Nhất Thế Chi Tôn - Chương 302: Lùa dê dò đường
Sau lưng Cao Càn Nguyên hiện ra pháp tướng là một con trùng to, tay cầm một cái lệnh bài kì quặc nhìn vừa giống đoản kiếm lại vừa không giống, hai chân cách mặt đất một tấc, khí tức mênh mông, liên miên không dứt.
Cảm ứng khí cơ, “Phúc Địa Thần Long” Lan Kinh Thiên cũng hiện ra pháp tướng, là một quả cầu tròn rất to u ám gần như không ánh sáng, mặt ngoài trơn nhẵn bóng loáng, hư không xung quanh đều bị vặn vẹo co rụt về phía quả cầu, ánh sáng bị khúc xạ dần rồi biến mất.
Giữa hai người, Mạnh Kỳ cầm đao, lưng thẳng tắp, dù chưa hiển lộ Pháp Tướng, nhưng khí cơ giống như thực chất, từ Nê Hoàn cung lao ra, xông thẳng lên trời, quấy động gió mây, dương cương sinh ra khắp nơi, âm tà tử ý không thể tới gần, vì tới gần sẽ bị xé tan ngay tức khắc.
Khí tức của ba tông sư giao đấu, khiến cả khu vực mây đen vần vũ, sấm chớp lấp lóe.
Trong tình huống này, ai động trước, sẽ bị hai người còn lại liên thủ công kích. Cao Càn Nguyên và Lan Kinh Thiên đột nhiên thấy “Cuồng Đao” Tô Mạnh thản nhiên xoay người, tách mình ra khỏi giao đấu khí cơ.
Cao Càn Nguyên và Lan Kinh Thiên đều có cảm giác như bị uất nghẹn, muốn phun ra máu, sự tập trung cao độ sẵn Sàng công kích lại đột ngột bị mất đi mục tiêu.
Hán tử áo lam tuy chỉ là mở khiếu, nhưng dây dưa khiên dẫn khí cơ đã tạo ra áp lực không khí, khiến đất trời biến hóa, làm sao y không biết là vô cùng nguy hiểm, thế mà “Cuồng Đao” Tô Mạnh lại tùy tiện bứt ra, quay đi, đưa hẳn lưng về phía đối phương, giống như hoàn toàn không hề để đối phương vào mắt.
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Nơi này nguy hiểm, mỗ đưa các ngươi rời đi trước.”
Nói xong, hắn cứ thế bỏ đi, chẳng thèm nhìn Cao Càn Nguyên và Lan Kinh Thiên cái nào.
Ba người hán tử áo lam tim đập thình thịch, vội đi theo Mạnh Kỳ.
Đoàn người đi không chậm cũng không nhanh, song Lan Kinh Thiên và Cao Càn Nguyên lại mãi mà vẫn không sao ra tay được, mặc dù Mạnh Kỳ vẫn luôn quay lưng lại với họ.
“Mới có bao lâu, hắn đã mang tới cho người ta cảm giác cao thâm bí hiểm như vậy……” Mãi đến khi mấy người đi khuất, Cao Càn Nguyên mới lầm bầm, quay qua nhìn Lan Kinh Thiên.
Hai người ăn ý cùng thu khí tức về, sau đó một người thân thể băng tán, hóa thành Vô Tướng kiếm cổ, hòa vào hư không, một người thì trốn vào lòng đất.
Lan Kinh Thiên biết đối phương công pháp quỷ dị, cũng có khả năng giết người trong vô hình vô tướng, song lão cũng không sợ, vì lão rất giỏi về công pháp hành thổ, lĩnh vực tông sư của lão cũng là về phương diện này, mà thổ lại có thể khắc thủy!
Độn dưới lòng đất, Lan Kinh Thiên toàn lực cảm ứng biến hóa xung quanh.
Bỗng nhiên, một tia âm lãnh chi ý từ xa lan tới, mang theo sự đọa lạc khó tả.
Cảm giác ấy lóe qua rất nhanh rồi biến mất ngay, nhưng Lan Kinh Thiên lại vui mừng, lập tức đuổi theo hướng đó, tới chỗ ngày xưa Trường Sinh giáo Tát Mãn đóng quân khu vực.
Lão nhảy ra khỏi đất, không chút nào ngạc nhiên khi nhìn thấy Cao Càn Nguyên cũng đang lẩn quẩn gần đó.
Lão liếc qua Cao Càn Nguyên, quỳ một gối xuống, tay phải nắm lại, nện một quyền xuống đất.
Mặt đất không có một chấn động hay âm thanh nào, lặng lẽ nứt vỡ, tách ra một cái khe sâu nhìn không thấy đáy, bên trong là bóng tối và sương mù ô uế âm lãnh màu xanh đậm.
“Quả nhiên ở trong này……” Lan Kinh Thiên thở hắt ra.
Lão bắt được một đứa cháu của Cổ Nhĩ Đa, thực lực không mạnh nhưng địa vị khá cao, biết được “U Minh Tà Thần trận” Sinh Tử Vô Thường tông bố trí vẫn còn sót lại, tuy không còn thông được tới Cửu U, nhưng giữa bản thân nó và Cửu U vô tận lại diễn hóa ra một mảnh ma thổ, ẩn sâu ở trong đất, phải mất cả chục năm mới tan dần đi được.
Trong Kim trướng có khá nhiều thứ không thể thu vào trong túi trữ vật, cũng không có khả năng ngăn cản được cảm ứng bảo vật, mang theo chúng chạy trốn chẳng khác gì xách theo đèn tín hiệu chỉ đường, rất dễ làm mình bị lộ, võ sĩ Kim trướng và Trường Sinh giáo Tát Mãn lại tiếc không muốn hủy, nên giấu hết chúng vào trong ma thổ, nếu tìm được thì sẽ thu hoạch được rất dày!
Lan Kinh Thiên là Cái Bang trưởng lão, nhưng tính tình rất xấu, tham lam ích kỷ, bao che cho thủ hạ làm bậy, sau khi tra được tin, lập tức chạy tới nơi này ngay tức khắc.
Có một đội nhân mã đang sắp tới đây, trong đó ít nhất có hai tông sư. Tuy lão có công pháp đặc dị, có khả năng chiến thắng hai Tông Sư liên thủ, nhưng muốn bắt sống hay giết họ, không để họ mang theo bảo vật và bí mật bỏ chạy thì lại quá khó, nên chọn cách cùng tên lam huyết nhân chín ngón kia làm minh hữu tạm thời, giải quyết đám võ sĩ Kim trướng và Trường Sinh giáo Tát Mãn kia rồi tính tiếp.
Lan Kinh Thiên không nói một lời, chui vào trong cái khe kia, Cao Càn Nguyên lạnh lùng liếc qua một cái, không chút do dự đi vào theo.
Pháp Tướng hiện ra, hư không co rút lại thành quả cầu, sương mù nồng đậm ô uế bị dẫn sang hướng khác, Lan Kinh Thiên không cần tốn nhiều sức đã chạm tới mặt đất mềm.
Lối đi này rất tà dị, đất rực một màu đỏ thẫm như đẫm máu, càng đi xuống dưới, hàn khí xung quanh càng dày đặc, kết thành sương, thành băng.
Lan Kinh Thiên vui vẻ. Hoàn cảnh thế này cực có lợi cho lão, công pháp và thể chất của lão không sợ lạnh, nhưng lam huyết nhân thì chưa chắc.
Cho dù băng hàn chi lực là do “Thủy hành” diễn hóa mà thành, nhưng nếu thực lực của lam huyết nhân chưa đạt tới trình độ nhất định thì cũng không thể nào vượt qua được cái lạnh vượt qua giới hạn của bản thân, cũng sẽ bị đông cứng, thực lực đại giảm.
Cao Càn Nguyên như làn gió, xuyên qua hàn khí, mắt không cảm xúc, mép khẽ nhếch lên như đang cười nhạo Lan Kinh Thiên.
Y là “Vô Tướng kiếm cổ”, Kim Thủy giao hòa, không phải lam huyết nhân bình thường, rét lạnh cực hạn vẫn có ảnh hưởng, nhưng không lớn tới mức như Lan Kinh Thiên nghĩ.
Hai người đều mang tâm tư xấu, cảnh giác với nhau, cùng nhanh bay xuống.
Một lúc sau, hai người cùng dừng lại, nhìn về phía sau.
Vì trong tâm linh của họ có một làn khí huyết rất mạnh đang ở rất gần, đao ý cực bén chặt đứt tinh thần họ đang tỏa tới, không hề che giấu sự tồn tại của mình.
“‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh!” Cả hai cùng nghĩ tới cái tên này.
“Cuồng Đao” Tô Mạnh mặc đồ đen, xách đao bước đi đầy ngạo nghễ, nhìn như theo dõi hai người, nhưng lại không hề che dấu khí tức, đường đường chính chính, giống như lúc nào cũng có khả năng thu hẹp khoảng cách, tới công kích họ, mang tới áp lực rất lớn.
Hắn giữ một cự ly rất là tinh diệu, vừa vặn là khoảng cách tối đa hai người kiên nhẫn chịu được, ít hơn một tí sẽ bị họ công kích, xa hơn một tí lại không mang tới được áp lực gì.
Lan Kinh Thiên và Cao Càn Nguyên liếc nhau, đều muốn người kia đi mà công kích, nhưng đương nhiên, cái ‘liên minh’ của họ là lợi dụng lẫn nhau, nên chẳng ai muốn vì người kia mà chui đầu vào nguy hiểm.
Chưa tìm được võ sĩ Kim trướng, Lan Kinh Thiên cũng không dám phân tâm, cẩn thận tiếp tục đi, tạm thời mặc kệ “Cuồng Đao” Tô Mạnh.
Đặng, đặng, đặng, những tiếng bước chân như đạp vào lòng Lan Kinh Thiên khiến cảm giác áp bách trong lòng lão càng lúc càng nặng, lão nghiến răng, “Cuồng Đao” Tô Mạnh thật sự là tự phụ quá sức, không coi lão ra gì, coi hai người lão là đá dò đường cho hắn hả?!
Lão dừng lại, vì phía trước đã không còn đường đi nữa, trước mặt lão là một tấm cửa đá bằng băng tối đen.
Ma thổ chấm dứt ở đây?
Kim trướng võ sĩ đâu?
Họ đi vào trong cánh cửa này?
Hình như cửa này thông tới… Cửu U!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì