Nhất Thế Chi Tôn - Chương 308: Huyễn ma chi vực
“Chúng ta nên làm như thế nào?” Cáp Tư Ô Lạp không dứt khoát hỏi.
Sương mù vàng đỏ quay cuồng, bên trong như có tiếng nước chảy róc rách, dưới một áp lực vô hình nào đó, chúng uốn éo, dần thành hình một tấm bản đồ, là bản đồ của khu vực vạn dặm quanh đây.
Ở phía bắc của bản đồ có một chấm đỏ, là nơi khu rừng này giao với một cái hồ băng vạn năm.
“Ở đó cất giấu một bí cảnh, là nơi tiềm tu của ma quân những năm cuối Thượng Cổ.” U Minh Đế Quân lạnh lùng.
“Ma Quân?” Cáp Tư Ô Lạp đã từng nghe tới cái tên này, là một truyền kì tiếng tăm lừng lẫy cuối thời thượng cổ, sau khi Ma Chủ vẫn lạc, Ma Hoàng trảo đã chọn ông ta, biến ông ta từ một nô lệ nhân tộc hèn mọn trở thành Ma Đạo đại năng.
Thời điểm ông ta cường thịnh, Cửu U đã tự mình thoái ẩn, ông ta không có chỗ dựa nào, chỉ dựa vào bản thân, thu nạp hàng loạt tà ma ác quỷ, cải tạo công pháp huyết mạch của chúng thành thần công mà con người có thể tu luyện được.
Ma môn Nhân tộc từ đó bắt đầu, phân ra thiện ác, không sao trừ được tận gốc!
Tà ma tả đạo ngày nay, trừ La giáo, Tố Nữ đạo, đều thờ phụng Ma Quân là lão tổ ma đạo, Diệt Thiên môn, Huyết Y giáo, Bất Nhân lâu, Tu La tự và Sinh Tử Vô Thường tông nếu dò ra kĩ về thời ban đầu, sẽ thấy đều có liên quan tới “Nguyên Thủy Ma Đạo” do Ma Quân sáng lập, có cái là được phân nhánh, có cái là do ngẫu nhiên được truyền thừa mà có, đặc điểm chung là khi tu luyện công pháp ma đạo do Ma Quân cải tạo, sẽ có mối liên quan với Cửu U đại năng trong minh minh tương ứng.
Ma Quân ghê gớm như vậy, nhưng cũng vẫn không thoát khỏi thiên địa chi biến, nghe nói đã tọa hóa từ trước thời trung cổ, sau ông ta, chủ nhân các đời kế tiếp của Ma Hoàng trảo đều không có ai đạt được tới độ cao như ông ta, người cuối cùng đã cùng một đại năng đồng quy vu tận.
Không ngờ nơi tiềm tu của một đại nhân vật như vậy lại ở băng nguyên! Đám võ sĩ Kim trướng đều ngạc nhiên và hào hứng.
Từ trong quan tài, U Minh Đế Quân nói: “Bổn môn dù có mấy lần bị đứt truyền thừa, nhưng vẫn giữ được chút thông tin về bí ẩn và công pháp thời xưa, chúng vẫn được bảo tồn tương đối hoàn hảo, mới biết được nơi Ma Quân tiềm tu.”
“Chỗ đó không có để lại vật gì cả, quá lắm chỉ là chút dấu vết vô tình được tạo ra trong quá trình tìm hiểu và diễn luyện công pháp của Ma Quân mà thôi, nhưng nếu mở được bí cảnh, lại có bí pháp dẫn đường, ma khí sẽ trào ra, ảnh hưởng tới quy tắc trời đất chung quanh, diễn hóa ra Huyễn Ma chi vực, ngăn cách tinh thần và tạo ra ảo cảnh.”
“Tới lúc đó, dụ mấy tên tông sư tới đây, cho chúng cơ hội cầu viện, đợi đến khi tất cả đám tông sư còn lại đã tới, thì mở bí cảnh ra, lấy Huyễn Ma chi vực ngăn cách chúng, giết từng tên một, cuối cùng mới đối phó với Họa Mi sơn trang Diệp Ngọc Kỳ, ả có lệnh bài của Lục đại trong người, cần chúng ta phải cùng hợp lực đối phó.”
Cáp Tư Ô Lạp nghe xong, cảm giác khả năng thành công không nhỏ.
“Hèn gì đế quân đề nghị trốn tới đây.” Cáp Tư Ô Lạp thở dài, “Bất quá đối phương thực lực cường đại, số lượng Tông Sư đông hơn chúng ta rất nhiều, muốn một lần ăn hết thì phải chuẩn bị cho thật chu toàn, làm phiền đế quân dẫn chúng ta tới xem bí cảnh trước.”
U Minh Đế Quân không nói gì, quan tài bay đi, thẳng về hướng bắc.
Cáp Tư Ô Lạp nhìn các tông sư còn lại, bí mật truyền âm: “tí nữa mặc kệ U Minh Đế Quân có ra yêu cầu gì, chúng ta cũng đừng tách nhau ra. Thi thể tông sư tươi sống y cần đâu có phân chính tà, phân thảo nguyên hay Trung Nguyên, phải đề phòng y hạ độc thủ.”
Đám võ sĩ kim trướng gật đầu.
Cáp Tư Ô Lạp thấy họ căng thẳng quá, thì cười: “Đừng có lo quá. Sinh Tử Vô Thường tông mấy năm nay bị tổn thất rất nhiều, tông sư chỉ còn có một người, lại còn phải trông coi tổng đàn, để phòng hoạt tử nhân tạo phản, nay y chỉ có một mình với mấy hoạt tử nhân, không làm gì được chúng ta đâu!”
“Y có thần binh, chúng ta cũng có!”
Đám võ sĩ thở hắt ra. Đúng vậy, Sinh Tử Vô Thường tông đã yếu tới mức phải dùng xác còn tươi của tông sư để làm tăng chiến lực chứ không thể tấn chức bình thường, vậy thì quả thực là không cần phải sợ như trước nữa.
Cả đám bám theo quan tài lên hướng bắc, duy trì khoảng cách không xa không gần.
…………
Mấy thợ săn băng nguyên đang bao quanh, từ từ siết chặt vòng vây vây quanh con mồi.
Họ có nam có nữ, ai cũng cơ bắp rắn chắc, có sức khỏe hơn người, có người cầm theo trường mâu, có người đi hai tay không, trong đó có hai thiếu niên, một nam một nữ, dáng người dong dỏng, mặt đầy tò mò như kiểu lớp trẻ theo trưởng bối đi săn để học hỏi.
Con mồi bị bao vây là một con rắn vảy trắng, to bằng thùng nước, dài hơn mười trượng, mỗi cái vảy của nó đều to bằng bàn tay, tỏa ra từng sợi hàn khí, hòa vào cây cối phủ đầy tuyết.
Cái lưỡi đỏ tươi thò ra thụt vào, đôi mắt đỏ thẫm lạnh lùng tàn nhẫn, đang nhàn nhã nuốt một con dê tuyết, không hề cảm nhận được nguy hiểm tới gần.
Đột nhiên, một cây trường mâu bay tới, nhanh như tia sáng, đâm trúng vào cái vòng đỏ khu vực bảy tấc của con rắn.
Đương! Con rắn không chút hoang mang khẽ dịch thân, cây mâu kia đã đâm trúng thân thể nó, nhưng lại giống như đâm trúng tấm sắt, không để lại một dấu tích nào.
Nó ngóc thẳng phần thân đầu lên, cái đầu lấp lóe quang mang, há miệng phun một phát, không phải nọc đọc, mà là khí lạnh.
Ba, một thợ săn bị làn khí lạnh phun trúng, làn da chuyển thành màu lam nhạt, sau đó hóa thành tượng băng, không còn sự sống.
“Không xong, ngân mãng này vừa mới lột xác!” thợ săn kinh nghiệm nhất trong đoàn không hề do dự xoay người, một tay xách trường mâu, một tay kéo con gái mình định nép sau những gốc cây to để bỏ chạy.
Ngân mãng phát ra một tiếng như long ngâm, há to miệng hút mọi thứ xung quanh vào, cây cối gãy răng rắc, các thợ săn đều kinh hãi rút lui.
Hai bên chênh lệch nhau quá lớn!
Thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi kinh hãi, mùi tanh phả vào mũi nó, nhìn cái miệng rắn to đùng dữ tợn mà run lên.
Đây là hoang thú sau khi lột xác? Có khác gì Xà thần! Nó bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Rồi nó nhìn thấy bên kia có một nam tử mặc đồ đen đi tới, sau lưng có một thanh đao hình thù kì quặc.
Hắn rút đao, nhẹ nhàng chém ra một nhát. Xung quanh tối hẳn đi, ngân mãng bay vọt lên, xông về phía trường đao, chủ động đón đánh.
Nhưng mà… ngân mãng sau đó tự nhiên một phân thành hai, bị xẻ ra làm đôi, nhanh gọn và lặng lẽ, chỗ bị cắt đứt điện quang loằng ngoằn.
“Các ngươi có gặp người lạ nào không? Hay có thấy có dấu vết khác thường nào không?” Nam tử áo đen hỏi.
Người này dung mạo tuấn mỹ, khác hẳn với người bộ tộc của thiếu niên, là cường giả của nước nào đó ở phương nam mà trưởng lão đã từng nói? Biết bay trên trời, chui xuống đất?
Chỉ một đao nhẹ nhàng đã giết tươi ngân mãng!
Thủ lĩnh đội thợ săn thở hổn hển, lòng vẫn còn thấy sợ, cảm ơn Mạnh Kỳ đã cứu mạng, rồi mới nói: “Mới sáng sớm nay, chúng ta phát hiện con mồi ở quanh khu băng hồ đi thông lên hướng bắc đều đã chạy sạch.”
“À, còn phát hiện băng cốc tây bắc có bóng người lóe qua, còn tưởng là ma quỷ.”
“Hai nơi có dấu vết, chẳng lẽ không chỉ có một nhóm của Cáp Tư Ô Lạp?” Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, đi bên nào trước?
Nghĩ nghĩ, theo thói quen, hắn ngoặt sang bên trái, đi băng cốc tây bắc trước.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nhìn theo dáng hắn đi khuất, thiếu niên và thiếu nữ ngơ ngác, mình có thể trở thành cường giả mạnh như người này hay không?
Chẳng lẽ cả đời chỉ quẩn quanh trong bộ tộc, giống như bao đời, không dám xâm nhập băng nguyên, không dám đi tới nơi nào khác?
—o0o—