Nhất Thế Chi Tôn - Chương 188: Một quả đào yêu dị
Thọ Tinh như thế nào, Mạnh Kỳ không biết được, nhưng là người có danh trong giới tiên thần của Thượng Cổ Thiên Đình, chấp chưởng tuổi thọ của nhân gian, tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Thế mà lúc này, đầu ông vỡ toác, đôi mắt nhìn hai người Mạnh Kỳ không phải khiếp sợ, không phải ngạc nhiên, cũng không phải tuyệt vọng và sợ hãi, mà là sự trống rỗng đạm mạc, giống như tử vong cũng không thể nhiễu loạn cảm xúc của ông, hoặc đơn giản là ông không kịp phản ứng.
Mạnh Kỳ sởn tóc gáy, nhưng không kịp nghĩ gì, vì cái bóng người quỷ dị kia đã dán sát tới sau lưng hắn, phun khí lạnh căm vào cổ hắn!
Mạnh Kỳ vận lực, Thiên chi thương đâm mạnh ra sau, thực và hư tạo thành âm dương đối lập, hai chiều khiên dẫn, sinh ra từng đạo lôi đình chí dương chí cương, ngưng tụ ở thân đao, hình thành mấy tầng lôi quang xanh tím thật dày.
Lôi quang xanh tím hướng về phía trước, hội tụ ở mũi đao!
Ầm!
Lôi Đình nổ tung, chí dương chi ý tung tóe, đãng diệt âm tà, không có gì không thể phá.
Nhưng mà, Mạnh Kỳ cảm thấy trường đao lại chỉ đâm vào chỗ không, lôi đình có diệt được âm tà kia hay không hắn cũng không biết, vì không thể tỏa tinh thần ra cảm ứng, cũng không thể quay đầu lại mà nhìn.
Đúng lúc này, lấy vị trí Thọ Tinh làm trung tâm, mặt đất vỡ ra, những sợi dây leo màu đỏ máu đung đưa mọc lên, tạo thành một tấm lưới chụp tới Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang.
Cố Tiểu Tang hai tay cùng vung, hư không lõm vào, từng đạo lốc xoáy tự nhiên sinh ra, tỏa ra lực hút khủng bố, làm đám dây leo lắc la lắc lư.
Mạnh Kỳ linh đài thanh minh, tay trái Lưu Hỏa hóa thành xích quang chém ra, một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, tinh chuẩn và xảo diệu đón đánh đám dây leo, tiếng va chạm vang lên không ngừng.
Kiếm quang màu đỏ tràn đầy khoảng không, như những cánh hoa từ từ mở ra.
Nhưng, sau cổ lại có gió lạnh thổi vào, tóc gáy dựng đứng!
Trước có sói, sau có hổ!
Cố nén không quay đầu, không cảm ứng, toàn bằng bản năng, Thiên chi thương khẽ hất lên trên, lôi quang xanh tím bắn ra, suy diễn một chủng loại lôi đình khác.
Sau đó, lôi đình chợt tắt, hiện ra thân đao, xanh tím ám uẩn, không còn biến hóa, đơn giản mà mạnh mẽ, trên trời dưới đất chỉ còn có một đao này, có thể phá không phá cực, bổ ra hỗn độn, diễn hóa âm dương, tái sinh lôi đình.
Lấy tâm ngự đao, lấy đao ngự nhân, một đao với quỹ tích huyền ảo không sao tả nổi, như cảm ứng khí cơ mà biến, phun ra nuốt vào không ngừng, cương mãnh không giảm.
Phanh!
Mạnh Kỳ như chém trúng vào một thứ gì đó rất cổ quái, vừa có thật vừa như hư, sự chấn phản làm cả người hắn tê liệt!
Không kịp nghĩ nhiều, nhờ lực chấn kia, hắn nhún mình bay lên không, Lưu Hỏa phân ra vô số những đường kiếm quang không phân mạnh yếu dày mỏng, áp chế dây leo máu, ý định bay qua đầu Thọ Tinh, đằng sau hắn, Bàn Đào thụ trở nên thưa thớt, mơ hồ có thể nhìn đến mây khói bên ngoài.
Toàn bộ quá trình, Mạnh Kỳ mắt vẫn nhìn về phía trước, thân thể không hề xoay lại chút nào.
Đột nhiên, khóe mắt hắn quét qua đỉnh đầu nứt toác của Thọ Tinh, mơ hồ nhìn thấy năm ngón tay, hiện trạng của miệng vết thương kia mang tới cho Mạnh Kỳ một cảm giác rất quen thuộc.
Một chưởng vỗ xuống, đánh nát đầu tiên nhân, hình như đã nghe nói thấy ở nơi nào đó?
Đầu hắn chợt lóe một cái:
Phiên Thiên ấn?
Đánh chết Thọ Tinh là Phiên Thiên ấn?
Nhưng Phiên Thiên ấn không phải chủ yếu nhằm vào đầu sao? Tại sao cả cơ thể Thọ Tinh lại bị đánh nát, mà đầu thì vẫn còn giữ lại được?
Hay là công pháp khác?
Trong chỗ vỡ của đầu Thọ Tinh, không phải là bộ não, không phải óc, mà là một trái đào màu đỏ hồng ướt át!
Thọ đào? Bàn Đào?
Sao nó lại ở trong đầu Thọ Tinh?
Trái đào này mang một màu đỏ máu yêu dị, vỏ có lớp lông tơ mỏng nửa trong suốt, nhìn thấy được những đường như kinh mạch bên trong. Mạnh Kỳ chỉ là nhìn một cái, tâm thần đã lung lay, như nhìn thấy một thứ gì đó bất tường!
Trong nhẫn trữ vật của hắn, Đại Đạo chi thụ lại hơi lắc lắc.
Nhưng cảm giác nguy hiểm lại tăng vọt. Mạnh Kỳ không chút suy nghĩ, cơ bắp sau lưng gồ lên, mọc ra hai cánh tay, một tay cầm Huyền Quy trọng kiếm, một tay nắm Tử Điện lôi đao.
Bốn tay vừa hiện, Mạnh Kỳ liền nhìn thấy cái đầu của Thọ Tinh sống lay, nó lắc lư, sự trói buộc xung quanh tăng vọt, làm hắn không ‘bay’ được nữa, thẳng tắp rơi xuống!
Mạnh Kỳ bình tĩnh, kiếm nặng, đao cũng nặng, cùng lúc chém xuống, như hai ngọn núi nặng nề ép xuống.
Oanh!
Đao kiếm ở giữa không trung va chạm vào nhau, một vụ nổ khủng bố vang lên, sóng trùng kích mãnh liệt lan ra, phá tan sự trói buộc, Mạnh Kỳ lại nhờ lực đẩy đó lướt tới, hiểm hóc né thoát mấy sợi dây leo.
Sóng khủng bố lan ra khắp hướng, nhưng những Bàn Đào thụ đều chỉ khẽ lại lay, không cây nào bị gì cả!
Mạnh Kỳ hai chân vừa đạp đất, đã nhìn thấy Cố Tiểu Tang dừng lại ngay bên cạnh, cứ như hai người có sự liên hệ vi diệu nào đó, những dải băng như vô hình quấn quanh thân thể cô.
Hai người không nhìn nhau, không nói lời nào, cùng cất bước chạy ra khỏi rừng Bàn Đào, sau lưng có tiếng xé gió, gió lạnh buốt âm hàn, và những ‘bóng người’ hỗn độn như không!
Mạnh Kỳ trán vã mồ hôi lạnh, sải bước mà chạy.
Sau mấy nhịp thở, bìa rừng mây trắng hiện ra, tỏ rõ an toàn.
Bỗng nhiên, ngay phía trước chân Mạnh Kỳ đột ngột mọc ra mấy cái rễ cây, không hề báo trước!
Nếu không phải nhờ Bát Cửu rất giỏi, Mạnh Kỳ tuyệt đối sẽ bị vấp té, nhưng hắn chỉ hơi khựng lay, nhảy qua, mũi chân hơi vấp một chút, người bổ nhào về phía trước.
Hắn gập bụng, miệng phun một dòng khí màu trắng xuống mặt đất!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mượn lực đẩy lên, trọng tâm thay đổi, đổi hướng giữa không trung, Mạnh Kỳ như con chim hạ xuống ngoài bìa rừng bàn đào, mây khói lượn lờ, giống như tiên cảnh, phía sau đã hoàn toàn trở về im ắng, mọi nguy hiểm đều biến mất!
Ba ba ba, tiếng vỗ tay vang lên, Cố Tiểu Tang cười mỉm: “Thân thủ tướng công giỏi quá.”
Mạnh Kỳ quay qua nhìn cô, da dẻ cô đã trở lại trơn bóng, ấn đường không còn nhuốm màu xanh, mặt mày tỏa sáng, đã khôi phục lại.
Hô, may mà không lưu lại di chứng!
“Giờ quay đầu lại được chưa?” Mạnh Kỳ rất muốn được nhìn lại thi thể Thọ Tinh, xem lại cái vết thương kia.
Cố Tiểu Tang cười nhẹ: “Tốt nhất là đừng. Đây là nguồn gốc gây nên sự thay đổi tuổi thọ của trời đất, quay đầu lại nhìn ít nhất sẽ làm giảm mười năm tuổi thọ.”
“Nguồn gốc gây nên sự thay đổi tuổi thọ của trời đất? Vừa rồi chúng ta lướt qua không sao chứ?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.
Cố Tiểu Tang nhợt nhạt: “Tướng công, chúng ta vừa đi nhanh vừa nói. Tuy lúc đầu giấu diếm được Hàn Quảng, nhưng y là người rất thông minh, hẳn đã có chút chuẩn bị ở sau, chúng ta không thể dừng bước, để khỏi bị đuổi theo, nhanh tới được mục đích là tốt nhất.”
Mạnh Kỳ tán thành đề nghị này, vội vàng bay nhanh.
Cố Tiểu Tang lập tức theo sát bên, truyền âm cho hắn: “Cửu Trọng Thiên được gọi là Tiên Giới không phải hư ngôn, nó tuân theo đại đạo mà sinh, là ngọn nguồn của pháp lý trong thiên địa, ba tầng đầu càng đặc biệt là như thế.”
“Bên ngoài Cửu Trọng Thiên, giao cảm sinh ra pháp lý, đã diễn sinh ra rất nhiều loại quy luật không thể nào nắm bắt nổi, chỉ có thể thông qua hiện tượng, quan sát để biết mà thôi.”
Ý… Lời này có quen quen! Mạnh Kỳ nghĩ tới quái nhân Hoàng Lương trên đỉnh núi tuyết, tên kia cũng có cùng cách giải thích như thế với thế giới và vũ trụ!
Ngoài hạch tâm, đều có suy diễn, biến hóa ngàn vạn, hình thành một giới, là pháp và lý ngưng tụ, không vì ngoại vật mà biến đổi, Đạo Môn viết Đại La, Phật môn nói Tịnh Thổ, Phạm Ngã xưng ‘Hạ Phạm’, tông môn chúng ta gọi nó và hạch tâm đều là ‘Thế giới thật’, chân thật không giả, bao năm không bao giờ thay đổi…
Ngoài Thế giới thật, những thế giới khác đều có sự diễn hóa pháp và lý khác nhau, kết hợp địa hỏa phong thuỷ, kim mộc ngũ hành, sinh ra vô số mảnh trời đất không giống nhau…
Lời của Hoàng Lương như vang vọng bên tai, Mạnh Kỳ nhìn hai bên, âm thầm suy nghĩ, Cửu Trọng Thiên có phải cũng chính là Đại La, là Tiên Giới?
Cố Tiểu Tang tiếp tục nói: “Cái gọi là Bàn Đào viên, chính là sự hiển hóa cụ thể của pháp lý liên quan tới tuổi thọ trời đất ngưng tụ mà thành, ăn được một quả đào thì sẽ có tuổi thọ gần một ngàn năm!”
“Ngày nay thiên địa đại biến, Pháp Thân đều chỉ được tầm ba trăm tuổi thọ, làm biểu hiện cụ thể của tuổi thọ, theo thôi diễn, cảnh tượng của Bàn Đào viên hiện nay là hoàn toàn hợp lý. Nó tuân theo đại đạo mà sinh ra, cho nên chỉ có thể nói tuổi thọ bị giảm sút nhiều chỉ có một phần nhỏ là do bởi nơi này.”
Mạnh Kỳ hỗn độn đăm chiêu: “Cho nên, khi chúng ta còn đang ở trong đó mà vô ý thì tuổi thọ sẽ tan hết mà chết?”
Cố Tiểu Tang cười nhạt: “Thân người có ba ngọn đèn, đỉnh đầu một ngọn, hai bên đầu vai mỗi bên một ngọn, nếu đột ngột quay đầu sẽ làm ảnh hưởng tới chúng nó. Nếu là tình huống bình thường, với khả năng của chúng ta, thì chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nhưng nếu ở nơi pháp lý ngưng tụ thành thực chất rồi hiển hóa ra, chỉ cần quay đầu cũng đủ làm tắt ‘Đèn’.”
“Chúng nó là do pháp lý hiển hiện, tuân theo quy luật mà sinh, cho nên, chỉ cần chúng ta có hành vi phù hợp, chúng sẽ rất khó ảnh hưởng trực tiếp đến chúng ta?” Mạnh Kỳ giật mình.
Cố Tiểu Tang khẽ gật: “Những nơi giống như vậy trên ba tầng đầu của Cửu Trọng Thiên còn có rất nhiều chỗ, tỷ như kim hành chi lực hiện thành ‘Dao Trì’, tướng công phải luôn luôn nhớ kĩ những lời nãy giờ chúng ta đã nói.”
Mạnh Kỳ trầm ngâm một chút, trịnh trọng hỏi: “Tiểu Tang cô nương, nếu chúng ta đã là liên thủ, mục đích của cô có lẽ cũng nên nói cho ta biết một chút?”
Cố Tiểu Tang bật cười: “Thiếp thân muốn đi Tam Sinh điện, để sau này đời đời kiếp kiếp đều được ở cùng một chỗ với tướng công.”
Mạnh Kỳ híp mắt. Tam Sinh điện có lẽ thật sự là một trong những mục tiêu của cô!
Đột nhiên, hắn dâng lên cảm giác vi diệu, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, trong mây khói mù mịt, có nửa trái đào.
Nửa trái đào?
Trái đào màu đỏ máu yêu dị kia!
Nó đuổi theo?