Nhất Thế Chi Tôn - Chương 24: Cơ quan thuật
Chim khôi lỗi?
Con chim này ngoại hình thô ráp, toàn thân một màu đen, hai cánh toàn là cọng kim loại, mắt như làm bằng đồng, không hề có năng lượng sống.
Trong thế giới thực có một số tông môn nhỏ chuyên về cơ quan chi thuật, chế tác các loại cạm bẫy và vật phẩm bằng kim loại, ví dụ như xe gỗ, ví dụ như chim bay không cánh, nhưng Mạnh Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy con chim máy nào bay cao được như con chim này!
Chẳng lẽ cửa này là cửa truyền tống, truyền hai người mình tới chỗ một tông môn nhỏ chuyên về cơ quan thuật?
Con chim bay dọc theo vách núi, sau đó khuất dạng.
– Chim máy bay được cao như thế e là thời trung cổ mới có, sau này sớm đã thất truyền…
Giang Chỉ Vi cau mày.
Ồ, Sâm La Vạn Tượng môn là cánh cửa thời gian, đưa hai người mình trở về thời trung cổ?
Không đúng, trước thời Ma Phật loạn thế nguyên khí không thể mỏng manh như thế này…
Hắn nhìn xuống cái thôn dưới núi, hứng chí dạt dào:
– Chỉ Vi, xuống núi hỏi thăm chút nhé?
Cái gọi là du lịch, ngoài đánh nhau ma luyện, còn là học hỏi thêm nhiều kiến thức, đi vạn dặm đường, gặp vạn kiểu chuyện, còn hơn đọc vạn quyển sách.
Mà với tính Mạnh Kỳ, tìm hiểu chuyện mới lạ chính là rất hợp với lòng hắn.
Giang Chỉ Vi cũng đã thấy hứng thú, mỉm cười nhìn xuống khói bếp lượn lờ:
– Không biết chúng ta đang ở đâu đây nhỉ!
Hai người xuống tới chân núi thì không bay nữa, chuyển thành đi bộ.
Ngoài thôn toàn là ruộng, một lão giả tóc muối tiêu, đầu đội đấu lạp đang đứng bên bờ ruộng, phía trước có một con trâu gỗ đang từ từ kéo cày.
Đi được một hồi, con trâu gỗ lại dừng lại, lão giả lập tức đi tới, xoay xoay vặn vặn cái gì đó, con trâu lại tiếp tục đi, xa xa quanh đó toàn là cảnh tương tự.
Lão giả lau mồ hôi, quay về bờ ruộng thì thấy trên đường xuất hiện một nam, một nữ đang đi tới. Nam mặc áo xanh, đeo trường kiếm, ngũ quan tuấn mỹ, khóe miệng mỉm cười, tiêu sái nhàn nhã, đầy vẻ bình dị gần gũi, nữ mặc áo vàng nhạt, dung nhan kiều diễm, phong thái phóng khoáng, cũng đeo trường kiếm. Hai người sóng vai nhau đi, áo bay bay theo gió, như thi như họa.
Thấy Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đi thẳng về phía mình, lão giả nhiệt tình tiếp đón:
– Hai vị là tới trong thôn làm khách?
Ngôn ngữ có hơi khác biệt, nhưng nghe vẫn hiểu được. Mạnh Kỳ mỉm cười:
– Lão trượng khách khí, chúng ta chỉ là đi ngang qua, thấy mọi người bận rộn, canh tác náo nhiệt, nhịn không được dừng chân lại xem chút thôi.
Lão giả cười ha ha:
– Hai vị là tò mò mấy con trâu gỗ này chứ gì?
Lão chép môi, giọng kiêu ngạo:
– Đây là Tạ mậu tài của thôn chúng ta cải tiến, so với đám trâu gỗ vừa nặng vừa ngốc trước kia thì dùng tốt hơn nhiều! Hắn mới mười sáu tuổi đã thi đậu mậu tài, trong châu thành rất nhiều hiền tài, tước giả đều khen ngợi tài thủ công của hắn, làm ra cái gì cũng được đánh giá cao, nhất định sẽ trở thành hiền tài, thành cơ quan sư chân chính.
Cơ quan sư? Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi liếc nhau, nơi này quả nhiên am hiểu cơ quan chi thuật.
– Tạ mậu tài quả thật thiên phú hơn người.
Mạnh Kỳ khen vuốt.
Lão giả cười vui vẻ, khóe mắt bỗng nhìn thấy một người, gọi to:
– Tạ mậu tài, Tạ mậu tài, bên này có khách tới tìm ngươi!
Một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đầu cột khăn vén, mặc bào đen, khuôn mặt tròn vo, vẻ mặt chuyên chú, đang giúp một nông phu sửa trâu gỗ.
Nghe lão giả gọi, y buông công cụ trong tay, vội vàng chạy tới, bên cạnh có một con chó nhỏ màu nâu nhạt chạy theo.
Con chó này có một chân làm bằng gỗ, giống như là chân giả, nhưng không ảnh hưởng gì tới việc chạy của nó.
Tạ mậu tài tới, khẽ chào hai người:
– Các vị tới tìm tại hạ?
– Chúng ta nghe lão trượng nói tới mậu tài, muốn xem thiên tài cơ quan thuật ra sao.
Mạnh Kỳ cười ha ha.
Tạ mậu tài gãi gãi đầu:
– Đâu có đâu có, chỉ là may mắn thôi.
Y đỏ mặt, nét mặt vui vẻ vì được khen.
– Tại hạ họ Tạ tên Huyền, không biết hai vị khách nhân xưng hô như thế nào?
Y khách khí hỏi.
Mạnh Kỳ lại cười:
– Mỗ họ Tô tên Mạnh, vị này là bạn thân, Giang Chỉ Vi.
Tạ Huyền đang định nói chuyện, một nam tử mặc đồ đạo sĩ đi tới, tầm hai mươi tuổi, tay cầm kiếm gỗ đào, trong người có chừng hai mươi tấm phù triện.
– Các ngươi từ Hỏa Vụ sơn xuống?
Giọng gã không chút khách khí.
Thấy nam tử trẻ tuổi mặt mày tươi tắn vui vẻ, tác phong nhanh nhẹn gần gũi, theo bản năng, giọng gã cũng dịu đi:
– Trên đó có tà ma ẩn hiện, không được đi lên đó.
– Tà ma?
Giang Chỉ Vi nghi hoặc.
Hai người mình từ trên đó xuống, đâu có cảm giác thấy tà ma gì?
Lão giả cuống quít nói:
– Hai vị khách nhân có điều không biết, hai năm trước Hỏa Vụ sơn từng có tà ma xuất hiện.
Thấy lão không nói đúng trọng điểm, Tạ Huyền nhìn thoáng qua nam tử đạo sĩ, sau đó kể lại:
– Hỏa Vụ sơn sinh ra Thái Dương thần thạch, trước nay đều do mấy đại tiên tông và Mặc cung chúng ta quản lý, nhưng từ cổ đại nó đã bị khai thác, Thái Dương thần thạch ngày càng thiếu thốn.
– Hai năm trước, khi đang khai thác, từ trong nham tương nhảy ra một tà ma, giết chết mọi người, cướp đi khá nhiều Thái Dương thần thạch, sau này nó thường xuyên ẩn hiện, có mấy vị tước giả cũng bị nó làm cho táng mệnh ở đây, mãi tới khi có thiên sư và tông giả đến, nó mới mai danh ẩn tích, không biết tung tích.
– Đoạn thời gian đó, đêm nào chúng ta cũng nghe thấy trên núi có tiếng ma quỷ khóc.
Mạnh Kỳ nhăn nhăn mũi, tám thành là tên Tắc La Cư chứ không ai, tạo ra thanh thế lớn nhỉ.
Bất quá nơi này cũng thật thú vị, cơ quan thuật mạnh hơn thế giới thật rất nhiều, lại còn có đạo môn di mạch, tu sĩ thiên sư, còn có cả thiên tài địa bảo…
– Ra vậy.
Mạnh Kỳ thuận miệng nói:
– Chúng ta chưa hề vượt qua Hỏa Vụ sơn, chỉ là đi vòng qua bên cạnh mà thôi.
– Ừ, Thái Dương thần thạch của Hỏa Vụ sơn đã bị đào hết, ta không quản được người khác lên núi hay không, nhưng nếu gặp phải tà ma thì chỉ còn cách tự cầu cho mình nhiều phúc.
Nam tử đạo sĩ giọng mặc kệ.
Từ Tiên tông và Mặc cung không quản được Hỏa Vụ sơn, vì luôn có rất nhiều người chờ mong kỳ ngộ lên núi tìm thạch, khuyên như thế nào cũng không được, không thấy tà ma thì không biết sợ.
Mạnh Kỳ nửa thật nửa đùa:
– Mỗ không sợ tà ma, luôn luôn là tà ma sợ chúng ta, mỗ từng có danh hiệu, gọi là khắc tinh tà ma.
– Khắc tinh tà ma, ha ha…
Nam tử đạo sĩ ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay cáo từ.
Gã lẩm bẩm:
– Khắc tinh tà ma? Không sợ gió to cắt phăng đầu lưỡi! Chỉ có tu sĩ Tiên tông chúng ta và Mặc cung cơ quan sư mới có thể gọi là khắc tinh tà ma, một võ giả nho nhỏ mà cũng xứng?
Ta lừa các ngươi làm cái gì, tên tà ma kia đã bị ta giết… Mạnh Kỳ “vô tội” nhìn theo nam tử đạo sĩ.
Lúc này, một con ngựa gỗ kéo xe từ trong thôn chạy ra, đứng cạnh nam tử đạo sĩ, người lái xe cung kính nói:
– Âu Dương đạo trưởng, có còn đi châu thành không?
Âu Dương đạo sĩ gật đầu, đi lên xe ngựa.
Xe ngựa theo đường cái chạy tới, xa phu cười ha hả nhìn Tạ Huyền:
– Tiểu mậu tài, mau lên đây, không được bỏ qua cuộc thi hiền tài của châu thành.
– Kỳ thi hiền tài?
Mạnh Kỳ hơi sửng sốt.
Xa phu cười:
– Khách nhân có điều không biết, hắn mười sáu tuổi đã thi đậu mậu tài của Mặc cung trên thị trấn, là thiên tài cơ quan thuật hạng nhất của châu ta, tới nay chưa đến một năm, đã chuẩn bị tham gia kì thi hiền tài của châu thành, chậc chậc…
Tạ Huyền được khen mặt đỏ bừng, cúi đầu cáo từ.
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi liếc nhau, hứng thú chắp tay nói:
– Hai người chúng ta cũng muốn đi châu thành, huynh đài có thể cho đi nhờ một đoạn đường hay không?
Thấy hai người dung mạo đẹp đẽ, cử chỉ lễ phép, khí chất xuất chúng, xa phu vỗ vỗ vào đuôi con ngựa gỗ, cao giọng:
– Đi thôi!
Tạ Huyền ôm con chó nhỏ, vuốt vuốt nó, lẩm bẩm:
– Ngươi không thể đi xa nhà, ở nhà ngoan ngoãn đợi ta, nhớ phải nghe lời thúc thúc và thẩm thẩm… Nếu ta trở thành hiền tài, học được cơ quan thuật tốt hơn, sẽ làm lại cái chân gỗ khác cho ngươi, giúp ngươi có thể đi xa nhà!
Con chó nhỏ nức lên, đến khi xe ngựa chạy đi, nó mới quay về nhà.
Trong thùng xe rất rộng rãi, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi ngồi ở một bên, Âu Dương đạo sĩ và Tạ Huyền ngồi ở bên kia.
Mạnh Kỳ chủ động bắt chuyện, kể chút chuyện mới mẻ, khiến không khí trở nên vui vẻ dễ chịu, Âu Dương đạo sĩ ngạo mạn cũng gia nhập vào.
Đang lúc chuyện trò vui vẻ, xe ngựa từ từ dừng lại.
Đi xuống xe, Mạnh Kỳ ngẩn người, bởi vì cách đó không xa có một cái xe bằng sắt màu đen dài ngoằn.
Nhìn Tạ Huyền và Âu Dương Chinh trả tiền xe, Giang Chỉ Vi lôi ra một miếng bạc vụn, đưa cho xa phu.
Sau đó hai người theo Tạ Huyền và Âu Dương Chinh đi tới cái xe đen kia, trả bạc, đổi lại hai tờ giấy mỏng.
– Mặc xe.
– Huyện Hỏa Vụ – thành Vĩnh Chu.
– Dự tính thời hạn: Hai canh giờ hai khắc.
Trong xe sáng sủa sạch sẽ, có hai dãy ghế đối diện nhau, ở giữa là bàn.
Chờ thêm một lúc, hai bên xe mọc ra mấy cái chân, bắt đầu khởi hành.
Nói cũng kỳ quái, rõ ràng đi đường vượt núi vượt đèo khá là xóc nảy, nhưng ở trong xe lại rất êm, nước trà trên bàn chỉ hơi gợn lên chút mà thôi.
– Cơ quan thuật có thể khiến sinh hoạt hằng ngày thoải mái giản tiện, thật không sai.
Mạnh Kỳ truyền âm với Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi đăm chiêu:
– Trước Ma Phật loạn thế, thế giới chúng ta hẳn là cũng có những món đồ tương tự, Khí Thánh thời trung cổ là nơi cơ quan thuật sĩ tụ tập, nghe nói có cả thuyền bay, rất nhiều món đồ cổ quái, nhưng sau kiếp nạn đều mất truyền thừa.
Một người từ phía sau xe đi lên, mặc bào gấm, đeo một cái hộp dài sau lưng, khí chất lãnh liệt.
Âu Dương Chinh sắc mặt khẽ biến, khẽ nói:
– Hộp kiếm.
– Phi kiếm…
Tạ Huyền vừa kích động vừa sợ.
Mạnh Kỳ nhíu mày, người này nhân quả dây dưa ra sát khí, sợ sắp có chuyện không hay.