Nhất Thế Chi Tôn - Chương 173: Mê trận ám lưu
Nguyễn Ngọc Thư ôm đàn, cẩn thận đi ở giữa đội.
Đi mấy bước, cô nhăn mày, không còn cảm nhận được hương vị của mọi người.
Cô tỏa tinh thần ra, bốn người xung quanh tan ra biến mất, khung cảnh thay đổi, cây to biến thành cự thạch, những con đường xuất hiện.
Mê trận… cô nhắm mắt, tiếp tục bước, dùng linh giác cảm ứng thay đổi của thiên địa khí cơ, Tê Phượng cầm bay ra, cô khẽ gảy, khi cao, khi thấp, khi dài, khi ngắn, kích động thiên địa khí cơ và tự nhiên chi lực để tìm đầu mối.
Hỏa diễm bốc lên, mạch nước ngầm sôi trào, mặt trăng lặng lẽ, quy tắc vận chuyển dần hiện ra trong đầu, để Nguyễn Ngọc Thư đem ra so sánh với những quy tắc lúc bình thường.
Cô lần theo dấu vết, từ từ bước đi.
Bỗng trong lòng cô xuất hiện một cảm giác không hài hòa, trong thế giới đẹp đẽ do tiếng đàn cô xây nên xuất hiện một vị khách không mời.
Cô mở mắt. Một con yêu quái dạng rắn, mặc giáp bạc vẩy cá đi tới, vô cùng lặng lẽ, ý định tập kích cô.
Ngân Mãng vương biết mình đã lộ, lắc người, hóa thành một con cự mãng to, dài cả mười trượng, sau lưng hiện lên thực ảnh, chính là một con Thôn Thiên chi xà, mọc ra lông vũ, sinh ra cánh!
Cái miệng khổng lồ há ra, tinh phong nổi lên, đất trời tối sầm lại, hút Nguyễn Ngọc Thư vào.
Là một con yêu quái lão luyện, trong hoàn cảnh mê trận này, Ngân Mãng vương không lựa chọn võ công nghiền áp, mà là hiện ra nguyên hình, toàn lực một kích, để phòng bị trường hợp có kẻ phá đám!
Hơn nữa xà có tính dâm, mỹ nhân như thế ở trước mặt, đương nhiên là nó muốn bắt sống!
Nguyễn Ngọc Thư nghĩ ngay tới Chiếu Yêu kính, nhưng cô nhăn mặt, tay khẽ gảy đàn, sau lưng hiện ra một cái chung đồng to.
Đương!
Chuông này vừa vang, tam giới chấn động!
Từng đạo sóng gợn hư ảo lan ra, con cự mãng hơi khựng lại, tinh phong cũng dừng sững.
Bắt lấy cơ hội, Nguyễn Ngọc Thư tế ra Tứ Tượng tỳ bà. Bốn màu đỏ xanh đen trắng, không gió mà động!
Âm thanh đầy trời, địa hỏa phong thuỷ cùng lên, địa trói lấy Ngân Mãng vương, phong nhận to như ngọn núi, cái thủy sắc thâm đen, tiêu hồn thực cốt, Lưu Hỏa xích hồng, đốt thần thiêu thân.
Ngân Mãng vương kinh hãi. Cuốn thân lại, to như một ngọn đồi. Miệng phun ra sương mù màu hồng dày đặc, nguyên huyết ngưng luyện Thiên Xà thực ảnh hút mạnh một cái. Hồng thủy và Thiên Hỏa tụ lại, chui vào miệng rắn.
Keng keng, phong nhận đánh vào thân Ngân Mãng vương, bị lớp màng lưu ly quanh cơ thể nó cản lại, còn lại đều bị Thiên Xà thực ảnh hút hết vào trong cơ thể.
Ba! Cự đại mãng quẫy mạnh, xé rách trói buộc, nhưng Nguyễn Ngọc Thư cũng đã biến mất.
Ngay khi tế ra Tứ Tượng tỳ bà, Nguyễn Ngọc Thư cũng quẹo ngay vào lối rẽ, bỏ trốn mất dạng!
Đánh không lại đương nhiên phải trốn!
Ngân Mãng vương nổi trận lôi đình, muốn đuổi theo, nhưng lại ngoài mê trận có tiên đan động tâm, cuối cùng bỏ qua, đi về hướng có cung điện.
……
Triệu Hằng gặp phải một con sơn dương tinh, chòm râu dài, má hóp lại, hai mắt như đèn lồng.
Vừa mới đối mặt, Triệu Hằng lôi ngay ra một hạt châu, búng ra.
Trạc Mục châu bay tới trước mặt sơn dương tinh thì nở bung, ánh sáng chói lòa, con sơn dương kêu lên thảm thiết, che mắt ngã xuống đất, lăn tới lăn lui, thống khổ kêu rên:
“Mắt của ta! Mắt của ta!”
Không chỉ mắt, ngay cả nguyên thần cũng muốn mù!
Nó cũng là lão yêu nhiều năm, biết phải xử trí thế nào. Nó bóp vỡ hộ thân chi bảo, từng đóa phật quang kim liên bay lên, vòng quanh, sau lưng sơn dương hiện ra một con sơn dương đen, tạo ra một khu vực hỗn độn thác loạn.
Triệu Hằng thấy vậy, nghĩ nghĩ, bỏ qua ý định thừa cơ tận diệt, lặng lẽ rẽ vào con đường khác.
Y cảm nhận được trước khi sơn dương tinh khôi phục cảm ứng, y không phá nổi lớp phòng ngự kia của nó, vì bí bảo của y là Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp!
……
Dần tướng quân gặp phải Giang Chỉ Vi.
Dần tướng quân cười dữ tợn, song đao giơ lên, âm phong quét qua, xung quanh băng lãnh, máu muốn đông cứng, xuất hiện một đám quỷ hồn, có người có yêu, có mở khiếu có Ngoại Cảnh, có tiểu yêu có Yêu Tôn, biểu tình khác nhau, nhưng tên nào cũng đầy vẻ trung thành và tận tâm, tận tình vẽ đường cho hươu chạy:
“Tiểu nương tử, nàng mịn màng ngọt ngào như vậy, mỹ mạo như hoa, hãy đi theo đại vương chúng ta đi!”
“Mấy trăm năm trước, bao nhiêu Yêu Vương đều yêu thương hồng nhan, dịu dàng săn sóc, đại vương chúng ta cũng là vậy đó, sao không cùng người làm nên một lần giai thoại!”
“Tiểu nương a, nếu nàng không biết tốt xấu, cẩn thận bị quăng vô nồi hấp đó, chắc chắn là mềm và thơm lắm!”
Những tiếng dụ dỗ nhiễu loạn tâm thần, thi nhau công kích, Giang Chỉ Vi như phải đấu với cả một tiểu đội ngoại cảnh!
Cộng thêm âm phong lạnh tới tận xương, bình thường chẳng có tuyệt đỉnh nào chống nổi!
Giang Chỉ Vi cũng bị ảnh hưởng, còn chưa giao thủ, đã muốn rùng mình.
Nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, chăm chú, tập trung tất cả tinh thần vào Bạch Hồng Quán Nhật kiếm.
Kiếm quang sáng lên, đẹp tới mức như lưu tinh từ ngoài trời bay xuống, như kinh hồng xẹt qua mặt nước, thuần túy, ngưng luyện, thôi xán, sắc bén, vô ngã vô hồi, có tiến vô lui, giành công kích trước!
Kiếm quang cực nhanh, nhanh tới mức đám quỷ yêu xung quanh đều trở nên chậm chạp dị thường, chúng vung âm trảo, đâm kiếm, điều động đủ loại thiên địa vĩ lực, nhưng đều giống như không đành lòng làm hại cái kiếm quang đẹp đẽ kia, nên ra tay vô cùng chậm chạp.
Nhìn vào kiếm quang, Dần tướng quân cũng đờ ra, suy nghĩ chậm hẳn đi.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Chiêu kiếm này lấy “Kiếm ra vô ngã” Làm hạch tâm, dung hợp “Kiếm nhập tam”, “Lục Diệt kiếm nhập tam”, phần tinh túy và Chân Võ ác niệm “Trảm đạo gặp ta” vào thành một kiếm, với một cái tên nghe rất hay ho:
“Từng là kinh hồng chiếu ảnh đến!”
Xung quanh như cô đọng lại, những ký ức nhanh chóng lướt qua, kiếm quang tạo ra một thế giới chậm chạp hỗn loạn, khiến nhục thân, khiến chân khí, khiến nguyên huyết thực ảnh vân vân đều rơi vào chậm chạp, chỉ có nguyên thần là tăng lên mà thôi!
Kiếm quang đúng như kinh hồng. Bay vào hồi ức!
Mi tâm đau nhói, Dần tướng quân sực tỉnh, thấy trường kiếm đã sát tới người, lập tức ngửa đầu ra sau, theo thế Thiết Bản kiều, Bạch Hổ thực ảnh hiện ra, đuôi hổ như roi, quất về phía “Bạch Hồng”.
Đây là một trong những sát chiêu của Dần tướng quân, vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa độc.
Đương!
Kiếm quang bị đánh tan, trường kiếm gấp lại, đuôi hổ lướt qua, mới có tiếng xé gió vang lên, Giang Chỉ Vi mượn lực này, cả người lẫn kiếm lướt sang bên.
Bỗng nhiên. Kiếm quang phân hoá, một phân thành hai, hai phân thành bốn, nháy mắt hóa thành không vô số kiếm không sao đếm nổi, cái thì bắn về đống đá, cái bắn về các lối rẽ, cái nào cũng mạnh cũng dày cũng sắc bén như nhau, khiến Dần tướng quân không xác định được cái nào mới đúng là Giang Chỉ Vi thật sự, không đuổi theo kịp!
Đây là một chiêu lấy Thái Thượng Vong Tình và “Đạo truyền hoàn vũ” kết hợp lại, chuyên để tạo ra xáo trộn, khó phân biệt nổi, giúp người bỏ chạy dễ dàng!
Dần tướng quân trừng mắt hổ, nhưng nhìn thấy mình đã sắp ra được khỏi mê trận, cuối cùng lựa chọn “Tiên đan”.
……
“Một tên nhóc yếu nhớt, ha ha ha…”
Hùng sơn quân dữ tợn cười to, chạy như điên tới, thân thể càng chạy càng lớn, giống như hút hết thiên địa chi lực ngưng tụ ở bên ngoài cơ thể, tạo thành cơ thể cho mình.
Cộng với cự hùng chi ảnh, nó hùng dũng, mạnh mẽ như muốn phá núi, san đường, không cần quang ảnh lưu động, không cần kiếm khí thiểm điện, chỉ cần sức mạnh thuần túy này thôi cũng đủ nghiền cho kẻ thù thành bột cám.
Ba!
Hào quang năm màu nở rộ, một viên đá đập ngay vào giữa mặt con gấu, mặt nó vỡ ra, máu me tung tóe, xương sọ lõm vào, thiên địa chi lực băng tán, nhanh chóng biến trở về kích thước ban đầu.
“A!” Hùng sơn quân kêu thảm thiết, nhưng hùng tính ngang ngược, trọng thương như thế mà vẫn không bỏ qua, tiếp tục bổ nhào tới trước.
Tề Chính Ngôn mặt không chút thay đổi, trường kiếm triển khai, từng đạo kiếm quang rơi rắc, có đầy như khói trắng, có đỏ như sông lửa, có nâu đen nê quang, có băng tuyết xanh biếc, có tinh hà tím lịm, có ám sắc hỗn độn, nối quấn vào nhau như tạo thành trận pháp, khiến xung quanh trở nên đầy sắc màu mộng ảo.
Hỗn độn chặn đường, băng tuyết làm chân tê cứng, nê quang ràng buộc, khói trắng làm mờ mắt, làm tốc độ Hùng sơn quân chậm lại, tinh hà màu tím đổi chiều, quấn lấy cơ thể gấu tinh.
Tề Chính Ngôn không chút do dự kích phát một tấm phù triện, hóa thành kim quang ném về phía xa.
Độn Địa Kim Quang phù!
……
Mạnh Kỳ hoàn toàn lùi lại, nấp sâu sau đống đá.
Đãng sơn quân đi qua, chỉ nhìn thoáng qua đống đá, nhưng không hề dừng bước, vẫn tiếp tục bước tới, sau đó rẽ sang một con đường khác.
Mạnh Kỳ chờ thêm một lúc, mới dám thò tinh thần ra cảm ứng, phát hiện người bào đen đã sớm không còn.
“Sao lại xuất hiện yêu quái khủng bố như thế, nhiệm vụ lần này độ khó không nên như vậy…” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, hay chỗ nào đó đã bị kích động dẫn tới biến hóa, làm tăng độ khó lên?
Làm thiên binh bừng tỉnh chăng?
Bỗng hắn nhìn sang bên, thấy một tia kim quang bắn tới, hiện ra thân ảnh Tề Chính Ngôn.
“Gặp yêu quái?” Mạnh Kỳ thở phào, hắn chỉ lo nhất là Tề Chính Ngôn.
Tề Chính Ngôn gật đầu: “Gặp một con gấu yêu.”
Vừa dứt lời, xa xa bỗng vọng tới một tiếng kêu thảm thiết, như tiếng gấu rống, nhưng rồi lập tức ngưng bặt.
“Hùng yêu chết rồi…” Mạnh Kỳ nhíu mày, cảm nhận được khí tức không tốt.
Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn nhìn nhau, lại một tiếng kêu thảm thiết, lần này giống như là tiếng sơn dương.
Rất nhanh, tiếng cự mãng rít lên thảm thiết cũng vọng tới.
“Ai giết chúng?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên, trong mê trận này còn có một phe khác nữa?
Cũng ngay lúc ấy, Dần tướng quân đi ra mê trận, khí cơ cảm ứng, toàn bộ trận pháp đều ngừng lại.
Cự thạch biến mất, cây cối không còn, một mảnh đường bằng phẳng, đám người Mạnh Kỳ lại nhìn thấy nhau, cũng nhìn thấy Dần tướng quân và người mặc bào đen, hai phe cách nhau ấy thế mà không tới trăm trượng!
Dần tướng quân quay đầu nhìn lại, phát hiện Hùng sơn quân và những yêu khác đều đã mất tích, lập tức mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm đám người Mạnh Kỳ!