Nhất Thế Chi Tôn - Chương 228: Thế gian an đắc song toàn pháp (*)
Trên mặt sông, đao kiếm khí và quyền ảnh đánh qua đấu lại, kích khiến Nộ giang cuộn sóng ngập trời, rít gào ầm ĩ.
Văn Cảnh nghe thấy Lưu Vận Đào tử trận, kinh hãi tới mức suýt nữa thì ngã nhào xuống sông.
Ông ta hiểu rất rõ thực lực của Miêu Thông. Một khi y rơi vào điên cuồng, kích phát cái công pháp nghịch thiên kia tới mức tận cùng, dù là ông ta cũng không dám trực diện đánh nhau với y, bây giờ không phải là nhiệm vụ tử vong, làm sao luân hồi giả trong trận doanh nghĩa quân lại có thể giết y trong thời gian ngắn như vậy được?
Cho dù đối phương có công pháp quỷ dị, có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Ảnh Vương, nhưng không thể không hề có hạn chế như thế, bằng không thực lực đối lập như vậy, đây hẳn phải là nhiệm vụ tử vong!
Văn Cảnh bỏ ngang ý nghĩ tới Tây Khâu hộ trợ, quay ngược trở về đại trận, tiếp tục tấn công doanh địa nghĩa quân.
Nhiệm vụ lần này thật sự là quỷ quái!
……
Trong doanh địa, Giang Chỉ Vi cả kiếm lẫn vỏ đánh mạnh về sau, chặn đứng một kích lấy mạng.
Nhưng mãi tới lúc này, cô vẫn còn chưa cảm ứng được địch nhân, giống như tất cả đều chỉ là ảo giác.
Tranh! Kiếm như long ngâm, thoát vỏ bay ra, Giang Chỉ Vi toàn bằng cảm giác gió thu chưa động ve đã biết để đối phó.
Đương!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Bạch Hồng Quán Nhật kiếm lại chặn được một kích!
Triệu Hằng chỉ nhìn thấy Giang Chỉ Vi giống như nổi điên, không ngừng vung kiếm, chung quanh không hề có dị thường, y lập tức kích phát “Huyền Hoàng đế bào”!
Hoàng Kim cự long vừa bay ra, buông xuống những đạo Huyền Hoàng chi khí, hư không sau lưng Triệu Hằng đột ngột đâm ra một mũi kiếm trong suốt, không hề có chút dấu hiệu nào, vô cùng nguy hiểm, tốc độ cực nhanh, đâm thẳng vào lưng y.
Đốc! Công đức gia thân, Huyền Hoàng nhộn nhạo, chặn đứng một kích!
Nguyễn Ngọc Thư khi Bạch Hồng Quán Nhật kiếm thoát vỏ thì đã phản ứng kịp. Thất Tiên cầm bay lơ lửng trước người, hai tay đều múa, quanh cô vang lên tiếng chim hót thánh thót, kích động dòng khí, ở mỗi nơi lại suy diễn ra một âm thanh khác nhau, như bách điểu tề minh, triều bái Phượng Hoàng.
Trong hư không nảy lên chấn động cực nhỏ. Giang Chỉ Vi đột nhiên xoay người, tay phải cầm chuôi kiếm, thẳng tắp đâm tới, kiếm quang thuần túy, hút hết ánh sáng xung quanh, khiến hư không trở nên u ám, khiến tư duy của người đối diện chậm lại, trong mắt chỉ còn nhìn thấy bóng kiếm đỏ rực đẹp mê người!
Nhưng lúc cô xuất kiếm, kẻ địch đã lùi ra khỏi khu vực bao phủ của tiếng đàn, biến mất trong doanh địa.
Không dám chậm trễ, Giang Chỉ Vi đứng chặn trước người Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng bảo vệ đằng sau, Nguyễn Ngọc Thư tiếng đàn không ngừng, đinh đinh đông đông, âm phù nối thành dải như nước suối trong veo chảy ra khắp bốn phương.
Từ Nguy mắt dại ra nhìn, như không nhìn thấy có kẻ địch mà chỉ nhìn thấy một đám người điên.
Ầm!
Doanh địa bị đánh sụp một góc, một đám lính lác thịt xương tan nát, máu rót vào trong đất, đại quân triều đình đã bị đánh chìm một chiến thuyền, cao thủ Mở Khiếu kỳ trên thuyền mất mạng, chìm vào trong sông, hai ngoại cảnh trọng thương, chưa nổi lên kịp, cơ thể ngã vào phong ấn, bị hút trở xuống.
Từng luồng máu tươi bắn ra, rơi vào trong nước, hai ngoại cảnh không nổi lên nữa.
Một phen kịch chiến, hai bên đều có tổn thương, thấy đại trận khó phá, triều đình đành phải thu binh. Mặt sông là đà khói súng, sóng nước rít gào, không còn thấy những cái xác đã rơi xuống nó.
Đến lúc này, Giang Chỉ Vi mới thở ra, thượng tam phẩm cường giả rốt cuộc đã tới, thích khách không dám ra tay nữa.
“Thích khách vừa rồi có thể là tông sư, cũng có thể là có bí pháp giúp tăng thực lực lên tới tông sư.” Cô truyền âm cho Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng.
Sử dụng tuyệt chiêu Pháp Thân, bản thân Giang Chỉ Vi đã có lực công kích gần bằng với tông sư, lại thêm kích phát cực phẩm bảo kiếm, cho nên không thể khẳng định thích khách chính là Tông Sư.
Dù vậy, thân phận của thích khách ở trong nghĩa quân cũng nhất định là không thấp!
Nguyễn Ngọc Thư ôm đàn: “Kiểu dùng hư không để ẩn độn ám sát, rất giống với người La giáo.”
La giáo tu luyện [Vô Sinh lão mẫu hàng thế kinh] mỗi một đời chỉ có một Thánh Nữ, còn lại bao gồm cả Pháp Vương đều chỉ có thể lấy tu luyện một phần công pháp trong đó, chủ tu thật sự chỉ có [chân không gia hương mật quyển], am hiểu hư không chi lực, cho dù không tới Pháp Thân, cũng có thể mượn hư không ẩn nấp hoặc bỏ chạy, rất giỏi ám sát.
“Có lẽ là có một loại huyết mạch có hiệu quả cùng loại, bằng không thì chính là luân hồi giả đổi công pháp La giáo.” Triệu Hằng lòng còn sợ hãi nói, nếu không phải lập tức ra tay không dám do dự, chỉ dựa vào Huyền Hoàng đế bào, chắc chắn đã bị ám sát!
……
Mạnh Kỳ mở hết khiếu huyệt quanh thân, điên cuồng hút vào thiên địa nguyên khí, bổ sung tiêu hao, khôi phục thương thế.
Kích cuối cùng của Miêu Thông, hắn đã không còn sức để kích phát Côn Luân đạo bào, chỉ dùng sức mạnh cơ thể để chống đỡ, nên bị thương không nhẹ.
Ngắm Tề Chính Ngôn đang đi tới, Mạnh Kỳ nhe răng: “Nếu đánh nữa, đành phải nhờ Tề sư huynh giúp đỡ.”
Tề Chính Ngôn giết Lưu Vận Đào nhanh hơn hắn mấy hơi thở, giọng không chút gợn sóng nói: “Một lần có sai lầm là chuyện bình thường, nhưng liên tục gây ra sai lầm, chứng tỏ ngươi có mưu đồ khác.”
Cho nên, ta mới thờ ơ bàng quan.
Mạnh Kỳ cười gượng, cả người đau nhức: “Cái công pháp này thật là nghịch thiên, đây là lần đầu tiên ta bị người có cảnh giới thấp hơn mình hành thành như vậy.”
“Quả thực là nghịch thiên, sơ hở cũng lớn.” Tề Chính Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ.
Ma Chủ là quái vật già đời, loại hình công pháp nào mà chẳng từng thấy qua. Tề Chính Ngôn được đến kinh nghiệm và kiến thức của Ma Chủ chính là một thu hoạch cực lớn!
Lúc này, đại quân triều đình đã thu binh thối lui, mà bên tai lại không có âm thanh nhắc nhở nào của mấy người Giang Chỉ Vi, làm Mạnh Kỳ thở phào. Không phải hắn không muốn vội vã chạy về, mà là đại trận doanh địa đã mở, bản thân trở về cũng vào không được, lại còn khiến mình bị cường giả của triều đình vây công.
Thả lỏng gân cốt, Mạnh Kỳ đi đến bên cạnh Miêu Thông, lấy bảo binh côn đồng của y, tháo nhẫn trữ vật của y, thầm vận Nguyên Thủy kim chương, phá hủy dấu ấn của y trong nhẫn.
Trong nhẫn trữ vật trống trơn, không có cái gì cả, chỉ có mấy cái bình ngọc nhỏ, trong mỗi bình có một viên đan dược tăng tuổi thọ khác nhau.
“Ai, bao nhiêu thiện công đều đem đi đổi đan dược tuổi thọ hết rồi…” Mạnh Kỳ thở dài, đám đan dược này đều không phải loại thông thường, cái nào cũng có kèm theo hiệu quả khác nữa, ví dụ như nháy mắt khôi phục tiêu hao vân vân, cho nên giá đổi thiện công nhất định là rất mắc, cũng chứng tỏ Miêu Thông đã nuốt hết đan dược tăng tuổi thọ thông thường!
“Dù có thêm nhiều đan dược, cả đời y cũng vô vọng Pháp Thân.” Tề Chính Ngôn bình luận, nói cho hắn biết hậu hoạn của công pháp.
Nghe theo ý y, hậu hoạn đó, ngay cả Lục Đạo cũng không sao bù lại được!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ thu thập chiến lợi phẩm xong, mang theo thi thể Miêu Thông, cùng Tề Chính Ngôn trở về quân doanh.
Khiến y thọ tẫn mà chết thì sẽ khiến hung thủ trở nên mơ hồ, không chọc giận Miêu Hổ.
“Tề sư huynh, nhẫn trữ vật và bảo binh của Lưu Vận Đào, huynh thu đi. sau này rời khỏi đội, không có ai giúp đỡ, chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều.” Từ khi bước vào nhiệm vụ, lúc nào cũng là nguy hiểm, lúc nào cũng là gian nan. Mạnh Kỳ ngay cả tuyệt chiêu Dính Nhân Quả đầy hậu hoạn nghiêm trọng mà cũng phải mang ra dùng, lúc nào đầu óc cũng căng thẳng, tới bây giờ, khi cục diện đã thoát hỏi thế hạ phong, trở về cân bằng, hắn mới thả lỏng được một chút, có tâm tình nói chuyện với Tề Chính Ngôn.
Tề Chính Ngôn yên lặng gật đầu, không từ chối, lý tưởng của y quá lớn, cho nên phải tích tiểu thành đại.
Thấy Tề sư huynh không tiếp mình đề tài, Mạnh Kỳ đành phải kiên trì: “Thực ra cơ hội để có được công pháp bình đẳng không nhất định phải gây ra xung đột với thế gia môn phái, Tề sư huynh, huynh có thể tới một chỗ nào đó xa xôi làm thử, lấy tiểu thành đại, ví dụ như đưa những kẻ tới một độ tuổi thống nhất cùng tiến vào võ học, công pháp mở khiếu là do mấy người các huynh cung cấp, cung cấp luôn cả tài nguyên cơ bản, nhưng nếu muốn có nhiều hơn, thì phải cố gắng không ngừng vươn lên, càng cố gắng bao nhiêu, thì càng đạt được mục tiêu bấy nhiêu. Tới lúc đó, huynh cho kiểm tra nghiêm khắc, chỉ luận võ công tâm tính, không bàn tới thứ gọi là tố chất, không cho thế gia đại tộc khe hở mà lách vào. Những ai thông qua kiểm tra, thì được truyền công pháp ngoại cảnh.”
“Tuy những điều này không thể xóa sạch cái ưu thế do tổ tiên tích lũy mà có, nhưng ít ra cũng đảm bảo cho những người nỗ lực có cơ hội đuổi theo.”
“Như thế, khi môn phái của huynh lớn mạnh, sự mâu thuẫn giữa các phương thế lực thiên hạ cũng sẽ nhỏ dần đi.”
“Nếu muốn mở rộng, thì phải mạnh tay khống chế thế gia và môn phái, khống chế những thế lực lớn, nhưng cũng không cần tới mức ngươi chết ta sống.”
Tề Chính Ngôn lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, rất đồng tình với cách thức Mạnh Kỳ miêu tả. cuối cùng, y im lặng một lúc, mới nói: “Mạnh sư đệ ngươi có đại tài, ta không thể sánh bằng, chuyện cải tạo học thuyết Mặc gia đã dẫn dắt cho ta rất nhiều, bây giờ đưa ra những biện pháp lại càng lão luyện súc tích, vô cùng thích hợp.”
Y nghiêm mặt: “Không biết là ngươi quá mức lương thiện, hay cố ý không nghĩ tới, lúc nào cũng muốn mình vô can, nghĩ mọi người ai cũng tốt, nghĩ ra kế sách vẹn toàn cho tất cả mọi người.”
“Những cách ngươi đưa ra quả thực sẽ làm giảm đi nhiều xung đột, nhưng nó ảnh hưởng tới lợi ích của các môn phái, thế gia. Nếu mỗi người đều bình đẳng về công pháp, khi không ngừng vươn lên thì con đường sẽ mở rộng ra với họ, thì sẽ chẳng còn ai cần ỷ lại vào các môn phái thế gia, căn cơ truyền thừa của các môn phái thế gia sẽ không còn, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ cách làm cho những biện pháp của ngươi bị bẻ cong, sai lệch, phá hủy nó.”
“Đây là cuộc đấu tranh căn bản vì lợi ích, nó sẽ là không chết không ngừng, nói một cách chỉnh thể, là không thể nào hóa giải được.”
Mạnh Kỳ suy nghĩ xuất thần, không phải hắn chưa từng nghĩ tới điều đó.
Thế gian làm sao có cách nào toàn vẹn cho cả đôi bên!
Tề Chính Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì nữa.
Thấy đã sắp đến doanh địa, Mạnh Kỳ mới nói: “Chúng ta nên dọa Miêu Hổ thế nào?”
“Không cần phải dọa.” Tề Chính Ngôn mở bàn tay trái, trong đó có một tấm phù màu đỏ máu, tràn đầy khí tức của Miêu Hổ.
“Đây là?”
“Phù bản mạng do Miêu Hổ dùng tinh huyết tạo ra, nếu kích phát, sẽ sống không bằng chết.”
“Huynh đòi tinh huyết của lão không phải chỉ để tìm kiếm Miêu Thông?” Mạnh Kỳ tê cả đầu.
“Tìm Miêu Thông còn có bí pháp khác, đòi tinh huyết một là để khống chế, hai là để thử xem lão biết bao nhiêu về chuyện của Miêu Thông. Nếu lão biết Miêu Thông không có gì nguy hiểm, chắc chắn sẽ không cho.”
Y nhìn Mạnh Kỳ:
“Sau này phải nhớ kĩ, không được cho bất cứ tà ma nào tinh huyết của ngươi.”