Nhất Thế Chi Tôn - Chương 263: Ác ý đột nhiên
“Lục Áp Đạo Quân?” Cù Cửu Nương ngơ ngác.
Cái tên Lục Áp này hồi làm nhiệm vụ luân hồi ở thế giới Phong Thần cô đã từng nghe người ta nhắc tới, nhưng cơ bản chỉ là một nhân vật thuộc về ‘chuyện xưa’, không biết cảnh giới cụ thể, không biết thực lực, chỉ nghe nói là một trong số những nhân vật nổi bật xuất hiện dưới trướng cái đại nhân vật trong Phong Thần chi chiến năm đó.
Tự nhiên một người như vậy lại là Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, Cửu nương quả thực là không thể nào tin nổi. trong lòng cô, Lục Đạo là người thần thông quảng đại, không gì không làm được, cảm giác hẳn là phải thuộc hàng đại nhân vật, cùng cấp với Tam Thanh, A Di Đà Phật, Thiên Đế, chứ không phải là như thế này.
Đại thanh căn cành lá đung đưa, như đang gật đầu: “Có ai sống được từ kỉ nguyên trước tới bây giờ mà là người yếu đâu?? Hơn nữa Lục Áp Đạo Quân là con trai của Thái Cổ Hạo Thiên Thượng Đế, là Ly Hỏa chi tinh, biết được rất nhiều bí mật, nắm giữ rất nhiều bí pháp, là thuộc hạng đại nhân vật chỉ ở dưới mấy vị chưởng giáo lão gia mà thôi, chưa kể, chưa kể, bao nhiêu năm qua, đâu có ai biết cảnh giới của hắn hiện giờ đã tới đâu, không chừng đã tới Đạo Quả cảnh ‘Không thể biết không thể luận’ cũng không biết chừng? Cho nên tiểu mới sợ. Tiểu không dám đối nghịch với một đại nhân vật như vậy, cho nên mới không ngừng giấu diếm.“
“Nay lão gia đã vào Ngọc Hư cung, được Nguyên Tâm ấn, chứng tỏ có chưởng giáo đại lão gia đứng sau lưng, nên tiểu mới dám nói.“
Dáng vẻ nó y như đang kể công xin thưởng, vô cùng thành thật, da mặt dầy tới mức Mạnh Kỳ không thể không thầm khen.
“Không thể biết không thể luận Đạo Quả cảnh?” Mạnh Kỳ nhướng mày, cả một đoạn dài giải thích loằng ngoằng, hắn chỉ chú ý nhất là mấy chữ này thôi.
Đại thanh căn vô cùng nghiêm chỉnh: “Tiểu cũng không biết rõ lắm, chỉ một lần ngẫu nhiên nghe tiên nhân nhắc tới. Nghe nói đó là cảnh giới lúc đó của Đạo Tôn Phật Tổ, là cảnh giới siêu thoát thật sự. Không thể phỏng đoán không thể miêu tả không thể thảo luận, vừa nói tới là sai ngay, vừa ngờ là lầm cảnh giới ngay, chắc là cỡ Khai Thiên Tịch Địa, hủy diệt vũ trụ, đảo ngược thời gian, chuyển nhân thành quả, chúng ta chỉ có thể vọng tưởng, chứ không thể nào với tới, nên dù có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể hiểu được, không để chạm được tới họ, cũng không thể nhìn thấy họ thật sự……“
“Theo tiểu hiểu, họ chính là không gì không biết, có mặt khắp nơi, không gì không làm được, có thể nhìn thấy bất kì một loại mâu thuẫn gì ở trên người họ……“
Đại thanh căn nói vô cùng hăng say, thao thao bất tuyệt, nhưng càng nói thì càng mơ hồ, làm Mạnh Kỳ khóe miệng giật giật, đang nghe một ông tám nói chuyện kìa……
Cù Cửu Nương càng nghe, mặt mày càng ngơ ngáo.
“Chưởng giáo đại lão gia đã tiếp cận cảnh giới này?” Mạnh Kỳ nắm chặt bàn tay.
“Đương nhiên!” Đại thanh căn vẻ bảo vệ chủ lẫm liệt, “Nhưng vì chưởng giáo đại lão gia lưng đeo đủ loại nhân quả khổng lồ của cả chư thiên vạn giới, cho nên người ta mới có thể tìm tòi được một ít, mà bàn tán về ngài ấy.“
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Nếu chưởng giáo đại lão gia đã tiếp cận không gì không biết, không gì không làm được, thì ngươi cần gì phải e ngại Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, hắn dám chọc tới môn hạ của Ngọc Hư hay sao?”
Đại thanh căn nghẹn lời, ấp úng hồi lâu mới nói: “Tiểu chỉ là một cái cây nhỏ ở ngoài Ngọc Hư cung mà thôi, chưởng giáo đại lão gia làm sao để ý……“
“Ngươi xác định là Lục Áp Đạo Quân? Sau này nếu để bị ta vạch trần là lại nói dối, sẽ không phải ta tới giáo huấn ngươi nữa đâu, mà là nó.“ Mạnh Kỳ vỗ vỗ lôi ngân trên mu bàn tay. Màu tím lóe lên, sáng lạn ướt át, sau đó yêu đào thò nửa thân hình của nó ra, “Ánh mắt sáng ngời” nhìn đại thanh căn, như cân nhắc nó có bao nhiêu giá trị về mặt dược hiệu.
Đại thanh căn thoắt một phát lùi vọt ra sau, nép sát vào trong góc tường: “Tiểu vì Côn Luân canh núi! Tiểu vì Côn Luân giữ cửa! Tiểu luôn trung thành và tận tâm mà! Lão gia đừng làm tiểu sợ, đừng lấy yêu nghiệt nhìn mà run cả người kia ra để dọa tiểu! Quả thực là Lục Áp Đạo Quân mà, chắc chắn không sai đâu!”
Đôi mắt Mạnh Kỳ trở nên tối đen, bên trong có những đốm sáng lấp loáng.
Quả đúng là cảm xúc sợ hãi, không có giả dối, trong đầu cũng không có suy nghĩ nào khác…… Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, hắn chính là đang vận dụng “Nguyên Tâm ấn”.
“Tạm thời tin ngươi, lui ra đi.“ Mạnh Kỳ đẩy yêu đào trở về trong lôi ngân.
Đại thanh căn bám sát tường chạy nhoáng ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Cù Cửu Nương mới nói: “Thật sự là có một người gọi là Lục Áp Đạo Quân?”
“Chỉ là có khả năng cao mà thôi.“ Mạnh Kỳ khẽ dừng, “Đinh Đầu Thất Tiễn thư chính là một trong những pháp bảo của y.“
“Đinh Đầu Thất Tiễn thư? Đinh Đầu Thất Tiễn thư hại Huyền Đàn chân quân?” Cù Cửu Nương hết hồn, “Cái món đó quỷ dị khó phòng, là pháp thức nguyền rủa đáng sợ nhất mà ta từng thấy, nếu Lục Đạo dùng nó để diệt người, quả thực là không thể nào cản được……“
“Sau này có cơ hội phải đi tìm hiểu bí mật của Đạo Môn mới được, có lẽ sẽ biết được thêm nhiều thừ.“ Mạnh Kỳ bất chợt ngờ hai tông sư hắn gặp phải trong Ngọc Hư cung. Họ đều sử dụng công pháp của Ngọc Hư nhất mạch, nhưng cái chiêu mắt bắn ra tia sáng trắng cố định nguyên thần và biến hóa cơ thể của hắn của nữ tử kia thì lại rất giống với Trảm Tiên phi đao của Lục Áp……
Hắn lắc đầu, đây chỉ là lời nói của Đại thanh căn, cái kẻ trước giờ cứ toàn nói dối, khoảng cách tới sự thật chắc còn xa lắm. Hắn hỏi: “Cửu nương, có cách này mang được tạm thời một cao nhân pháp thân từ thế giới Phong Thần tới thế giới của chúng ta hay không?”
Cù Cửu Nương trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Không thể, nếu là thế giới Luân Hồi khác, nơi những pháp thân có thể xé rách hư không, hàng lâm xuống thế giới, thì chúng ta có thể cảm ứng được vị trí của thế giới họ, nối kết tới thế giới chúng ta. Nhưng thế giới Phong Thần và Tây Du thì chẳng ai biết chúng ở đâu, không có cách nào liên lạc với thế giới chúng ta được, chỉ có thể dùng Luân Hồi phù tiến vào rồi rời đi, mà lại còn phải là luân hồi giả thì mới sử dụng được. Trừ phi… cao nhân đó kí khế ước với Lục Đạo, trở thành người của ngươi, thì mới đưa đi không, hoặc biến ông ấy trở thành luân hồi giả.“
Mạnh Kỳ nhe răng, vế trước đương nhiên là không được, nói ra nhất định sẽ bị Tề Hoàn công quất chết, cái sau thì lại phải được Lục Đạo cho phép, Tề Hoàn công cũng đâu có thân thuộc, tin tưởng hắn tới mức để mặc cho Lục Đạo khống chế sống chết của lão.
“Ta từng gặp được một pháp thân của thế giới Phong Thần, bị một quyền của ông ta đưa qua một vũ trụ khác, như vậy mà cũng không cảm ứng được thế giới của chúng ta hay sao?” Mạnh Kỳ sơ lược kể lại chuyện Sở Trang vương.
“Ta không biết, hay ngươi bảo ông ấy thử xem.“ Cù Cửu Nương nhún vai.
Chẳng lẽ đi tìm Sở Trang vương, đánh nhau với ông ta?
Cù Cửu Nương trợn trắng mắt nhìn Mạnh Kỳ: “Loại chuyện này, ngươi tự dùng thiện công đi hỏi Lục Đạo là được, ngồi ở đây tự suy diễn làm gì?”
“Cũng phải……“ Mạnh Kỳ đã quên mất chuyện này.
Hắn cầm đồ, vay năm vạn năm ngàn thiện công, lại dùng danh dự bản thân mượn thêm năm ngàn, gom đủ sáu vạn thiện công, trên người chỉ còn lại ba trăm mười lăm thiện công để đổi tin tức.
“Tin này giá trị ba trăm thiện công.“
“Phong Thần đặc thù, tự có đa trọng vũ trụ trời đất, không thể dùng Luân Hồi phù hay dùng dòng sông thời gian, không thể rời đi.“
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lạnh nhạt nói.
Thì ra chỗ bị đẩy đi cũng chỉ nằm trong hệ vũ trụ của Phong Thần….. Mạnh Kỳ thở dài, xem ra không thể thỉnh Tề Hoàn công hỗ trợ rồi, đành phải chờ Vân Hạc chân nhân xem lão có đột phá gì hay không.
Sau đó, Mạnh Kỳ đưa sáu vạn thiện công cho Lục Đạo luân hồi chi chủ, chờ y ban bố nhiệm vụ luyện chế thần binh:
“Nhiệm vụ chuyên dành cho luyện chế thần binh: Cổ Nhĩ Đa đột phá, Thiên Tru phủ thức tỉnh thêm một phần, tà ma chín đạo rục rịch, thế cuộc chính tà sắp xoay chuyển. Nhiệm vụ: giúp chính đạo ổn định chiến cuộc, ít nhất là giằng co được trong vòng một năm. Nếu thành công, được luyện chế một thanh thần binh, hình dạng và tên gọi do người hoàn thành nhiệm vụ quyết định, thất bại bị ngoài hai thành thiện công.“
Mạnh Kỳ đứng ngẩn ra, cảm giác được ác ý thâm sâu và sự đùa cợt của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ!
Hắn trở thành tông sư, mạo hiểm luyện chế thần binh, chẳng phải để lẻn vào đám tà ma, giúp chính đạo có thêm chút khả năng ổn định chiến cuộc hay sao? Thế mà bây giờ lại bảo hắn muốn có thần binh, thì lẻn vào ma đạo, giúp chính đạo ổn định chiến cuộc!
Nếu thế thì ta đây còn cần luyện chế thần binh làm cái gì?
“Bỏ ngang, không luyện chế nữa có được không?” Mạnh Kỳ sầm mặt.
“Được. Ngoài hết thiện công, không được đổi vật phẩm và hỗ trợ người khác đổi trong vòng một năm.“ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lạnh lùng.
“Có cái này nữa?” Cù Cửu Nương ngây người, xưa giờ chưa bao giờ nghe cấm thay cho ngoài phạt.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vẫn lạnh te: “Quy định mới ra.“
“Vậy… vậy cũng làm được……“ Cù Cửu Nương cũng cảm nhận được sự ác ý rõ mồn một của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.
Lục Đạo trước nay chưa bao giờ có cái gọi là ‘quy định mới ra’, mình mới từ trong Ngọc Hư cung đi ra là gặp phải, hai chuyện này có liên quan gì tới nhau hay không? Mạnh Kỳ vô cùng bình tĩnh: “Nếu nhận nhiệm vụ, có thể tiếp tục dùng Đại Nhật diễm tâm và Định Hải châu hay không?”
“Có thể, nhưng phẩm giai thần binh luyện chế ra sẽ bị giảm xuống tương ứng.“ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đáp.
“Vậy được.“ Mạnh Kỳ nhận nhiệm vụ, xoay người rời đi, không nói thêm lời nào.
Tranh cãi nữa cũng chỉ mất công, phải dựa vào bản thân mình.
Nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi luân hồi!