Nhất Thế Chi Tôn - Chương 292: Lời nhắn trong Bích Du cung
Thiếu Lâm tự, trong Đại Hùng bảo điện, không khí bi thương và nghiêm túc.
Không Văn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hiện ra Hàng Long La Hán Kim Thân, nhưng đã có nhiều đốm sáng vàng tự bong ra, từ từ tiêu tán.
“Không sai, thể xác và tinh thần Bắt Bàn, huyền quan lại chú, có hi vọng nửa bước.” Hàng mi trắng dài khẽ động, vui mừng nhìn Huyền Bi đang đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy đau xót.
“Sư tổ…” Huyền Bi hai tay tạo thành chữ thập, mắt đầy bi thương, nói không thành lời.
Không Văn cười ha hả: “Ta tu phật tham thiền, biết vạn pháp đều không, thế sự đều không, chuyện sinh tử sớm đã nhìn thấu, cần gì phải có cái dáng điệu hồng trần nhi nữ như thế này?”
“Phương Trượng…” “Sư phụ…” Những tiếng nức nở vang lên.
Không Văn không để ý đến, đưa Cửu Hoàn tích trượng trong tay cho thủ tọa Bồ Đề viện Vô Tư: “Vị trí Phương Trượng dây dưa hồng trần, là họa không phải phúc, ngươi là đệ tử lão nạp, nên phải gánh thôi.”
“Vâng, sư phụ.” Vô Tư không nén được đau đớn, hai run run tiếp nhận Cửu Hoàn tích trượng.
Không Văn nhìn sang Không Tuệ và Không Kiến: “Hai vị sư đệ, Thiếu Lâm truyền thừa không dễ, mong hai người tiếp tục bỏ tâm.”
Không Tuệ và Không Kiến đã trải qua nhiều đời trưởng bối viên tịch, nên bình tĩnh hơn, cùng gật đầu.
Không Văn giao hết việc xong, cuối cùng nhìn Huyền Bi nói: “Khóc lão nhân đã chết vào tay đồ đệ ngươi, ân oán trước kia đều đã không còn, lão nạp cuối cùng cũng có thể yên tâm giao Bồ Đề viện cho ngươi chủ trì.”
Huyền Bi sửng sốt, sau đó lộ vẻ giải thoát, mối thù cốt tủy kia ông không sao quên được, chuyện báo thù lại không phù hợp với chân lý Thiền tông, sự mâu thuẫn ấy chính là lỗ hổng thiền tâm lớn nhất của ông, hôm nay Khóc lão nhân đã chết, có cảm giác mọi chuyện thực là mênh mang, cảnh còn người mất, dẫn tới có điều đốn ngộ.
Không Văn thu hồi ánh mắt, tay kết Bắt Bàn ấn, mỉm cười khẽ niệm:
“Một hoa một thế giới, một lá một Như Lai, xuân đến hoa tự thanh, thu tới lá phiêu linh, vô cùng Bàn Nhược tâm tự tại, ngữ mặc động tĩnh thể tự nhiên.”
Từng đóa lửa lưu ly sắc vàng từ trong người ông bay ra, nung khô Kim Thân.
Giây lát sau lửa tắt, chỉ còn lại một hạt xá lợi tròn vo tỏa ánh vàng rực rỡ xoay xoay, một nửa trong suốt, phản xạ ánh sáng long lanh, vẻ vô cùng trí tuệ.
……
Mạnh Kỳ nằm ở trong hố, ra sức hít thở để khôi phục.
Nhìn lên trời, Mạnh Kỳ nhìn thấy tia sáng màu tím lướt qua, lập tức bấm tay tính toán, ngồi bật, kinh ngạc: “Xung Hòa tiền bối đã mất?”
Hắn vô cùng đau đớn, không sao tin được.
Cho dù chính đạo có thua, thì Lục đại tiên sinh và Xung Hòa đạo nhân là cấp Địa tiên cũng vẫn sẽ là người sót lại sau cùng, là hi vọng thay đổi thế cục trong tương lai.
Tại sao lại như vậy? Mạnh Kỳ tính tính, tính ra thế cục chính đạo không hề kém đi, mà còn có hướng chuyển tốt hơn, khiến hắn càng không sao hiểu nổi.
Hắn lập tức vọt dậy, bay đi Họa Mi sơn trang.
……
Họa Mi sơn trang, Lục đại tiên sinh bế quan, để khôi phục tiêu hao và thương thế.
Diệp Ngọc Kỳ đứng ngoài phòng khách nhìn nước nhỏ từ mái hiên, nét mặt bi thương.
“Xung Hòa tiền bối mất thật?” Mạnh Kỳ cố hỏi.
Diệp Ngọc Kỳ xoay người, khẽ gật đầu: “Ông ấy chọn cách thiêu đốt Pháp Thân để làm Cổ Nhĩ Đa bị thương nặng.”
“Hai người liên thủ, đâu tới mức phải tới như thế… Có pháp thân khác tham chiến?”
Diệp Ngọc Kỳ lắc đầu: “Không có, tỷ phu cũng không sao hiểu nổi vì sao ông ấy làm thế.”
Mạnh Kỳ nhíu mày: “Trừ phi…”
“Trừ phi ông ấy không thể không làm như vậy.” Diệp Ngọc Kỳ nói tiếp.
Lý do như thế, Mạnh Kỳ chỉ nghĩ ra một, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ!
Luân hồi giả từ ban đầu đã luôn nằm trong sự khống chế của nó, dù có trưởng thành Địa Tiên, thì trong cơ thể e là cũng đã ẩn nhiều tai họa ngầm, bị nó khống chế, chỉ có nó mới có khả năng khống chế hoặc bức bách Xung Hòa đạo nhân.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu người kia cũng nghĩ giống mình, Mạnh Kỳ truyền âm: “Tiên tử, chúng ta về Bích Du cung tìm xem, có lẽ có di ngôn của Thiên Tôn.”
Diệp Ngọc Kỳ cao giọng đáp: “Thế lực thảo nguyên đang đang trong giai đoạn suy yếu nhất. Đại Mãn đã chết, Cổ Nhĩ Đa chỉ còn sót lại Chân Linh, không biết bao nhiêu năm mới khôi phục lại được, chúng ta nên truy sát đám tông sư còn lại, để diệt tận gốc.”
Mạnh Kỳ nghe huyền ca biết nhã ý, liền nói ngay: “Nguyện theo tiên tử cùng lên phương bắc.”
Hai người rời khỏi Họa Mi sơn trang, trước hướng bắc sau ngoặt qua hướng đông, đến “Ánh Nguyệt đàm” gần Lô Long, chỗ lối vào Tiên Tích.
Hai người vào trong Bích Du cung, thấy Cù Cửu Nương.
“Chiến cuộc bất lợi?” Cù Cửu Nương biết bên ngoài chính tà đang đại chiến, thấy Hàn Băng tiên tử và Cuồng Đao Tô Mạnh đột ngột vào đây, thì tưởng chiến cuộc đã tan nát, hai người chạy vào để tránh nạn.
Cô là tán tu, không bị thế gia và môn phái quản chế, nên khá là tự do, có thể thường xuyên trực ban Tiên Tích.
Diệp Ngọc Kỳ thản nhiên nói: “Đã kết thúc, chính đạo thắng hiểm, Thiên Tôn có để lại tin gì trong Bích Du cung không?”
Cù Cửu Nương thở phào, trong lòng xốn xang, các chiến trường kia hẳn đang rất cần “Quét tước”!
Cô nghĩ nghĩ, chợt thấy kì. Hàn Băng tiên tử và “Cuồng Đao” Tô Mạnh hỏi Thiên Tôn có để lại tin gì không để làm gì? Có chuyện gì, với giao tình giữa Họa Mi sơn trang và Thuần Dương tông, thì xông thẳng tới hỏi Thiên Tôn không phải là được rồi sao?
“Thiên Tôn xảy ra chuyện?” Cù Cửu Nương vội hỏi ngay.
“Thiên Tôn đã mất…” Mạnh Kỳ khó khăn lắm mới thốt ra được.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cù Cửu Nương lảo đảo, nhìn chằm chằm Mạnh Kỳ: “Ngươi, ngươi đừng lừa ta! Thiên Tôn cũng là Địa Tiên mà, làm sao, làm sao…”
Cô là tán tu, có thể ở trong luân hồi sống đến bây giờ, trưởng thành được tới mức bây giờ, chính là nhờ Tiên Tích giúp và Linh Bảo Thiên Tôn chỉ điểm, đã sớm coi Xung Hòa đạo nhân là nửa sư phụ, nên nghe tin dữ, thì không sao chấp nhận được.
“Thiên Tôn thiêu đốt Pháp Thân để làm Cổ Nhĩ Đa trọng thương.” Đấu Mẫu nguyên quân lạnh nhạt nói, song trong sự lạnh nhạt kia lại ẩn chứa bi ai.
“Đồ khốn kiếp, lão nương, lão nương…” Cù Cửu Nương lẩm bẩm, mắt đã nhòe đi vì nước.
Ngay cả Hàn Băng tiên tử cũng nói như vậy , vậy hẳn là thật rồi.
Cô thở một hơi dài, quay đầu chạy gấp vào Bích Du cung, vừa chạy vừa nói: “Thiên Tôn có để lại một thứ.”
Vào trong tĩnh thất Linh Bảo Thiên Tôn thường ở, trên bàn có một tấm ngọc bội.
Diệp Ngọc Kỳ cầm lên, kích phát.
“Nếu Lục Đạo luân hồi chi chủ cho nhiệm vụ vi phạm bản tâm của mình, tỷ như sát phụ sát mẫu, ruồng bỏ tông môn, thì nên làm thế nào cho phải?” Giọng nói hiền lành của Xung Hòa hiện lên sự nghiêm trọng hiếm thấy, vang vọng khắp phòng.
Mạnh Kỳ bật thốt: “Thiên Tôn là vì chống lại nhiệm vụ Lục Đạo giao mà chết!”
Tuy hắn đã sớm biết luân hồi giả chỉ là đồ chơi của Lục Đạo, sống hay chết chỉ bằng một ý niệm của nó mà thôi, nhưng bây giờ gặp thật, trong lòng dâng lên sự phẫn uất và căm hận vô bờ.
Cho nhiệm vụ phù hợp luân hồi trận doanh, độ khó dần dần tăng lên. Nhiệm vụ nào cũng luôn có một đường sinh cơ, đổi đồ thì cực gian thương, nhưng luôn đảm bảo về phẩm chất. Tất cả mọi thứ thì ra đều chỉ là mặt ngoài, sự tàn nhẫn của nó thực là người ta tê tái!
“Tại sao lại như vậy, Lục Đạo giao nhiệm vụ không phải luôn không thiên vị trận doanh nào hay sao…” Cù Cửu Nương lắc đầu không chịu tin.
Mạnh Kỳ siết nắm tay lại rồi mở ra, mở ra rồi lại nắm vào, ánh mắt chua xót, khẽ đoán: “Có lẽ là vì Thiên Tôn đang truy tìm chân thân của Lục Đạo.”
Đây đều là do mình giật giây… Mạnh Kỳ nghiến răng, vô cùng tự trách.
“Đồ cũng là do Lục Đạo đổi cho, bị thương cũng là nhờ Lục Đạo chữa khỏi, công pháp và ma luyện cũng dựa vào Lục Đạo, tất cả mọi thứ đều dựa vào nó, đương nhiên không có cách nào chống lại nó được.” Diệp Ngọc Kỳ lên tiếng, vẻ tự giễu, “Mỗi một luân hồi giả, chỉ cần vẫn còn là mình, và có thực lực nhất định, thì đều muốn thoát khỏi Lục Đạo, Thiên Tôn cũng thế, không có ngươi, ông ấy cũng sẽ truy tìm chân thân của Lục Đạo.”
Được an ủi, Mạnh Kỳ thấy dễ chịu đi chút, nhớ tới Cố Tiểu Tang từng nói, thân là “cá”, nếu không nghe lời, nếu không an phận, muốn nhảy ra, vậy thì thứ đang chờ nó chính là bằng hữu, sư trưởng sẽ từng người một bỏ mình.
Vừa có chuyện Ngọc Hư cung, liền xuất hiện nhiệm vụ tử vong bức ép Xung Hòa tiền bối, Lục Đạo là đang cảnh cáo hắn?
Mạnh Kỳ giận tới run người, chẳng lẽ lại phải nhận mệnh?
Cam tâm không? Không!
“Thiên Tôn luân hồi nhiều năm, nếu muốn tích cóp đủ thiện công để đổi Bỉ Ngạn phù, hẳn là không thành vấn đề?” Mạnh Kỳ hỏi.
Diệp Ngọc Kỳ nhìn Mạnh Kỳ: “Lục Đạo sao dám để luân hồi giả thoát khỏi tay! Các tiền bối từng cùng Thiên Tôn thành lập Tiên Tích mỗi khi tích đủ thiện công, đổi Bỉ Ngạn phủ, thì đều nhận được nhiệm vụ để rời khỏi, và đều mất mạng trong nhiệm vụ đó.”
“Vậy… chẳng lẽ Thiên Tôn không có chuẩn bị gì đằng sau?” Mạnh Kỳ cau mày.
“Có lẽ là có, nhưng không thể giấu diếm được Lục Đạo, nên chưa phát huy tác dụng, hồn đăng trong Thuần Dương tông đã tắt đi rồi.” Diệp Ngọc Kỳ dời ánh mắt, nhàn nhạt thở dài.
Mạnh Kỳ giật mình, nếu dựa vào tử vong để thoát khỏi, chuyển dời nguyên thần qua cho cơ thể địa cầu, e là cũng không giấu được Lục Đạo, ai, phải chuẩn bị biện pháp khác nữa…
Hô… Mạnh Kỳ thở hắt ra, ép mình tỉnh táo lại: “Nguyên quân, Tiên Tích bị vố này, không thể để rắn mất đầu, mời ngươi tiếp nhận chấp chưởng Bích Du cung.”
Diệp Ngọc Kỳ trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chỉ có thể như thế.”