Nhất Thế Chi Tôn - Chương 177: Tình huống nhiệm vụ
“Không thể sử dụng bí bảo, phù triện và chủ tài thần binh…” Mạnh Kỳ giật mình. Chưa tính nhiệm vụ cụ thể là cái gì, chỉ mỗi một điểm này thôi cũng đã không hổ là nhiệm vụ tử vong, đủ để đào thải những kẻ giàu thiện công nhưng thực lực tăng lên có hạn.
Chỉ có thể dùng võ công, binh khí, đạo bào và đan dược chữa thương của bản thân… Hắn quay qua nhìn mọi người, có nên mượn một món thần binh hay không?
Nhiệm vụ tử vong lần trước đã để lại một ấn tượng rất xấu trong lòng hắn, dù có cẩn thận bao nhiêu cũng không quá!
Muốn có thần binh, trừ phi có kì ngộ siêu cấp, nếu không chỉ còn đường tính tới mưu lợi pháp môn!
Xung Hòa đạo nhân, Hàn Băng tiên tử đều là luân hồi giả, mượn thần binh của họ không hay lắm, tự tay lấy được đơn giản hơn nhiều…
“Ngoại vật có thể dùng để hỗ trợ chứ không nên phụ thuộc, con đường võ đạo đến cuối cùng, vẫn chỉ dựa vào bản thân mà thôi.” Giang Chỉ Vi đột nhiên mở miệng.
Mạnh Kỳ nghe vậy ngẩn ra, muốn vã mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn quả thật như bị tâm ma, trong lòng chỉ toàn nghĩ tới thần binh thần binh.
Ý nghĩa của nhiệm vụ tử vong lần này chắc chắn là để kiểm tra bản thân!
Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng sắc mặt khác nhau, như đều nhớ lại nhiệm vụ tử vong lần trước của mình.
Thanh âm vang vọng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại bay tới:
“Đánh giá nhiệm vụ: Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn, ‘Trung đẳng’, mỗi người bốn trăm thiện công, Giang Chỉ Vi và Chân Định ‘Loại tốt’, ngoài phần thưởng sáu trăm thiện công, còn được một cơ hội rút thăm, phạm vi lắc thăm là từ trên mở khiếu cho tới dưới pháp thân.”
Ống thẻ xuất hiện, Giang Chỉ Vi hứng chí đẩy một cái. Hình ảnh vùn vụt chạy qua, sau đó chạy chậm dần, dừng lại ở chỗ có hình một viên đan dược.
Thổ Hỏa Nạp Huyền đan!
“Nhiệm vụ tử vong chỉ được dùng một viên đan dược chữa thương, cho nên nó càng trân quý thì càng tốt. Viên đan dược này sử dụng để làm hàng ngày.” Giang Chỉ Vi nhón đan dược lên, ngắm nghía.
Mạnh Kỳ thu liễm tâm tư, lại ống thẻ. Nhìn bí tịch, đan dược, binh khí ào ào lóe qua.
Cuối cùng, một đôi giày gai xuất hiện.
Thanh tịnh giày gai!
Đây là một đôi giày gai cấp bảo binh, giá trị một ngàn bảy trăm thiện công, có thể tránh thủy hỏa, đương nhiên, chỉ trong mức độ nhất định.
Mạnh Kỳ người mang Bát Cửu, đối với giày gai có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao chỉ là lắc thăm đoạt được, cho nên tùy tiện cất vào, nói với mọi người: “Chúng ta đổi thu hoạch thành thiện công trước, đổi tin tức cho nhiệm vụ tiếp theo, sau đó tính tiếp.”
“Ừ.” Mọi người gật đầu.
Bởi vì Triệu Hằng không biết thân phận Tiên Tích của Mạnh Kỳ, cho nên Mạnh Kỳ cũng không dám dùng thân phận chân thật “Mời chào”, chỉ thầm truyền âm cho Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn, nói họ đổi đồ xong thì ở lại thêm một chút.
Về phần Triệu Hằng, Mạnh Kỳ định sau khi rời khỏi luân hồi, sẽ dùng thân phận “Nguyên Thủy Thiên Tôn” để đi “Trao đổi”, thu hoạch hiện giờ vẫn sẽ đổi thành thiện công phân phối, không thể tạm gác lại đợi “Tiên Tích”.
Từng món vật phẩm để vào cột sáng trung ương, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cho ra giá tương ứng:
“Yêu đan Mãng Tiên Phong đã tan rã một nửa, hài cốt và bảo binh… Tổng cộng hai ngàn bảy trăm thiện công.”
“Hài cốt của các tiểu yêu… Tổng cộng bốn trăm năm mươi thiện công.”
“Trường kích của thiên tướng gác cầu, vật phẩm cấp bảo binh [thượng phẩm], nửa tổn hại… Chỉ có thể đổi một ngàn năm trăm thiện công.”
“Đinh ba của trâu rừng tinh… Có thể đổi một ngàn sáu trăm thiện công.”
“Máu, sừng của trâu rừng tinh, Ngưu Hoàng và yêu đan… Tổng cộng năm ngàn hai trăm thiện công.”
“Da của Trâu rừng tinh… Có thể đổi hai ngàn sáu trăm thiện công.”
“Dạ dày Trâu rừng tinh và thiên tài địa bảo, linh thảo đan dược bên trong… Tổng cộng một vạn thiện công.”
Bởi vì trong đống thiên tài địa bảo có những thứ Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn cần cho tu luyện, nên hai người mỗi người chọn hai món, mỗi món tương đương một ngàn năm trăm thiện công.
Thêm ba trăm thiện công còn tồn, trải qua phân phối, Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi và Triệu Hằng được bốn ngàn tám trăm bảy mươi, Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư một ngàn tám trăm bảy mươi.
Mạnh Kỳ thấy mình có tới một vạn hai ngàn bốn trăm bảy mươi thiện công thì hơi chột dạ, lúc đầu mình chỉ bỏ ra hơn một ngàn thiện công, nay thu hoạch lại gấp tới không biết bao nhiêu lần. Tề sư huynh lúc đầu thiện công gần một vạn, giờ chỉ còn chín ngàn hai trăm bảy mươi, lại còn bị dùng bí bảo, quá lỗ.
Có nên chia luôn điểm thiện công dùng để phòng ngừa nhiệm vụ thất bại hay không? Hắn nhíu mày.
Lúc này, Giang Chỉ Vi cười: “Ngươi lại buồn rầu cái gì, đau lòng lần này tiêu hao thần binh chủ tài hai lần hả?”
Nghe huyền ca biết nhã ý, Mạnh Kỳ biết cô ý nói hắn cũng đã bị tiêu hao không nhỏ, đừng có quá để ý tới chi tiết nữa, mấy người Tề Chính Ngôn sắc mặt như thường, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Mạnh Kỳ cười: “Chúng ta đổi nhiệm vụ tin tức.”
Chẳng sợ một năm sau chính là tử vong nhiệm vụ, cũng không thể sầu mi khổ kiểm, rối loạn tâm cảnh, trở ngại bản thân thực lực tăng lên!
Trả điểm xong, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ tuyên bố:
“Hồng Y quân thủ lĩnh, ‘Trấn Thế Thiên Vương’ Đỗ Hoài Thương trở thành cộng chủ Thập Bát lộ nghĩa quân, binh phong thổi quét Đông Nam, thẳng chỉ tới vương thất, triều đình triệu tập cường giả, bày trận chinh phạt, hai phe giằng co ở Nộ giang.”
“Nhiệm vụ chính: gia nhập nghĩa quân, trợ Đỗ Hoài Thương chiến thắng quân chủ lực của triều đình, vượt sông đến đô thành, thành công được thưởng bốn ngàn năm trăm thiện công, mở ra thêm nhiều quyền hạn, thất bại gạt bỏ!”
“Nhiệm vụ nhánh: trận doanh đối kháng, giết chết luân hồi giả trận doanh triều đình, mỗi khi giết chết một nhất lưu cao thủ, luân hồi giả bản trận doanh được thưởng một ngàn thiện công, thua bị trừ điểm thiện công tương ứng; mỗi khi giết chết một tuyệt đỉnh cao thủ, toàn đội mỗi người được thưởng ba ngàn thiện công, ngược lại cũng thế; mỗi khi giết chết một Tông Sư, cả đội mỗi người được thưởng sáu ngàn thiện công, thua mỗi người trừ sáu ngàn. Trận doanh thắng lợi, mỗi thành viên được thưởng một tấm Luân Hồi phù, cuối cùng người nào không còn đủ thiện công, gạt bỏ!”
Giọng nói không chút cảm xúc như đang miêu tả một cái gì đó rất bé nhỏ rất không đáng để ý, nhưng Mạnh Kỳ lại ngửi được mùi của máu tươi và tử vong.
Không hổ là nhiệm vụ tử vong lần thứ hai, dưới tình huống bí bảo đều bị phong ấn, còn bị thêm nhiệm vụ đối kháng trận doanh. Không biết đối phương có phải cũng là nhiệm vụ hay không, họ có bị phong ấn bí bảo và phù triện hay không?
Mọi người nhìn nhau, Mạnh Kỳ nhíu mày: “Đỗ Hoài Thương, thần ma thế giới… Ta nhớ lần trước có đắc tội một người hình như là cao nhân ‘Huyết Hải La Sát’!”
Trong số những người cả nhóm giết có luân hồi giả tham dự tà giáo, khiến họ không bắt được người được gọi là ‘chuyển thế linh đồng’ của lão tổ ‘Huyết Hải La Sát’, Đỗ Hoài Thương.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nghe Mạnh Kỳ nhắc lại việc này, Giang Chỉ Vi không nhịn được cười khổ.
Ngoài nhiệm vụ chính, còn có trận doanh đối kháng, còn phải đấu với ý niệm của ‘Lão tổ’ rất có thể là pháp thân kia!
Nguyễn Ngọc Thư mím môi: “Dù khó thì cũng phải làm. Đành phải toàn lực ứng phó, tìm đường sống trong chỗ chết.”
“Đúng, uể oải, thống khổ, mắng chửi đều vô ích.” Mạnh Kỳ mỉm cười, “Ta đề nghị mọi người lần này trở về sưu tập tài liệu để luyện chế Đông Cực Trường Sinh đan nhiều vào, trước khi nhiệm vụ bắt đầu sẽ luyện chế hai lô, đây là đan dược chữa thương tốt nhất của ngoại cảnh.”
Cho dù tác dụng chính của nó không phải để chữa thương.
“Được, sẽ cố gắng tích lũy thiện công để còn đổi vật dụng và luyện đan.” Triệu Hằng thở một hơi dài, “Còn hiện giờ, thiện công lại không phải là thứ đáng giá nhất, không thể lãng phí thời gian một năm này.”
“Ta định đổi thiên tài địa bảo, mặc kệ Chính Sự đường, tranh thủ tiếp cận nấc thang trời thứ nhất trước khi nhiệm vụ bắt đầu!”
Y lựa chọn như vậy là thỏa đáng nhất. Hiện giờ, công pháp đã đủ dùng, chiêu thức Pháp Thân thì không đổi được, còn không bằng mau chóng tăng cảnh giới, tìm hiểu Kinh Thế thư, cố gắng nắm lấy một thức pháp thân.
Thấy Triệu Hằng đã quyết, mấy người Mạnh Kỳ không nói gì, nhìn y đổi “Chân Long thổ”, tốn một vạn hai ngàn một trăm năm mươi thiện công.
Nguyễn Ngọc Thư cũng thế, cô mới củng cố cảnh giới, hi vọng trong một năm có thể tấn chức nhị trọng thiên, cho nên ngoài thiên tài địa bảo gia tộc cung cấp, cô cũng cần gom góp thêm, dù sao Lang Hoàn mười hai thần âm và Liệt Thiên Biến Địa khúc cô muốn đi cảm ngộ lúc nào cũng được, cố gắng tranh thủ tăng mức độ nắm giữ!
Suy xét một lát, cô đổi lấy “Thận Lâu Thiên Âm thạch” và bốn món thiên tài địa bảo, chỉ còn lại ba trăm chín mươi thiện công.
Tề Chính Ngôn im lặng ngẫm nghĩ, Mạnh Kỳ hỏi Giang Chỉ Vi: “Chỉ Vi, ngươi định nâng cấp Bạch Hồng Quán Nhật kiếm lên cực phẩm?”
“Ừ, nhưng không phải trực tiếp tăng lên.” Giang Chỉ Vi gật đầu, “Ta muốn đổi ‘Rượu dưỡng kiếm’, dùng thời gian một năm để giúp nó từ từ thăng hoa, sau đó sẽ lại nhờ nó để nâng cao cảnh giới bản thân. Còn ngươi?”
Mạnh Kỳ có chút do dự.