Nhất Thế Chi Tôn - Chương 190: Tâm tư khó dò
Quả Long đài máu tươi ướt đẫm, âm phong ảm đạm nặng nề, chân long xoay quanh rít gào, oán độc thống hận chi ý gần như thực chất.
Đi ở đây, Mạnh Kỳ hoàn toàn không có cảm giác đang ở nơi Tiên Giới, mà tưởng mình đang ở trong Cửu U, lạnh lẽo băng hàn thấm vào cốt tủy, nội cảnh bị áp chế, cấu kết thiên địa vô cùng gian nan.
Rống!
Đuôi của chân long nối tiếp Quả Long đài, thân hình mở rộng ra, gào thét xông tới, đôi mắt rực sáng như hai vầng mặt trời nhỏ, răng nhọn hoắt như kiếm, râu rồng còn ướt máu tươi, ý chí mạnh mẽ và sự oán hận không sao giải tỏa hết được xộc thẳng vào tâm thần hắn.
Nê Hoàn cung của Mạnh Kỳ, hoa sen vàng rực sáng hào quang, chống đỡ chấp oán xâm nhập, không chút hoang mang bước sang bên trái, né con chân long, song âm phong vẫn khiến hắn đánh rùng mình.
Chân long của Quả Long đài này đã chết tới mức không thể chết lần nữa, còn sót lại chỉ là oán hận chấp niệm và một chút tinh khí, bình thường tự có tiên thần thong thả hóa giải, cuối cùng tới vô hình, nhưng vì Thiên Đình rơi xuống, Cửu Trọng Thiên vỡ tan, tiên nhân không còn tìm thấy, nên mới dần diễn hóa thành cảnh tượng hôm nay. Nhưng mà bản chất của chúng không hề thay đổi, không có linh trí, không có thân thể, chỉ dựa vào một chút ý niệm mà xông tới thôi, khô khan, cứng nhắc, nên Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang chỉ cần né qua chờ một chút, khi chúng xoay sẽ xuất hiện một khe hở thì vọt qua là ổn!
Đương nhiên, Mạnh Kỳ không dám để cho chúng chạm vào mình. Oán niệm chân long nếu chạm lên người, với cảnh giới nguyên thần hiện giờ của hắn hẳn là không chống đỡ nổi, nên nếu bị lây dính hẳn sẽ bị đồng hóa, trở nên oán độc hận thù!
Cố Tiểu Tang nhẹ nhàng đi qua chỗ hở của hai con chân long, thong dong hơn hẳn Mạnh Kỳ.
Một lúc sau, trước mặt hắn sáng lên, mây đen ảm đạm đã tiêu tán đi rất nhiều, cuối cùng cũng đã thoát khỏi phạm vi của Quả Long đài.
Cách đó không xa có hai tòa đài cao, một cái viết “Trảm Yêu”, một cái viết “Trát Ma”, cái bên trái có từng đạo tử lôi thanh điện ngưng luyện đến cực điểm từ trong hư không không ngừng đánh xuống, cái bên phải có tử hỏa thanh diễm đốt xuyên qua hư không mà đến, lượn lờ trên hình đài, giữa không trung là lốc xoáy u ám, là hỗn độn có thể xé rách tất cả, thôn phệ tất cả, thỉnh thoảng lại hạ xuống mặt đài, nuốt sạch lôi đình và hỏa diễm.
Khí tức chúng tiết ra tạo thành ba con đường, một con đường đầy là lôi quang, một con đường là địa ngục của lửa, con đường cuối cùng u ám tối tăm.
Hư không còn lại đều ở trong tình trạng vỡ tan, nếu không có cảnh giới cực cao thì không sao xông qua được.
Thứ đầu tiên Mạnh Kỳ nhìn là “Trảm Yêu đài”, nơi năm đó Tề Thiên Đại Thánh thụ hình!
……
Ngoài Thiên Phạt môn, Thái Dương thần quân “Hi” Và Bắc Đẩu tinh quân nhanh chóng đuổi tới.
Nhìn vào bên trong, Bắc Đẩu tinh quân trầm trầm nói: “Bọn chúng đi qua chưa lâu.”
“Ngươi muốn giết chúng?” Hi có vẻ không hề bận tâm.
Bắc Đẩu tinh quân lạnh lùng: “Đương nhiên không.”
Tuy rằng Hi đã bước qua nấc thang trời thứ hai, trở thành tông sư, y cũng là hàng đầu trong tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng Đại La yêu nữ và Cuồng Đao Tô Mạnh đều là kẻ một bước lên trời, không thể theo lẽ thường suy đoán, hơn nữa yêu nữ có Pháp Thân dựa vào, tất có bảo vật giữ mạng rất đáng sợ, Cuồng Đao nổi danh giàu bảo vật, từng dùng thần binh sắp tổn hại đánh văng La giáo Phụng Điển thần sứ, hai người mình dù có luân hồi, có bí bảo, cũng không thể khinh thường hai người họ!
Bắc Đẩu tinh quân dừng một lát, nói tiếp: “Mấy người Thiên Đế sắp tới rồi, chúng ta không cần phải đánh nhau trực diện với chúng, đưa bản thân vào nguy hiểm, chỉ cần gây rối, làm bọn chúng chậm đi là được.”
Hi thản nhiên nhìn y: “Ngươi cũng biết đó là Đại La yêu nữ, mà còn dám gây rối giở trò, ngại mình sống dai quá hả?”
“Ý ngươi là?”
Hi thu hồi ánh mắt, bước vào Thiên Phạt môn, bình thản: “Chờ mấy người Thiên Đế thôi.”
……
Trong Bàn Đào viên, mặt đất ướt máu xuất hiện hai người, một bào dài đeo mặt nạ “Thiên Đế, một bào gấm đen không đeo mặt nạ gì, lãnh khốc uy nghiêm, chính là “Ma Sư” Hàn Quảng và “Phong Vương” Cao Lãm!
Hàn Quảng nhìn thoáng qua dòng chữ trên mặt đất, trầm ngâm, chắp tay sau lưng đi trước, lại nói: “Quả nhiên nơi này cũng có biến đổi.”
“Thủ hạ của ngươi quả có kiến thức rộng rãi.” Cao Lãm lạnh lùng nói.
Hàn Quảng vững bước đi trước, cười: “Ai chẳng có chút bí mật? Chịu trung thành làm việc là được.”
Cao Lãm ngưng thần nhìn ra xa, giọng lạnh tanh: “Thọ Tinh chết, chỉ còn đầu.”
……
Trảm Yêu đài bị lôi hỏa và hỗn động lướt qua tẩy sạch, tinh khí, ý chí và chấp niệm bị sót lại đều bị quét sạch, Mạnh Kỳ không hề tìm thấy dấu vết Tề Thiên Đại Thánh để lại.
“Hầu tử Kim Cương Bất Hoại, trên Trảm Yêu đài căn bản không có việc gì, làm sao để lại ý chí hay chấp niệm gì được!” Mạnh Kỳ tự giễu mình.
Đại Đạo chi thụ trong nhẫn trữ vật lại có dị động, nhưng rất yếu ớt, không đầy sự khao khát như ở Nam Thiên môn.
Trời, với Quả Long đài, Trảm Yêu đài, Trát Ma đài cũng có hứng thú? Mạnh Kỳ ngơ ngáo, thực không hiểu nổi cái cây nhỏ này rốt cuộc là thứ gì, thích ăn cái gì!
Cố Tiểu Tang má lúm ẩn hiện: “Tướng công, mau kích phát lôi ngân, chúng ta đi qua con đường lôi đình, tuy con đường này xa nhất, nhưng an toàn nhất.”
Lôi ngân trên mu bàn tay Mạnh Kỳ lại hiện lên, màu tím ướt át, uy nghiêm thần thánh, khí tức chí dương chí cương tràn ra.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, khí tức vừa hiện, con đường lôi đình liền có dị động, tiếng nổ vang lên không ngớt, lùi sang hai bên!
Mạnh Kỳ nhổ cọng tóc, để cho phân thân đi vào thử, rồi mới cẩn thận đi theo, thấy lôi điện hai bên ngưng tụ thành những bóng người hư ảo, cúi người cung nghênh hắn!
“Nơi này là khu vực do Lôi bộ chúng thần trực, đương nhiên do Viễn Cổ Lôi Thần quản lý.” Cố Tiểu Tang đi sau Mạnh Kỳ nửa bước, cười vui vẻ.
Không cần ngươi nói ta cũng biết… Mạnh Kỳ thầm đáp lại.
Cố Tiểu Tang rất nhẹ nhàng: “Năm đó khi Thượng Cổ Thiên Đình cường thịnh, thường có đại yêu tà ma bị bắt đến nơi đây, đao chặt thương đâm, lôi phách hỏa thiêu, hỗn động gia thân, phải chịu thiên phạt.”
Cái này ta cũng biết, từng coi Tây Du Ký mà! Mạnh Kỳ vẫn không nói gì, bước chân không ngừng, không dám lề mề chút nào.
Cố Tiểu Tang mím môi, mỉm cười truyền âm: “Sở dĩ lựa chọn ‘Thiên Phạt môn’ hành hình là vì nơi này có ‘Thiên Đạo tru phạt’ cụ thể hiển hóa, tuân theo đại đạo, thay trời hành phạt, như ‘Trích Tiên trì’ ở xa kia, một khi rơi vào trong đó, Tiên Cốt Pháp Thân sẽ bị xóa đi, chỉ còn lại nhục thể phàm thai, nội cảnh không còn, cũng không còn công pháp, là nơi Thiên Đế trừng phạt những kẻ trái với thiên luật.”
Mạnh Kỳ nghe mà thầm khiếp sợ, trong đầu suy nghĩ miên man, nếu lấy được ít nước của Trích Tiên trì, chẳng phải sẽ tạo ra được loại độc dược độc nhất trên đời?
Cố Tiểu Tang tiếp tục nói: “Thuở ban sơ, cho dù là kẻ sắp đến được bờ bỉ ngạn, thì cũng vẫn có khả năng vẫn lạc ở nơi này. Nhưng mà trước khi Thiên Đế hoành áp Thượng Cổ, đã lấy đất của Cửu Trọng Thiên, Thiên Phạt môn dựng dục ra một thanh tuyệt thế thần binh. Thanh thần binh này sau đó đã tự bay đi, thất lạc trong nhân gian, từ đó đành phải lấy Lôi bộ, Hỏa bộ và Đấu bộ chúng thần thay thế, uy lực bị giảm xuống.”
Mạnh Kỳ giật mình: “Một thanh thần binh tượng trưng cho Thiên Đạo tru phạt?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nghe quen quen nha!
“Tướng công đoán đúng đó.” Cố Tiểu Tang cười mỉm, “Chính là Thiên Tru phủ trong tay Cổ Nhĩ Đa, đáng tiếc, y chỉ khiến nó hơi tỉnh lại tí tẹo mà thôi, bằng không Xung Hòa đạo nhân, Lục đại tiên sinh gì đó cũng chí là châu chấu đá xe.”
Tiên Giới dựng dục… Tượng trưng Thiên Đạo tru phạt… Kẻ sắp đến bờ bỉ ngạn cũng vẫn có khả năng vẫn lạc ở đây… Mạnh Kỳ không ngờ Thiên Tru phủ ghê gớm tới như vậy: “Thiên Tru phủ và Bá Vương Tuyệt Đao đều nằm trong mười thanh tuyệt thế thần binh hàng đầu của Lục Đạo, nhưng mà lai lịch, tài chất, và người luyện chế của Bá Vương Tuyệt Đao đều rõ ràng kém một bậc, thế tại sao chúng lại được đặt song song?”
Thời trung cổ, Bá Vương nhiều lắm chỉ là vừa vào truyền thuyết, bằng không tập hợp thiên hạ Pháp Thân chi lực hẳn là cũng không vây được hắn, mà thực lực Lôi Thần lại kém Đãng Ma Thiên Tôn một chút, thân hình thì chắc chắn không thể nào bằng được mấy chữ “Cửu Trọng Thiên dựng dục”!
“Không nói tới người luyện chế và Lôi Thần bố trí, nhưng chàng đừng xem thường Viễn Cổ Lôi Trì, nó là vật do kỉ nguyên trước còn lay, Lôi Thần là từ nó dựng dục mà ra.” Cố Tiểu Tang tựa hồ rất thích ý giải thích.
Khó trách là Viễn Cổ Lôi Thần, chứ không phải Thượng Cổ Lôi Thần… Mạnh Kỳ giật mình nghĩ, Viễn Cổ và Thái Cổ theo suy luận của Cố Tiểu Tang thì đều là thuộc kỷ nguyên trước.
Mạnh Kỳ vừa bay nhanh vừa thấy cổ quái, sao Cố Tiểu Tang lại nói những bí mật này cho mình?
Cô lúc nào cũng cường điệu đằng sau có truy binh đuổi tới, không thể dừng lay, nhưng lại luôn giới thiệu cái này giải thích cái kia, cho dù tốc độ không chậm, nhưng cũng bị phân tâm chứ!
Chắc chắn yêu nữ có mưu đồ khác!
Hắn vừa nghĩ vậy, sau lưng có hai luồng khí tức khủng bố tràn tới, mênh mông lồng lộng, mây đen âm phong tan tác, lôi đình lại động, hỏa diễm ảm đạm, hỗn độn rút lui.
Pháp Thân!
Hai Pháp Thân!
Mạnh Kỳ phân biệt được ra một là “Thiên Đế” Hàn Quảng!
Y đã thoát khỏi vây khốn, nhanh như vậy đuổi theo!
Đúng lúc này, hư không sau lưng Cố Tiểu Tang di động, đột ngột hiện ra một bóng người gần như trong suốt, bốn phía lắc lư, lại là một Pháp Thân!
Độ Thế Pháp Vương? Mạnh Kỳ thầm kinh hãi, tuy cũng đã đoán trước, nhưng không ngờ Độ Thế Pháp Vương lại đi cách mình gần như thế!
Độ Thế Pháp Vương đi ngược lay, chặn đường Hàn Quảng và Cao Lãm, quát vọng lại:
“Các ngươi đi lấy bảo vật!”
Cố Tiểu Tang tăng tốc, làm Mạnh Kỳ suýt nữa đuổi không kịp, mặt sau có tiếng nổ vang, dư ba nhộn nhạo, nếu không phải có Thiên Phạt môn này đặc thù áp chế, Mạnh Kỳ nghĩ nếu không dùng tới bảo bối, nhất định sẽ bị tan xương nát thịt.
Cố Tiểu Tang đột nhiên nghiêng mặt qua, cười:
“Vốn dự tính là Thái Ly, không ngờ lại là một Pháp Thân xa lạ.”
“Nhưng không sao cả, có hoàn cảnh đặc thù của Thiên Phạt môn, Pháp Vương tạm thời ngăn trở bọn họ không khó.”
“Hơn nữa, Pháp Vương không có ở đây, phu thê chúng ta có thể cùng về nhà.”
Dự tính là Thái Ly? Pháp Vương rời đi? Mạnh Kỳ nhịn không được nhìn cô nàng.
Yêu nữ này thật sự là khó dò!