Nhất Thế Chi Tôn - Chương 107: Thiết Y lâu
Mậu Lăng, tiệm bán giấy và bút mực.
Lần này, Mạnh Kỳ lại yêu cầu bảy cây bút Chân Long Điểm Tình, chưởng quầy lại hỏi có cần làm theo yêu cầu hay không, nếu có, mời đưa ấn giám ra.
Mạnh Kỳ cười cười, hơi hé tay trái, lộ ra một khe hở, tỏa ánh sáng mênh mang.
Ngân Chương bộ đầu… Chưởng quầy hơi khựng mắt, hít thở nặng hẳn, cười lấy lòng: “Thì ra là quý khách, mời theo ta ra nhà sau lấy.”
Đến cấp độ Ngân Chương, trong mắt người thường đã chính là đại nhân vật chúa tể một thành, có thể hô phong hoán vũ!
Đi vào phòng phía sau, chưởng quầy lập tức hành lễ: “Bái kiến Ngân Chương, tin tức ngài muốn đã đưa tới, chỉ truyền bằng miệng, không dùng chữ giấy.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Thỉnh giảng.”
Chuyện hoàn thành nhân quả Cửu Thiên Lôi Thần có liên quan tới một trong tà ma chín đạo, quan hệ tới nơi bí ẩn Tố Nữ Tiên Giới, Mạnh Kỳ hiện chẳng có chút đầu mối nào, nhưng việc này không thể kéo dài, thứ nhất nhân quả đã dần bắt đầu ảnh hưởng đến bản thân, sẽ làm trở ngại cảm ngộ và quá trình tu luyện, làm chậm tốc độ tăng tiến, thứ hai chẳng ai biết được nhân quả này sẽ kéo dài bao lâu, nếu không sớm bắt tay vào làm, đợi đến phút cuối mới bắt đầu đi làm, vậy chẳng khác gì tự sát?
Quan trọng nhất là, nếu có đủ thời gian, rất nhiều lựa chọn đòi hỏi độ phiêu lưu, mạo hiểm cao có thể bỏ qua, chờ cái kế tiếp rồi tính cũng được!
Tỷ như chuyện tìm Cố Tiểu Tang hợp tác, nếu có lựa chọn khác hoặc chưa đến phút cuối, Mạnh Kỳ nhất định sẽ không làm. Hơn nữa, cô ta chỉ là từng vào di tích Cửu Trọng Thiên, nơi đó chỉ có liên hệ gián tiếp với mảnh vỡ thiên đình, chưa chắc sẽ giúp gì được.
Nhưng mà cô ta từng báo cho hắn biết tin tức về Bá Vương Tuyệt Đao, giật giây hắn đối phó người của Tố Nữ đạo, chắc hẳn đã sớm lập mưu gì đó về chuyện này… Hừm, đương nhiên, là Thánh Nữ của ma đạo, tìm Cố Tiểu Tang với tìm Tố Nữ Tiên Giới độ khó chẳng kém gì nhau, lần nào gặp cũng đều là do cô cố ý, hắn muốn tìm cô cũng chẳng biết phải tìm thế nào!
Cho nên, Mạnh Kỳ quyết định bắt đầu tiếp xúc với tà ma tả đạo, từ từ tìm kiếm manh mối, nhất là về Tố Nữ đạo, sau đó mới tới Cố Tiểu Tang, nếu trong quá trình tìm hiểu về Tố Nữ Đạo mà có được cơ hội, thì không cần phải xe xét tới việc đi tìm yêu nữ hợp tác nữa.
“Tà ma tả đạo hường thấy ở giang hồ đa phần đều là Ngoại Cảnh trở xuống, trà trộn trong các hắc phố, thanh lâu, đổ phường linh tinh, còn từ ngoại cảnh trở đây đa phần đều có thù nợ máu, hoặc nhiều hoặc ít đắc tội với các thế lực, nên đều rất bí ẩn, thi thoảng may mắn mới gặp, bình thường rất khó tìm thấy.” Chưởng quầy báo cáo.
Chuyện này Mạnh Kỳ cũng hiểu. Nếu không phải như vậy, cường giả tà ma tả đạo đã sớm bị các thế lực chính đạo tiêu diệt , rắn có đường rắn, chuột có ổ chuột, họ sống được lâu được tốt như thế đương nhiên phải có nguyên nhân!
Nếu không phải Lục Đạo thu phí tiêu trừ nhân quả tới ba vạn thiện công trở lên, tùy theo mức độ nhân quả khó dễ mà tính phí, cái cao nhất có thể tới trăm vạn thì Mạnh Kỳ đã tình nguyện bỏ tiền tiêu tai, không cần phải làm cái việc phiền toái này!
Đáng tiếc, những chuyện có liên quan tới nhân quả Bá Vương Tuyệt Đao và Tố Nữ Tiên Giới chắc chắn giá sẽ không rẻ.
“Có nghi ai là cường giả tà ma tả đạo hay không?” Mạnh Kỳ hỏi.
Chưởng quầy nghĩ nghĩ một lúc, đáp: “Thiết Y lâu ‘Giang Đông lâu’ chi chủ, ‘Hải nạp bách xuyên’ Đoan Mộc Bắc.”
“Thiết Y lâu cường giả là tà ma tả đạo?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.
Thiết Y lâu và Đại Giang bang đều là một trong thiên hạ lục phách, căn cơ thâm hậu, cường giả đông đảo, song khá là bí ẩn, vị trí của tổng lâu rất rất lạ, nghe nói là ở trên một cái đảo nhỏ nào đó ở Đông Hải rất khó kiếm, phân lâu thì trải rộng khắp đại giang nam bắc, tỷ như Giang Đông lâu, tỷ như Thần đô lâu.
Họ không phải chánh cũng chẳng phải tà, giống như Cái Bang vậy, bề ngoài không bao giờ làm chuyện xúc phạm chính đạo, nhưng ngấm ngầm vẫn làm chuyện ác, nghe đồn họ có một tòa “Hồng Đới lâu” thần bí, chuyên cung cấp dịch vụ sát thủ, tiêu chuẩn gần với Bất Nhân lâu.
Những bang phái này đều có thế lực lớn, kết cấu tổ chức và mục tiêu khác với các môn phái thế gia đều có sở bất đồng, nhiều thành viên là nửa đường chiêu nạp, truyền thụ tuyệt học, để duy trì và mở rộng, họ cài người vào tà ma tả đạo cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái là ngay cả Lục Phiến môn cũng đã nghi ngờ mà chẳng hề làm gì cả.
Chưởng quầy thấy Mạnh Kỳ có vẻ hiểu sai ý mình, vội lắc đầu: “Đoan Mộc Bắc không phải tà ma tả đạo.”
Lão dừng một chút, giải thích: “Tà ma tả đạo là loại sau khi giết người, vật thu hoạch được bản thân nhiều khi không dùng tới, nhưng lại không thể bán công khai để đổi lấy vật mình cần, cho nên các nơi đều có ‘Phân chia tang vật chi hổ’, giúp bọn họ phi tang vật cướp, mua vật cần, những người này thường đều có thân phận và gia đình trong sạch, sau lưng có thế lực chống đỡ, làm việc rất bí ẩn kín đáo, không bao giờ để lộ ra, nên cơ bản không ai nói gì được.”
“Đoan Mộc Bắc chính là một trong số đó?” Mạnh Kỳ giật mình.
Chưởng quầy nịnh hót: “Ngân Chương quả thực thông minh. Bản thân Thiết Y lâu không chính không tà, mua bán giao dịch ngầm rất nhiều, Đoan Mộc Bắc chẳng qua là làm rất có tiếng, rất nổi danh trong giới tả đạo.”
Loại người làm ăn với cả hắc bạch hai đạo quả thực có thể tiếp xúc với tà ma ‘thật sự’… Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Chưởng quầy bổ sung: “Đoan Mộc Bắc bên ngoài háo sắc bừa bãi, nhưng hành sự bí ẩn, chúng ta chỉ nghe tiếng, chưa bắt được chứng cớ lần nào. Nghe nói trừ phi có người quen đảm bảo hoặc có danh tiếng trong giới tả đạo mới gặp được y, nếu không y sẽ không gặp, có nhìn thấy cũng sẽ bày ra dáng vẻ rất căm ghét và bài xích, bỏ đi ngay tức khắc.”
Mạnh Kỳ nhíu mày, cái này có vẻ khó nha.
Bây giờ làm thêm một cái danh phận tả đạo chắc chắn là không được, bởi vì nếu không có danh tiếng lẫy lừng, cũng không thể gặp được Đoan Mộc Bắc và các tà ma y quen.
……
Thiết Y lâu, phân lâu Giang Đông ở Dĩnh thành, Mạnh Kỳ lại biến thành chuột, lẻn vào tìm hiểu.
Nơi chính của nơi này là một tiểu lâu màu tím thẫm hai tầng, nằm một mình ở giữa vườn, xung quanh trống trơn.
Còn chưa tới gần, Mạnh Kỳ đã cảm thấy sởn tóc gáy, lập tức dừng lại, tỏa tinh thần ra cảm ứng xung quanh.
Vừa cảm ứng, Mạnh Kỳ lập tức cả kinh, bởi vì trong phạm vi mười trượng quanh tòa tiểu lâu này không hề có sinh khí, chuột trùng không có, chim chóc càng không!
Chuyên để phòng bị thuật biến hóa?
Hay là do chủ tiểu lâu là người quá sạch, không cho phép có bất kì con vật nào ở quanh mình?
Còn đang nghĩ, một con chim khách từ bên ngoài vườn bay tới, định bay ngang qua.
Vừa tới gần, cả thân nó khựng lại, như đụng vào một bức tường vô hình, sau đó một đốm sáng lóe lên, con chim khách biến thành tro bụi.
Trên đời, biết cách phòng bị thuật biến hóa, Thiết Y lâu thực sự có mấy phần thần bí… Mạnh Kỳ nhíu mày, lặng lẽ quay đầu, sang những tiểu lâu khác trong vườn.
Liên tục “Xem” bảy tòa Tiểu Lâu, Mạnh Kỳ phát hiện Đoan Mộc Bắc nổi danh “Háo sắc” quả không phải giả. Đôi sủng thiếp chị em sinh đôi nhỏ tuổi nhất chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cả cháu nội cháu ngoại của y.
“Di, thân có nội mị, đã luyện tương ứng chi thuật.” con chim Mạnh Kỳ yên lặng nhìn hai chị em kia, nhận thấy có chút dị thường!
Hai sủng thiếp người dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặt còn non nớt, xinh đẹp mê người, ai mới nhìn cũng phải chú ý và khen ngợi, nhưng Mạnh Kỳ vừa lãnh giáo Ngọc Hư thần toán với Tề Hoàn công Tiểu Bạch, mà vị này khi còn trẻ cũng nổi danh háo sắc, yêu đương rất phong phú, nên Mạnh Kỳ nhìn ra các cô thân hàm nội mị, nửa là trời sinh nửa là sau đó có tập luyện bí thuật nào đó!
Mạnh Kỳ lẩn tới chỗ khác, hóa thành một nam tử trung niên tóc đã nhuốm bạc, mặc bào xanh, đầu đội mũ mềm, ngũ quan rõ ràng, khí chất nho nhã tang thương.
Đây là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của tả đạo, Độc Thủ Ma Quân!
Y đã chết ở Bá Mật, trừ Đấu Mẫu và Mạnh Kỳ thì không còn ai biết, rất thích hợp để giả trang!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lúc Độc Thủ Ma Quân nổi danh, Đoan Mộc Bắc đã là một ngoại cảnh có danh của Thiết Y lâu, cho dù chưa từng gặp mặt, thì cũng nghe nói tới rất nhiều, một người cùng hung cực ác như Độc Thủ Ma Quân, làm sao là người chính đạo hay người của Lục Phiến môn cài vào được?
Mạnh Kỳ biến thành Độc Thủ Ma Quân lúc tuổi còn khá trẻ, chứ không phải lúc đã già nua do bị tra tấn và dày vò phại chạy trốn vào Bá Mật, phòng trường hợp Đoan Mộc Bắc không nhận ra.
……
Ngoài Giang Đông lâu, mấy người hầu đang nhìn tiểu thư chơi đùa, cô là con gái nhỏ tuổi nhất của Đoan Mộc Bắc do một sủng thiếp sinh ra sáu năm trước, rất là xinh xắn.
Tiểu cô nương chạy đuổi bươm bướm, đầu đầy mồ hôi, bỗng cô nhìn thấy con bướm bay xuống, đậu vào một bàn tay trắng nõn hữu lực.
Cô mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một bá bá tiêu sái nho nhã mặc bào xanh, tóc mai đã bạc, tư thái thong dong, mặt hàm mỉm cười.
“Cám ơn bá bá!” Thấy người kia đưa bướm qua, cô rất vui vẻ cảm ơn.
“Cách xa tiểu thư ra!” Một giọng nói trầm thấp vọng tới, một lão giả tóc bạc mặt không chút nếp nhăn từ đâu xuất hiện, chính là Giang Đông lâu chi chủ Đoan Mộc Bắc.
Mạnh Kỳ mỉm cười rút tay về, chắp sau lung, nhàn nhã nhìn Đoan Mộc Bắc, không nói một lời.
“Ngươi đắc tội chính đạo, đắc tội Diệt Thiên môn, La giáo và Cái Bang, còn dám xuất hiện?” Đoan Mộc Bắc trầm giọng.
Ồ, nhận ra cơ à… Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, tự tin thản nhiên cười:
“Trước khác nay khác.”