Nhất Thế Chi Tôn - Chương 176: Ngao du tinh hà
Huyền kim làm vách xe, nạm châu thạch, thùng xe rộng rãi, bên trong xe mà sáng rực như ngoài ban ngày.
Không có thời gian suy nghĩ, vì cơ bắp của thiên mã đã bắt đầu phập phồng, giống như sắp thức tỉnh.
Ý niệm chợt lóe, mu bàn tay Mạnh Kỳ nổi lên lôi ngân, hắn giả khí tức Viễn Cổ Lôi Thần, vọt về phía xe ngựa, truyền âm cho mọi người:
“Vào thùng xe!”
Thực ra không cần Mạnh Kỳ nhắc nhở, đám người Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn cũng đã nghĩ tới chuyện này. Thiên mã này có dị bẩm, chưa tới Pháp Thân mà đã có thể xuyên thấu hư không, ngao du Tinh Hà, nếu nó xuất phát, Đãng sơn quân dù có mọc thêm một trăm đôi cánh cũng không đuổi kịp!
Mạnh Kỳ chạy trước, Giang Chỉ Vi khí tức tăng vọt, miễn cưỡng cầm Định Hải châu, chạy cuối cùng.
Nếu đã có đường chạy trốn, cô không cần phải mạo hiểm đánh lén nữa!
Vì Đãng sơn quân đã là cương thi, mà Định Hải châu chủ yếu tác dụng là làm nhiễu loạn nguyên thần, đập vỡ nhục thân, cố định dòng nước, dù có đánh được cự mãng nát nhừ, cũng không chắc là giết chết được nó.
Mạnh Kỳ nhảy vào trong xe, Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng lần lượt đi vào, Giang Chỉ Vi cũng đặt chân tới nơi.
Đúng lúc này, khí tức khủng bố âm lãnh tới gần, một cái đầu cự mãng to tướng chiếm hết cả ao nước thò xuống, đôi mắt đỏ rực, hư ảnh của bạch mao cương thi và La Thắng Y ẩn sâu vào trong, chúng rất sợ “Duy ngã độc tôn” của Mạnh Kỳ!
Uy áp tiếp cận nửa bước Pháp Thân khiến mấy người Mạnh Kỳ thấy lạnh tới tận xương, cả người cứng ngắc. trong khi đó, thiên mã vừa có vẻ chưa thức tỉnh hoàn toàn, vẫn còn chưa cất bước!
Giang Chỉ Vi lạnh lùng giơ cao Định Hải châu, vẻ sẵn sàng đập tới.
Đãng sơn quân đã được nếm mùi đau khổ khi đám Mạnh Kỳ dùng bảo vật, nên nhìn thấy Định Hải châu, theo bản năng nó muốn rụt đầu về. Nhưng nó thật sự không cam tâm, nên động tác đầy do dự, cái miệng ngập ngừng nửa muốn há ra, thi triển Thôn Thiên chi lực, liều mạng để đoạt được cơ duyên!
Mạnh Kỳ tâm tư bình tĩnh, trong mắt sâu thẳm, như có những sợi dây tinh tuyến lướt qua, hư ảo và huyền ảo.
Vô giải chi đao, dính nhân quả!
Nhìn lại Đãng sơn quân, nó đã khác với vừa rồi. Quanh thân nó, dây nhân quả không nhiều, đa phần đã tiêu tán khi nó chết, số lượng còn sót lại không tới mười dây, nhưng trong đó có một dây vô cùng bắt mắt, nó rất to, rất rắn chắc, như hư như không, trong lấp lánh lây dính tối đen, kéo dài ra xa.
Nhìn vào đôi mắt Mạnh Kỳ, Đãng sơn quân lạnh toát, cộng thêm uy thế của Định Hải châu, cái đầu rắn to tướng khẽ rụt về.
Bắt lấy cơ hội, Giang Chỉ Vi chân trái móc một cái, ba, cửa xe khép lại.
Thiên mã hoàn toàn thức tỉnh, tiếp tục hành động mà nó đang định làm năm đó, không chút do dự, vó ngựa đạp xuống, tiến vào Thiên Hà, theo vô chất chi thủy ngấm vào, thùng xe hiện ra thanh quang mênh mông, cấm pháp tự mở, cả thùng xe đã được phủ cấm chế.
Bốn con thiên mã ngửa đầu, hí dài, tăng tốc, đi vào thiên hà vô ngần.
Cơ thể chúng trở nên hư ảo, như đang tiến vào một thông đạo thần bí!
Đến lúc này, Mạnh Kỳ mới thở ra một hơi, sợi dây nhân quả kia của Đãng sơn quân quá đáng sợ, nếu hắn bị dính vào, ắt không sao chịu nổi!
Hắn ngắm nghía thùng xe, trong lòng rất nghi ngờ, xe ngựa này lão heo chuẩn bị cho mình, hay là trong thùng xe vốn dĩ có người, nhưng đã rời đi?
Nếu là ý đầu, theo lão heo bị tầng ngoài mặt trời thiêu nướng bao nhiêu năm mà cũng không bị hóa thành tro bụi thì đủ thấy y tự mình bỏ chạy còn mạnh hơn dùng thiên mã không biết bao nhiêu lần, việc gì phải dùng tới xe ngựa? Còn nếu là ý sau, vậy thì vị thần tiên trong xe rời đi vào lúc nào?
Cái đầu khổng lồ của Đãng sơn quân lại thò vào, nhưng nó chỉ còn nhìn thấy Thiên Hà chi thủy.
Nó rống lên giận dữ, chấn động cả tinh hà, nhưng không còn làm ra được chuyện gì nữa!
……
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Bốn con thiên mã kéo thùng xe màu vàng ẩn hiện trong tinh hà, đạp gợn sóng, lướt nhanh đi.
Trên một tinh cầu có biển xanh bao phủ, có mặt đất và cây xanh, hơn mười con người mặc trang phục quái dị đang vây quanh một cái di tích.
Người cầm đầu chỉ di tích, chậm rãi nói: “Đây là tế đài do tiên dân thời Thượng Cổ xây nên, dùng để triều bái thần linh, để được phù hộ, trong rất nhiều sách cổ đều có ghi rằng đã từng có rất nhiều thần tiên hàng lâm xuống nơi này. Chúng ta có thể nghiên cứu nó để tìm hiểu tập tục, sinh hoạt, tình hình xã hội, tín ngưỡng và quan hệ bộ tộc của tiên dân thời thượng cổ.”
Có người rào rào lôi sổ tay ra, ghi chép, có người lại đầy tò mò ngẩng đầu lên ngắm nghía tế đài, người lại ngẩng đầu nhìn lên trời, mơ màng tưởng tượng cảnh người dân ngày xưa sinh sống.
Đột nhiên, người đang nhìn lên trời ấp úng, nói không ra lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một đạo lưu quang kéo theo một cái đuôi lửa thật dài từ trên trời giáng xuống, không nhanh như sao rơi, mà khá là thong dong, nhẹ nhàng, như đang tuần tra trời đất.
“Trên tế đài có khắc hoa văn Huyền Điểu, đây là tượng trưng của bộ tộc, sau này trải qua dung hợp diễn biến…” người đang giảng giải thấy đám học sinh trước mặt đều dại ra thì ngừng lại, sau đó cảm thấy có ánh sáng chiếu xuống người mình, sau lưng hình như có cái gì đó hạ xuống.
Y theo bản năng xoay người lại, ngơ ngác nhìn tế đài, nhìn thấy bốn con bạch mã lông bờm tung bay, kéo theo một chiếc chiến xe thần thánh màu hoàng kim trang nghiêm đạp lên ánh sáng, từ từ hạ xuống tế đài.
“Này…” Tất cả mọi người đều không ai nói được thành lời, tưởng mình đang nằm mơ.
Thiên mã hơi ngừng lại, sau đó hí dài, kích phát trận pháp, tương trợ bản thân, bốn vó lại tung bay, chạy lên trời cao, thân ảnh nhanh chóng hư hóa, tiêu tán ở trong mây.
Ban đêm, trong tinh hà hiện ra một đạo lưu quang nhanh chóng lóe qua, lúc ẩn lúc hiện.
Trên một tinh cầu khác, cát vàng đầy trời, một cái tháp cao sừng sững.
Mấy vị tế ti đứng thẳng trên đỉnh tháp, nhìn xuống cảnh sắc tráng lệ mà hoang vắng bên dưới.
“Ngày mai lại là ngày đại lễ tế trời.” Một tế ti cảm khái.
Một người khác cười: “Dù sao cũng chỉ là giả thôi, không cần phải căng thẳng.”
Vừa dứt lời, mắt họ đều mở to, từ chân trời, một đạo lưu tinh bay tới, càng lúc càng lớn, có thể rõ ràng nhìn thấy được bốn con bạch mã thần tuấn, thùng xe bằng hoàng kim, cảm nhận được khí tức trang nghiêm thần thánh.
Thiên mã hạ xuống đỉnh tháp, ngửa đầu nghỉ ngơi, khinh thường xung quanh.
Giây lát, chúng lại nhất tề cất bước, tháp cao nở rộ quang mang, bao phủ khắp thân ngựa.
Thiên mã lại đằng không, nhanh chóng chạy vào hư không, để lại mấy tế ti sững sờ như tượng.
……
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lại một lần dừng lại ngắn ngủi, sau đó thiên mã đột ngột ngóc lên cao, chui vào một lốc xoáy.
Xe ngựa hoàn toàn dừng lại. Mấy người Mạnh Kỳ tỏa cảm ứng ra ngoài, thấy không có gì nguy hiểm, thì mở cửa xe, đi ra.
Đến lúc này, tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ mới lại vang lên:
“Thoát ly chiến đấu. Nhiệm vụ hoàn thành, có thể lập tức trở về, cũng có thể dừng lại nửa canh giờ. Trong thời gian đó, dù có chiến đấu hay không, cũng đều có thể trở về nếu muốn.”
Mạnh Kỳ nhìn quanh, bầu trời rất xanh, khí rất trong, cảm giác rất khó tả, giống như đã lại trở về thế giới Tây Du!
Gần đó có một thôn trang vô cùng tàn tạ, không có người ở, chỉ có mùi tanh tưởi từng đợt thổi tới.
Mạnh Kỳ quay đầu nhìn thiên mã, Nguyễn Ngọc Thư cũng ánh mắt sáng ngời đánh giá chúng nó.
Đây chính là “Bảo vật” a, có thể ngao du tinh không!
Vừa nghĩ thế, Mạnh Kỳ liền nghe thấy thiên mã hí dài, chúng vọt lên, kình phong thổi dạt mấy người họ ra, nhanh chóng biến mất trên trời cao.
Thật là… Mạnh Kỳ bĩu môi, vừa rồi mình chỉ là nghĩ làm sao để thu lấy chúng đem về thế giới thực thôi mà, cần gì phải giành trước bỏ chạy như thế chứ!
Giang Chỉ Vi cười cười, bí pháp mất đi hiệu lực, khí tức của cô trở nên rất yếu. Cô đứng im nhìn thôn trang bên kia, dây leo mọc đầy, bao phủ khắp các nhà cửa.
Cô cố gắng nhìn tấm biển bị cây xanh che phủ, khẽ đọc:
“Cao… Lão… Trang…”
Cao Lão trang? Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn lại, thiên mã bỏ chạy là vì Cao Lão trang?
Thật đúng là có liên quan tới lão heo!
“Vào xem!” Mạnh Kỳ cố gượng kéo cái thân thể mỏi mệt yếu ớt đi qua.
Lần này đến phiên mấy người Nguyễn Ngọc Thư mở đường và cản phía sau, không có ai nghi ngờ quyết định của Mạnh Kỳ. Ở lại nửa canh giờ để tìm vật phẩm, đi đổi chút thiện công.
Kéo dây leo ngáng đường, cửa vào thôn trang đã mục nát, khẽ đẩy là đã toang ra.
Tất cả đồ đạc đều đã vô cùng tàn tạ, hư thối, vỡ vụn.
Đi một lúc, đi vào tới giữa thôn, phát hiện có một cái lầu nhỏ giống kiểu tàng thư các.
“Đi vào Tàng Thư các trước, xem có thu thập được công pháp gì không.” Mạnh Kỳ đề nghị.
Người khác không biết, chứ hắn biết rõ Cao Lão trang là “Nhà mẹ đẻ” của lão heo, nói không chừng thật sự sẽ có cất giấu chút đồ ở chỗ này!
“Ừ.” Nguyễn Ngọc Thư chẳng chút hứng thú với cầm nghệ của cái thế giới Tây Du này, nhưng cho dù không phải công pháp, thì cũng muốn xem. Cô, Triệu Hằng, và Mạnh Kỳ sóng vai, thật cẩn thận tiến vào Tàng Thư các, đi lên tầng hai.
Sở dĩ thật cẩn thận, là vì sàn gác đã mục nát, nếu đi hơi mạnh, nó sẽ sụp.
Trên tầng toàn là sách.
Mạnh Kỳ quét qua, đột nhiên nhìn vào một vật, ở trên bàn bên cửa sổ đặt một quyển bộ sách, bìa sách màu sẫm, trông rất xa xưa.
Mọi người chia nhau ra đi tìm đồ, Mạnh Kỳ bước qua, cầm cuốn sách lên, thấy ngoài bìa có viết ba chữ triện:
“Đạo Đức kinh!”
“Đạo khả đạo, phi thường đạo…” Mạnh Kỳ tiện tay lật lật, phát hiện “Đạo Đức kinh” này không khác gì Đạo Đức Kinh trong thế giới thực.
Triệu Hằng thở hắt ra: “Sách ở đây toàn là sách quá cũ, chỉ chạm nhẹ đã rã ra, phải dùng chân khí cẩn thận mở, nhưng chẳng để làm cái gì cả.”
“Toàn là sách quá cũ…” Mạnh Kỳ ngắm [Đạo Đức kinh], mơ hồ cảm thấy cổ quái, nhưng nhìn mãi không ra.
Hắn nhờ mấy người Giang Chỉ Vi lật xem, song ai cũng nói rằng đây chỉ là một quyển sách bình thường.
“Sách thường…” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, cất vào trong túi.
Sau nửa canh giờ, năm người không tìm ra được cái gì giá trị!
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lên tiếng:
“Nhiệm vụ chính đã hoàn thành, mỗi người được thưởng ba ngàn năm trăm thiện công.”
“Trở về!”
Cột sáng buông xuống, trị liệu vết thương cho mọi người. Mạnh Kỳ mạnh khỏe trở lại.
Tai hắn lại vang lên tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
“Dần tới thành thục, luân hồi lại tiến, nhiệm vụ tiếp theo là nhiệm vụ tử vong, một năm sau mở, đề nghị chuẩn bị sẵn sàng.”
“Nhiệm vụ lần này, các loại vật phẩm, bí bảo đều bị phong ấn, chỉ có thể sử dụng võ công và binh khí của bản thân, đạo bào và các loại đan dược chữa thương mỗi ngươi chỉ được chuẩn bị một món cho chính bản thân mình.”