và thần sứ của La Giáo. Dù hiệu quả việc này không hiển hiện ngay tức thì thì cũng có thể xem đây là bước phản kích đầu tiên của hắn với Cố Tiểu Tang…
Vừa rồi hắn nói kỹ càng như vậy, lại lộ ra bí mật lớn như thế sẽ làm cho chuyện này càng thêm đáng tin, khiến cho tên giáo đồ La giáo kia vô thức tin rằng hắn đã cùng với Cố Tiểu Tang đi qua Ma Phần mộ, là kẻ từng tranh đoạt qua Ma Chủ truyền thừa với nàng ta. Mặc dù hắn đã thất bại, nhưng nếu đã có thể trốn thoát khỏi tay “Đại La yêu nữ” là người xếp thứ tư trên Nhân Bảng thì cảnh giới và thực lực của hắn hiển nhiên cũng không kém nàng ta bao nhiêu!
Người trung niên La Giáo nắm chặt hai nắm đấm, khi nhìn thấy phía trước chỉ là một công tử ăn mặc thanh sam chậm rãi đi tới, lời hỏi han của hắn mang giọng điệu ôn hòa êm tai, vả lại tăng thêm cảnh sắc gió mát trăng thanh, sóng gợn nhẹ nhàng ở trên sông như lúc này, khiến gã nhất thời sinh ra một tâm tình tin tưởng mãnh liệt vào lời nói của đối phương, tất cả sự tình đều ở nắm giữ trong tay người nọ. Tất cả những điều trên khiến gã không dám vọng động.
Hắn cùng với thánh nữ là quen biết cũ, là cao thủ cùng một tầng thứ với nàng. Hắn làm như vậy cũng là bình thường mà thôi…”
Mà thực lực của gã so với thánh nữ thì chênh lệch rất lớn, lấy cái gì đối kháng với kiếm khách cùng cảnh giới với nàng ta đây?
Mạnh Kỳ mang theo kiếm chầm chậm đi tới, bước từng bước một, như là đang nhàn nhã dạo chơi, thế nhưng ở trong mắt đệ tử La Giáo kia, mỗi một bước của hắn như đang đạp nát lòng gã, mỗi bước như cùng nhịp với tiết tấu tim đập của gã, thùng thùng thùng thùng, điều này khiến cho áp lực trên người gã càng lúc càng lớn, cái trán cũng đã rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên, gã nghe được một thanh âm hô hấp rất nhỏ phát ra từ phía trên lâu thuyền, nghĩa là còn có người khác đang ẩn giấu. Nhất thời, gã lo sợ không yên, thì ra gã đã rơi vào bẫy rập, sở dĩ người khác không vây công là vì vị công tử trước mắt đây tin tưởng vào thực lực của hắn cũng đủ thoải mái bắt giữ gã!
Hoa Luân ở trên lâu thuyền dựa theo lời Mạnh Kỳ phân phó, cố ý thả ra khí tức để làm bại lộ ra vị trí của mình, chính điều này khiến cho áp lực trên người đệ tử La Giáo kia càng tăng thêm. Lúc này, Hoa Luân nhìn cảnh Mạnh Kỳ không nhanh không chậm đi về phía địch nhân, quần áo phất phới, khuôn mặt như ngọc, khí chất xuất chúng; còn đối phương thì như đang lâm đại địch, e dè không dám tấn công, cũng không dám xoay người chạy trốn, nơm nớp lo sợ. Khí thế của Mạnh công tử lúc này đã như thực chất, rõ ràng đánh tan sự nghi ngờ của đối phương.
“Đúng là phong phạm cao thủ!” Trong nội tâm Hoa Luân cũng thầm tán thưởng một câu. “Khó trách hắn có thể chạy trốn khỏi tay Đại La yêu nữ, tương lai của Mạnh công tử chắc chắn sẽ sớm lọt vào Nhân Bảng!”
Thanh danh và chiến tích bên ngoài của Cố Tiểu Tang rất “ngưu bức”, nàng ta lại được truyền thừa chân ý pháp thân, Hoa Luân cũng không nông cạn mà cho rằng người có cảnh giới từ tứ khiếu đến lục khiếu như Mạnh kì là đối thủ của nàng ta được. Nhưng có thể còn sống thoát khỏi nàng ta, xác thực thực lực Mạnh Kỳ không yếu, có khả năng có thể tiếp cận gần vị trí cuối cùng của Nhân Bảng rồi.
Cũng bởi thực lực Cố Tiểu Tang quá mạnh mẽ so với Mạnh Kỳ, nên Hoa Luân không hề nghĩ đến việc Mạnh Kỳ có thể chiếm được chỗ tốt gì không trong Ma Phần mộ, hắn còn sống là quá may mắn rồi!
Hơn nữa, nếu hắn thật sự ở Ma Phần mộ gặp đạt được kỳ ngộ gì thì hắn dám công khai việc này ra ngoài sáng sao? Gặp được chuyên này, ai mà không cố gắng che dấu đi, không cho bất luận kẻ nào biết chứ?
Mạnh Kỳ rút trường kiếm ra một cách nhẹ nhàng, thanh âm như long ngâm, ôn hòa cười nói: “Vô Sinh chỉ và Thiên Ti Vạn La của Tiểu Tang cô nương làm cho ta có ấn tượng rất sâu, không biết tôn giá sử dụng thì như thế nào? Ta muốn thử tiếp một lần nữa.”
Đồng tử tên đệ tử La Giáo hơi co rút lại, theo bản năng bày ra tư thái phòng ngự, đồng thời nghĩ: “Hắn quả thật đã giao thủ với thánh nữ!”
Trên giang hồ, chiêu Vô Sinh chỉ của thánh nữ thì ai cũng biết đến rồi, bởi chuyện này đã được Lục Phiến Môn lan truyền ra trên Nhân Bảng, thế nhưng chiêu thức Vạn La Thiên Ti thì chỉ có những đệ tử nhân tài trong giáo mới biết được mà thôi…
…Mà hắn sau khi giao thủ với thánh nữ lại vẫn còn sống!
Nhìn Mạnh Kỳ bước từng bước đi đến như du xuân, tên đệ tử càng có cảm giác rằng mỗi một bước của hắn đều khiến cho trái tim gã bị siết chặt lại.
Đối diện công tử ăn mặc thanh sam đơn bạc, phong tư xuất chúng, tựa như tiên nhân, gã hít thở sâu, áp chế sợ hãi trong nội tâm, quyết định toàn lực ra tay, giành trước sự chủ động để có thể tạo ra một đường sinh cơ!
Gã hét lớn một tiếng, thân hình tiến tới phía trước, bước chân quỷ dị giao thoa với nhau, nắm tay phải tựa như không có khí lực đánh ra.
Một quyền này nhìn như vô lực nhưng lại làm cho Mạnh Kỳ chảy ra từng giọt mồ hôi, có cảm giác mềm mại như nước nhưng lại không thể nắm bắt!
“Suối chảy ra sông”, “Trăm sông đổ về biển”. Trên thế đi tới của đầu quyền, nó biến hóa hai lần, đến cuối cùng thì như nước sông cuồn cuộn chảy, liên miên không dứt, giống như nước không tranh mà thắng, có một xu thế xông tới không thể đón đỡ!
Quan sát một quyền này ở phía xa xa, lông mày Hoa Luân lúc này cũng nhăn lại, ánh mắt ngưng tụ, vừa sợ lại vừa ngạc nhiên, ngay cả bản thân y cũng có thể cảm giác được ý cảnh hàm súc, tựa như là những dòng suối nhỏ đang chảy xuôi thành trường hà, rồi trăm sông tranh nhau đổ về biển lớn ở phạm vi bên ngoài nơi giao thủ của hai người. Điều này nói rõ quyền pháp bí hiểm của đối phương thuộc về ngoại cảnh, vả lại gã đã luyện tới tiểu thành, chỉ thiếu một chút nữa, là lập tức có thể thôi phát ra quyền ý!
Dù không được như vậy, quyền này cũng mang hàm ý liên miên không dứt, uy lực không thể khinh thường.
La Giáo không hổ là mộ trong chín môn phái tà đạo, chỉ phái ra giáo đồ bình thường để cướp kỳ thạch mà đã có thực lực như vậy! Không cần xét đến thân thủ của gã, chỉ cần xem tu vi gã mới mở ra thất khiếu mà đã tu môn ngoại cảnh quyền pháp tới tiểu thành cũng đủ để đưa ra kết luận rồi!
Mạnh công tử có thể ngăn lại chiêu này sao?
Đối mặt một quyền này, trong lòng Mạnh Kỳ vẫn bình thản như trước. Nếu trong tình huống bình thường, bản thân hắn chỉ có cách xuất ra toàn lực, rút ra Hồng Nhật Trấn Tà đao, thi triển A Nan phá giới đao pháp thì có thể phá một quyền này, sau đó lại dùng Diêm La thiếp chém giết đối phương.
Nhưng với khí thế áp đảo của hắn giờ đây, trên mặt giao phong “Tinh thần”, đối phương rõ ràng đã rơi vào hạ phong, tâm linh gã đã xuất hiện kẽ hở, một quyền này rõ ràng chứa ý cảnh tranh công gây ra sự xung đột với ý cảnh hàm súc “Không tranh giành” của quyền ý, cho nên đã lộ ra kẽ hở vốn không nên có của nó!
Mạnh Kỳ không lui mà tiến tới, ngiêng người bước sang một bước rồi đón nắm đấm này, trường kiếm cũng giơ lên.
Hoa Luân trông thấy cảnh này thì khiếp sợ lo lắng, y không nghĩ rằng đối mặt với quyền pháp khủng bố như thế mà Mạnh Kỳ rõ ràng còn muốn tấn công ngược lại đối phương.
Một vòng kiếm quang sáng lên, thuần túy trong vắt, ẩn chứa ý cảnh tử vong sâm nghiêm, nó như từ trong Cửu U bay ra, lóe lên rồi biến mất!
Hoa Luân mãnh liệt đứng bật dậy, hai mắt y tỏa ánh sáng, vừa ngạc nhiên vừa kích động, đây có lẽ là cực hạn của kiếm pháp khai khiếu ư?
Kiếm quang biến mất, lúc này Mạnh Kỳ đã đứng bên cạnh tên đệ tử La Giáo, trường kiếm đã tra vào vỏ, hắn đang đứng chắp tay ở đó.
Tên đệ tử La Giáo kia dường như không nhìn thấy hắn, lướt sát qua bên người hắn. Gã vọt tới trước vài bước, sau đó ngã ầm xuống đất, máu tươi từ đầu lâu phun ra, nhuộm hồng cả bụi bặm trên đất.
“Áp chế về khí thế, tâm linh giao phong, tinh thần ám đấu, quả nhiên hiệu quả trong chiến đấu…” Mạnh Kỳ bày ra tư thế “Cao thủ tịch mịch” khoanh tay đứng nhìn trăng sáng gữa bầu trời, trong lòng hắn có chút cảm khái, bản thân mình xem như đã bước một chân vào cánh cửa này.
Hoa Luân cũng trầm mặc, ngơ ngác trên boong tàu cả nửa ngày. Gã hoàn toàn không nghĩ đến kẻ có thể xuất ra quyền pháp đáng sợ như thế mà ngay cả một kiếm của Mạnh công tử cũng không đỡ được, xem ra Hoàng Doãn kia căn bản cũng không phải là đối thủ của hắn, Liệt Dương thần chưởng của Trương Tri Phản may ra mới có thể miễn cưỡng chống lại.
Trải qua một trận chiến này, Mạnh Kỳ có chút mệt mỏi, hắn xoay người cười nói với Hoa Luân: “Hoa công tử, sao còn chưa lục soát xem kì thạch đang ở chỗ nào?”
Hoa Luân mờ mịt gật đầu, nhảy ra khỏi thuyền, bước nhanh đi đến trước người đệ tử La giáo rồi cúi người lục soát. Gã đã tìm thấy thiên ngoại kì thạch.
“Kì thạch đây rồi!” Sau đó Hoa Luân lùi lại, ý muốn nói là tất cả những vật phẩm khác trên người đệ tử La Giáo đều thuộc về Mạnh Kỳ.
“Ngươi đã cẩn thận lục soát qua rồi thì dùng hai tay dâng lên cũng không được sao? Cao thủ như ta chẳng lẽ còn phải tự mình làm cái việc vặt vãnh này à?” Mạnh Kỳ oán thầm trong lòng một câu, tuy vậy hắn vẫn ngồi chồm hổm xuống mà tìm kiếm chiến lợi phẩm.
“Vận may hôm nay không đến với ta rồi”… Mạnh Kỳ ai oán nghĩ thầm. Hóa ra, do đi ăn cướp kì thạch nên tất nhiên gã đệ tử này sẽ không mang theo bí tịch trên người, gã lại giỏi về quyền pháp. Vì thế gã cũng không có binh khí lợi hại nào cả, trên người gã trừ chút ít bạc vụn, thì chỉ còn một số vũ khí bình thường như phi tiêu và một lọ đựng một thứ tựa như là mê dược gì gì đó.
Mạnh Kỳ nhặt lọ mê dược và phi tiêu lên, bỏ vào trong ngực. ” Ai! Có chút ít còn hơn là không có gì!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hoa Luân tiến lại, giao thiên ngoại kì thạch cho Mạnh Kỳ, nói: “Chuyện lần này toàn bộ đều nhờ công tử rút kiếm tương trợ, mong công tử nhận lấy kì thạch này mà tìm hiểu trong ba ngày.”
Đã tới tình trạng như vậy rồi, y cảm thấy mình cũng không cần xin chỉ thị của phụ thân nữa.
Chỗ tốt đưa đến tận cửa, lại là “thù lao” trả cho sức lao động của mình, Mạnh Kỳ tự nhiên sẽ không khách sáo mà cự tuyệt, vì thế tay phải của hắn lập tức nhận lấy kì thạch. Hắn theo bản năng dùng tinh thần ý thức phóng ra để dò xét kì thạch.
Tinh thần vừa mới tiếp xúc với kì thạch, Mạnh Kỳ liền cảm giác được một lực hút từ nó. Hắn đang định thu hồi lại ý thức, thì trên mu bàn tay trái, dấu ấn tử lôi tự động hiển hiện ra, đột nhiên lực hút của kì thạch trở nên tăng lên, cuồng mãnh vô cùng, nó hút hết ý thức của hắn đi vào trong kỳ thạch!
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Mạnh Kỳ kinh ngạc vô cùng, trước mắt hắn xuất hiện một thế giới sấm sét đầy trời, có thanh lôi, có tử lôi, còn có hỗn độn lôi rất khó miêu tả bằng lời, nhiều không kể xiết. Chỉ vừa nhìn đến chúng, thì đầu đã đau đến mức muốn nứt ra, tim không tự chủ đập nhanh hơn.
Lôi quang tách ra để lộ ra một người đàn ông đang đi tới. Tóc lão dài và bay loạn, nhìn lão giống như một người khổng lồ, thấy không rõ bộ mặt, nhưng cấu kết trên cơ thể lão đều trải rộng các loại lôi ngân (sấm sét), cả thân thể dường như đều do lôi quang ngưng tụ mà thành.
Lão nâng lên một cây trường mâu có tử điện quấn quanh, vung mạnh lên, thương mâu phách trảm như trường đao, từng tia lôi quang ứng với cái vung đó mà sinh ra, chúng từ hư không chui ra, bổ ra hỗn độn.
Một mảng thế giới mông lung hiện ra trước mắt hắn, sau lại biến mất do lôi quang của trường mâu, tràn ngập hơi thở tận thế buông xuống, trực tiếp đánh nát tinh thần ý thức của Mạnh Kỳ đi vào.
Khi mà cảnh sắc trước mắt khôi phục, Hoa Luân còn đang chú ý mọi động tĩnh xung quanh, phòng ngừa còn có địch nhân khác. Lúc này, Mạnh Kỳ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, một chiêu thức không trọn vẹn mà hắn đạt được vừa rồi đang không ngừng diễn biến trong đầu hắn.
Bởi vì chiêu thức còn thiếu xót quá nhiều, Mạnh Kỳ chỉ nhớ kỹ được vài biến hóa và nghe thấy âm thanh như tiếng sấm vang vọng:
“’Thần Tiêu Cửu Diệt’ , ‘Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh*’!”
*Trời giáng năm đạo thiên lôi
Sương mù bốc trong vùng núi sâu thăm thẳm, đây là nơi không có lấy một bóng người, bên trong một cung điện thờ phụng một trường đao ngăm đen.
Bỗng nhiên trường đao tỏa sáng, xuất hiện chớp lóe và sấm ầm vang, nó như được đúc ra từ tử lôi, sấm sét sinh ra rồi bị tan biến ở trong trường đao mơ hồ có thể nhìn thấy một phương thế giới.
Trong điện thờ có một nữ tử đang ngồi ngay ngắn, khí chất cao nhã, phiêu nhiên xuất trần như tiên tử. Bị trường đao làm kinh động, nàng ngưng mắt nhìn lại, thật lâu không nói gì, đợi cho trường đao đã yên tĩnh trở lại, vẻ mặt của nàng mới có chút đăm chiêu nói:
” Truyền nhân Lôi thần đã xuất thế rồi sao?”
…
“Đây là máu của Lôi thần thuộc về ‘Thời đại thần thoại’…” Mạnh Kỳ nhất thời hiểu ra.
Thiên ngoại kì thạch nhìn như không hề có biến hóa nào, nhưng Mạnh Kỳ biết bên trong chỉ có một chút dấu vết còn lưu lại nơi trung tâm của nó, đám người Hoa Luân không có phương pháp đạt được chân ý không trọn vẹn, nhưng chính mình lại chiếm được ấn ký của thần từ trong đó rồi.
“Máu Lôi thần là thứ mà La Giáo muốn cướp đoạt… Tên đệ tử này chỉ sợ là người do Cố yêu nữ phái tới đây…” Kết hợp với chuyện trong Ma Phần mộ và sự tình về thiên đình, Mạnh Kỳ có chút đăm chiêu nghi ngờ tự nhủ.
Mặc dù La Giáo có rất nhiều đệ tử, Cố Tiểu Tang cũng sẽ không đích thân làm mọi việc, nhưng hiện tại tin tức có lẽ đã truyền vào tai nàng, nàng ta rất có có thể sẽ tự mình đến đây. Dựa vào chuyện tình Giang Chỉ Vi mới lục khiếu đã có thể chém giết cửu khiếu mà nói, với tu vi bát khiếu hoặc cửu khiếu của Cố Tiểu Tang thì nàng ta cũng dễ dàng giết chết bọn người Hoa Thiên Ca, Ninh Kỷ Đạo, trừ phi bọn họ thông báo cho Chân Nhất Môn, tìm cường giả Ngoại Cảnh đến, thiết lập bẫy rập thì may ra mới có thể giữ được viên kì thạch này. Với thân phận bây giờ của hắn, hắn thực sự đã lấy được một điểm truyền thừa từ Lôi Thần, cùng với tình trạng Chân Vũ phái và Thiếu Lâm giao hảo như hiện nay, hắn không nên ở lại đây nữa, bởi vậy…
Sắc mặt Mạnh Kỳ nghiêm lại, hắn chắp tay với Hoa Luân rồi nói: “Tại hạ còn có một chuyện quan trọng cần làm ngay, chúng ta ừ biệt tại đây vậy, kì thạch ta sẽ không tìm hiểu thêm nữa.”