Nhất Thế Chi Tôn - Chương 29: Vân Hạc chân nhân
Két một cái, cửa phòng đóng lại.
Đám võ giả nhìn nhau, không ngờ Tô tiên sinh ngay cả hỏi xem đám người mình vào đây làm gì cũng không hỏi, đã xoay người trở về phòng, như không nhìn thấy.
Từ chối người cả ngoài ngàn dặm như vậy làm họ đều thấy tuyệt vọng và uể oải, nhưng nếu đã mạo hiểm tiến vào dịch quán thì quyết không thể buông tay!
Nữ tử mặt mũi kiên cường quỳ xuống, thanh âm không cao không thấp:
– Tô tiên sinh, Giang cô nương, võ đạo suy bại đã lâu, võ giả chịu nhục bao nhiêu năm tháng, chúng ta ngày đêm rèn luyện thân thể, rèn luyện chân khí, hết năm này đến năm khác, chịu đựng gian khổ, không hề dễ dàng như các tu sĩ hay cơ quan sư.
– Suốt bao nhiêu năm nay đều như đêm dài, võ giả chúng ta đều không hề nhìn thấy ánh rạng đông.
– Mãi đến hôm nay mới biết con đường võ đạo thông thần của thượng cổ Luyện Khí sĩ cũng có, không thua gì bất cứ tông phái nào, trong lòng kích động, không sao kềm được, có chút thất lễ, xin lễ bái ở đây.
Cô chỉ nói mình lễ bái ở đây, không nói nếu Tô tiên sinh không truyền thụ công pháp Luyện Khí sĩ thì sẽ mãi quỳ không đứng dậy.
Uy hiếp là điều tối kị khi cầu người.
Có thể trở thành thủ lĩnh của nhóm người, đương nhiên cô có điểm hơn hẳn họ về khả năng nói chuyện!
Bốn người còn lại ăn ý quỳ xuống, dập đầu:
– Bao năm như đêm dài. Hôm nay mới thấy ánh rạng đông.
Bên trong cửa im lặng, không có tiếng trả lại, các võ giả cũng quỳ trước bậc thang, không ai nhúc nhích.
***
Trong Vạn Tượng môn.
Đạo nhân tóc bạc nhưng mặt mũi hồng hào trở về đại điện, dập đầu trước tượng tổ sư.
– Đệ tử Vân Hạc mời Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù.
– Đệ tử Vân Hạc mời Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù.
– Đệ tử Vân Hạc mời Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù.
Ông ta trịnh trọng lập lại ba lần, dưới chân bức tượng Vạn Tượng Tiên Tôn xuất hiện một hộp ngọc.
Vân Hạc đạo nhân đứng dậy, cầm hộp ngọc lên, cẩn thận mở ra.
Ánh sáng chói lòa xông thẳng lên trời, hào quang rực rỡ, mây sắc bảy màu, các đạo sĩ Vạn Tượng môn đều quay qua nhìn về phía chủ phong, vô cùng kinh ngạc, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Các thiên sư vội vàng xuất mây, bay về chủ phong Vạn Tượng điện.
Họ vừa dừng trước điện, thấy chưởng môn Vân Hạc chân nhân đang cầm một lá phù triện hào quang lượn lờ, bảy màu rực rỡ, trên phù có những chữ triện cổ đang lơ lửng, mỗi chữ đều như mang theo đại đạo, nhìn hoa cả mắt.
Là một môn phái đạo môn chuyên về phù triện, tồn tư kết phù, nguyên thần ký thác, đương nhiên mọi người đều tin vào những phù văn do “trời sinh đất dưỡng”, tin rằng trong các chữ triện đều có ẩn chứa pháp lý đại đạo, tấm phù này chính là chứng minh quan điểm đó của họ là đúng đắn.
– Chưởng môn…
– Chưởng môn chân nhân, vì sao lại mời Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù ra?
Vân Hạc chân nhân thu hồi thần phù, thần sắc từ trịnh trọng chuyển sang lạnh nhạt:
– Có một chuyện cực kì quan trọng, lão đạo cần phải mượn uy của thần phù.
Không đợi các thiên sư hỏi thêm, ông ta đi ra khỏi đại điện. Một tiếng hạc kêu vang vọng các tầng trời, một con bạch hạc từ trong mây bay xuống, đứng trước mặt chân nhân.
– Các ngươi trông coi tông môn, lão đạo tới chỗ Quách sư điệt.
Vân Hạc chân nhân phân phó xong, bay lên lưng bạch hạc.
Bạch Hạc giương cánh, bay thẳng lên trời.
***
Từ lúc giao thủ là buổi trưa đến đêm đó, các võ giả vẫn quỳ trước bậc thang, không hề nhúc nhích.
Mặt trăng lên cao, ánh trăng mênh mông, những bóng người quỳ trước cửa vẫn không nhúc nhích, thành ý là bày ra cho người xem, chứ không phải là lấy nó để áp chế người khác.
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi ở trong phòng thảo luận võ đạo, lấy ngôn ngữ hóa thành chiêu thức, giao phong với nhau.
Đang hưng trí bừng bừng, Mạnh Kỳ bỗng cảm thấy nguy hiểm, tuy không phải là rất mạnh, nhưng rất nặng nề, tạo áp lực đè lên người hắn.
Thanh kiếm đặt ngang trên gối của Giang Chỉ Vi cũng khẽ kêu lên, tự động bắn ra một tấc!
Hai người tăng đề phòng lên mức cao nhất, nhìn ra cửa.
Cốc cốc cốc, tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên.
Có người đến tận trước cửa mà mình và Chỉ Vi mới nhận ra!
– Ai?
Mạnh Kỳ tay phải cầm Thiên Chi Thương, tay trái khoát lên Lưu Hỏa.
– Lão đạo Vân Hạc, là chưởng môn Vạn Tượng môn, đêm khuya mạo muội bái phỏng hai vị tiểu hữu, rất mong thứ lỗi.
Một giọng nói thanh nhã, lạnh nhạt từ ngoài cửa vọng vào.
Các võ giả quỳ trước cửa kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt không biết lúc nào xuất hiện hai đạo nhân, một người là Quách Phi Hổ Quách thiên sư họ đã gặp ban trưa, người còn lại là một lão đạo sĩ tóc bạc nhưng mặt mũi hồng hào, mặc đạo bào hình mây, đầu cắm trâm ngọc.
Chưởng môn chân nhân Vạn Tượng môn?
Vân Hạc chân nhân!
Cả đám kinh ngạc, lão thần tiên này đã sống cả ba, bốn trăm năm rồi đó!
Không nói tới thủ đoạn thần dị, không có cơ quan chi thuật, chỉ mỗi chuyện ông ta sống thọ tới gần bốn trăm năm đã đủ làm người ta tự nhiên thấy kính sợ, lão nhân gia người không biết đã tận mắt nhìn thấy bao nhiêu đại tông giả và thiên sư tọa hóa!
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn nhau.
Chuẩn bị dùng Luân Hồi phù đi… Mạnh Kỳ đánh mắt cho Giang Chỉ Vi, hắn hít sâu, toàn lực vận chuyển công pháp.
Mạnh Kỳ đi ra, mở cửa phòng, nhìn thấy Vân Hạc chân nhân!
Sắc mặt hồng hào, tóc bạc trắng mượt mà, xương gò má hơi cao, một tay cầm phất trần, tay còn lại khẽ đặt lên mu bàn tay kia, khí tức lãng đãng, như mây như sương, nhưng lại mang tới một áp lực khủng bố khó tả, kiểu chỉ cần giơ một ngón tay cũng đủ bóp chết mình.
Cảm giác như vậy Mạnh Kỳ đã từng gặp phải, khi giáp mặt với Quốc sư Bá Mật ở trong Vô Ưu cốc!
Pháp thân chân nhân?
Hình như còn đáng sợ hơn pháp thân chân nhân một bậc!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ chắp tay:
– Chân nhân đêm đến, không biết đón tiếp từ xa, vãn bối thực là hổ thẹn.
Vân Hạc chân nhân mỉm cười:
– Là lão đạo mạo muội.
Mạnh Kỳ tránh đường, ông thong dong đi vào phòng, không chút khách khí ngồi xuống, Quách thiên sư Quách Phi Hổ đứng hầu một bên.
Giang Chỉ Vi hành lễ chào, cùng Mạnh Kỳ ngồi đối diện với Vân Hạc chân nhân.
– Không biết chân nhân đêm khuya tới chơi là có chuyện gì?
Mạnh Kỳ lễ độ hỏi.
Chỉ cần Chỉ Vi thoát được, dù mình có thất thủ, cũng sẽ có người đến cứu!
Vân Hạc chân nhân cười khẽ:
– Tô tiểu hữu, Giang tiểu hữu, hai vị ban đầu xuất hiện ở Hỏa Vụ sơn, kết hợp với chuyện tà ma hơn hai năm trước, lão đạo không thể không phỏng đoán…
– Các ngươi đều là thông qua Sâm La Vạn Tượng môn từ bên ngoài đến đây đúng không?
Mạnh Kỳ như bị sét đánh, hơi hoảng hốt. Hai người mình không phải dân đảo Nam Hải là chuyện không thể lừa được cao tầng Tiên tông và Mặc cung, sớm muộn gì cũng sẽ bị họ chú ý tới yếu tố Hỏa Vụ sơn, nhưng Vân Hạc chân nhân nhanh chóng nói thẳng ra Sâm La Vạn Tượng môn như vậy thực là chuyện ngoài dự kiến.
Thấy Mạnh Kỳ ngẩn ra, Vân Hạc chân nhân thở dài:
– Người khác không biết, nhưng lão đạo biết rất rõ, nơi này tuyệt không có khả năng xuất hiện truyền thừa Luyện Khí sĩ, dù có người có thể mày mò ra được thì cũng không thể phát triển đến mức mạnh như thế.
Mạnh Kỳ hỏi ngược lại:
– Sao chân nhân lại chắc chắn như thế?
Vân Hạc chân nhân lắc đầu cười:
– Hai vị tiểu hữu, lão đạo đến đây chuyến này không phải làm khó dễ, chỉ là muốn tìm hiểu tình hình ở ngoại giới mà thôi. Được rồi, nếu hai người đã cảnh giác như vậy, vậy lão đạo sẽ thể hiện thành ý của mình để chứng minh. Nơi này là một trong những động thiên phúc địa của đạo môn, tên là Vạn Tượng Động Thiên, do Vạn Tượng Tiên Tôn sáng lập năm đó, khi yêu loạn đại địa, để tránh tai kiếp, Tiên Tôn chuyển tông môn chúng ta vào đây, từ đó đến nay đã hơn mười mấy, hai mươi vạn năm, không còn liên quan gì với ngoại giới.
– Lúc trước chuyển vào nơi này đều là Tiên Tôn đạo thống, là nhất mạch phù triện, phi kiếm chi đạo cũng từ lúc đó mà có, luyện ‘chân phù’ và luyện ‘phi kiếm’ thực chất không hề phân biệt, cho nên lão đạo mới khẳng định không có truyền thừa Luyện Khí sĩ, trừ phi có một vị nào đó có thiên phú hơn người tự mình mày mò ra con đường này mà thôi, nhưng nhân vật như vậy làm sao lại có thể là một người vô danh?
Quả nhiên có liên quan tới Vạn Tượng Thiên Tôn… Thì ra đây là một động thiên qua truyền tống… Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn nhau, nửa giật mình nửa lo lắng. Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, Vân Hạc chân nhân đã khống chế cả không khí và tiết tấu nói chuyện, so với ông, hai người hắn quả là quá non nớt!
Ông ta thực chỉ muốn tìm hiểu tình huống bên ngoài?
Mạnh Kỳ bình tĩnh hỏi:
– Nếu đã là Tiên Tôn an bài quý môn chuyển vào, cũng nên lưu lại Sâm La Vạn Tượng môn, không thể cắt đứt hẳn với bên ngoài mới đúng?
Hắn đã thừa nhận Sâm La Vạn Tượng môn.
Vân Hạc chân nhân trở nên nghiêm túc:
– Tiên Tôn quả thật có lưu lại một cánh cửa Sâm La Vạn Tượng, người cũng chính là từ cánh cửa đó rời khỏi động thiên, nhưng từ lúc đó không hề quay lại nữa.
– Bao nhiêu năm nay đều có chân nhân thử đi qua cánh cửa đó, nhưng sau khi ra ngoài, hồn đăng đều bị tắt rất nhanh, nên không còn ai dám đi qua nữa.
Vạn Tượng Tiên Tôn đi không trở lại? Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhíu mày, nghĩ tới chín ngôi mộ Tiên Tôn ở sâu trong Tuyết Sơn!
Thấy hai người nhíu mày, tưởng mình nói mà họ không hiểu, Vân Hạc chân nhân giải thích thêm:
– Sâm La Vạn Tượng môn là cửa ra vào, đương nhiên là vật thực, có thể che giấu, nhưng không thể biến mất, đi vào từ chỗ nào thì cũng đi ra từ chỗ đó. Có nghĩa là dù các ngươi mang theo Vạn Tượng môn chạy ngược chạy xuôi, để nó ở đâu, thì lúc xuất hiện cũng sẽ nhất định là chỗ ban đầu nơi các ngươi thông qua nó để đi vào. Vạn Tượng môn của bản phái không biết đi thông đi đâu, chỉ biết là vô cùng nguy hiểm.
– Lúc trước Mặc cung thông qua một cánh cửa Vạn Tượng khác để vào đây tránh Ma Phật chi kiếp, mới giúp bổn môn biết được chuyện thời trung cổ.
– Ma Phật thần thông quảng đại, lúc ấy các vị chân nhân và thần sư sợ Ma Phật tìm được nơi này, mở cửa vào đây, nên đã hợp lực hủy đi cánh cửa Vạn Tượng, nên từ đó đến nay không còn biết gì về tin tức bên ngoài.
Không chỉ Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi, ngay cả Quách thiên sư Quách Phi Hổ nghe cũng hết hồn, thì ra nơi này là Động Thiên, thì ra Mặc cung không phải là vượt biển mà đến!
Chuyện cỡ này, chỉ có tối cao tầng mới biết!
Vân Hạc chân nhân sau khi nói xong, nhìn Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi, rất là trịnh trọng:
– Hai vị tiểu hữu, không biết Ma Phật chi loạn đã kết thúc chưa?