Nhất Thế Chi Tôn - Chương 182: Người hẹn sau hoàng hôn
Nữ tử gấp gáp bỏ một viên đan dược vào miệng, ngồi xuống ngay tại chỗ. Mặt dần có khí xanh bốc ra, ngoài thân có từng tia kiếm quang lượn lờ.
Mạnh Kỳ ngồi yên trong ghế nhìn cô ta, nhận ra vết thương chủ yếu là ở dưới ngực, do một thứ binh khí kì môn kiểu như phân thủy thứ gây ra, hẹp ngắn mà sâu, đâm từ sau lưng đâm xuyên lên phía trước, máu tươi đã bị kiếm khí bao phủ, không bị tán ra ngoài.
“Nghe đồn người đang giữ nửa tấm bản đồ vào Cửu Trọng Thiên di tích là Bạch Ninh vẫn luôn ru rú trong nhà, có cường giả triều đình và Lục Phiến môn âm thầm giám thị, kiềm chế lẫn nhau, cô gái này vì cái gì mà phải tranh giành đến mức sống chết như thế?” Mạnh Kỳ bỗng phì cười tự giễu, đã hạ quyết tâm không quan tâm tới chuyện này, phỏng đoán nguyên nhân lại để làm gì?
Hắn đã từng nghe tới tên của Tôn Việt Tú, đại khái là sau thời với Thập Tâm thượng nhân, một trong tứ tú của Bích Nguyệt kiếm phái, hẳn là đã bước qua nấc thang trời thứ nhất.
Hắn đứng lên, đẩy cửa đi ra sân. Nếu giúp được thì thuận tay hỗ trợ, nếu không giúp được thì thôi. Hắn với cô ta không thân cũng chẳng quen, chẳng việc gì phải làm mình đương nhiên bị liên lụy vào.
Trong viện có mấy giọt máu tươi, bốn phía chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, Mạnh Kỳ thoáng cảm ứng, không phát hiện có người đuổi theo.
“Xem ra đã thoát khỏi truy tung. Nhưng tới phút cuối lại không chống đỡ nổi nữa, mới làm mình rơi máu, mới sợ bị kẻ địch nhận ra đuổi theo, mới nhờ mình hỗ trợ.” Chỉ là tiện tay mà thôi, nên Mạnh Kỳ cũng thoải mái, đổ nước cho trôi đi, sau đó rải lên chút bùn đất, để che đi mùi vị.
Tôn Việt Tú đã hỗn loạn, toàn bằng ý chí bảo vệ Nê Hoàn, huyền quan và tâm mạch, đầu óc khi mê khi tỉnh, lờ mờ nhớ lại từng cảnh chuyện vừa diễn ra.
Gió to mưa thưa, bóng đêm sâu nặng, cô tìm được manh mối, lẩn theo bóng đêm theo dõi…
Tới một ngõ nhỏ, bỗng có một đạo ám quang đâm tới, vô thanh vô tức, rất là ghê gớm…
Cô miễn cưỡng né tránh được, nhưng đối phương đã tiếp tục, liên tục ra đòn không ngừng nghỉ, khiến cô không có lực hoàn thủ…
Hai bên đều rất ăn ý, đều không điều động thiên địa chi lực. Nhưng cô không ngừng bị đánh lùi, thấy không đánh lay, đành phải diễn hóa Bích Nguyệt tẩy Thanh Thiên để lừa địch, nhảy xuống nước mà chạy. Nhưng kẻ địch hình như đã sớm có đoán trước, cũng nhảy theo xuống nước, tống cho cô một kích trí mạng, may cô có khinh công bất phàm, trốn được trở về…
Trên đường mấy lần đổi hướng, về đến sân thì rốt cuộc không còn chống đỡ nổi…
Tôn Việt Tú mở choàng mắt, thở hổn hển, chỉ nhớ lại mà trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Kẻ địch kia thực là quá ghê gớm!
Cả hai bên đều không thể điều động thiên địa chi lực, cảnh giới đều bị áp xuống, thế mà cô còn bị áp chế tới mức như vậy, đủ thấy ánh mắt, kiến thức, kĩ thuật của đối phương đều mạnh mẽ, tốc độ, sức mạnh e là còn mạnh hơn cả các tông sư!
Thở một hồi, cô mới hồi phục tinh thần lại, nhìn ra cửa sổ. bên ngoài mưa gió đã tạnh, trong bóng đêm, công tử áo xanh ngồi trên ghế đá, bàn trước mặt đặt cây dù và ít một cái gói nho nhỏ.
“Công tử, vừa rồi vô cùng xin lỗi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thực rất không muốn làm liên lụy tới ngươi.” Tôn Việt Tú cố gượng đứng dậy, chắp tay cám ơn.
Mạnh Kỳ giấu được sức mạnh cơ thể, nhưng dấu vết của người có tu luyện thì không thể nào trừ đi được, thế nên nhìn vào là biết hắn là một cao thủ mở khiếu, cho nên cô mới dám xông vào cửa nhờ hỗ trợ.
Thấy cô thái độ hợp cách, Mạnh Kỳ khẽ nói: “Không sao, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Tôn Việt Tú ho khan, đôi mắt trong suốt, tràn đầy xin lỗi: “Tuy ta biết mình đã thoát khỏi kẻ địch, nhưng không dám chắc là y sẽ không lần ra được tới đây. Vừa rồi công tử giúp đỡ như vậy, quả thực là mang tính mạng mình ra mạo hiểm.”
“Mạo hiểm tính mạng?” Mạnh Kỳ ha ha cười, “Thần đô Đại Tấn ta ngay dưới chân thiên tử, là nơi tường đồng vách sắt, trên đường giở trò cướp bóc còn không thoát được, ai lại dám xông vào khách sạn để đánh người?”
Tôn Việt Tú sững sờ, chưa từng gặp ai có sự tin tưởng vào triều đình tới như thế.
Cô thầm thở dài một hơi, chỉ nhắc: “Thần đô hiện giờ rất là nguy hiểm, nếu có chuyện lớn, khách sạn cũng không phải nơi an toàn, ngược lại e lại trở thành chỗ thị phi, công tử nếu không có chuyện gì thì hãy mau rời khỏi.”
Mạnh Kỳ cười chỉ chỉ cây dù và gói đồ trên bàn: “Hôm nay đã gặp được bằng hữu, đang định trời sáng sẽ rời đi, nếu cô nương gặp nạn chậm một ngày, e là đã không tìm được người hỗ trợ.”
“Như thế rất tốt.” thấy Mạnh Kỳ đã có ý đi, Tôn Việt Tú thấy an tâm, trang trọng hành lễ, thành thật nói, “Đa tạ công tử tương trợ, đây là một chút lộ phí, nếu sau này có gặp phải khó khăn, cứ tới Bắc Chu Bích Nguyệt sơn, ta nhất định sẽ hết lòng tương trợ.”
Cường giả ngoại cảnh hứa hẹn, không thể nói là không đáng tiền.
Nhìn cô đưa qua hai đĩnh vàng, Mạnh Kỳ thiếu chút nữa không nhịn được phì cười, mỉm cười nhận lấy.
Tôn Việt Tú thở phào, cáo từ trở về phòng mình tiếp tục chữa thương, Mạnh Kỳ cũng vờ vịt nhét đĩnh vàng vào gói đồ, nhắm mắt dưỡng thần, chờ tới sáng cửa thành mở.
Một lúc sau, đạo sĩ trâm gỗ trở về, chân trái hơi cà nhắc, ánh mắt đảo qua Tôn Việt Tú, vẻ mặt cảnh giác.
Ba ba ba, có tiếng gõ ván từ xa vọng tới, như tiếng phu mõ cầm canh.
Đạo sĩ nghiêng tai nghe ngóng, thấy không có gì khác thường, mới cà nhắc đi về phòng mình, nhắm mắt chữa thương.
Mạnh Kỳ như không trông thấy, tay cầm [Đạo Đức kinh], tĩnh tâm đọc “Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, nhân chi đạo, thì không, tổn hại không đủ mà phụng có thừa”.
Ba ba ba. Tiếng gõ ván gỗ dần tới gần, Mạnh Kỳ cau mày, có điểm không đúng!
Nếu không toàn thần giới bị, câu thông đương nhiên, liên với pháp lý, thì sẽ không nhận ra tiếng ván gỗ quỷ dị, nhưng Mạnh Kỳ cảm ứng sâu sắc, đã nhận ra được đất trời hơi có thay đổi.
“Tà âm chuyên để thúc giục khí huyết của người đang bị thương…” Mạnh Kỳ nheo mắt.
Gần đây, ngoài Tôn Việt Tú và đạo sĩ trâm gỗ, e là còn có rất nhiều người thường đang bị thương bởi đủ loại nguyên nhân, tà âm này không phân tốt xấu, một lưới bắt hết!
Thực là ác độc! Mạnh Kỳ nghiêng tai lắng nghe, “Phẩm đọc” biến hóa của trời đất, dồn lực vào bàn tay trái, sẵn sàng ra tay.
Ba ba ba, tiếng ván gỗ mới gõ được một nửa, tay trán Mạnh Kỳ đã gõ xuống bàn.
Đốc!
Thanh âm không lớn nhưng lại vang lên rất rõ ràng, truyền đi rất xa, tiếng gõ ván gỗ ngưng bặt.
Giây lát, tiếng động lại vang lên. Mạnh Kỳ lắng nghe sự thay đổi, ngay chỗ âm luật nối nhau, lại gõ xuống một cái, làm ảnh hưởng pháp lý.
Đốc!
Xa xa, trong một con hẻm, một lão giả mũi ưng phun máu tươi, làm ướt đỏ tấm ván đen đang cầm trong tay.
Mái tóc trắng của lão rối tung, hoảng sợ lẩm bẩm: “Có cao nhân ở trong Câu Ngọc phường!”
Tiếng gõ ván biến mất, trời đêm trở về yên tĩnh.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đạo sĩ cau mày kinh nghi, nhìn về phía Mạnh Kỳ bên kia tường.
Mạnh Kỳ nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ ông ta xem xét.
Qua hồi lâu, chân trời bắt đầu có ánh rạng đông. Mạnh Kỳ khẽ động, tinh thần tràn ra, bịt kín phòng, ngăn cách trong ngoài.
“Nên tới cuối cùng cũng tới…” Mạnh Kỳ thở dài, vận chuyển Bát Cửu, cảm ứng lời kêu gọi trong minh minh, đây là sức mạnh của khế ước!
Ngọn đèn cũ kĩ, tỏa ra ngọn lửa nhỏ bé, thế mà đột nhiên nó nổi bùng lên, ánh sáng chói lòa thành hình một cô gái mặc áo trắng, mi mục như họa, tinh xảo không linh, cô hơi hơi nghiêng đầu, như cười như không, tiếu mĩ động nhân, chính là Đại La yêu nữ Cố Tiểu Tang!
“Lâu rồi không gặp, tướng công có nhớ Tiểu Tang không? Thiếp thân lúc nào cũng nhớ tướng công tới mức trằn trọc không sao ngủ được.” Cố Tiểu Tang môi khẽ mở, răng trắng bóc, giọng điệu vô cùng thâm tình.
Để nghĩ cách hại ta chứ gì… Mạnh Kỳ thầm nghĩ, bình thản hỏi: “Tiểu Tang cô nương, là vì Cửu Trọng Thiên di tích mà đến?”
“Tướng công, sao chàng lại lạnh nhạt như thế với người ta.” Cố Tiểu Tang ra vẻ tủi thân, sau đó cười rạng rỡ, như bách hoa bừng nở, “Thiếp thân biết rồi, tướng công đây là đang diễn trò, giống như phu thê nhà khác, người ta gọi nhau là ca ca muội muội cục cưng gì đó, nếu chàng đã gọi thiếp thân là Tiểu Tang cô nương, vậy thiếp thân là nên gọi lại chàng là Tô công tử, Mạnh công tử, hơn là Chân Định ca ca đúng không?”
Cô nói rất dịu dàng, nhẹ nhàng, nũng nịu, làm Mạnh Kỳ nhịn không được rùng mình
“Nói vào trọng điểm!”
“Trọng điểm?” Cố Tiểu Tang chọc chọc ngón tay vào gò má, “Không biết tướng công vào chỗ Thương Thủy tiên tử có lấy được gì không? Thiếp thân đang hi vọng trao đổi thu hoạch.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt đầy ý cười như đang trêu ghẹo.
Trước khi Mạnh Kỳ thẹn quá thành giận, Cố Tiểu Tang bèn chỉnh lại sắc mặt: “Tướng công, sắp tới chính là cơ hội tuyệt hảo để thăm dò Cửu Trọng Thiên di tích, chàng đang ở đâu, thiếp thân tới tìm chàng.”
“Ta ở Thần đô.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.
Cố Tiểu Tang chớp mắt: “Chúng ta thật là có duyên ngàn dặm cũng gặp được nhau. Thiếp thân vừa lúc cũng ở tại Thần đô, tối ngày mai, bên cầu Kim Thủy, trăng lên đầu ngọn liễu, hẹn gặp sau hoàng hôn.”
Mạnh Kỳ cười ha ha, hỏi: “Chuyện di tích Cửu Trọng Thiên ồn ào ở Thần đô là cô cố ý rải ra có phải không?”
Cố Tiểu Tang híp mắt như vầng trăng, cười ỏn ẻn: “Có chuyện gì, ngày mai gặp mặt lại bàn.”
Ánh lửa tối sầm, thân ảnh biến mất, mọi thứ trở lại như cũ, như chừng từng xảy ra cái gì.
Mạnh Kỳ suy nghĩ tới xuất thần, tự hỏi rất nhiều chuyện.
Sáng sớm, Mạnh Kỳ đeo túi đồ, mở cửa đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tôn Việt Tú đang tiếp đón một nữ tử áo xanh mặt mày rất bình thường, nhưng ánh mắt ám tàng một sự sắc bén cực đoan đến đáng sợ.
“Công tử muốn rời đi?” Tôn Việt Tú chào hỏi.
“Phải.” Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu.
Nữ tử áo xanh mỉm cười: “Ta là sư tỷ Việt Tú, hôm nay mới vừa đuổi tới, thay mặt sư môn cám ơn công tử, mong được biết tôn tính đại danh, chúng ta xin ghi nhớ trong lòng.”
Sư tỷ Tôn Việt Tú, thích mặc áo xanh, Mạnh Kỳ nháy mắt liền biết cô là ai, Nhậm Cảnh Tú!
Mười mấy năm trước, cô đã kiếm pháp nổi tiếng thiên hạ, chiếm hạng đầu Nhân bảng chừng hai năm, nay chỉ còn cách Tông Sư một bước, là cao thủ hàng đầu trong hàng chữ Tú của Bích Nguyệt kiếm phái!
“Tại hạ làm chuyện tốt thường không để lại tính danh.” Mạnh Kỳ ha ha cười, không để ý lướt qua các cô, rời khỏi khách sạn, định đi tìm Viên Ly Hỏa, để làm chút bảo đảm cho chuyến gặp Cố Tiểu Tang tối nay.
“Vị công tử này rất có mấy phần nhậm hiệp chi khí.” Nhậm Cảnh Tú giật mình, khen.
Tôn Việt Tú nhìn theo bóng Mạnh Kỳ, gật đầu: “Đáng tiếc, lại bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tu luyện công pháp hàng đầu…”