Nhất Thế Chi Tôn - Chương 112: Lô đỉnh kỳ quái
Không điên cuồng không nên sự nghiệp… Đây mới là thật sự ma ý sâu nặng… Nhìn Mạnh Kỳ bộ dáng bảo tướng trang nghiêm, Bách Hoa phu nhân và các cường giả tả đạo đều có một cảm giác khó tả, theo bản năng đều nghĩ Độc Thủ Ma Quân sâu không lường được.
Hắn vừa rồi ngay cả Pháp Tướng cũng không triển lộ đã chiến thắng Truy Hồn Ma Quân!
Về phần chuyện thông hiểu đạo lí Phật pháp và ma công không hẳn liên quan tới việc thay đổi Pháp Tướng, huyền quan có hối, rất có khả năng là một loại hoàn thiện, một loại phát sinh, đi ra một con đường mới, khác với tiền nhân, tỷ như trong ngoài giao hội, hình thành hỏa giao hư tướng xong, thì không đi theo con đường Hỏa Kỳ Lân và thủy giao, mà lại đem hỏa giao thăng hoa thành hỏa long.
Nhìn Mạnh Kỳ ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, xem ra còn có vẻ giống đạo đức cao tăng hơn cả Từ An tự Phương Trượng Lệnh Hồ Đào, cả thiền đường chìm vào im lặng, ai nấy đều nghĩ:
Độc Thủ Ma Quân tái xuất giang hồ, thực lực càng hơn xưa, sâu không lường được, chỉ sợ đã tiếp cận Hắc bảng!
Bách Hoa phu nhân và con gái đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười quyến rũ: “Độc Thủ tiên sinh hóa Phật thành ma, quả thật đáng mừng, ngay cả thiếp thân nhìn mà cảm xúc sôi trào, hận không thể lấy thân báo đáp, huống chi tiểu nữ chưa thấy qua việc đời nhà ta.”
Ý là muốn gợi lại giao dịch với Mạnh Kỳ.
Các cường giả lần này đều im lặng. Nữ sắc tuy rằng động nhân, nhưng không đáng vì thế mà đi đắc tội với Độc Thủ Ma Quân, đám người mình không phải Truy Hồn, sau lưng không có thế lực lớn chống đỡ, có “Lục Cực Chân Ma” ở đây thì không sợ, nhưng sau khi rời khỏi đây thì sao, năm đó bị Độc Thủ Ma Quân theo dõi diệt sát há chỉ một hai người?
Truy Hồn Ma Quân sắc mặt xám trắng, bịt tai không nghe thấy, nửa vẫn còn đắm chìm trong hồi ức luân hồi, chưa nhận ra hiện thực thảm bại của mình, nửa chìm trong đau khổ, Độc Thủ ngay cả Pháp Tướng đều chưa vận chuyển, hai bên đã chênh lệch tới mức làm lòng y lạnh ngắt!
Thật có thể tìm hiểu Phật pháp mà làm ma công tăng lên?
Nhớ lại tượng phật vàng kia, nhớ lại một chưởng huyền ảo thiện ý khống chế mâu thuẫn ma niệm, y cảm thấy lời nói của Độc Thủ ban nãy e là không giả!
Mình có nên cũng đi tìm hiểu kinh Phật và Phật môn công pháp hay không?
“Ha ha, mĩ nữ xứng cường giả, Độc Thủ tiên sinh thực khiến người ta khâm phục, làm sao ta lại dám chặn ngang cơ chứ?” Lệnh Hồ Đào cười đến mức thịt mỡ trên người rung bần bật.
Lão với Đoan Mộc Bắc càng nghĩ tới một chưởng cuối cùng kia của Mạnh Kỳ, càng cảm khái thực là kì diệu. Một chưởng đó có vẻ đã siêu việt pháp lý, không còn ở trong thiên địa nhưng lại trải rộng từng ngóc ngách, dù có né cỡ nào cũng không thoát ra nổi, tràn ngập thiện ý cao thâm và ma niệm đáng sợ, cho dù từng gặp được tông sư xuất chiêu, cũng chưa thấy ai đánh ra được một chưởng như vậy.
Độc Thủ tại Bá Mật rốt cuộc đã gặp được kì ngộ gì?
Mạnh Kỳ khí định thần nhàn, không chút kiêu ngạo, giống như chiến thắng Truy Hồn Ma Quân chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, hắn cười cười: “Không biết phu nhân muốn cái gì?”
Cười thì cười, trong lòng hắn lại khó hiểu. Lần nào trước khi quyết định, Bách Hoa phu nhân cũng đều đưa mắt nhìn ‘con gái’, hành động này rõ ràng là làm theo bản năng, nhưng chính vì vậy nên mới có vẻ quỷ dị.
Theo lý, đây chỉ là một loại hàng hóa do bà ta dạy ra, bán hay không, bán thế nào là quyền của bà ta, cô gái kia chẳng có quyền gì cả, vậy tại sao Bách Hoa phu nhân lại cứ phải nhìn dò ý cô ta?
Trưng cầu ý kiến của ‘hàng hóa’? Chuyện cười!
Cho nên, quan hệ giữa hai người này rất đáng để suy nghĩ, e rằng chẳng phải là một lô đỉnh thuần túy đâu!!
Bách Hoa phu nhân ngồi thẳng lên, không chớp mắt nhìn Mạnh Kỳ, cười duyên: “Độc Thủ tiên sinh thật sự là khách khí, chuyện cụ thể sẽ nói sau.”
Mạnh Kỳ gật đầu, nhìn chung quanh một vòng, khẽ cười: “Không biết ở đây có vị nào có quan hệ với La giáo hay không, có thể giúp mỗ hỏi dùm một tiếng, nếu muốn hóa giải oán hận chất chứa, phải làm như thế nào hay không?”
Khẩu khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí có chút thoải mái thích ý, khiến các cường giả đều cảm thấy rất tự nhiên, hệt như người đang ngang hàng đàm phán với nhau chứ không phải chỉ là một kẻ có địa vị thua kém họ, thậm chí có người còn thầm khen, so với Độc Thủ cuồng vọng cay nghiệt năm đó, nay hắn mới càng giống một Ma Quân, lý niệm có kiên trì vặn vẹo, có tính tình lạnh bạc bản thân, cũng có đầu óc vô cùng tỉnh táo!
Cho dù hắn truy đuổi sát lục, yêu thích hủy diệt, trọng dục trọng nhạc, nhưngcũng hiểu được phân biệt nặng nhẹ, biết lúc nào nên làm cái gì, thù giữa hắn với Diệt Thiên môn là không thể hóa giải, nhưng với La giáo, Cái Bang thì vẫn còn có đường cứu vãn.
Chuyện này Độc Thủ hai mươi năm trước không sao làm được, lúc đó hắn chỉ có thống hận, oán độc, luôn cảm thấy thiên hạ đều là địch, muốn trả hận kẻ thù.
Trong thiền đường trở nên im lặng, không ai nói gì, nhưng Mạnh Kỳ như thế là đã đủ, tin tức này sẽ tới được tai người La giáo.
Lúc này, Truy Hồn Ma Quân cuối cùng cũng đã khôi phục bình thường, lại khép hờ mắt, vẻ không hề để ý tới chuyện vừa rồi, nhưng Mạnh Kỳ cảm nhận được sát ý ác niệm như có như không từ trên người y truyền đến.
Những giao dịch khác tiếp tục tiến hành, Mạnh Kỳ im lặng bàng quan, không nói lời nào, nhưng trong vẻ mặt không thấy một chút khó chịu, rất có mấy phần nhàn nhã, tự đắc hưởng thụ.
Một hồi lâu sau, các cường giả chia tay, rời khỏi Từ An tự, Mạnh Kỳ và Đoan Mộc Bắc tách ra, cùng Bách Hoa phu nhân vào một gian tĩnh thất.
“Tiểu nữ Anh Ninh.” Bách Hoa phu nhân cười tủm tỉm giới thiệu, “Vừa rồi nó có lén nói với thiếp thân, rất là hâm mộ phong tư Độc Thủ tiên sinh ngài chiến thắng Truy Hồn.”
“Nương! Sao người lại…” Anh Ninh lắc lắc tay áo Bách Hoa phu nhân, hơi nép sau lưng bà ta, thập thò cái mặt đỏ bừng, rất là kiều diễm.
Mạnh Kỳ cười: “Được lọt vào mắt xanh mĩ nhân, quả là vinh hạnh.”
Bách Hoa phu nhân lén nhìn hắn, thấy trong mắt hắn chỉ có thưởng thức thuần túy và sự hờ hững tựa hồ vĩnh hằng không biến, vì thế nuốt xuống rất nhiều lời nói, cười quyến rũ, “Thực ra thiếp thân cũng không ham tài vật gì của tiên sinh, chỉ là vừa vặn có một chuyện không may, muốn nhờ tiên sinh hỗ trợ.”
“Chuyện gì?” Đối với kết quả này, Mạnh Kỳ tương đối vừa lòng, thể hiện được tài năng là sẽ được vô khối người lôi kéo quan hệ, mà nếu Bách Hoa phu nhân có đưa ra yêu cầu đòi bảo vật linh tinh gì đó, hắn cũng sẽ tận lực vặn nó về theo phương hướng này.
“Không biết tiên sinh có từng nghe Lâm Hải Vân gia?” Bách Hoa phu nhân khẽ vỗ về bàn tay của Anh Ninh đang kéo tay mình.
Lâm Hải Vân gia? Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, cũng không xa lạ, Lâm Hải là đại hải cảng thứ hai của Giang Đông, gần với Lang Gia, là giao giới giữa Giang Châu và Bồng Châu, thương mậu phồn hoa, là trạm thứ nhất mà một phần võ giả và vật phẩm Đông Hải tiến vào Đại Tấn, cũng là tòa thành Trung nguyên mà Đông Hải kiếm trang có ảnh hưởng sâu nhất.
Mối quan hệ giữa Vân gia và Đông Hải kiếm trang cả thiên hạ đều biết, cho nên Lâm Hải gần như tự thành một nước, không thua gì những thế gia đứng đầu và võ đạo đại tông.
Vân gia lão gia tử là Tông Sư nhiều năm, sớm đã đạt đến đỉnh phong, nhưng mãi mà vẫn chưa bước ra được nửa bước Pháp Thân kia, Địa bảng xếp hạng năm mươi, chấn nhiếp Lâm Hải và cường giả quanh đó, hơn nữa thủ đoạn rất giỏi, khiến Lâm Hải hiện nay có thực lực thế gia, có quan hệ sâu xa với Vân gia, trở thành phụ thuộc của Vân gia, giống như hoàng thất với thế gia.
“Vân gia xảy ra chuyện gì?” Mạnh Kỳ nhàn nhã chắp tay sau lưng hỏi.
Bách Hoa phu nhân chỉnh sắc mặt: “Mấy ngày trước đây, Vân gia lão gia tử thọ tẫn tọa hóa, giá hạc Tây quy.”
Tay Mạnh Kỳ run lên, mắt hơi híp lại, vẻ không thèm để ý nói: “Với độ tuổi của Vân lão gia tử, lúc nào cũng có khả năng qua đời, nhưng trong nhà còn có rất nhiều tuyệt đỉnh, sau lưng chính là Đông Hải kiếm trang, không cần tới người ngoài nghĩ cách thay.”
Vân gia lão gia tử mà thọ tẫn tọa hóa? Đừng đùa!
Mạnh Kỳ cau mày, nhớ rất rõ lúc bán đấu giá Đông Cực Trường Sinh đan có mời lão ta!
Hắn nhớ rất rõ Vân lão gia tử mua hai viên đan dược tăng tuổi thọ khác nhau, đủ để tăng hai mươi lăm năm tuổi thọ, đợi đến lúc Vân gia lại xuất hiện một vị Tông Sư!
Vân Hạc lão quỷ giả chết gạt người, hay là có vấn đề khác?
Xem tình hình tiểu tham ăn trở về Nguyễn gia thì viên thuốc tăng tuổi thọ kia không có vấn đề gì cả, haiz, nước rất sâu nha!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Đúng, Vân lão gia tử qua đời vốn không phải chuyện ngoài ý muốn, mộ thất vừa xây xong đã dùng tới ngay.” Bách Hoa phu nhân cười, “Nay các gia tộc Giang Đông và rất nhiều thế lực Đông Hải đều chuẩn bị tới cửa phúng viếng, rất nhiều người lòng mang mưu mô, chúng ta cũng không muốn làm đảo điên Vân gia, chỉ là muốn đưa một người lên thượng vị, nếu làm đủ cẩn thận, cần gì phải sợ Đông Hải kiếm trang?”
Nói tới đây, bà ta tựa hồ nhớ tới một chuyện thú vị, cười khanh khách: “Nghe đồn người Nguyễn gia phái đi chính là Nguyễn tam gia, cũng giống với Độc Thủ tiên sinh ngươi, ẩn độn nhiều năm, tái xuất giang hồ, chẳng qua y là bị tẩu hỏa nhập ma, mà năm đó đã vào Địa bảng, sau này mới bị đánh văng ra.”
Nguyễn tam gia đi phúng viếng? Nguyễn gia hình như hơi trịnh trọng quá mức? Mạnh Kỳ mặt không đổi sắc hỏi đại diện của những gia tộc khác, phát hiện ngoài Đông Hải kiếm trang phái Hà Cửu, những gia tộc khác đều chỉ phái những người không quan trọng, vì nói chung quan hệ của Vân gia và Đại Tấn không bằng với các thế lực Đông Hải.
Có lẽ Nguyễn lão gia tử muốn bồi dưỡng Nguyễn tam gia một lần nữa… Mạnh Kỳ nghĩ, hỏi: “Các ngươi muốn ủng hộ người nào của Vân gia?”
Bách Hoa phu nhân cười cười: “Đợi tiên sinh đi cùng chúng ta tới Lâm Hải sẽ biết rõ.”
Mạnh Kỳ sao cũng được gật đầu, hỏi tiếp: “Phu nhân có biết Truy Hồn đang theo thế lực nào không? Đến Giang Đông có mục đích gì?”
Bách Hoa phu nhân che miệng cười: “Vế đầu thì thiếp thân không biết, vế sau thì biết rất rõ. Thế lực Truy Hồn đầu nhập vào xuất hiện phản đồ, là một ngoại cảnh mới được đầu tư lên cấp, người này ôm bản ma công nào đó bỏ trốn mất dạng. Truy Hồn là tới nhờ vả Lệnh Hồ tiên sinh, nhờ ông ấy hỗ trợ lưu ý dùm.”
Bà ta dừng một chút, nói tiếp: “Nghe nói tiểu tử đó với thất tiểu thư của Vân gia có liên quan.”