Nhất Thế Chi Tôn - Chương 317: Tam thần kỹ
Hạc vào tầng mây, khẽ minh vang vọng, cả Bích Du thiên thanh lãnh vắng lặng, chỉ có mấy đạo đồng đang quét tước điện các và bậc thang.
Càn quét thảo nguyên đều có thu hoạch, nên rất nhiều thành viên Tiên Tích đều lấy thân phận thật của mình để tham gia. Đối với họ, đi tìm vật phẩm đổi lấy thiện công, để đổi vật hữu dụng hoặc để bị trừ nếu làm nhiệm vụ thất bại là một cách rất hay để vượt qua luân hồi, nên bây giờ ngoài người trực ban, cả Tiên Tích phường và Bích Du cung trống trơn, chẳng còn một ai.
“Thiên Tôn vẫn lạc làm cho họ cảm thấy gấp gáp sao?” Gió mát đập vào mặt, Mạnh Kỳ nhớ tới Xung Hòa đạo nhân, thở dài thườn thượt.
Hắn đi tới trụ ngọc trung ương, lôi đồ ra khỏi túi.
“U Minh quỷ môn……” Tìm tìm, hắn nhìn thấy cái thần binh chủ tài này, vì có biết nó, nên không cần phải giám định.
“Đại khái có thể kích phát ba lần, tính chất âm lãnh, có thể cùng với Băng Nhãn tinh phách để luyện chế thần binh……” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Ngoài hai đao hai kiếm, hắn chỉ để lại Đại Đạo chi thụ, mảnh vỡ Lai Thế kính, xương tay Hoàng Tuyền, Băng Nhãn tinh phách, U Minh quỷ môn, Sơn Hải cung, thiên ngoại vẫn tinh thần bí, Ma Thánh chi huyết, vật chịu tải Nguyên Tâm ấn, Nguyên Thủy chi nhãn tượng trưng cho thân phận của hắn ở Tiên Tích, hai bình ngọc hình như đựng tiên đan và [Thất chân kinh], đan phương Đông Cực Trường Sinh đan, sách vở bí tịch.
Những thứ còn lại, hắn bỏ hết vào trụ ngọc trung ương:
“Vô Tướng kiếm cổ, bí bảo [trung phẩm]. Ít,…… Giá trị ba ngàn ba trăm thiện công, có thể đổi hai ngàn thiện công.”
“Cực Ác Hoặc Tâm phiên, pháp khí [cực phẩm]…… Giá trị chín ngàn bốn trăm thiện công, có thể đổi năm ngàn thiện công.”
Thượng phẩm bảo binh Thiên Ma thủ, trường bào màu đen, nhẫn trữ vật và một đống Ma Đạo pháp khí đan dược của Cực Ác Thiên Ma tổng cộng đổi được hai vạn ba ngàn năm trăm thiện công. Vật phẩm thu được của Cao Càn Nguyên đổi được một vạn sáu ngàn thiện công, vật phẩm của Lan Kinh Thiên đổi được một vạn chín ngàn thiện công, vật phẩm của võ sĩ Kim trướng tu luyện Đại Kim đổi được một vạn năm ngàn thiện công, Cáp Tư Ô Lạp thân là võ sĩ Kim trướng thủ lĩnh, là hào phú nhất, cho Mạnh Kỳ tới hai vạn chín ngàn thiện công.
Thiện công của y không nhiều bằng Cực Ác Thiên Ma, là vì Mạnh Kỳ đã xem qua một lần những công pháp y truyền thừa và thu thập được, nên giá trị đổi bị giảm xuống, ba người Lan Kinh Thiên cũng tương tự.
“Mười vạn chín ngàn năm trăm thiện công……” Mạnh Kỳ nheo mắt, cười vui vẻ.
Giết tông sư làm giàu nhanh thật!
Không, đây là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân. Giúp đỡ chính nghĩa!
Không có gì sung sướng bằng vừa xử lý kẻ địch vừa thuận tiện phát tài!
Nhiều thiện công quá, làm gì bây giờ?? Mạnh Kỳ lâm vào nỗi phiền hạnh phúc.
“Ờ, trả nọ năm ngàn cho Tiên Tích trước……” Tiểu Mạnh là người thiếu nợ là trả liền.
“Sau đó để lại một nửa thiện công để phòng hờ bị trừ nếu làm nhiệm vụ thất bại và làm phí luyện chế thần binh thứ hai.” Mạnh Kỳ hầu như đã không còn nhu cầu với bí bảo phù triện và đan dược.
Mạnh Kỳ bỏ Băng Nhãn tinh phách và U Minh quỷ môn vào trụ ngọc trung ương, hỏi giá luyện chế thần binh:
“…… Hai chủ tài này có thể luyện chế thần binh hình dạng nào cũng được. Vì Băng Nhãn tinh phách có một chút tổn thương, nếu không muốn thần binh tạo thành có tì vết, thì phải đổi tài liệu phụ trợ, giá ba vạn thiện công, phí luyện chế bốn vạn thiện công, và hoàn thành nhiệm vụ chuyên dùng cho luyện chế thần binh.”
“Quả nhiên, sử dụng nhiều thần binh chủ tài có tạo nên ảnh hưởng với luyện chế.” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, “Xem ra phí luyện chế dành cho phạm vi thần binh cố định là bốn vạn.”
Nếu đã muốn luyện chế, chẳng ai muốn thứ được luyện ra lại có tì vết, nên Mạnh Kỳ để lại bảy vạn thiện công, và dự trù để bị trừ nếu không hoàn thành nhiệm vụ.
Nên, Mạnh Kỳ vậy là còn ba vạn bốn ngàn năm trăm mười lăm thiện công để sử dụng.
Hắn bắt đầu mua đồ, chuẩn bị cho nhiệm vụ:
“Phá Không cổ phù, vật phẩm bảo binh cấp cực phẩm, vốn thuộc về thần phù tiên triện, là bút tích của một Thái Cổ đại năng, sau bị Chân Võ đại đế đoạt được, vì được làm đã quá lâu, nên sức mạnh đã bị giảm sút, phẩm chất của giảm, nay chỉ còn dùng được để phá vỡ hư không mà bỏ chạy, không phải pháp thân hoặc có công pháp khắc chế thì không thể nào cản được, còn có thể dùng hai lần, giá trị chín ngàn tám trăm thiện công.”
“Hắc Đế Nhuận Vật đan, cực phẩm linh đan, vốn ban đầu là tiên đan, nhưng vì thiên địa suy biến, hiện chỉ còn là linh đan bình thường, giúp nhanh chóng khôi phục thương thế và tiêu hao sức mạnh, cố bản bồi nguyên, giá trị chín ngàn chín trăm thiện công.”
Đổi xong cổ phù và đan dược, Mạnh Kỳ còn lại một vạn bốn ngàn tám trăm mười lăm thiện công.
Hắn tiện tay lật quyển đổi đồ.
Đột nhiên, trong đầu nảy ra một thứ, là Đao kiếm hợp kích Tam thần kỹ, nói chính xác là thức cuối cùng của Tam thần kĩ, “Thương Thương Mang Mang Toái Càn Khôn”!
Trên quyển đổi đồ, ba thần kỹ đều là chiêu thức cấp Pháp Thân. Thức thứ nhất “Phân Phân Nhiễu Nhiễu Đoạn Phong Vân” Giá trị một vạn năm ngàn thiện công, thức thứ hai “Tiêu Tiêu Sát Sát Diệt Hồng Trần” Giá trị hai vạn năm ngàn thiện công, thức thứ ba “Thương Thương Mang Mang Toái Càn Khôn” Bốn vạn thiện công, tổng cộng tám vạn thiện công.
“Bốn vạn thiện công……” Chỉ còn thiếu hơn hai vạn năm ngàn thiện công mà thôi, đợi thành viên Tiên Tích mang chiến lợi phẩm về, có thiện công đem qua trả cho hắn để tham ngộ Đại Đạo chi thụ là hắn sẽ có đủ để bù vào.
Thế là hắn quyết định trả bốn vạn thiện công, còn lại bốn vạn bảy ngàn năm trăm mười lăm thiện công để làm dự bị.
Tiếng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên:
“Nhiệm vụ cho chiêu pháp thân ‘Thương Thương Mang Mang Toái Càn Khôn’: vào Lan Nhược tự thế giới lấy Thất Sát bi, ba tháng sau bắt đầu, thời gian thực hiện ba tháng, thất bại bị trừ hai thành thiện công.”
Mạnh Kỳ nhận nhiệm vụ, tốn thêm bốn ngàn thiện công chữa trị cho Trảm Ngọc đao, sau đó rời khỏi Bích Du thiên, đi tĩnh tu.
…………
Trên Tam Tiên đảo, “Lục dương cuồng khách” Ngô Quý Chân đứng sau bàn, đang chăm chú vẽ một nữ nhân.
Ngô Quý Chân vẽ rất đẹp, chỉ mấy nét đã khiến người ta cảm thấy nữ nhân kia đầy tươi mát và sinh động.
“Đảo chủ, kỳ Thiên Địa Nhân bảng mới nhất.” Lão bộc bước vào thư phòng.
Ngô Quý Chân không ngẩng đầu, thản nhiên: “Kì mới nhất mà tới được Tam Tiên đảo ta thì cũng mất một hai tháng rồi, vậy đã là tin cũ.”
Nếu tin tức chỉ đi bằng được thuyền, một chuyến ít nhất cũng là hai tháng.
Lão bộc biết tính của y, nói thẳng: “Thiên bảng không có biến động, Địa bảng thay đổi rất nhiều.”
“Xem ra đuổi giết Tông Sư thảo nguyên có nhiều thu hoạch.” Ngô Quý Chân vẫn chẳng chút quan tâm, “Hai mươi hạng đầu mất ai, thêm ai?”
“‘Hàn Băng tiên tử’ Diệp Ngọc Kỳ đã có được thần binh thuộc về mình, đấu ngang tay với tông chủ Sinh Tử Vô Thường tông tông chủ, được xếp hạng năm; đảo chủ ngài đã bị đẩy xuống thứ mười.” Lão bộc trộm liếc Ngô Quý Chân.
Ngô Quý Chân nhếch mép, cười cười: “Ta đã thấy Diệp Ngọc Kỳ mấy lần, cũng là người khổ, nhìn ra được cô ta cũng có phiền não trong lòng, đã thành tâm ma, sau này rất khó nói.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lão bộc tiếp tục nói: “Còn nữa, ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh lần trước đảo chủ đã gặp, đã chen lên trước hạng hai mươi!”
Lão khá là sửng sốt về việc này.
Ngô Quý Chân nhíu mày, bỏ bút xuống: “Hắn vào trước hạng hai mươi? Có chiến lực gần bằng Đại Tông Sư?”
Mới có mấy tháng, tăng như thế hình như là quá nhanh thì phải?
Con đường tu hành, càng về sau càng khó mới đúng.
Lão bộc cầm Địa bảng, đọc từ đầu tới cuối:
“Tính danh: Tô Mạnh.”
“Tuổi: Chưa đầy hai lăm.”
“Danh hiệu: Cuồng Đao, Đao Vương.”
“Công pháp: không rõ, cùng loại với Kim Cương Bất Hoại thần công, đao nhập chí cảnh, vấn tâm vấn đạo, thay trời hành phạt, có một tuyệt chiêu ‘Dính nhân quả’ không ai giải được.”
“Chiến tích: Ba lần đánh lui thích khách lam giai Bất Nhân lâu, đánh thích khách bị thương nặng; Một đao ‘Dính nhân quả’ giết Khóc lão nhân; Kích sát Cáp Tư Ô Lạp đang cầm thần binh trong tay và hai Tông Sư khác.”
“Xếp hạng: thứ mười tám.”
“Đánh giá: Đại Tông Sư.”
“Đại Tông Sư?” Ngô Quý Chân ngẩn ra.
Nghĩa là Tô Mạnh không phải Đại Tông Sư nhưng lại hơn hẳn Đại Tông Sư!
Đã đến trình độ này?
…………
Một nam tử che mặt đi vào trong điện, hai bên sương mù bao phủ, những chấp niệm không cam tâm hóa thành hình người mấp máy xung quanh, cái nào cũng có khí tức mạnh mẽ.
Y nơm nớp lo sợ, không dám đi tới nữa, đây đều là vong hồn của các thủ hạ của lâu chủ.
“Lâu chủ, có một phần ủy thác.” Y cung kính nói.
Một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ vang lên: “Ủy thác gì mà phải tìm ta?”
“Ám sát ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh!”
…………
Hơn ba tháng sau, Mạnh Kỳ kết thúc bế quan, ở trong tiểu viện uống rượu ngắm trăng, nội tâm vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, mắt hắn thoáng mê đi, mất đi cảm giác với thế giới xung quanh, tiếng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên trong tai:
“Nhiệm vụ chính: Đi Lan Nhược tự, tìm ra chân thân của Hắc Sơn Lão Yêu, tiêu diệt nó. Thời gian quy định ba tháng, thành công được thưởng bốn ngàn thiện công, thất bại bị trừ thiện công tương ứng, nếu thiện công không đủ, gạt bỏ.”
…………
Gió lạnh thổi qua, những tờ tiền giấy trắng tinh bay tán loạn, mấy người xuất hiện, có cả nam lẫn nữ.
Người đi đầu là một nữ tử, nhìn quanh một vòng, nói:
“Nhiệm vụ đã rõ ràng, ta chỉ muốn nhấn mạnh một điều, không được mở ra nhiệm vụ nhánh.”
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tử vong, chúng ta đã không còn ngăn cách với những tiểu đội luân hồi khác, nên rất có khả năng sẽ gặp phải luân hồi giả trong nhiệm vụ này, họ còn mạnh hơn những kẻ khủng bố trong những nhiệm vụ mà chúng ta đã gặp, lần trước, đã có người vì mà chết, suýt chút nữa còn làm liên lụy mọi người.”
“Cho nên, tuyệt đối không được hành động lung tung!”