Nhất Thế Chi Tôn - Chương 268: Tin tức rung động
Chỗ này con sông bẻ ngoặt, băng trôi thi thoảng lại va vào bờ, để lại dấu vết. Bên bờ, một cái lều màu vàng đất sừng sững, đất xung quanh có một màu đen lạ lùng như thấm máu suốt nhiều năm, màu đất sẫm lại.
Từ khi người của Tu La tự tới đây ở, nơi này trở nên nồng đậm khí thế sát phạt và mùi máu, cường giả thảo nguyên đều không muốn tới gần, khiến xung quanh cái lều này vô cùng trống trải.
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đi tới.
“Thỉnh.“ hai đệ tử mở khiếu canh cửa vừa tiếp xúc với ánh mắt của Mạnh Kỳ, thì nguyên thần đều rung lên, như nhìn thấy Đại A Tu La Mông Nam trước mặt, nên không dám cản trở, cũng không cần bẩm báo, cứ thể để cho hắn đi vào.
Mạnh Kỳ thò tay ra vén cửa lều, cười nhạt: “Sa Ma, đệ tử của ngươi vẫn còn rất ngây ngô.“
“Dù có thành thục cũng đâu có cản nổi cực ác chi niệm của ngươi hù dọa?” Giọng nói nặng nề như tiếng trống, người nói ngồi ở ghế đầu, mũi cao mắt to, mắt xanh tóc nâu điển hình của người Tây Vực, ngũ quan sắc lẹm như đao khắc, đôi bàn tay to gấp đôi người thường, tràn ngập khí thế sát, chính là A Tu La vương Sa Ma Hỏa tu luyện “La Hầu Pháp Tướng”, người ta thường gọi tắt là La Hầu.
Sau lưng La Hầu có hai đệ tử đứng hầu, đều chừng hai mươi tuổi, một người rất cao, cơ thể cường tráng, đôi mắt khát máu tàn nhẫn, người còn lại cao tám thước, cơ bắp rắn rỏi, khoác một cái áo lông màu đen, ánh mắt táo bạo, lúc nào cũng như đang tức giận. Người này Mạnh Kỳ có biết, là Lâu Già, tu luyện “Phẫn nộ tướng”. Đã qua mấy năm kể từ lần gặp nhau đầu tiên, lúc ấy cảnh giới của y cao hơn Mạnh Kỳ, nhưng tới nay y vẫn chưa bước qua được nấc thang trời thứ nhất.
Trong lều còn có một người, rất già, mặc bào đỏ, tóc bạc trắng, sợi tóc thô to kì quặc, trông như những con rắn nhỏ.
“Vạn Trùng ngươi cũng ở đây?” Mạnh Kỳ mỉm cười, như đang ở nhà mình, tiện miệng chào một cái, tìm một chỗ thong dong ngồi xuống.
Lão giả này chính là người liên lạc do Huyết Hải La Sát phái tới, Vạn Trùng tôn giả.
“Ngươi tới được, sao lão phu không tới được?” Vạn Trùng tôn giả hừ lạnh. Lão đã rất già, bối phận lại cao, rất không ưa cái tên “Cực Ác Thiên Ma” lớn đầu mà cứ khoái giả làm hậu sinh vãn bối này.
Sau lưng lão cũng có hai đệ tử đứng hầu, đều là nam giới, mặc bào dài màu đỏ thẫm. Cả hai đều có dáng vẻ điên cuồng, không có nhân tính, một người mạch máu thô to, dùng mắt thường cũng thấy được, một người treo đầu trẻ con bên thắt lưng.
La Hầu không giới thiệu mấy người sau lưng Lâu Già, mà thật ra cũng không cần giới thiệu. Bàn tay to tướng của y gõ xuống bàn, nặng nề nói: “Cực Ác. Trung Nguyên các ngươi có câu châm ngôn ‘vô sự không đăng Tam Bảo điện’, Tây Vực chúng ta cũng có câu tục ngữ, ‘thà rằng đánh nhau với người ngay thẳng, chứ không uống rượu với kẻ âm ngoan’, có cái gì nói thẳng!“
Ngươi bảo ta nói là ta phải nói? Thế thì làm sao có khí phái tông sư?! Mạnh Kỳ lật chung rượu lên, xách túi rượu qua, tự rót cho mình một ly, đưa lên mũi ngửi ngửi, thưởng thức.
Ngửi đã rồi, hắn mới ngẩng đầu, chỉ vào nam tử cao to, cường tráng đứng sau lưng La Hầu: “Đây là đệ tử thân truyền của ngươi?”
Đến cảnh giới hiện nay, Mạnh Kỳ đã có thể cảm ứng được hướng vận chuyển của huyết mạch để đoán đại khái pháp tướng của đối phương, tên kia rõ ràng cũng là “La Hầu Pháp Tướng”.
“Đúng, vừa tấn chức ngoại cảnh.“ La Hầu vẻ không kiên nhẫn.
Đây chính là chỗ thiếu hụt của công pháp Tu La tự, người tu luyện rất dễ nổi giận, khó chịu, khát máu, ham muốn chiến đấu tới điên cuồng, khả năng khống chế chúng quyết định rất lớn tới thành tựu sau này của họ.
“Là tiểu La Hầu từng đứng trong ba hạng đầu Nhân bảng đó hả…..“ Mạnh Kỳ vẫn thủng thẳng, không nói gì vào việc chính.
Tiểu La Hầu hiện vẻ kiêu ngạo, Lâu Già đứng bên cạnh thì phẫn nộ.
Hai đệ tử đứng sau lưng Vạn Trùng tôn giả đều đưa mắt nhìn La Hầu, vẻ ẩn ý.
“Người đứng ba hạng đầu Nhân bảng nhiều đến mức đếm không hết, nói cái này làm cái gì?” La Hầu cắt phăng, “Cực Ác, ngươi tới vì trận chiến hôm đó?”
“Thì ra Vạn Trùng ngươi cũng là vì chuyện đó mà tới đây?” Mạnh Kỳ không trả lời La Hầu, quay qua nhìn Vạn Trùng tôn giả, vẻ mặt như cười như không.
Vạn Trùng tôn giả nghiêm nghị: “Không được hả?”
La Hầu càng thêm mất kiên nhẫn, cảm thấy nói chuyện với “Cực Ác Thiên Ma” cứ như ra quyền đánh trúng bị bông, không đúng vào trọng điểm, rất là khó chịu.
Chỉ trong thời gian ngắn, Mạnh Kỳ đã kiểm soát được mọi cảm xúc ở trong trướng, dùng nó tu luyện Nguyên Tâm ấn.
Đến lúc này, hắn mới thủng thẳng trả lời: “Đương nhiên có thể, bổn tọa chính là tới hỏi xem hai vị cảm nghĩ thế nào. “
“Còn nghĩ thế nào nữa? Nếu Đại Hãn đã đánh lùi được Lục đại và Xung Hòa, nghĩ cái gì cũng không còn quan trọng.“ Những nếp nhăn trên mặt Vạn Trùng tôn giả giãn da, cười đến vô cùng dữ tợn.
La Hầu không đáp hỏi lại: “Cực Ác, ngươi thấy thế nào?”
“Lục đại và Xung Hòa không ngờ cũng đột phá, tấn chức Địa Tiên, Đại Hãn e là không thể quét ngang Trung Nguyên, nhưng chúng ta liên thủ, cũng đủ để đối phó đám người Không Văn Hà Thất, thế thắng bại thế là rất rõ, ta chẳng lo gì cả.“ Mạnh Kỳ vẻ ‘ta đã biết trước cả’, “Tới lúc đó, chúng ta phá tan từng nhà, đảo ngược đám chính đạo đó, khiến đại thế thiên hạ phải viết lại, chỉ cần đi theo Đại Hãn, tất sẽ thành công rực rỡ.“
Hắn nói rất thoải mái, cứ như chả có gì phải lấn cấn, nhưng Tiểu La Hầu và Lâu Già lại nghe được nhíu mày, chỉ cần đi theo Đại Hãn?
Đột nhiên, bên ngoài vọng tới tiếng chuông, tiếng chuông và tiếng tụng kinh lãng đãng mênh mông, không linh thần thánh, cửa lều bị vén lên, một đôi giày trắng không nhiễm trần ai xuất hiện, theo đó là một gương mặt vô cùng tinh tế, đẹp đẽ, nhìn không ra buồn giận, khí chất thoát tục, đôi môi như đang mỉm cười, quanh người có những bông sen trắng không ngừng bay bay.
Theo sau cô là một lão giả gầy gò, khí tức bàng bạc, tay nâng một ngọn thanh đăng, ánh đèn nho nhỏ nhưng bất động, ánh sáng nhạn nhạt chiếu lên áo trắng, mang tới cảm giác ấm áp như về tới quê hương.
Tiểu La Hầu, Lâu Già và hai đệ tử của Huyết Y giáo đều bị cô gái thu hút ánh mắt, nhìn cô chằm chằm như đang nhìn thấy tiên tử.
Cố Tiểu Tang! Mạnh Kỳ giật mình. Vừa mới giả làm Cực Ác Thiên Ma, liền liên tục gặp được người quen, hài!
Cố Tiểu Tang như cười như không nhìn quanh một vòng: “Thừa dịp đến thăm, thỉnh A Tu La vương thứ tội.“
Vừa nói, cô vừa đi tới ngồi xuống, đám người Tiểu La Hầu dõi mắt theo cô, không dứt mắt ra được.
Đây chính là người được gọi là dung sắc vô song, Đại La Thánh Nữ?
Thật sự là danh bất hư truyền, nghe danh không bằng gặp mặt!
Ngay cả Vạn Trùng tôn giả và La Hầu còn không nhịn nổi, phải nhìn lại mấy lần, khiến Chưởng Đăng thần sứ phải quẳng qua ánh mắt cảnh cáo.
Nhìn Chưởng Đăng thần sứ đứng thứ sáu mươi sáu Địa Bảng mà phải cung kính đứng bên cạnh Cố Tiểu Tang, không dám ngồi xuống, khiến Vạn Trùng tôn giả và La Hầu vừa mơ ước vừa kiêng kị, nhìn ánh mắt vừa quyến luyến vừa khát vọng của đám người Tiểu La Hầu, Lâu Già, Mạnh Kỳ bỗng cảm thấy là lạ, hình như hắn chưa bao giờ nhìn kĩ Cố Tiểu Tang.
Không ngờ cô lại có địa vị cao tới như thế trong La giáo khiến Tông Sư đứng hầu mà không hề có chút oán hận!
Bây giờ cô nhìn thánh khiết cao quý, những lúc ở trước mặt hắn lại linh tinh cổ quái, hỉ nộ vô thường, vô cùng khác biệt, người nào mới là cô thật sự?
Lại nói, mình thật đúng là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy trước mặt người khác là như thế nào……
Cố Tiểu Tang mỉm cười nhìn La Hầu: “Các vị tiền bối là đang thảo luận trận chiến hôm trước?”
“Đúng vậy, Lục đại và Xung Hòa đột nhiên tấn chức Tông Sư, khó tránh khỏi làm người ta thấp thỏm.“ Mạnh Kỳ chủ động đáp lời.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cố Tiểu Tang vẫn mang ý cười: “Quả thực là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng rất nhiều chuyện đã không còn đường thay đổi, các vị tiền bối nói có đúng không?”
La Hầu và Mạnh Kỳ đều khẽ nhíu mày, không biết cô ý chỉ chuyện gì, chỉ có Vạn Trùng tôn giả là cười khẽ: “Đương nhiên, Đại Hãn cũng đã biểu hiện thực lực không hề thua kém, Huyết Y giáo nhất định đồng tâm hiệp lực hoàn thành việc lớn!”
Di, Huyết Hải La Sát người ta đều còn chưa lên tiếng, ngươi đã ra miệng hứa hẹn? Hay nói Huyết Y giáo đã hạ quyết tâm?
Cố Tiểu Tang đảo mắt, ánh mắt trong veo: “Cao Lãm sau khi thành tựu pháp thân thì có dã tâm, lúc trước định cấu kết với Đại Hãn Nam hạ, tới lúc quan trọng sẽ ra tay, giết một trong hai người Xung Hòa và Lục đại, nhưng sau đó sẽ phản bội, liên kết với người còn lại đẩy Đại Hãn trở về thảo nguyên để giữ thế cân bằng. Không ngờ hôm nay ba người đã đều đột phá, y không còn giữ được tác dụng quan trọng của mình, mưu kế coi như hoàn toàn thất bại.“
Cô để lộ ra một thông tin quan trọng, khiến La Hầu và Vạn Trùng tôn giả đều ngây người, cùng bật thốt:
“Cao Lãm đầu phục thảo nguyên?”
Một vui vẻ một thấp thỏm.
Tiểu nương da nói chuyện hư hư thực thực, lừa chết người không đền mạng, chẳng nói gì tới Nhân Hoàng kiếm…… Mạnh Kỳ nhìn Cố Tiểu Tang, thầm mắng.
“Nay hắn chính là đã đâm lao phải theo lao.“ Cố Tiểu Tang cười nhạt, “Lúc trước để chứng thực thành ý, hắn đã mượn sức rất nhiều thế lực và thảo nguyên kết minh, tỷ như Bồi kinh Tào thị, nay bọn họ nhìn thấy Đại Hãn uy mãnh, nên đã bỏ rơi hắn, hoàn toàn thần phục dưới chân Đại Hãn. Đây chính là công đầu của Tào thị.“
Cô cầm ra một cái đầu, tóc dài rối tung, khuôn mặt tuấn tú, hai mắt mở trừng trừng, đầy vẻ không dám tin, máu vẫn còn tươi, từng giọt rơi xuống.
Tào Hiến Chi? Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Tào Hiến Chi! Trái tim Mạnh Kỳ như bị ai bóp mạnh!
Tào Hiến Chi đã chết!?
Mỹ nhân như ngọc, cười nói mà giết người, yêu nữ quả nhiên là yêu nữ.