Nhất Thế Chi Tôn - Chương 1: Gặp lại nhoẻn cười
Nội thành Thần đô, quán rượu Đậu gia là nơi long xà hỗn tạp, tin tức tung bay khắp nơi, là nơi võ giả khách thương thường tới để hỏi tìm tin tức.
Một nam tử trên mặt có vết sẹo do đao, đầu đội đấu lạp xuyên qua đám người ồn ào, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Tai y nhúc nhích, lắng lên nghe ngóng xung quanh.
– Nói về anh hùng, đạo anh hùng, chính là Cuồng Đao ở trong ảo trận, bị thương khắp thân, nhưng một đao chém giết Võ Trạng nguyên Phàn Trường Miêu, cũng chính là đích truyền của Diệt Thiên môn, là Lục Diệt Nhân Ma được bồi dưỡng làm tông chủ tương lai! Lục Diệt Nhân Ma vừa chết, ảo trận lập tức đầy nguy hiểm, người của Chính Sự đường đồng lòng phá vỡ, ngăn trở âm mưu của hôn quân và La giáo, Diệt Thiên môn. Đây chính là cái gọi là đê dài ngàn dặm bị hủy bởi hang kiến, cũng là cái gọi là tà bất thắng chính, trong lúc nguy cấp tự có anh hùng xuất hiện!
Người kể chuyện nói văng cả nước miếng, mặc áo xanh, đội mũ quả dưa, tay cầm chặn gỗ, những người xung quanh đều im bặt lắng nghe.
Cuồng Đao… Nam tử mặt vết đao nhíu mày, đứng lên, cầm một thỏi bạc, chen tới chỗ người kể chuyện, chắp tay hành lễ:
– Tiên sinh, tại hạ là người Tây Lương, áp hàng nhập kinh, cảm thấy không khí hơi kì lạ, hình như đã xảy ra đại sự?
Y vừa nói, vừa đưa thỏi bạc cho người kể chuyện.
Người kể chuyện thầm ước lượng khối bạc, cười tủm tỉm:
– Huynh đài không biết đâu, bảy hôm trước, trên Quỳnh Hoa yến…
Nghe xong chuyện Thần đô chi biến, nam tử mặt vết đao khẽ thở ra:
– Thì ra như vậy, vậy không ảnh hưởng gì tới việc mua bán của tại hạ, không biết thế cục triều đình hiện giờ ra sao?
Người kể chuyện khẽ gõ thanh gỗ:
– Các vị của Chính Sự đường lấy đại cục làm trọng, không trừng phạt người không liên quan, Lục Phiến môn từ tổng bộ đầu trở xuống, ai làm chức gì vẫn làm chức đó, chỉ bị phạt bổng lộc mà thôi. Chẳng qua, ngoài hai vị Tông sư, người của Thần đô Triệu thị e tất cả đều đã bị đổi chỗ, những đại thế gia cũng cho cao thủ gia nhập vào Lục Phiến môn, làm Kim Chương bộ đầu.
Việc này lan truyền ra rất ồn ào, ai cũng biết, tuy không ai nói ra chuyện đổi vị trí kia, nhưng những người chỉ cần hơi sành sỏi là đều nghĩ ra được.
Nam tử mặt vết đao gật đầu, đây là chuyện đương nhiên:
– Không biết vị hoàng tử nào kế vị?
– Hình như Thái tử có liên quan với hôn quân, nên không được kế vị, chỉ làm Lương vương, nay ru rú trong nhà, tu thân lễ Phật.
Người kể chuyện nhớ lại đại điển đăng cơ ba hôm trước:
– Tuy trên phố có nghe đồn Tấn vương và Thần Thoại có liên hệ với nhau, là kẻ giết cha, nhưng vì không tìm ra bằng chứng, nên Chính Sự đường vẫn đưa Tấn vương lên làm vua.
Muốn phế Thái tử phải có lý do quang minh chính đại, không thể nói lễ Phật là xong, nên mới gắn Thái tử vào với lão hoàng đế.
– Thế sự quả là khó đoán…
Nam tử mặt vết đao cảm khái.
– Cũng không hẳn.
Người kể chuyện bĩu môi:
– Ngươi có biết đương kim Thái tử là ai không?
– Đương kim Thái tử? Tấn vương tuy đã cưới vợ, nhưng còn chưa sinh con mà!
Nam tử mặt vết đao sửng sốt.
Người xung quanh đương nhiên đều đã biết, ai cũng cười y thiển cận.
– Tuy Tấn vương, không, đương kim hoàng thượng chưa có con, nhưng Chu quận vương tham chính sợ y thực sự có liên hệ ngầm với Thần Thoại, nên lập ra Thái tử để áp chế y, chính là vị Ngụy vương trước giờ chưa bao giờ được để ý!
Người kể chuyện tặc lưỡi:
– Tự nhiên lập ra thêm một Thái tử, lại là huynh đệ với nhau, giống ‘Lương tập’ thời cổ…
– … Còn nữa, Thiên Tử kiếm không còn để cho hoàng thất quản lý nữa, mà được đặt trong Chính Sự đường, chư công thay phiên trông coi, khi cần mới giao cho hoàng thượng.
Người kể chuyện nói rất nhanh, kể những chuyện sau Thần đô chi biến ra hết:
– Ngày mai hôn quân sẽ được hạ táng, thụy hào là ‘Lệ’.
Nam tử mặt vết đao vừa lòng xoay người, lẩm bẩm:
– Hèn gì… mấy hôm trước Thần đô xảy ra dị tượng, thì ra là Pháp thân cao nhân ra tay… Không đúng, đó là sáu ngày trước!
Rõ ràng y đã ở gần Thần đô một thời gian .
Y quay phắt lại, hỏi người kể chuyện:
– Dị tượng sáu hôm trước là sao?
Người kể chuyện cười ha ha:
– Là dị tượng do Cuồng Đao một bước lên trời, bao phủ cả Thần đô, lịch tứ kiếp, thành Ngoại cảnh, làm tất cả cường giả đều phải chấn kinh!
Nam tử mặt vết đao hít sâu, hơn nửa ngày mới hồi thần, nhíu mày:
– Nói chi tiết.
Người kể chuyện cười hắc hắc:
– Hôm đó tại hạ ở ngay bên ngoài biệt viện Tô gia, chính mắt nhìn thấy!
– Cuồng Đao phát thiệp mời, những người chúng ta đều tưởng hắn bắt chước Hưng Vân sơn trang, khiêu chiến cao thủ Nhân bảng, nhờ họ để dẫn một bước lên trời, không ngờ Cuồng Đao còn mạnh hơn Vô Hình Kiếm, không cần sinh tử áp bách, ngồi ngay ngắn ở chủ vị, đàm tiếu nhân gian mở ra huyền quan, trong ngoài giao hội, không còn là người phàm tục nữa!
Y càng nói càng hứng chí, vén áo, vỗ bàn:
– Lúc đó, đêm tối phủ xuống, cả Thần đô chìm trong u ám, những vì sao khắp nơi sáng ngời như hoa nở, có mặt trời mọc lên, kim ô bay loạn, hỗn độn xuất hiện, mặt đất lơ lửng, thực sự là rất toàn diện đầy đủ, thiên biến vạn hóa, Cuồng Đao lịch thiên lôi kiếp, âm hỏa kiếp, kim phong kiếp như lấy đồ trong túi, đến cuối cùng hỗn độn kiếp hạ xuống, hắn mới phải xuất toàn lực, một người một đao bổ đôi hỗn độn.
– Thế mà làm xong, hắn còn có thể thay quần áo kính rượu, chuyện trò vui vẻ, khiến các vị tân khách bái phục không thôi.
– Chờ một chút, thiên lôi kiếp, âm hỏa kiếp, kim phong kiếp, hỗn độn kiếp… tứ trọng thiên kiếp?
Nam tử mặt vết đao kinh ngạc vô cùng.
– Đương nhiên!
Người kể chuyện trảm đinh chặt sắt, mặt đỏ bừng vì kích động:
– Biết trước hắn, người có thể một bước lên trời lịch tứ trọng thiên kiếp là ai không?
– Thiên ngoại thần kiếm cũng mới chỉ có tam trọng thiên kiếp…
Nam tử mặt vết đao lắc đầu, vẻ mặt mê mang.
Người kể chuyện gõ thanh gỗ một cái rất mạnh, đến mức cả người y run lên:
– Nhân Hoàng!
– Nhân Hoàng!
Nam tử mặt vết đao vừa khiếp sợ vừa ngưng trọng, không thể tin được vào tai mình.
– Tin của Giang Đông Vương thị truyền ra làm sao sai được! Dù thiên địa đã thay đổi, Cuồng Đao không có được uy của Nhân Hoàng, nhưng ít nhất nửa bước Pháp thân cũng không thành vấn đề chứ nhỉ?
Người kể chuyện tự hỏi tự trả lời.
Nam tử mặt vết đao suy nghĩ xuất thần, im lặng không nói gì.
– Nói đến Thiên Ngoại Thần Kiếm, thằng cháu nhà ta trong Lục Phiến môn kể, sáu hôm trước, Tuyệt Kiếm Tiên Tử phá tử quan mà ra, kiếm quang chiếu rọi trăm dặm, cũng là vượt qua tam trọng thiên kiếp!
Bên cạnh có người xen mồm.
Người kể chuyện thở một hơi dài:
– Tính thời gian, Đại La yêu nữ e là cũng đã một bước lên trời, sáu người đứng đầu Nhân bảng, Vô Hình Kiếm, Đại La yêu nữ, Tính Tẫn Thương Sinh, Tuyệt Kiếm Tiên Tử, Lang Vương và Cuồng Đao, ngoài Lang Vương đã đi gặp Diêm Vương, tất cả đều là một bước lên trời, này, đây là chuyện bao đời Nhân bảng tới nay chưa bao giờ xuất hiện!
– Phong vân biến hóa kim lân ra, có phải là dấu hiệu sắp có đại kiếp loạn thế hay không?
– Đừng nha! Dân thường chúng ta thà là chó thời thái bình, cũng không muốn làm người thời loạn thế đâu. Trong sách nói, mỗi lần loạn thế, luôn có thành trì bị hủy diệt, một trận chiến mười vạn vong hồn! dù có tránh được ngoại cảnh giao thủ lan đến, cũng sẽ rơi vào khó khăn, bốn chữ ‘người chết thân vong’, mọi người phải nghĩ cho kĩ!
Thời thái bình, dù có nạn hạn hán hồng thủy, chỉ cần cường giả Ngoại cảnh xuất hiện, câu thông thiên địa chi lực, là có thể giảm bớt tình hình tai nạn, nên cơ bản năm nào cũng thu hoạch được mùa, nhưng nếu là thời loạn thế, làm gì còn có Ngoại cảnh nào nhàn hạ tới giúp người thường?
Nam tử mặt vết đao lặng lẽ rời khỏi quán Đậu gia.
“Cuồng Đao một bước lên trời, phải báo liền cho Tắc La y đại, hai người có thù tất sát! Không ngờ lần này còn tiện tay tìm hiểu được tin tức Cuồng Đao…” Y tăng tốc đi nhanh.
***
Rừng trong Ngọc Lâm uyển bị hủy hoại quá nửa, cái hồ to ra, sóng gợn lấp lánh, mặt nước mênh mông.
Một chiếc thuyền con lờ lững trên hồ, Mạnh Kỳ ngồi ở đầu thuyền, tươi tỉnh nhìn Tô Tử Duyệt pha trà.
Một bóng người từ đuôi thuyền nhảy lên, tư thế tiêu sái, tựa như tiên nhân, khi thế hết, y gập người một cách quỷ dị, đổi hướng.
Nhưng không ngờ thân hình y lại rơi thẳng vào trong hồ.
– Nhị ca, sao huynh không đón Cố công tử…
Tô Tử Duyệt ngơ ngác nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ nhìn Cố Trường Thanh thò đầu lên, mỉm cười:
– Nếu không có đau khổ vì thất bại, tạo thành ký ức khắc sâu, làm sao tăng tiến võ công?
Cố Trường Thanh ướt như chuột lột, tóc tai ướt mèm, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, lầm bầm:
– Thì ra là chỗ đó vận khí bị sai, thì ra là…
Mấy ngày trước, Mạnh Kỳ đón Cố Trường Thanh ra khỏi Hoàn hầu phủ, trịnh trọng truyền cho y Thất Chân Kinh, Cố Trường Thanh cũng hạ lời thề nguyên thần, sẽ cố gắng đem Thất Chân Kinh phát dương quang đại, thành lập tông môn, đời đời truyền thừa.
Tô Tử Duyệt là huyết mạch duy nhất của Đường gia, Mạnh Kỳ cũng truyền Thất Chân Kinh cho cô.
Theo hắn thấy, Thất Chân Kinh hơn hẳn mớ truyền thừa của Tô gia.
– Bằng Hư Lâm Phong tiêu sái hơn Côn Ngô bộ nhiều…
Tô Tử Duyệt hoàn toàn tin lời Mạnh Kỳ, không nhìn thấy được ý bỡn cợt của hắn.
Tuy cô không biết thân thế thật sự của mình, nhưng “mẫu thân” là Đường gia đích nữ, đương nhiên trong người cô cũng có một nửa huyết mạch của Đường gia, truyền thừa Thất Chân Kinh là chuyện đương nhiên.
Cố Trường Thanh không ngừng luyện tập, không ngừng rớt xuống hồ, Mạnh Kỳ phẩm trà thưởng cảnh, tâm tình rất thư thái.
Một ngày trôi qua, Mạnh Kỳ vừa về phòng đã thấy trước mắt tối sầm lại, nguyên thần mê muội, thấy mình xuất hiện ở quảng trường luân hồi.
Những luồng ánh sáng hạ xuống, Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng đi ra, hắn nhìn thấy một cô gái mặt áo vàng nhạt.
Ánh mắt cô tăng thêm phần sắc sảo, cũng thêm sự trầm ổn thành thục, đã không thể gọi là thiếu nữ được nữa…
Giang Chỉ Vi cũng nhìn thấy Mạnh Kỳ, khẽ cười:
– Tứ trọng thiên kiếp, sao nở đầy thành, thật đáng mừng.
Mạnh Kỳ cười theo:
– Kiếm quang trăm dặm, trảm phá tam kiếp, cùng vui thôi.
Gặp lại nhau cười vui vẻ, bao nhiêu lạ lẫm đều tiêu tan!
Nguyễn Ngọc Thư cũng rất vui, không ngừng rì rầm trò chuyện với Giang Chỉ Vi.
Mọi người hàn huyên, ai cũng được đánh giá là hoàn thành nhiệm vụ mức độ “trung đẳng”, ngoài Giang Chỉ Vi, mỗi người được thêm 200 thiện công, Mạnh Kỳ đến trước cột sáng trung ương, bỏ chiến lợi phẩm vào
– Diệt Tuyệt Ma Thủ, bảo binh… Có thể đổi 2.000 thiện công.
– Thái Ất Tự Tại kiếm, lợi khí… Có thể đổi 60 thiện công.
Chỉ có 60? Mạnh Kỳ ngẩn ra, sau đó giật mình, mình và Giang Chỉ Vi đã thành Ngoại cảnh, Triệu Hằng cũng đã là nửa bước, nên giá của lợi khí bị hạ xuống thê thảm.
Đây là để phòng ngừa luân hồi giả cường đại cướp đoạt lợi khí, làm người ta chú ý.
Vì lần này Giang Chỉ Vi không tham dự nhiệm vụ, nên chỉ có bốn người chia đều, mỗi người 515 thiện công, thêm trước đó được nhận 1.700, nhiệm vụ lần này mỗi người được tổng cộng 2.215 thiện công.
– Đổi thông tin nhiệm vụ tiếp theo đi.
Giang Chỉ Vi nói.
Giang Chỉ Vi vốn còn dư 80 thiện công, vừa vặn đủ góp tiền, năm người hè vào yêu cầu đổi thông tin nhiệm vụ.
– Nhiệm vụ tiếp theo là sau một năm rưỡi nữa.
– Vì đã có hai người là ngoại cảnh, thực lực trong đội chênh lệch quá lớn, nhiệm vụ sẽ có xuất hiện phân cách, hiện chưa xác định được thực lực của ba người còn lại khi nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu, nên sẽ để bắt đầu trước sau đó sẽ thẩm tra.
– Bối cảnh nhiệm vụ: sau thời Phong Thần 500 năm, Thánh Nhân không xuất hiện, bách gia suy tàn.
Sau thời Phong Thần 500 năm! Mạnh Kỳ rụt mắt.