Nhất Thế Chi Tôn - Chương 21: Cánh cửa kỳ quái
Thật sự là xương ngón tay của Cửu U đại năng Hoàng Tuyền!
Hoàng Tuyền thoát khốn, rồi chết ở đâu đó, sau đó bị Sinh Tử Vô Thường tông tìm thấy hài cốt?
Sinh Tử Vô Thường tông là truyền thừa đạo thống của nó?
Nhưng loại xương ngón tay đại năng này rất là trân quý, năm đó Bá Vương dùng thân thể Lôi Thần và Viễn Cổ Lôi Trì luyện chế thành một thanh tuyệt thế thần đao, Hoàng Tuyền dù hơi yếu hơn Lôi Thần, cũng chỉ còn xương ngón tay, cũng không có thứ như Viễn Cổ Lôi Trì phụ trợ, nhưng chỉ một cái xương ngón tay này cũng có thể luyện chế ra một món thần binh, vì sao lão Chung đầu sau khi đánh cắp nó, Sinh Tử Vô Thường tông lại chỉ phái đệ tử Khai khiếu và Ngoại cảnh hoạt tử nhân tới để cướp lại?
Hay là tìm theo diện rộng, làm theo kiểu trải lưới to? Nhưng như thế tại sao sau khi lão Chung đầu đào thoát, vì sao đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông không báo cáo, để lúc ở Đông Dương biệt phủ không có cường giả tới để lấy?
Chẳng lẽ Sinh Tử Vô Thường tông không biết đây là xương của Hoàng Tuyền, mà chỉ nghĩ chắc nó có bí mật gì đó, nhưng không biết đó là bí mật gì nên mới không coi trọng nó?
Dù có nhiều điều khó hiểu, nhưng không có cái nào khó hiểu bằng nguyên nhân sức mạnh của cái xương biến mất. Mạnh Kỳ suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, nhưng 8.000 thiện công đối với hắn là nhiều lắm.
Trong tích tắc, hắn nghĩ ra rất nhiều sáng kiến. Ví dụ, đem Huyền Thủy Đãng Ma Kỳ Bán cho Linh Bảo Thiên Tôn hoặc Tiên Tích, họ sẽ gom thiện công chữa cho nó, sau đó mỗi thành viên khi cần dùng sẽ bỏ giá ra mượn, như vậy, mình sẽ thu được rất nhiều thiện công, để đến khi mình cần đi ngoài ác niệm Chân Võ sẽ mượn lại.
Đương nhiên, điểm yếu của ý tưởng này là sẽ không thể lúc nào cũng mang theo trên người, nên khi gặp phải tình huống bất thường, sẽ không có nó để dùng.
Cách thứ hai là cho mấy thành viên Tiên Tích cùng góp thiện công cởi bỏ bí ẩn, thu hoạch sau đó chia đều, nếu đem luyện chế thành thần binh, thì để cho mỗi người giữ nó một thời gian.
Mạnh Kỳ hỏi Lục Đạo luân hồi chi chủ, những cách hắn nghĩ ra có làm được hay không.
Qua nhiều hành vi gian thương của nó, Mạnh Kỳ đã coi nó là một sinh linh có trí tuệ cực cao, không hề nghĩ tới việc lợi dụng sơ hở gì từ nó, có gì cứ hỏi trước cho chắc ăn.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ trả lời:
– Vật phẩm cấp Pháp thân nếu đưa cho người không phải là thành viên của tiểu đội giao dịch sử dụng thì cũng phải tuân theo quy tắc, dù mượn cũng thế.
– Việc trao đổi vật phẩm cấp Pháp thân giữa luân hồi giả và không phải luân hồi giả thì không bị giới hạn, nhưng nếu sau đó vật phẩm cấp Pháp thân này rơi vào tay một luân hồi giả khác, thì luân hồi giả lấy được đó cũng sẽ phải tuân theo nguyên tắc giao dịch.
– Xương của Hoàng Tuyền hiện nay giá trị không rõ, có thể cho ai dùng chung cũng được, nhưng không được vượt quá năm người, được tính là một tiểu đội tạm thời.
May mà hỏi trước… Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh, nếu mình cho mượn Huyền Thủy Đãng Ma Kỳ, nhất là còn phải làm nhiệm vụ thì vụ diệt Chân Võ ác niệm sẽ rất phiền toái.
Huyền Thủy Đãng Ma Kỳ tạm thời để sang bên. Chân Võ là một trong những bậc đại năng thượng cổ cao nhất, ác niệm của ông ta e là chỉ có vật mạnh nhất là mới giết được, hẳn là bắt buộc phải dùng Huyền Thủy Đãng Ma Kỳ… Mạnh Kỳ lưu dấu vết tinh thần và khí tức của hắn lên cây cờ, sau đó cất đi.
Xương Hoàng Tuyền cho người Tiên Tích dùng chung còn không bằng cho đám đồng bọn nhà mình dùng. Làm nhiệm vụ Phong Thần xong, năm người bỏ ra 8.000 thiện công cũng không phải là việc khó.
Mạnh Kỳ lôi hai món đồ của Tắc La Cư ra kiểm tra:
– Ác Quỷ Lấy Mạng Thạch, bí bảo cấp Ngoại cảnh trung phẩm, có thể thả ra ác quỷ lấy mạng, sức mạnh tương đương Ngoại cảnh tứ trọng thiên tiêu chuẩn, nếu chủ nhân thực lực không đủ, mà ác quỷ sau khi giải quyết địch nhân vẫn chưa tiêu tán, thì sẽ phản phệ, giá trị 3.500 thiện công, có thể đổi lấy 2.000 thiện công.
– Cửu Tâm Thiện Châu, Ngoại cảnh cấp bí bảo hạ phẩm, do cây hòe Cổ Sát ngàn năm trước khi thành tinh chế thành, vì bị vẫn lạc do Lôi Kiếp, nên chỉ có sức mạnh tương đương Ngoại cảnh tam trọng thiên tiêu chuẩn, chín viên niệm châu chín loại thiện niệm, hiện chỉ còn lại một viên còn dùng được là Hộ Pháp Lưu Ly Quang, giá trị 2.000 thiện công, có thể đổi lấy 1.200 thiện công.
Mạnh Kỳ do dự, Ác Quỷ Lấy Mạng Thạch uy lực mạnh, nhưng kiểu phản phệ của nó rất ghê tởm, dùng thì không thích, bỏ thì tiếc, Cửu Tâm Thiện Châu có thể giữ lại, đến lúc quan trọng có thể lôi ra dùng, có thể giúp hắn chống đỡ sát kiếp.
– Ngươi nhìn ta làm gì?
Bích Hà Nguyên Quân Cù Cửu Nương đang thưởng thức đống đồ của Mạnh Kỳ thì cảm giác được hai ánh mắt bắn vào mình nóng rực.
Mạnh Kỳ cười:
– Nguyên quân, ta có một thứ muốn ưu đãi cho cô.
Hắn xòe tay, một viên đá màu xanh sẫm gần như đen, trên mặt có hình mặt người, oán độc, dữ tợn, vặn vẹo.
– Ngươi còn lấy được một món bí bảo nữa!
Bích Hà Nguyên Quân vô cùng đau đớn, hận mình không sớm gom đám Tạ tửu quỷ đi ám sát Tắc La Cư, sợ cóc gì Khóc lão nhân trả thù!
Nhưng cô rất thông minh, bỏ viên đá vào giám định, giọng của cô rất chuyên nghiệp:
– Có phản phệ, giá trị không quá cao, nhiều lắm cho ngươi 2.200 thiện công.
Ngươi còn hơn đi cướp! Mạnh Kỳ lắc đầu:
– Nguyên quân, cô đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, còn sợ ác quỷ phản phệ cái gì? 3.200 thiện công cho cô.
– Chính là bởi vì ta đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, nên uy lực của bí bảo này mới chẳng có mấy tác dụng với ta, còn không bằng tích cóp điểm thiện công mua đồ tốt hơn, 2.400 thiện công bán không?
Cù Cửu Nương khoát tay.
Mạnh Kỳ hắc một tiếng:
– Bên trong phong cấm ác quỷ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ là một đồng bọn hỗ trợ có thực lực tương đương với cô, có thể chiến đấu, điều tra, phụ thể và nguyền rủa, một bí bảo công kích hay phòng ngự bình thường làm sao sánh bằng? 3.000 thiện công chắc giá.
– Nhưng chung quy chỉ có thể dùng một lần, lão nương đại phát từ bi, cho ngươi 2.600 thiện công.
Cù Cửu Nương cố ý ra giọng khinh thường.
– Thôi đi, không trả 2.800 thiện công, ta thà phiêu lưu để mình sử dụng còn hơn.
Mạnh Kỳ thụt tay về.
Cù Cửu Nương bước lên một bước:
– Đổi, 2.800 thì 2.800!
Mạnh Kỳ cười hắc hắc, giao dịch với cô.
Hắn bỏ mã đao, những vật quý không dùng tới của Tắc La Cư và Vô Ưu hoa vào trong cột ngọc:
– Hấp Hồn Tà Đao, bảo binh hạ phẩm, một thanh đao có khả năng trói buộc oan hồn tà ác, do oan hồn âm thiết và rất nhiều tài liệu tạo thành, nguyên bản là trung phẩm, nhưng sau khi bị đại nhật chân hỏa và thiên phạt thanh lôi công kích, oan hồn bị trói buộc đều đã tiêu tán, phẩm chất hạ xuống, nếu hấp thu một trăm oan hồn chất lượng tốt có thể khôi phục, hoặc dùng 1.200 thiện công chữa trị, trước mắt giá trị 2.300 thiện công. Có thể đổi lấy 1.500 thiện công.
– Cát vàng chi tinh, thiên tài địa bảo, có thể dùng để hỗ trợ tu luyện thần công loại cát vàng hoặc luyện chế bảo binh cùng loại , giá trị 1.400 thiện công, có thể đổi lấy 800 thiện công.
…
– Túi trữ vật bán thành phẩm, vật phẩm cấp lợi khí cực phẩm, chỉ có khả năng giữ vật, giá trị 800 thiện công. Có thể đổi lấy 80 thiện công.
– Vô Ưu hoa, do Hoàng Tuyền thủy đúc mà thành, có thể dùng để luyện chế Vong Ưu chi thủy. Ngoại cảnh dùng cũng sẽ quên chuyện trước kia. Nhưng bị Huyền Thủy sương đỏ áp chế, qua một số năm nhất định sẽ bị héo rũ, cho nên năm tuổi không đủ, luyện chế Vong Ưu chi thủy hiệu quả không đủ, chỉ là sự vật cấp lợi khí. Một đóa giá trị 900 thiện công, có thể đổi lấy 90 thiện công. Tổng cộng 59 đóa.
Mạnh Kỳ nghe mà ngơ ra, nếu mình trước khi Ngoại cảnh lấy được Vô Ưu hoa, chẳng phải là…
Hắn quay phắt qua Cù Cửu Nương:
– Nguyên quân, có thể bán đồ cấp lợi khí cho tiểu đội Mở khiếu hay không?
Bích Hà Nguyên Quân đáp, đầy đau lòng:
– Dù ngươi có bán cho chúng với giá 500 thiện công, cuối cùng được chỉ lấy về được 50 thiện công mà thôi, phần còn lại Lục Đạo đều lấy hết!
Được rồi, làm người không thể quá tham lam… Mạnh Kỳ đem đổi mấy thứ, thêm Lấy Mạng Ác Quỷ Thạch và còn thừa trước kia, tổng cộng có 12.645 thiện công.
Nhìn Mạnh Kỳ kiếm thiện công ào ào, Cù Cửu Nương vô cùng đau thương, ước gì cướp được hết mớ thiện công ấy vào túi, xưa nay chưa bao giờ cô có được cảm giác có 10.000 thiện công trong túi!
Đổi cái gì thì tốt… Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ, nhớ ra một thứ, thò tay vào nhẫn trữ vật.
– Còn, còn nữa hả…
Cù Cửu Nương lắp bắp.
Mạnh Kỳ lôi ra cái chìa khóa đồng của Tắc La Cư, chùm chìa khóa của An Quốc Tà và tấm lệnh bài chẳng phải vàng, chẳng phải đá cũng chẳng phải gỗ.
– Là chìa khóa vào kho tàng, nếu cần địa chỉ cụ thể, 200 thiện công.
– Là chìa khóa một kho tàng, nếu cần địa chỉ cụ thể, 200 thiện công.
Cả hai cái chìa trong chùm chìa khóa của An Quốc Tà đều cho ra cùng một kết quả kiểm tra. Mạnh Kỳ suy nghĩ một lúc, quyết định không hỏi địa chỉ, vì trong kho tàng của chìa khóa An Quốc Tà có lẽ có đồ vật cấp lợi khí, cũng có lẽ không, mình chẳng phải kẻ ham mê máu me cờ bạc, bỏ 200 thiện công cho cái này không đáng.
– Chìa khóa một kho tàng bí ẩn, nếu cần địa chỉ cụ thể, 500 thiện công.
– Lệnh bài để mở vật phẩm, nếu cần thông tin chi tiết, 1.000 thiện công.
Tính tính, hết 1.500 thiện công, nhưng mà giá trị vật phẩm chắc phải cao hơn giá trị này nhiều, Mạnh Kỳ quay qua cười với Cù Cửu Nương:
– Nguyên quân, chùm chìa khóa này lấy được của An Quốc Tà, mỗi cái đều mở được một kho tàng của y, y là đạo tặc độc hành lừng danh Hãn Hải, đồ trân quý không ít đâu, dù bị hạn chế do cảnh giới y không cao, thì gộp lại cũng ra được thiện công đáng kể, có hứng thú đi tìm xem hay không?
Bích Hà Nguyên Quân trầm ngâm nửa ngày:
– 800 thiện công, không trả hơn.
– Được.
Mạnh Kỳ gật đầu.
Hắn gật nhanh quá làm Cù Cửu Nương thầm hối hận, biết thết rả 600 thiện công thôi!
Có Cù Cửu Nương gánh vác hơn nửa thiện công, Mạnh Kỳ quyết định đổi:
– Ở Ngư Hải Quảng Lăng phố…
– Lệnh bài mở ra Sâm La Vạn Tượng môn…
Sâm La Vạn Tượng môn, cái tên này nghe ghê gớm quá… Mạnh Kỳ nghe mà ngẩn ra.