Nhất Thế Chi Tôn - Chương 16: Cánh cửa được vẽ ra
Cửa đá trước mặt rộng mở, cửa đá xa xa đóng chặt, nhưng Minh Hoàng đã vận lực, đẩy nó hơi tách ra.
Âm lãnh ẩm ướt chi ý như nước vỡ đê, mãnh liệt ùa ra, Mạnh Kỳ lạnh run, cứ như âm lãnh chi ý kia đã nhanh chóng xuyên qua cơ thể hắn, thấm vào nguyên thần của hắn!
Minh Hoàng đã chui qua khe cửa, vào bên trong.
Diệp Ngọc Kỳ cất bước, lướt qua Độc Thủ Ma Quân và Lấy Mạng Dạ Xoa, đi qua cánh cửa đá thứ nhất, thong thả đi tới cánh cửa thứ hai.
“Sao không thấy dấu hiệu phong ấn nào? Chẳng lẽ người Bá Mật đã giải phong ấn nơi này?” Mạnh Kỳ đi sát theo, thầm nghĩ.
Diệp Ngọc Kỳ bình thản lững thững:
– Không có phong ấn mà ác vật còn không ra được, thì ngươi còn sợ cái gì? Nếu thật sự trong đó vẫn còn lớp phong ấn bên trong, chúng ta lại càng không cần phải sợ!
Cô thật sự là loại tài cao gan cũng lớn, không hề sợ chút nào.
Trời sụp xuống đã có người cao chống, Mạnh Kỳ cũng tặc lưỡi, ngang tàng theo.
Đẩy cửa đá ra, bên trong là một gian phòng đá rất rộng, ở giữa có một cái đài cao, đặt một ngọc quan màu xanh đậm, Minh Hoàng đang ngơ ngác đứng ở trước quan.
Bốn vách tường phòng khắc đầy hoa văn huyền ảo, hình như là khắc hình huyền quy đằng xà, màu sắc ảm đạm, không có lực lượng dao động.
– Huyền Quy Đằng Xà… Vậy người ở ngoài vung kiếm chém đến Cửu U là Đãng Ma Thiên Tôn?
Diệp Ngọc Kỳ lẩm bẩm.
Mạnh Kỳ cũng bị mặt trường khắc hình quy xà hấp dẫn ánh mắt, quy xà ấy quấn quanh một cánh cửa, một cánh cửa cũng được vẽ bằng bút!
Trông nó rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại có sức hút mắt nhìn rất mạnh mẽ, khiến người ta không thể dời mắt đi được. Cánh cửa uốn lượn cong cong, đầu của quy và xà giao với nhau, tạo thành một hình lõm cỡ một bàn tay người.
– Ta là ai… Hắn là ai…
Minh Hoàng mơ màng lảm nhảm làm Mạnh Kỳ và Diệp Ngọc Kỳ giật mình hồi thần, quay đầu qua nhìn, thấy bên trong quan tài xanh đậm, âm lãnh ẩm ướt chi ý ngưng tụ thành một thân thể người yêu dị, tà ác và rất cường đại!
Thực sự là phong ấn Hoàng Tuyền? Hoàng Tuyền đang ngủ say? Mạnh Kỳ kinh hãi, vội kéo khí thế lên tới đỉnh phong, sẵn sàng chiến đấu!
Đây là đại năng thượng cổ, thần linh Cửu U trời sinh, cai quản sinh tử, không yếu hơn viễn cổ Lôi Thần bao nhiêu cả, mạnh hơn Pháp thân hiện giờ không biết bao nhiêu lần!
Nhưng mà… nếu đúng là Hoàng Tuyền, e là nó cũng đã hết tuổi thọ mà chết, cái thân thể nó để lại kia…a… trong lòng hắn nổi lên sự tham lam nóng bỏng.
Nguyên khí ở đây giống với bên ngoài, hoàn toàn hòa với âm lãnh ẩm ướt chi ý, nên Mạnh Kỳ chẳng khác gì đi vào lãnh địa của nước khác, bị tự nhiên bài xích.
Diệp Ngọc Kỳ vẫn bình tĩnh, nhưng sau lưng cô đột nhiên vọt ra một cơn gió tuyết lạnh buốt, mỗi bông tuyết đều rực sáng chói cả mắt, điên cuồng xoay tròn như cơn lốc!
Dù không phải là người bị nhằm vào, Mạnh Kỳ cũng cảm thấy hít thở khó khăn, như đang bị đóng thành băng.
Đây là Pháp tướng của cô ấy? Pháp tướng đã gần như trở thành thực chất? Chưa mở ra khiếu huyệt quanh thân mã đã vận ra được Pháp tướng?
Là Bạo Tuyết Tinh Thần Tướng? Hay là Chúng Tinh Thái Âm Tướng?
Diệp Ngọc Kỳ ban đầu chủ tu là Hỗn Nguyên Phản Hư Công, nhưng sau khi xác định được con đường mình đi, đã kết hợp Tinh Thần Hàng Thế Quyết và Thái Âm Băng Phách Chưởng gia truyền, mở ra một con đường cực kì hợp với bản thân cô và hoàn toàn mới lạ.
Bạo tuyết xoay quanh, cả phòng đá băng tinh phi vũ, nhưng cái hình người bên trong ngọc quan vẫn bất động, như đang ngủ say hoặc đã chết thật sự.
Minh Hoàng lắc lư, ngơ ngác nhìn hình người trong quan, miệng không ngừng thì thào:
– Ta là ai… Hắn là ai…
Mạnh Kỳ và Diệp Ngọc Kỳ nhìn nhau, sau đó thu khí tức vào, một trước một sau đi lên đài cao.
Nắp ngọc quan đã bị đẩy sang một bên, Mạnh Kỳ đi tới, nhìn vào trong.
Trong ngọc quan có một lão giả đang nằm, mặc đế bào đen, mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng búi cao, cắm trâm hình rắn, nằm rất bình tĩnh vững vàng, im lặng, giống y hệt với Minh Hoàng đang đứng ngẩn người dưới kia!
Mạnh Kỳ khiếp sợ.
Người trong ngọc quan mở mắt!
Tròng mắt xám trắng, con ngươi màu nâu đỏ!
Da đầu Mạnh Kỳ tê dại, cả người lạnh băng.
Tỉnh!
Hoàng Tuyền đã tỉnh!
Trong Vô Ưu cốc, các âm linh ngẩng đầu lên, ngơ ngác thì thào:
– Ta là ai…
Minh Hoàng nhếch mép, bỗng vọt lên đài cao, nhào vào trong quan, dung hợp với âm lãnh ẩm ướt chi ý trong ngọc quan!
Lão giả trong ngọc quan hai mắt mê mang, nhìn lên nóc phòng, khàn khàn hỏi:
– Ta là ai…
– Ngươi là quốc sư Bá Mật.
Diệp Ngọc Kỳ trả lời.
Thì ra là lão!
Lão giả ngồi dậy, khí tức tà dị âm lãnh của lão làm Mạnh Kỳ và Diệp Ngọc Kỳ phải lùi liền mấy bước, rời khỏi đài cao.
Đây là Pháp thân đó, không, còn mạnh hơn cả Thiên Đế và Thôi Thanh Hà ở Thần đô!
– Đúng, đúng. Ta là quốc sư Bá Mật!
Lão giả khẽ cười, nhưng rồi nhíu mày:
– Vì sao ta lại nằm ở đây?
Lão ta nhìn Diệp Ngọc Kỳ và Mạnh Kỳ, tìm đáp án.
Mạnh Kỳ trầm giọng:
– Ngươi phát hiện ra Vô Ưu cốc, tìm thấy Minh Hoàng ‘Hoàng Tuyền’ đang bị phong ấn.
Lão giả vỗ vào ngọc quan:
– Không, không tìm thấy, chỉ cảm ứng được khí tức của Minh Hoàng vĩ đại mà thôi!
Con ngươi nâu đỏ lại chuyển thành thắc mắc:
– Sau đó thì sao?
Chuyện ngươi làm còn đi hỏi chúng ta… Mạnh Kỳ thực hết biết:
– Sau đó ngươi nổi điên.
– Ta nổi điên? Ta mà nổi điên?
Lão giả giận dữ, áp lực đè lên Mạnh Kỳ càng thêm nặng nề, làm cơ thể hắn bị ép vang lên răng rắc.
Mạnh Kỳ nghiêm trang:
– Những kẻ nói mình không điên thường đều là người điên. Hơn nữa, ngươi còn quên những chuyện ngươi đã làm ra nữa!
– Phải không? Ta điên thật à…
Lão giả mờ mịt .
Diệp Ngọc Kỳ ngơ ngác, đối thoại này đã vượt ra ngoài dự tính của cô.
Khi Mạnh Kỳ cảm thấy mình nên lừa dối thêm một chút để con quái vật khủng bố này thả cho mình qua cửa, thì lão giả đã nghiêm mặt lại:
– Ta rất tỉnh táo, ta luôn biết mình đang làm cái gì.
– Phải không? Vậy ngươi đã làm cái gì?
Mạnh Kỳ thừa cơ hỏi ngay.
Lão giả ngẩng đầu:
– Ta là Quốc sư Bá Mật, ta ngẫu nhiên phát hiện Vô Ưu cốc, cảm nhận được khí tức Minh Hoàng vĩ đại, sau đó, sau đó ta thể ngộ khí tức, lấy được bí pháp trường sinh, chứng được Pháp thân ở đây!
– Sau đó ngươi mượn cớ Minh Hoàng, lấy mộng cảnh tác động tới người của Bá Mật quốc, ý đồ muốn lấy sức mạnh tế tự của cả đất nước, sau đó phá phong ấn, giúp Minh Hoàng hàng lâm trần thế?
Diệp Ngọc Kỳ xen vào.
– Đúng, đúng là như vậy.
Lão giả ngẩn người, rồi cười ha ha:
– Nhưng không phải là để Minh Hoàng hàng lâm trần thế, mà là để giúp ta hoàn toàn kế thừa được khí tức Minh Hoàng để lại, khiến chúng trở thành một phần của ta, giúp ta vượt qua khổ hải!
Hèn gì bọn họ đều bảo ngươi điên… Mạnh Kỳ giật giật khóe miệng:
– Vậy Minh Hoàng chân chính ở đâu?
Lão giả chỉ chỉ cánh cửa đá vẽ bằng bút trên tường:
– Ta nghe được tiếng Minh Hoàng thầm thì, tiếng sư tử rống đằng sau cánh cửa đó. Nhưng ta đã vắt hết óc, nghĩ đủ mọi biện pháp, mà vẫn không mở nó ra được, dù sau này ta có thành công, thì cũng vẫn như thế thôi, phong ấn này đã hòa vào với pháp lý trời đất, không thể nào mở ra được.
Thì ra “Hoàng Tuyền” ở bên trong đó.
Diệp Ngọc Kỳ bỗng hỏi:
– Thành công? Thành công cái gì? Tế tự cả Bá Mật thành công hả?
Lão giả trầm tư nửa ngày, cuối cùng như cũng nhớ ra, phản bác:
– Không phải tế tự, chỉ là làm cho họ trở thành một phần của ta mà thôi, tụ tập chúng sinh chi linh, quay lại ban sơ, vượt qua khổ hải.
Lão cười đắc ý:
– Từ khi Ma Phật loạn thế tới nay, đất trời đã thay đổi, một người phật tính thâm hậu, thiên tư hơn người như Thiếu Lâm Đạt Ma, dù sau này chứng được Già Diệp Pháp thân, sau này trở thành Đại La Hán, Đại Bồ Tát hoặc Phật Đà quả vị, thì đến cuối đời, vẫn phải viên tịch trên quả vị Bồ Tát.
Nói cứ như ngươi quen biết Đạt Ma tổ sư vậy… Mạnh Kỳ muốn vã mồ hôi lạnh, lão già này thật đúng là quái vật!
– Nhưng ta thì khác, ta kế thừa sức mạnh vĩ đại của Minh Hoàng, tìm hiểu ra được bí pháp chúng sinh quy nhất, có thể vượt qua khổ hải, đi đến nơi Đạt Ma lúc trước đã tới, chỉ khác nó là nơi kết thúc của Đạt Ma, nhưng với ta, nó lại là nơi mới bắt đầu!
Lão giả hơi nghếch cằm, đầy kiêu ngạo, nhưng rồi nhíu mày:
– Nhưng vì sao ta lại lâm vào ngủ say…
Lão nhìn Diệp Ngọc Kỳ, vừa kiêu ngạo vừa dò hỏi:
– Tiểu cô nương, ta cảm nhận được vật phẩm do Pháp thân để lại trên người ngươi, ngươi hỏi hắn xem, ta nói có phải thật hay không!
Diệp Ngọc Kỳ lấy ra một tấm lệnh bài hình thanh kiếm, im lặng cả nửa ngày mới nói:
– Ông ấy nói ngươi đã đi lầm đường.
– Nói bậy!
Lão giả trợn mắt, âm lãnh ẩm ướt chi ý như biển trong cơn bão, gầm gào sục sôi, các âm linh bay lên giữa không trung, khuôn mặt không ngừng biến hóa, lúc là mặt của lão giả, lúc là mặt của chính mình, giận dữ hét lên:
– Nói bậy!
Mạnh Kỳ cảm nhận được sát ý cực mạnh.