Nhất Thế Chi Tôn - Chương 304: Thiên Ma bị khinh bỉ
“Lục Đạo Thiên Ma” to như ngọn núi, so với nó, Mạnh Kỳ nhỏ bé vô cùng.
Nhưng hắn chẳng sợ tí nào: “Ngươi nhét hết các Tát mãn làm nghi thức vào trong ‘Lục Đạo’, lại tiết lộ mối quan hệ của Trường Sinh thiên và Đại Tự Tại Thiên Tử, hình như không muốn nhìn thấy Thiên Tử thức tỉnh hả?”
Lục Đạo Thiên Ma lại cười vang, giơ tay lên sờ sờ cái đầu trọc lóc: “Chẳng ai muốn mình có nhiều chủ tử đè trên đầu, Nhân tộc cũng vậy, mà tà ma Tà Thần thì cũng vậy.”
Nó đứng dậy, lực áp bách đè xuống Mạnh Kỳ càng tăng mạnh: “Đại kiếp sắp đến, Cửu U sẽ tái hiện trong thiên địa, các vị đại nhân đang ngủ say cũng sẽ dần dần thức tỉnh, mang sát lục, đọa lạc và hủy diệt đến khắp các nơi……”
Quả nhiên, Cửu U sẽ trở về, tà ma ác quỷ cũng sẽ quay lại nhân gian, vậy mới phù hợp với mấy chữ “Vạn Cổ đại kiếp” của Vương gia…… Mạnh Kỳ nghe Lục Đạo Thiên Ma nói xong, tự động tinh lọc nội dung mà hắn thấy là quan trọng nhất. Lấy đơn vị tính là mười năm, số lượng khe thông tới Cửu U sẽ dần tăng lên, tà ma ác quỷ thoát ra sẽ ngày càng mạnh hơn, đây là một quá trình diễn ra theo chất lượng, là tai họa lâu dài, nhưng cũng cần có thời gian.
“…… Cuối cùng đến khi tận thế, chỉ có biến bản thân mình thành đại năng, mới có hi vọng vượt qua kiếp nạn, nghênh đón kỷ nguyên mới, muốn vậy phải chộp lấy mỗi cơ hội có được để tăng mình lên.”
Lục Đạo Thiên Ma nhìn xuống Mạnh Kỳ: “Lúc ngươi kháng cự Lục Đạo đại thủ ấn của bổn tọa, bổn tọa có cảm ứng được một vật gì đó.”
“Tất cả là từ tâm mà ra, đọa lạc cũng từ đó mà có, tất cả đều bắt nguồn từ một chữ ‘tâm’ mà thôi, con đường của ngươi không phù hợp, không phát huy ra được hiệu quả nhỏ nhoi nào của nó, hay là chia sẻ với bổn tọa đi, bổn tọa sẽ cho ngươi ưu việt khác.”
Giỏi dụ dỗ nhỉ…… Mạnh Kỳ trường đao buông xéo, khẽ cười: “Ngươi có thể cho ta được ưu việt gì?”
Giọng nói mang đầy nghi ngờ, khinh miệt nghe là thấy ngay, hắn muốn làm Lục Đạo Thiên Ma phẫn nộ, để tìm hiểu được thêm càng nhiều tin tức càng tốt.
Lục Đạo Thiên Ma lại ngồi xuống, sờ sờ cằm: “Tuy bổn tọa thấy không được kĩ, nhưng nhìn ra được ngươi nhân quả quấn thân, số mệnh không bình thường, hẳn là quân cờ của một vị đại năng nào đó. Bình thường ngươi sẽ chẳng có một cơ duyên gì hết, nhưng nay vừa dịp gặp đại kiếp, các đại nhân vật thức tỉnh, yêu ma quỷ quái hiện thế, trong thế hỗn loạn và liên lụy lẫn nhau, sẽ luôn xuất hiện một đường sinh cơ, mà cái này cần phải có một người có trí tuệ lâu năm hướng dẫn, chỉ đường cho ngươi.”
Dụ giỏi ơi là giỏi, liếc mắt một cái đã nhìn ra lỗ hổng tâm linh của mình…… Mạnh Kỳ ngơ ngơ hỏi: “Ý là muốn trở thành ‘bằng hữu’ của mỗ? Đã chết tới mức cả xác cũng không còn, trên người mỗ có nhân quả của Nguyên Thủy Thiên Tôn, A Nan, Đãng Ma Thiên Tôn, Lôi Thần, Bá Vương, ngươi cảm thấy mình có thể so bì với họ hay sao, không sợ bị họ trừ diệt hay sao?”
Chính là ý muốn hỏi ngươi có sợ hay không!
“Lục Đạo Thiên Ma” cả nửa ngày không nói gì, ngồi đó ngơ ra nhìn hắn, cứ như Mạnh Kỳ mới chính là quái vật. Cái tên nhóc này từ đâu chọc tới nhiều nhân quả khủng bố dữ vậy? Khoa trương nhất từ hồi thượng cổ luôn!
Hồi lâu sau, nó mới mở miệng, giọng nhỏ đi rất nhiều: “Cái trí tuệ lâu năm kia ý là nói máu thịt của Đại Tự Tại Thiên Tử, chứ không phải là bảo bổn tọa tự mình chỉ đạo……”
Đồ hèn! Mạnh Kỳ thầm khinh bỉ.
Lan Kinh Thiên và Cao Càn Nguyên vẫn còn bị nhốt trong tâm linh lục đạo, vẫn chưa tỉnh lại.
“Máu thịt của Đại Tự Tại Thiên Tử?”
Lục Đạo Thiên Ma như đã sắp xếp ý tứ xong, đáp lại rất là lưu loát: “Đúng, máu thịt của Đại Tự Tại Thiên Tử.”
“Tà ma chúng ta, kinh nghiệm, trí tuệ và sức mạnh đều lạc ấn ở trong máu thịt, sau khi đạt được, không hề có sự nguy hiểm như khi bị phụ thân đoạt xá, thời ‘Đại Tự Tại Thiên Tử’ tại thế, nó là Thiên Ma đứng đầu, vô cùng giỏi về nắm bắt tâm linh, bố mưu lập kế, vô cùng phù hợp với tình trạng của ngươi hiện giờ.”
“Bổn tọa vì Chân Linh mệnh hỏa bị nó thôn phệ, nếu hễ tới gần ma thân của nó sẽ mất hết đi sức mạnh. Ta đang đi tìm người giúp cướp đi tinh hoa máu thịt của nó, khiến nó ngủ say mãi mãi, đây là một hợp tác hết sức có lợi cho cả hai bên. Đương nhiên, muốn trao đổi thì phải tin vào nhau, đầu tiên, bổn tọa sẽ đưa công pháp của Đại Tự Tại Thiên Tử cho ngươi, ngươi chỉ cần đưa lại cái tâm linh xa xưa nhất đó cho bổn tọa cảm ngộ.”
Nó nhìn Mạnh Kỳ chằm chằm, vẻ đầy thuyết phục.
Mạnh Kỳ thở dài, xoay người bỏ đi, vừa đi vừa lắc đầu cười:
“Ngươi nghĩ một người đã có nhiều truyền thừa hàng đầu như ta còn cần để ý tới công pháp của Đại Tự Tại Thiên Tử?”
“Nó miễn cưỡng lắm mới lọt được vào mười hạng đầu của Cửu U, cái gọi là kinh nghiệm trí tuệ gì đó có thể so sánh được với Lôi Thần, Đãng Ma Thiên Tôn, Đại La Hán A Nan, nhưng mà có so nổi với Nguyên Thủy Thiên Tôn hay không?”
Giọng nói mang theo khinh bỉ nhàn nhạt.
“Lục Đạo Thiên Ma” lại trầm mặc, ánh mắt lấp lóe, hình như mơ hồ có chút bi thương.
Thấy Mạnh Kỳ sắp đi ra ma thổ, nó mới lên tiếng: “Ngươi nghĩ bổn tọa sẽ để cho ngươi đi ra dễ dàng như thế?”
Không dụ được, chuyển thành uy hiếp? Mạnh Kỳ không những không thấy sợ mà còn buồn cười.
Nói thực lòng, kinh nghiệm và kiến thức của Đại Tự Tại Thiên Tử có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, nhưng hắn cũng biết nếu hắn động tâm, sẽ bị dính dáng tới với tà ma, sẽ bị nó dụ dỗ đọa lạc, nên mới dứt khoát dứt bỏ.
Mạnh Kỳ cười ha hả: “Ngươi dám ra tay sao? Ngươi đã nhìn ra mỗ là quân cờ, ngươi dám phá ván cờ của họ?”
Lục Đạo Thiên Ma lại trầm mặc, gió xào xạc thổi qua, thở một hơi dài: “Quân cờ của các đại nhân vật quân cờ không bao giờ chỉ có một, cái nào không hợp cách tất sẽ bị tự sinh tự diệt.”
“Ngươi chỉ là hình chiếu tới đây, thực lực không đủ, nhiều lắm chỉ thúc giục được Lan Kinh Thiên ra tay mà thôi, nhưng mà ngươi cẩn thận, nên ngươi sẽ không dám ra tay.” Mạnh Kỳ vẫn không ngừng bước.
“Cẩn thận cái gì?” Lục Đạo Thiên Ma bật cười.
Mạnh Kỳ đã tới biên giới ma thổ, cười ha hả: “Trường Sinh thiên là Đại Tự Tại Thiên Tử hóa thân, bí pháp triệu hoán nó cho làm sao cho ra sai người triệu hoán được?”
“Đại Tự Tại Thiên Tử, không phải ngươi luôn được khen là tà ma trí giả, cẩn thận nhất hay sao? Sự hấp dẫn của Nguyên Tâm ấn còn ghê gớm hơn cơn giận của đại nhân vật hả? Ngươi dám mạo hiểm sao?”
“Lục Đạo Thiên Ma” xoa tay phải lên mu bàn tay trái, không nói gì.