Nhất Thế Chi Tôn - Chương 11: Sinh môn
Mạnh Kỳ nhìn quanh một vòng, đánh giá Dương Chân Thiện và văn sĩ trung niên, cảm ứng khí tức.
Lấy Mạng Dạ Xoa giới thiệu:
– Vị này là Bát Hoang Phục Ma Kiếm Dương Chân Thiện Dương huynh, vị này là bạn tốt của lão phu, Hỗn Thế Thiên Ma Giả Chân, phản bội rời khỏi Diệt Thiên môn.
Chưa từng nghe qua… Mạnh Kỳ cảm thấy lão Giả Chân quen quen, nhưng khí tức và bề ngoài đều xa lạ, không nắm được thực lực vì bị y che giấu, chỉ biết y chưa bước qua bậc thang trời thứ nhất, thực lực kém hơn Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân.
Bát Hoang Phục Ma Kiếm Dương Chân Thiện khí tức rất không ổn, rõ ràng vẫn chưa chữa được tai họa ngầm sau khi bị suýt tẩu hỏa nhập ma, thực lực bị giảm rất nhiều, thua kém Tắc La Cư rất xa, nhưng là thân truyền của Pháp thân, Mạnh Kỳ không dám chủ quan, tư liệu có viết tám chữ rằng y “kiếm pháp xuất chúng, sắc bén vô cùng”, tuyệt không thể coi thường.
Dương Chân Thiện tóc đã bạc, mắt hằn chân chim, bề ngoài thành thật hàm hậu, cử chỉ sợ hãi rụt rè, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây, như đang sợ cái gì đó
Nhìn vừa đáng thương vừa tang thương, thực không nhẫn động sát tâm. Nhưng nghĩ đến vì để đột phá, y lại đi theo ma đạo, giết không biết bao nhiêu nữ nhân đang mang thai, lấy thai nhi để luyện chế Tử Hà Bổ Thiên Đan, lập tức sự thương hại kia liền biến mất.
– Bây giờ chúng ta có thể trao đổi hiểu biết, manh mối, tìm lối vào Vô Ưu cốc.
Mạnh Kỳ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
Lấy Mạng Dạ Xoa nhìn hắn, ngẫm nghĩ, vật phẩm giữ mạng kia là cái gì, đến mức giúp tên này đầy tự tin như thế?
Nếu mình lấy được… thực đáng chờ mong!
Y trầm ngâm:
– Vậy phải nói từ hai năm trước. Lúc đó gần đây xảy ra động đất lớn, hang đá sụp đổ, sông ngòi thay đổi hướng chạy, cốc sụt, khe sâu. Ban đầu chúng ta không để tâm lắm, nhưng sau đó, sự ẩm ướt nặng nề càng ngày càng nhiều, xuất hiện âm linh ngoài âm binh đi tuần, chúng xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng còn công kích cả chúng ta.
– Theo những âm linh đó, chúng ta dần phát hiện một số lối đi vào trong các khe sâu, hang đá, bên trong phun ra gió canh kim, hoặc âm hỏa, cũng có những cái như hố đen, ném cái gì vào cũng không có động tĩnh, chúng ta muốn thăm dò những nơi đó, nhưng chỗ nào cũng hết sức nguy hiểm, suýt nữa lấy luôn mạng chúng ta.
Lấy Mạng Dạ Xoa cố ý giấu đi không kể trong quá trình đi thăm dò, nếu không có Minh Hoàng, đám người y hẳn đã chết quá nửa:
– Đương nhiên, trong quá trình này, chúng ta cũng tìm được vài manh mối, biết trong Bá Mật có một nơi gọi là Vô Ưu cốc, là nơi đặt bản doanh của một đại phái thượng cổ nào đó.
Lấy Mạng Dạ Xoa nói xong, Mạnh Kỳ mới nói về chuyện chủ nhân sách cổ, chọn điểm chính để giới thiệu:
– Chủ nhân sách này rất nhiều năm trước từng tới Bá Mật, tìm được dấu vết một phần trận pháp xuyên qua núi chuyên dụng để đối ngoại.
– Kết hợp nhiều manh mối khác, ông ta kết luận đây là đại trận hộ cốc của Vô Ưu cốc, Chính Phản Ngũ Hành Khốn Thần Trận, nhưng không biết vì sao từ đối ngoại lại biến thành đối nội.
Nói tới đây, Mạnh Kỳ cố ý nhìn Độc Thủ Ma Quân, nhưng tên này vẫn đứng im không phản ứng gì
– Chính Phản Ngũ Hành Khốn Thần Trận…
Lấy Mạng Dạ Xoa nhíu mày:
– Vậy phải làm sao?
– Những hang đá phun gió canh kim, hay khe phun âm hỏa đều là các tiết điểm của trận pháp, chúng ta có thể dựa vào chúng để đoán ra vị trí lối vào…
Mạnh Kỳ tay chỉ, chân khí bắn nhanh, khắc bản đồ Bá Mật lên tảng đá.
Lấy Mạng Dạ Xoa, Độc Thủ Ma Quân, Dương Chân Thiện giúp hắn bổ sung, đánh dấu những nơi tiết điểm, bao gồm cả thần miếu lên bản đồ.
Dần dần, bản đồ Bá Mật trở nên chi tiết, các tiết điểm trận pháp nối thành một quỹ tích huyền ảo.
Mạnh Kỳ nhìn bản đồ, đầu cố gắng nhớ lại mô tả cơ bản về Chính Phản Ngũ Hành Trận ghi trong sách cổ.
Lấy Mạng Dạ Xoa, Độc Thủ Ma Quân đều mong chờ nhìn hắn.
Qua nửa ngày, Mạnh Kỳ trầm ngâm:
– Lối vào Chính Phản Ngũ Hành Trận một âm một dương, một tử môn một sinh môn, tiếp giáp với nhau… Từ trận pháp xem ra hẳn là ở gần đây.
Lấy Mạng Dạ Xoa rụt mắt, cái thần miếu y vừa mới cùng Độc Thủ Ma Quân thăm dò, sao mà giống quá vậy!
Chẳng lẽ… chính là ở nơi đó?
– Nếu vẫn bình thường, nơi này hẳn chính là tử môn, lối vào chính là ở nơi này…
Mạnh Kỳ chỉ chỉ lên bản đồ, vào thần miếu mà hắn cuống quít chạy trở ra:
– Nhưng hiện giờ chính phản đã đảo ngược, trở thành từ ngoài hướng vào trong, như vậy sinh môn tử môn tất nhiên đã đổi chỗ.
Hắn đoán.
“Tử môn… Hèn gì ngươi nói rất nguy hiểm…” Lấy Mạng Dạ Xoa nhìn Độc Thủ Ma Quân.
Độc Thủ Ma Quân trầm mặc gật đầu, không nói gì.
Mạnh Kỳ cũng đang rất tò mò, y rốt cuộc đã gặp cái gì trong tử môn đó?
– Chúng ta tới đây thăm dò xem có phải là lối vào không.
Hỗn Thế Thiên Ma Giả Chân lên tiếng.
Mấy người Mạnh Kỳ gật đầu đồng tình.
Thần miếu ở ngay bên dưới không xa, âm khí dày đặc, rêu xanh mọc đầy, hơi nước ẩm ướt, hoàn toàn đối lập với dương miếu sạch sẽ.
– Âm dương tương đối, lối vào của nơi này với thần miếu kia chắc chắn là giống nhau.
Mạnh Kỳ đi ra sau thần tượng.
Thần tượng này mang đậm dấu ấn Tây Vực, là tượng nữ tử, ngũ quan nhu hòa, hai tay nâng một cái bình, miệng bình khắc rất nhiều hoa văn.
– Đây là Bình Thần Bá Mật quốc rất sùng bái, mang ý nghĩa quy túc sau khi chết đi, thần tượng trong dương miếu là Thủy Thần tượng trưng cho sinh cơ, nghe nói họ tôn sùng nhất là một thần linh rất xa xưa, nhưng chúng ta chưa bao giờ tìm thấy thần miếu nào liên quan tới vị thần đó.
Lấy Mạng Dạ Xoa thấy Mạnh Kỳ ngừng lại nhìn thần tượng thì giới thiệu.
Mạnh Kỳ trầm ngâm:
– Thần miếu của Bá Mật quốc phân thành âm dương, khớp với sinh tử chi môn trên Chính Phản Ngũ Hành Khốn Thần Trận, hẳn là họ cũng biết nhiều về Vô Ưu cốc.
Độc Thủ Ma Quân lên tiếng:
– Lối đi trong tử môn và dạ minh châu nạm ở đó rõ ràng là dấu tích của người sau này.
Ngụ ý chính là người của Bá Mật quốc đã đào ra con đường vào đó!
Lướt qua thần tượng, Mạnh Kỳ cẩn thận tìm, nhưng không tìm thấy được dấu tích lối vào. Hắn gõ mạnh vào tiếng, tiếng vang lại rất đặc, rõ ràng không có khoảng không phía sau tường.
– Nếu lối vào của dương miếu ở trong này, nghĩa là âm miếu là ở đối diện.
Lấy Mạng Dạ Xoa bỗng nghĩ ra, đi qua khỏi miếu, đi qua thần miếu đối diện, mình luôn nghĩ tới việc tìm lối vào dương miếu, chưa hề nghĩ tới việc chuyện đối ứng!
Giây lát, chỗ vách đá tiếp với mặt đất lặng lẽ vỡ ra, một khoảng trống xuất hiện, bên trong là những bậc thang hướng xuống dưới.
Rõ ràng không có âm thanh báo hiệu tương ứng…
Mấy người đợi Lấy Mạng Dạ Xoa trở về mới đi xuống bậc thang, hai bên đường cũng có gắn dạ minh châu, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Lối đi ở đây còn dài hơn bên dương miếu, mấy người Mạnh Kỳ đi mãi mà không thấy cuối.
Nếu là sinh môn, vậy đi qua nó sẽ tới ảo trận… Mạnh Kỳ nghĩ.
Mạnh Kỳ đánh giá hai bên, trên tường có vẽ rất nhiều bức họa, đều là hình người quỳ, mặt hướng về phía trước, đếm không nổi bao nhiêu người.
Đột nhiên, hắn nhận ra quanh mình có sương mù, mấy người Lấy Mạng Dạ Xoa đã mất tung tích!
Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ, đây hẳn là ảo trận, hắn đã đoán được đại khái Dương Chân Thiện đang ở đâu.
Hắn đang định xuyên qua ảo trận, đi tập kích Dương Chân Thiện thì cảm nhận được nguy hiểm, một bàn tay tái nhợt chụp về phía hắn!
Tốc độ công kích cực nhanh, lúc nhận ra thì đã không còn né kịp!
Mạnh Kỳ không tiến mà lùi, lấy lưng va chạm với bàn tay, chặn đứng biến hóa sau đó của nó, khiến nó không thể tiếp tục hướng lên chụp vào cổ của hắn.
Chỉ cần không trúng tráo môn, bắp thịt trên người hắn đã không thua gì bảo binh!
Chân khí dồn vào, da nổi màu ám kim, bàn tay tái nhợt như chụp trúng thiết bản.
Nguyên thần Mạnh Kỳ chấn động, đạm kim thoáng ảm đạm, Lưu Hỏa đâm ngược ra sau.
Hỏa diễm ẩn bên trong kiếm, Lưu Hỏa đâm trúng vào bàn tay, nó mới bùng nổ, chói lóa như một mặt trời nhỏ.
Người đánh lén hừ một tiếng, biến mất.
Mạnh Kỳ giả bộ bị thương.
Lúc mọi người rời khỏi ảo trận thì thấy mình đang ở trong một đại sảnh.
– Thân Báo đạo hữu, ngươi làm sao vậy?
Lấy Mạng Dạ Xoa thấy Mạnh Kỳ miệng ứa máu, quần áo rách thì kinh ngạc.
Mạnh Kỳ nhìn mọi người một vòng:
– Bị người tập kích.
Hắn ẩn ý nhìn vào tay mọi người, nhưng không thấy ai bị thương.
Chẳng lẽ tên kia cũng có thần công nhục thân thành thánh? Nhưng vừa mới đâm trúng cảm thấy không giống… Mạnh Kỳ cau mày. Hắn nghi nhất là Độc Thủ Ma Quân bị phụ thể, nhưng bào đen của tên này còn y nguyên, không hề có dấu bị kiếm đâm trúng.
Lấy Mạng Dạ Xoa nói:
– Thân Báo đạo hữu nghi ngờ là chúng ta?
– Bổn tọa chưa phát hiện được người đánh lén.
Mạnh Kỳ thản nhiên đáp.
Lấy Mạng Dạ Xoa nhíu mày:
– Có phải là âm linh?
Cũng có thể… Mạnh Kỳ nhìn quanh sảnh, thấy những bức họa ở đây có thay đổi.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trang phục của những người vẽ quỳ kia hết sức hoa lệ, họ đang triều bái vị thần ở bức tường đối diện, một vị thần đầu rắn thân người, trông rất xa xưa, tang thương, âm lãnh và tĩnh mịch, hai bên vị thần này chính là Bình Thần và Thuỷ Thần đang đứng hầu.
– Là nó!
Lấy Mạng Dạ Xoa bật thốt, vô cùng sửng sốt.
Mạnh Kỳ nhìn qua:
– Là vị thần linh thượng cổ nào?
– Người tín ngưỡng nó rất ít, không ngờ Bá Mật lại tín ngưỡng nó…
Lấy Mạng Dạ Xoa lầm bầm:
– Ở Tây Vực chúng ta, mọi người gọi nó là Minh Hoàng, Trung Nguyên các ngươi hình như gọi là Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền, đại năng thượng cổ, một trong thần linh chốn Cửu U do trời sinh! Mạnh Kỳ theo bản năng mím miệng.