Nhất Thế Chi Tôn - Chương 243: Thích khách đáng sợ
Sau cơn mưa rào, trời quang tươi đẹp, đêm dài qua còn chưa lâu, ánh nắng mặt trời đã sáng lạn như thế, chiếu vàng rực khắp Thạch gia bảo.
Lăng Dược nhìn Mạnh Kỳ: “hay, hay, hay! Tô thiếu hiệp, lão ăn mày phục nhất là loại người hào kiệt như ngươi Thạch gia bảo là chuyện của lão ăn mày, dù có mất cái mạng này, cũng phải bảo vệ họ lên Họa Mi sơn trang!”
Lão nhìn quanh, phân phó: “Hiền chất, hiền chất nữ, làm ra chút động tĩnh lớn đi, bắn pháo hoa báo động đi, để cho võ lâm đồng đạo quanh đây biết được Thạch gia bảo có biến, cũng báo tin này truyền rộng ra ngoài thu hút cường giả tới đây tìm hiểu, để thích khách của Bất Nhân lâu phải cố kị, không chừng còn buông tay luôn!”
Câu cuối của lão là để trấn an Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương, thích khách Bất Nhân lâu nếu dễ dàng thừa nhận nhiệm vụ thất bại như thế, thì làm gì có cái thanh danh khiến trẻ con ngừng khóc ban đêm!
Nhưng mà làm như vậy quả thực sẽ khiến tên kia phải sinh lòng cố kị, chuyện ám sát sẽ có khả năng xuất hiện sơ hở, trở thành cơ hội giữ mạng cho mọi người.
Một lát sau, tiếng pháo nổ vang trời, khói màu bay lên, che cả vầng mây, khuất cả ánh nắng.
Thạch Hiểu Tú nhìn nhà cửa đổ sụp, nhịn đau quay đầu đi: “Xong rồi.”
Đây là nơi mình sinh ra và lớn lên, nhưng bây giờ lại phải tự tay hủy mất ba thành, làm sao không đau lòng?
Những người còn lại trong bảo, Thạch Tiểu Đương đã an bài sơ tán tới những tòa nhà chung quanh, với phong cách của Bất Nhân lâu, chỉ cần mấy người đó không lộ ra bí mật gì, thì họ sẽ không diệt môn. Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, điều này đối với thích khách lại càng đúng, ngay cả lấy vật phẩm trên người mục tiêu cũng phải xem trong yêu cầu của nhiệm vụ có nói tới hay không, huống chi là giết người mà không có ý nghĩa?
Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi, nói: “Vậy thì xuất phát.”
Hắn dẫn đầu bay lên không. Trưởng lão ngoại cảnh kia cuốn Thạch gia huynh muội đi theo. Lăng Dược áp trận, ba đạo lưu quang cắt qua phía chân trời, đến Họa Mi sơn trang.
Trên đường nhất định có ám sát! Mạnh Kỳ không hề nghi ngờ gì điểm ấy. Còn chưa thất bại ba lần, mà cứ như vậy trơ mắt nhìn đám người mình thoát khốn, tiến vào Họa Mi sơn trang, không phù hợp với phong cách làm việc của Bất Nhân lâu!
Trên trời cao, ánh mặt trời chói mắt, gió thổi lạnh băng, sắc lẹm, xung quanh là biển mây bềnh bồng, trắng tinh như tuyết. Mạnh Kỳ toàn lực vận chuyển Bát Cửu huyền công, tâm hồ lặng ngắt, tất cả tinh thần đều truyền vào Thiên Chi Thương để cảm ứng nguy hiểm.
Đông đông đông! Đông đông đông! Tiếng tim đập thình thịch truyền vào linh đài của hắn, là tiếng tim của Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương, ngay cả trưởng lão ngoại cảnh cũng có phần căng thẳng.
Vì đối với họ, chỉ một thích khách lam giai là đủ tiêu diệt cả Thạch gia bảo, là đệ nhất sát thủ. Ngay cả phụ thân/bảo chủ nhà mình là tông sư mà cả một chiêu cũng còn không đỡ được, huống chi là mình.
“Cuồng Đao” Tô Mạnh tuy rằng danh động thiên hạ, nhưng không phải danh chấn thiên hạ, hơn một năm trước vừa mới bước qua nấc thang trời thứ nhất, dù có tứ kiếp gia thân, đến nay nhiều lắm cũng chỉ là ngũ trọng thiên, chưa từng nghe đã trở thành Tông Sư, thực lực tuy mạnh nhưng cũng vẫn là kém cả một đại cảnh giới, có thể ngăn được lam giai thích khách ám sát một lần, nhưng hai lần, ba lần thì sao? Vì sau mỗi lần thất bại, thích khách sẽ càng thêm bỏ sức để thành công!
Có lẽ Cuồng Đao tự bảo vệ bản thân là không khó, nhưng muốn bảo vệ cả đám người mình thì e là không làm nổi, lại còn làm liên lụy tới bản thân!
Đông đông đông!
Thiên Chi Thương đang buông thõng bỗng rung lên, chém về sau lưng Thạch Hiểu Tú, điện quang lượn lờ, nổ vang không dứt.
Thích khách đến! Mạnh Kỳ tin tưởng bản thân và tin tưởng thanh đao trong tay mình. Nội cảnh chân nguyên và thiên địa chi lực ào ạt tràn vào thân đao, sau đó nổ tung, giúp nó gia tốc.
Đương!
Trường đao đi được nửa đường thì bỗng đâu thò ra một mũi kiếm, va chạm vào với nhau, lực công kích của hai bên đều bị triệt tiêu, một thân ảnh hiện ra trong ánh nắng.
Thân ảnh nhanh chóng trở nên vô hình, nhưng Mạnh Kỳ đã sớm có chuẩn bị, tay trái xuất hiện Xích Ngọc trường kiếm, lùi nhanh ra sau.
Một điểm sát ý vừa lộ, Lưu Hỏa đã một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, hóa thành trăm thành ngàn đạo kiếm quang, kết thành thiên la địa võng, trùm tới.
Thân ảnh vô hình lại hiện ra, sát ý lạnh băng bị đánh tan như tuyết mỏng dưới nắng!
Không xong!
Mạnh Kỳ giật mình, thân hình hư ảo kia cả người lẫn kiếm xoay tròn, hóa thành một cơn gió lốc, lách qua Thiên Chi Thương, xông thẳng về phía mi tâm Mạnh Kỳ, nó chỉ lấp lóe mấy cái, khoảng cách giữa hai bên đã như không còn, mi tâm Mạnh Kỳ đau nhói.
Đao kiếm của hắn đều không kịp thu về!
Thích khách hờ hững, không vui chẳng buồn, cứ như đang làm một việc làm mãi đến mức quen tay, làm theo bản năng mà thôi.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng muốt đưa lên che lấy mi tâm.
Phốc!
Mũi kiếm đâm vào bị khựng lại, kình lực nổ bung.
Phanh! Bàn tay Mạnh Kỳ máu thịt mơ hồ, nắm chặt mũi kiếm!
Vừa rồi hắn căn bản không kịp lấy Trảm Ngọc đao và Huyền Quy kiếm, cũng không kịp thi triển chiêu thức, kích phát Côn Luân đạo bào, chỉ kịp đưa bàn tay lên che đỡ.
Bàn tay trái nắm chặt mũi kiếm, máu chảy thành dòng. Mắt Mạnh Kỳ trợn to, đau đớn hóa thành lửa chiến ý hừng hực. Trảm Ngọc đao như hơi dừng lại để tích thế chém ra, Lưu Hỏa và Thiên Chi Thương một trước một sau quay lại, thập diện mai phục.
Thích khách không chút dao động. Mũi kiếm run lên, quỷ dị thoát khỏi bàn tay của Mạnh Kỳ, sau đó cả người lẫn kiếm hóa vô hình, biến mất, công kích của Mạnh Kỳ chỉ đánh vào hư không.
Một kích không trúng, lại chạy ra xa!
Mọi việc xảy ra quá nhanh, mãi tới khi kiếm của thích khách bị bàn tay của Mạnh Kỳ chặn lại, ông mới kịp phản ứng, một trời ánh côn từ trên cao bổ xuống, nhưng chỉ đánh trúng vào khoảng không.
“Chạy nhanh thật!” Lăng Dược nghiến răng nói.
Mạnh Kỳ cũng nghĩ vậy. Nếu tên thích khách kia chỉ cần chậm lại một tí tẹo nữa thôi, là sẽ bị đao kiếm và điên côn của Lăng Dược quấn lấy, khó mà thoát được nữa!
Thạch Hiểu Tú trán mướt mồ hôi lạnh, vừa rồi Cuồng Đao lại gặp cảnh nguy hiểm, mình cũng vậy, thích khách Bất Nhân lâu quả thực là khủng khiếp.
Nhìn thấy hai người sợ hãi, Mạnh Kỳ nói to: “Hạng đạo chích nhãi nhép, không gì hơn thế này, đánh lén cũng chỉ làm ta bị thương nhẹ mà thôi, có gì đáng để nhắc tới?”
Lời lẽ tràn đầy hào ý, Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương thì giật mình, sự sợ hãi được tiêu trừ rất nhiều, đúng vậy, thích khách có thể giết cả Tông Sư mà lại chỉ có thể làm cho Tô thiếu hiệp bị thương nhẹ. Dựa theo quy củ của Bất Nhân lâu, thích khách chỉ còn một lần cơ hội nữa mà thôi, Tô thiếu hiệp đã quen kiểu công kích của y hai lần, chưa hẳn không chắn được lần nữa!
Mạnh Kỳ không nói gì nữa, lại bay lên đi trước, trong lòng có chút thận trọng.
Nếu hắn đã gánh vác việc này, nhất định sẽ không bỏ mặc họ, một mình đào tẩu, vì làm vậy sẽ vi phạm tâm tính, sẽ để lại áy náy, làm xuất hiện lỗ hổng trong tâm linh, không tốt!
Từ hai lần giao thủ mà xem, thì lĩnh vực của thích khách lam giai này chính là pháp lý nắm giữ và lợi dụng áp chế, chủ yếu là từ khả năng ẩn nấp và phân hóa quỷ dị, nên y tu vi vẫn còn kém thất trọng thiên, nhưng lại mang tới sức uy hiếp còn hơn cả tông sư thông thường.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Độn quang bay nhanh, đảo mắt hơn hai canh giờ trôi qua, đám người Mạnh Kỳ chỉ còn chừng trăm dặm là tiến vào phạm vi Họa Mi sơn trang, chứ không phải phạm vi sơn môn, là phạm vi mà Pháp Thân không cần cố ý cảm ứng cũng có thể nhận ra động tĩnh.
Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương vừa thấp thỏm vừa nhẹ nhõm. Lăng Dược thì càng thêm đề phòng, Mạnh Kỳ càng đề phòng cao hơn, hắn biết thích khách sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Y càng chờ tới cuối thì càng khiến mọi người tưởng lầm là họ sắp thành công, trở nên thả lỏng đề phòng.
Tâm hồ của Mạnh Kỳ rung lên, Thiên Chi Thương run rẩy.
Thích khách đến!
Mạnh Kỳ vung cao Thiên Chi Thương, tầng tầng đánh xuống, thi triển công kích phạm vi rộng ‘Chém đầu yêu mà’, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi mấy chục trượng quanh hắn, không ảnh hưởng đến đám người Thạch Tiểu Đương.
Ầm!
Tử điện thanh lôi nổ tung, vây quanh Mạnh Kỳ sôi trào, không hề có phân chia mạnh yếu.
Dù ngươi muốn phân hóa, cũng phải tới gần mới dùng được!
Bỗng tóc gáy hắn dựng thẳng đứng, dự cảm nguy hiểm dâng cao!
Một thanh trường kiếm bay ra, đâm thẳng vào huyệt ngọc chẩm.
Lần này, thích khách hoàn toàn đổi cách thức công kích, công kích hai lần trước của y đã thành công làm cho Mạnh Kỳ chỉ nhớ tới khả năng phân hóa của y mà thôi.
Đây mới là thích khách, thích khách thật sự!
Kiếm quang cực nhanh, xuyên qua hai cánh tay vừa mọc ra của Mạnh Kỳ, tóc gáy hắn bị cắt đứt, tâm hồ bị kiếm ý chấn động làm nổi lên sóng lớn.
Phốc!
Kiếm quang đâm vào mi tâm Mạnh Kỳ, kình khí bùng ra, tàn phá đầu hắn.
Thạch Hiểu Tú hét toáng lên.
Nhưng cơ thể của Mạnh Kỳ đã to ra, đỉnh thiên lập địa, “Trảm Ngọc đao” chém thẳng vào thích khách, không phải công kích, mà là khảo vấn tâm linh!
Bên cạnh cái đầu bị đâm trúng mọc ra một cái đầu nữa, làm chỗ cho nguyên thần vừa độn ra có chỗ để chui vào!
“Bắt được ngươi!” Mạnh Kỳ lên tiếng, giọng đùng đoàng như sấm sét.