Nhất Thế Chi Tôn - Chương 229: Đêm trước
Mạnh Kỳ giật thót, nhớ lại chuyện của hắn với Cố Tiểu Tang, cô nàng chính là tà ma chính hiệu!
Bất quá chuyện song tu là luyện tinh hóa khí, nguyên dương và nguyên âm điều hòa, hóa giải độc dương cô âm, để tiến tới hài hòa, sẽ không để lại cái gì, lúc ấy hắn vì cũng biết như thế, nếu không hẳn là bây giờ vô cùng hối hận.
Doanh địa đã chấm dứt chiến đấu, mọi người đau đớn, bi thương, lộ rõ sự tàn khốc của chiến tranh.
Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn nhờ lệnh bài tiến vào doanh địa, đi thẳng tới đại doanh trung quân tìm Đỗ Hoài Thương và Ngoan Thạch chân nhân, kể lại chuyện Miêu Thông cho hai người nghe, cũng giao phù bản mạng của Miêu Hổ cho Đỗ Hoài Thương.
“Nay Đỗ thiên vương thương thế đã khôi phục, đã có thể cầm thần binh chấn nhiếp chư gia, lại còn vừa đánh lui quân triều đình tấn công, đây chính là thế đang tăng tiến, quyết định sắp tới thế nào nên suy nghĩ cho kĩ.” Mạnh Kỳ đề nghị.
Đỗ Hoài Thương vẻ hài lòng, đi qua đi lại, trầm giọng nói: “Ảnh Vương bị giết, họa ngoại xâm hạ xuống rất nhiều, Miêu Thông bị giết, Cửu Sơn hầu cũng bị chúng ta khống chế, nội ưu cũng giảm theo, quả thực tới lúc phải chỉnh đốn lại nghĩa quân, thương lượng chuyện kế tiếp. Được như vậy xin cảm ơn các vị!”
Y trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Ngoan Thạch chân nhân khẽ nhíu mày: “Vừa rồi các ngươi không phải nói trong doanh địa vẫn còn gian tế, có công kích chuẩn tông sư hay sao? Người này rất có khả năng là người của Chu Thọ, Phùng Kinh Đường và Lưu Thuận Thủy, nếu không bắt được, tới lúc quan trọng quay giáo ra phản bội, sẽ tạo nên hậu quả rất lớn. chúng ta phải nhanh chóng tìm ra y.”
Thông qua phân thân, Mạnh Kỳ cũng đã biết chuyện của mấy người Giang Chỉ Vi.
Lúc ấy, đám cường giả thượng tam phẩm của Chu Thọ đang đánh nhau kịch liệt với triều đình, Ngoan Thạch chân nhân tin rằng họ không có cách nào phân thân đi ám sát Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng.
Đỗ Hoài Thương lên tiếng: “Thời gian vừa qua nhân tâm dao động là vì thế của chúng ta không ổn. Nhưng bây giờ thế cục đã hòa nhau, những kẻ đồng ý ngả về với triều đình nhất định là còn lại rất ít, chuyện điều tra gian tế không phải là chuyện quan trọng nhất, để các cường giả khỏi cảm thấy bất an, bị buộc bí quá hoá liều. Chúng ta cứ giả vờ là chúng ta không có gian tế, nhưng ngầm bày sẵn hố để những kẻ chết cũng không hối cải đó nhảy ra.”
Đây mới là lòng dạ một thượng vị giả nên, Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn đương nhiên không phản đối.
“Kế sách hiện giờ quan trọng nhất là gọi mấy người Chu Thọ lại đây, thương lượng nhất trí, cột tất cả lại với nhau lên một sợi dây thừng.” Đỗ Hoài Thương nói, sai Hồ Chí Cao và Hầu Dược cho người đi mời những thủ lĩnh khác tới, nói với Mạnh Kỳ, “Các vị thượng sư giết Ảnh Vương, phá gian tế, thanh danh sắp nổi như cồn, không thích hợp ở lại bên chỗ Chu Thọ nữa, chuyện thầm điều tra gian tế cũng không cần xen vào.”
“Vậy cũng được.” Mạnh Kỳ gật đầu.
……
Một khắc sau, thủ lĩnh Thập Bát nghĩa quân tề tựu, ai cũng phải thu liễm kiệt ngạo khi nhìn thấy Đỗ Hoài Thương cầm “Thừa Thiên kiếm”.
Miêu Hổ có phần đứng ngồi không yên. Chuyện con trai của lão, tuy lão không biết rõ cụ thể, nhưng lão đại khái đoán được nó muốn làm cái gì, chẳng qua thấy chuyện này đối với bản thân mình có lợi nên lão mới mặc kệ. song sau khi Đỗ Hoài Thương khôi phục, lão đã quyết định rất nhanh, mời vị “Thủy tiên sinh” thần bí khó lường kia ra tay, nhờ hắn đi ‘cứu’ con trai, để chứng minh lão với bên kia đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, để khỏi bị người ta thẹn quá thành giận trừ khử.
Dù sao với thực lực của thằng con nhà lão, tất nhiên sẽ không thể nào đánh nổi “Thủy tiên sinh” đã được bầu thành thiên hạ nhất phẩm này, cái bẫy bọn chúng nó bày ra hẳn cũng sẽ chẳng làm nên trò trống gì, sẽ bị giết dễ dàng thôi, tới lúc đó lão sẽ lại thề sẵn sàng máu chảy đầu rơi vì Đỗ Hoài Thương, tin rằng bọn họ sẽ tin.
Nhưng bây giờ Đỗ Hoài Thương lại không bí mật cho gặp lão, đè chuyện của Thông nhi xuống, mà ngược lại cho triệu tập các lộ nghĩa quân để bàn chuyện, thế này… có vẻ không đúng!
Lưu Thuận Thủy nhìn quanh, không tìm được hai đầu mục Hồng Y quân hồi nãy tới tìm mình, họ cùng Vận Đào đi bắt gian tế, đã đi tới đâu rồi?
Phải hỏi Đỗ Hoài Thương cho rõ mới được!
Phùng Kinh Đường mặt đỏ sậm, mặt đầy râu ria, vẻ đầy hào sảng, khẽ liếc qua Chu Thọ, hai người nhìn thấy sự uể oải trong mắt nhau.
Đỗ Hoài Thương khôi phục, cơ hội đã mất, không có cơ hội thế chỗ của y nữa!
Bọn họ đều là cường giả nổi danh, Phùng Kinh Đường lại còn từng là quan to trong triều đình, tư lịch thâm hậu, thực lực phi phàm, danh vọng khá cao, làm sao lại chịu phục một Đỗ Hoài Thương chỉ là trung tam phẩm?
Nếu không phải y được thần binh trợ giúp, Ngoan Thạch chân nhân đến hỗ trợ, hừ, Hồng Y quân và bốn lộ nghĩa quân kia có gì khác nhau đâu!
Đỗ Hoài Thương mở miệng:
“Các vị, hôm nay Đỗ mỗ xin giới thiệu mấy vị thượng sư.”
Y vỗ vỗ tay, đám người Mạnh Kỳ từ sau trướng nối đuôi nhau đi ra, Chu Thọ nheo mắt, cảm thấy bị người ta chơi xỏ. Miêu Hổ thì chăm chú nhìn Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn, nhưng chưa nhìn thấy bóng dáng thằng con nhà mình.
Lưu Thuận Thủy và Phùng Kinh Đường đều trở nên đề phòng. Vừa rồi họ chỉ nhận thấy có hai ba người ở đằng sau trước, nay lại bước ra tới năm người, những dị nhân này e là thần thông không kém!
Đỗ Hoài Thương giới thiệu: “Vị này là Thủy tiên sinh…”
Mạnh Kỳ xấu hổ.
Giới thiệu xong, y mới nói: “Nhờ có Thủy tiên sinh một mình một ngựa xông vào đại doanh triều đình, giết chết Ảnh Vương, Đỗ mỗ mới có thể khôi phục nhanh như vậy.”
Một mình một ngựa xông vào đại doanh triều đình, giết chết Ảnh Vương? Đám thủ lĩnh nghĩa quân vẫn còn chưa biết tin đều hết hồn, đứng đờ ra tập thể, không thể nào tin được.
Cái này ít nhất phải là nhất phẩm cường giả cộng với công pháp siêu hạng mới làm được ấy nhỉ?
Lại còn một mình một ngựa xông vào đại doanh triều đình, dứt khoát phải là một kẻ tài cao gan cũng lớn!
Đỗ Hoài Thương nói tiếp: “Mấy vị thượng sư còn tra ra được trong chỗ chúng ta có gian tế triều đình gian tế, mời các vị Thủy tiên sinh.”
Mạnh Kỳ dày da mặt, bước lên một bước: “Con trai Miêu hầu bị người ta bắt cóc, uy hiếp ông ấy phải kích động nội chiến, may là Miêu hầu là người thâm minh đại nghĩa, đã chủ động báo lại việc này cho Đỗ thiên vương, chúng ta lần theo manh mối, phát hiện ra được gian tế, là nghĩa nữ của Đại Thiên vương, Lưu Vận Đào!”
“Nói hươu nói vượn!” Lưu Thuận Thủy đứng phắt dậy. Là con nuôi của lão, đương nhiên lão phải bênh, “Vận Đào cha mẹ chết sớm, cập kê đã đi theo bổn vương tạo phản, giết không biết bao nhiêu là hoàng thân quốc thích nhiều không đếm xuể. Làm sao lại trở thành gian tế cho được?”
Lão vô cùng giận dữ!
Mạnh Kỳ thần sắc không biến: “Trước khác nay khác, Lưu Vận Đào và Miêu Thông đã sớm quen biết nhau, có tư tình, dụ y tới bờ sông Tây khâu gặp gỡ, mai phục bắt đi Miêu Thông. Nếu không, với thực lực và thân phận của Miêu Thông, đang ở trong quân doanh, lại có Miêu hầu bảo vệ, ai bắt y đi được?”
Đúng vậy. Các thủ lĩnh nghĩa quân đều gật gù. Họ mạnh hơn Miêu Thông thật, nhưng có một ông bố là thượng tam phẩm mà lại bị người ta vô thanh vô tức tóm đi ngay trong doanh địa, đâu phải là bình thường?
“Thủy tiên sinh cũng không phải ở trong đại doanh triều đình đề phòng nghiêm cẩn giết được Ảnh Vương, tiêu sái trở về đó hay sao?” Lưu Thuận Thủy cực kỳ lão luyện.
Mạnh Kỳ nhìn Miêu Hổ: “Ta tới cứu viện hơi chậm, Miêu công tử đã bị sát hại, Lưu Vận Đào trốn không kịp, đã bị ta giết.”
Miêu Hổ choáng váng: “Bị sát hại?”
Nếu vì thiên hạ, Miêu Hổ dù hi sinh con trai cũng vẫn chịu đựng được, vì tương lai còn có cơ hội thu hoạch, nhưng bây giờ Đỗ Hoài Thương sống lại, mà con trai lại chết thảm, lão khó tránh khỏi thất thố.
Lưu Thuận Thủy giận dữ, khí thế tông sư làm mấy thủ lĩnh trong trướng run lên bần bật, giận dữ nhìn Mạnh Kỳ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ ra hiệu cho mấy người Hồ Chí Cao và Hầu Dược đưa xác của Miêu Thông và Lưu Vận Đào vào.
Miêu Hổ và Lưu Thuận Thủy đều xông tới, kiểm tra nguyên nhân tử vong.
Mạnh Kỳ bình thản nói: “Lưu Vận Đào là gian tế, nhất định là có cường giả ngoại cảnh hỗ trợ, chỉ cần tra khảo mấy người là biết được thật giả ngay thôi. Đại Thiên vương có đồng ý hay không?”
Lưu Thuận Thủy rùng mình, quay qua nhìn Mạnh Kỳ, nhưng không nhìn ra được cảm xúc nào trong mắt hắn. Lão vung áo bào, hừ lạnh: “Còn muốn bắt hết cả Hài Nhi quân ta chăng? Hừ, nếu không phải vì thiên hạ thương sinh kế, bổn vương tất sẽ không để yên cho ngươi, đợi giải quyết xong triều đình vô định, chúng ta nhất định sẽ nó chuyện với nhau!”
Lão tức khắc từ chối, không cho phép điều tra những tướng lãnh khác của Hài Nhi quân.
Đỗ Hoài Thương đương nhiên là không ép lão, dịu giọng trấn an, cũng gián tiếp tỏ vẻ chỉ cần không làm ảnh hưởng tới nghĩa quân, những chuyện trước đó coi như chưa từng xảy ra.
Miêu Hổ không tìm được nguyên nhân con mình mất mạng, hỏi: “Bảo binh và nhẫn trữ vật của nó đâu?”
“Đều bị gian tế triều đình cướp đi.” Mạnh Kỳ nói, mí mắt chả giật chút nào, “Miêu công tử đã sớm bị trúng tà thuật của gian tế, tuổi thọ không còn, cho nên chúng ta không cứu được.”
Miêu Hổ nhớ lại lúc kiểm tra, quả thực là Miêu Thông là do hết tuổi thọ mà chết, trong lòng rất là khó hiểu, không nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Ngoan Thạch chân nhân hơi mở bàn tay phải, chỉ để cho Miêu Hổ nhìn thấy.
Con ngươi Miêu Hổ rụt lại, chắp tay: “Đa tạ mấy vị thượng sư đã lấy lại công đạo cho con ta, thù giết con, không đội trời chung, lão phu và triều đình thế bất lưỡng lập!”
Mấy phần thật, mấy phần giả, mấy phần thê lương.
thấy Lưu Thuận Thủy và Miêu Hổ đều “Quy thuận” Đỗ Hoài Thương, Chu Thọ và Phùng Kinh Đường đều bối rối, không dám làm gì nữa.
Một phen vất vả, nghĩa quân ở bề ngoài lại thống nhất với nhau. Đỗ Hoài Thương và Mạnh Kỳ đều thầm thở phào.
“Nay tình thế đã thay đổi, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?” Đỗ Hoài Thương rất khiêm tốn hỏi.
“Đương nhiên là ổn thủ chờ viện!” Chu Thọ không chút do dự nói, “Đỗ thiên vương nếu đã nói tình thế nghịch chuyển, thì cũng rõ thời cơ đang ở trong tay chúng ta chứ không phải được. chỉ cần ổn thủ nửa tháng, các nghĩa quân ở phía nam Nộ giang sẽ diệt sạch đám thế lực còn sót lại của triều đình, tới đây hội họp, không chừng lúc ấy còn có cả Cô Sơn Phi Vân nhất phẩm cường giả, phía bắc Nộ giang cũng sẽ dấy lên chiến sự khắp nơi, tới lúc đó, lòng người dao động, đại quân triều đình sẽ tự sụp đổ!”
Mọi người đều gật gù. Đây là biện pháp ổn thỏa nhất, điểm không tốt duy nhất ở chỗ sẽ phải chia sẻ ‘thu hoạch’ với các lộ nghĩa quân khác.
Đỗ Hoài Thương nhìn Mạnh Kỳ: “Mấy vị thượng sư nghĩ như thế nào?”
Mạnh Kỳ nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi lắc đầu: “Thời cơ chỉ thoáng lướt qua, nếu bỏ qua, sẽ không có lại được nữa, sẽ gặp tai ương ngập đầu!”
Trước phải hư ngôn dọa người!
Sau đó hắn mới phân tích: “Ảnh Vương lai lịch thần bí, phụng dưỡng một lão tổ được gọi là thần linh thật sự. nay y chết vào tay mỗ, vị lão tổ kia rất có thể sẽ ra tay. Thời gian kéo dài càng lâu, sẽ càng nguy hiểm.”
“Ảnh Vương khi mới xuất hiện đã có thực lực nhị phẩm cường giả, như vậy cũng đủ nghĩ được lão tổ kia thực lực ghê gớm tới mức nào, dù lão không chân chính hàng lâm, thì muốn nghịch chuyển thế cục tựa hồ cũng không phải là việc khó!”
Mình dùng Dính Nhân Quả giết Ảnh Vương cũng đồng nghĩa là kéo dài thời gian nguy hiểm, nếu kéo dài thời gian quá lâu, lửa giận thần ma mà tìm tới thì nhiệm vụ tiêu tùng!
“Nhưng với thực lực của chúng ta e là không phá quân triều đình nhanh được.” Miêu Hổ nhíu mày.
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Mới vừa rồi các vị phát uy, cùng triều đình đại chiến trên sông, là dựa vào là cái gì?”
“Là vì bên trong triều đình có sơ hở. Mấy vị thượng tam phẩm cường giả không hợp với nhau! Nay mặc dù có thái tử cầm thần binh tới trấn áp, nhưng nếu làm cho đối phương hiểu ra được thế cục, thì không hẳn không có cơ hội mượn sức xúi giục!”
“Nếu bọn họ co đầu rút cổ trong đại doanh, chúng ta căn bản không có biện pháp trà trộn vào đó để mượn sức.” Phùng Kinh Đường trầm giọng.
Đỗ Hoài Thương đưa tay lên đè xuống: “Trước khi vị lão tổ kia hiển linh, triều đình cũng sẽ cố kỵ chúng ta ổn thủ chờ viện, nhất định sẽ lựa chọn tấn công, tới lúc đó tìm cơ hội truyền lại tin tức.”
Đỗ Hoài Thương đã tỏ thái độ, các thủ lĩnh đều không ý kiến nữa, bắt đầu thương lượng chi tiết.
……
Trong doanh địa triều đình, các cường giả ngoại cảnh của Huyết Hải giáo vội vàng bố trí một cái tế đài nhỏ, cầu lão tổ chỉ dẫn.
Ánh sáng đỏ màu máu từ trong hư không cao vời chiếu xuống, chui vào Nê Hoàn cung của một ngoại cảnh.
Cường giả này vội nhớ lại tất cả mọi việc để cho lão tổ biết.
Giây lát sau, trong đầu y vang lên giọng nói uy nghiêm của lão tổ!
……
Đêm khuya yên tĩnh, cường giả ngoại cảnh Huyết Hải giáo lặng lẽ lẻn tới bên bờ Nộ giang, móc ra một tờ giấy vàng, trên viết mấy chữ đỏ như máu:
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang…”
Những chữ ấy lóe ra ánh sáng kì dị, ai nhìn vào cũng thấy đầu váng mắt hoa!
Vị cường giả cẩn thận để tờ giấy vàng lên mặt sông, thấy nó như hòn đá chìm xuống đáy, không lửa tự cháy, nước ngập không tắt, thì nhẹ nhàng thở ra.