Nhất Thế Chi Tôn - Chương 32: Mở ra võ đạo nơi này
Chiếc xe chạy về phía sơn trang, khi sắp tới cổng thì chuyển hướng, chạy về phía đường núi.
Cả quá trình, tốc độ của nó hoàn toàn không thay đổi, rất thong dong, coi người bên ngoài như không, hai người đánh xe vẫn khép hờ mắt, không nói lời nào, dùng sự trầm mặc phụ trợ cho cảm giác càng thêm thong thả.
Trơ mắt nhìn xe ngựa đi đường núi như giẫm trên đất bằng, đám giang hồ hảo hán ở cửa sơn trang đều ngơ ngác, cho đến lúc một nam tử trán có vết đao lao ra khỏi đám người, đuổi theo xe ngựa.
– Mau đuổi theo!
Ai đó hò hết, các giang hồ nhân sĩ bước ra, đuổi theo xe ngựa, nó tự nhiên xuất hiện ở đây, nhất định là có mục đích!
Chiếc xe ngựa chạy trước, sau lưng toàn là đầu người, không ai dám tới quá gần, nhưng cũng không ai để mình sau nó quá xa, sợ bị mất dấu nó.
Đúng lúc này, bên tai họ vang lên một giọng nam ấm áp:
– Tâm tĩnh nhập định, không tán không loạn, chân khí thủy có thể hoá sinh, bổ khuyết khiếu huyệt…
– Trong vòng trăm ngày, kinh mạch tự khai…
Giang hồ các hảo hán đều sửng sốt, người trong xe ngựa là tiên nhân đang truyền thụ kinh văn, giáo hóa nhân thế?
Bọn họ vừa mừng vừa sợ, ai nấy chăm chú lắng nghe. Nội dung này họ rất quen thuộc, giai đoạn đầu rèn luyện thân thể của tu sĩ cũng là làm như thế này, viết rằng “trăm ngày Trúc Cơ”.
– … Luyện tinh hóa khí, dồn ở đan điền, dưỡng tinh thần bản thân, như ôm thai nhi…
Các giang hồ nhân sĩ đi theo nghe vô cùng chuyên chú, không dám để sót chữ nào. Tuy bao lâu nay đều là bản thân tự luyện y như vậy, nhưng nay có tiên nhân giảng đạo, cũng muốn so sánh xem sở học của mình có bị sai sót chỗ nào không!
Xe ngựa rẽ vào sơn đạo, đi dần lên núi.
Sau câu hướng dẫn ‘ôm thai súc khí’ cuối cùng, xe ngựa lại trở về im lặng.
Các giang hồ hảo hán vốn đang chờ mong được nghe nội dung mới mẻ ngơ ngác, vò đầu bứt tai, nhưng không dám thúc giục, biết cái xe ngựa này khủng bố, chỉ cần hai người đánh xe đã đủ đánh bại cả đám người mình.
Vậy… nội dung tu luyện tiếp theo là phải kiểm tra tư chất, xem căn cốt, xem nguyên thần?
Giữa không trung bỗng vang lên âm thanh mờ mịt như ca tự tụng, màu vàng óng ánh và những đốm sáng trắng đen lại bay xuống.
– Nhân sinh trong thiên địa, trên ứng tinh tú, dưới nối hậu thổ, thiên có cửu trọng, thân có cửu khiếu…
– Tinh đấu phô bày. Quanh thân có huyệt, tự nhiên chi đạo. Chưởng văn khớp xương…
– Ngoài thân một thiên địa, nhục thân một thiên địa…
Đây là nội dung mọi người chưa bao giờ nghe thấy, ngắn ngủi hơn mười câu, nhưng bí mật về cơ thể con người đã đại khái bày ra trước mắt họ.
Thì ra thân thể con người lại có nhiều huyền bí như vậy!
Thì ra thân thể con người không hề thua kém gì thiên địa tự nhiên, cũng vô cùng quý giá, cũng có ẩn chứa đại đạo, thiên địa pháp lý!
Chúng ta vẫn luôn chỉ nghĩ đến việc đề cao linh giác, để tu luyện phi kiếm hoặc tồn thần kết phù, mà không hề nhìn thấy bảo tàng trong người mình!
Bọn họ vừa kích động vừa cảm khái, vừa ảo não.
Lúc này, thanh âm trong trẻo lại vọng tới.
– Mắt là can chi khiếu, sinh mộc hành chi khí, mũi là phế chi khiếu, dưỡng kim hành chi khí…
– Trời sinh cửu khiếu ứng với ngũ tạng lục phủ, người luyện cửu khiếu chính là luyện ngũ khí trong lồng ngực, tự sẽ có nội cảnh hoá sinh…
Từng câu kinh văn lọt vào tai, đều mang theo công pháp tu luyện nhục thân, người nghe mà si mê.
Thì ra còn có thể tu luyện như vậy!
Thì ra còn có thể tu luyện như vậy!
Họ nhìn thấy một cánh cửa lớn đang mở ra trước mắt, lộ ra một thế giới mới mẻ mạnh mẽ!
Bí mật về cơ thể, kì diệu của võ đạo, khiến họ say mê không biết đường về.
Sắc vàng óng ánh và những đốm sáng trắng đen như mưa hạ xuống, bay quanh xe ngựa, nhìn cứ như chúng muốn nâng xe lên, bay vào tầng trời.
Tiên nhân!
Quả thật là tiên nhân!
Xe ngựa tiếp tục đi lên núi cao, đã gần lên tới đỉnh núi, trước mặt là biển mây trắng, phía sau là đám đông như nước, vẻ mặt ai nấy đều say mê.
Xe ngựa vẫn đi tới, giọng nam vẫn vang lên không ngừng:
– Huyền quan nhất khiếu, nguyên thần chi sở, sinh tử chi môn, huyền diệu khó giải thích…
– Ngưng luyện tổ khiếu, mở sinh tử quan, bắc cây cầu nối thiên địa, trong ngoài giao hội, võ đạo mới thành lập…
Trên vách núi, cỏ xanh mọc lên, nước suối phun trào, những đốm sáng vàng ngưng tụ thành từng đóa sen vàng, từ từ nở rộ, những đốm sáng trắng đen giao thoa vào nhau, như một vùng trời sao.
Nhìn thấy dị tượng đẹp đến khó tả, nghe được những lời không thể tưởng tượng ra, các võ giả đều muốn rơi nước mắt.
Cả thể xác và tinh thần đều rung động!
Có võ giả đã lệ rơi đầy mặt. Vì sao lúc mình còn tráng niên không được nghe tiên nhân truyền đạo, nay đã tuổi già sức yếu, dù được nghe đại đạo, cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào con cháu mà thôi.
Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ đang đánh xe theo bản năng cho xe dừng lại, vì trước mặt đã là vách núi vạn trượng!
So với các giang hồ hảo hán ở sau xe, sự cảm thụ của họ về những lời Tô tiên sinh vừa giảng càng sâu sắc hơn, kết hợp với những lời chỉ điểm được hưởng gần đây, con đường võ đạo thông thần như đã rõ ràng hiện ra trước mắt.
– Nay đã đi xa khỏi phồn hoa, thanh lãnh cô tịch, các ngươi còn muốn đi theo sao?
Đúng lúc này, bọn họ bị một lực vô hình đánh văng ra, rớt xuống hai bên vách núi.
– A…
Mọi người sững sờ, con ngựa cơ quan lại cất bước, bước vào không khí.
Một đóa sen vàng công đức nở ra, đỡ lấy chân ngựa!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mọi người nhìn thấy xe ngựa chạy vào trong biển mây, dưới chân có sen vàng nâng lối, con sông hai màu nâng xe, từ từ khuất khỏi tầm mắt!
Quả nhiên là tiên nhân!
Bọn họ dừng chân dập đầu, cung kính tiễn đưa tiên nhân.
Trong tâm linh Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ lại vang lên tiếng nói.
– Các ngươi đã được truyền thừa bước đầu trong ngoài giao hội. Mười hai mươi năm nữa sẽ mở ra cửu khiếu, hiệu lệnh giang hồ, không hề thua kém tước giả và tu sĩ bình thường. Địa vị, quyền thế, tài phú và vinh diệu đều sẽ tới, các ngươi có đồng ý bỏ qua tất cả những nhung lụa sung sướng đó, vào thâm sơn luyện võ, chịu đựng gian khổ hay không?
Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ quay đầu lại nhìn các giang hồ hảo hán đang quỳ phía sau, trong lòng tự nhiên có cảm giác về sự ưu việt và sung sướng, tuy rằng người mà những người kia quỳ bái là Tô tiên sinh, nhưng mà hai người mình nắm được pháp môn tu luyện còn cụ thể và nhiều hơn họ, mạnh hơn sự tự thân tìm hiểu của họ không biết bao nhiêu lần, chỉ cần lộ ra một ít, người sẽ tới quỳ bái xin được truyền thừa chắc chắn không phải ít! Tài phú đến tay không phải ít!
Luyện võ luyện võ, không phải chính là để có cuộc đời hiển hách như vậy hay sao?
Quay đầu lại, xe ngựa đang đi trong biển mây. Những đóa sen vàng nở rộ, dòng sông trắng đen lượn lờ dưới chân!
Biển mây một màu trắng tinh, như sương như khói, che khuất phương xa!
Tu luyện võ đạo rốt cuộc vì cái gì?
Là để có được tài phú không đếm xuể, là để cho người ta phải kính ngưỡng, khen tặng?
Là để có cuộc sống thoải mái tự tại tha hồ làm theo ý mình, tung hoành thiên hạ?
Liệu có dám từ bỏ quyền thế, thỏa mãn với bản thân mình hay không?
Vạn Vũ thở sâu, đã mơ hồ hiểu ra mình muốn cái gì .
Phương Hoa Ngâm bỗng cắn môi, bước lên một bước.
Những thứ này ta đều muốn, nhưng ta muốn tìm tòi bí mật cơ thể con người hơn, muốn thấy phong cảnh tuyệt vời trên con đường võ đạo hơn, muốn tự làm mình thăng hoa hơn!
Lại bước thêm một bước, cô đã bước vào hư không, xung quanh cô đều là khoảng không, kình phong đập vào mặt, nếu rơi xuống, chắc chắn phải tan xương nát thịt!
Phương Hoa Ngâm nhắm mắt lại, quên đi kinh hoảng, tiếp tục bước.
Nhưng cô cảm thấy dưới chân mình mềm mềm chứ không phải trống không, Phương Hoa Ngâm vội mở mắt nhìn xuống, thấy có hai đóa mây trắng đang nâng chân cho mình.
Cả thể xác và tinh thần của cô đều trở nên thoải mái, bước đi nhanh hơn, những đóa mây trắng cũng không ngừng hiện ra, đỡ lấy chân cô.
Những người đi theo phía sau đều sửng sốt, những người tiếp tục đi theo đều nhìn thấy dòng sông trắng đen to ra, rực lên, bao phủ hoàn toàn xe ngựa và Phương Hoa Ngâm, những đóa sen vàng rực rỡ bay thẳng lên trên cao, xông vào biển mây!
Tràng cảnh thần thánh làm họ vừa chấn động vừa cảm thấy mất mát.
Có người lại dập đầu, cất cao giọng nói:
– Tiên nhân làm việc thiện, khai sáng võ đạo nơi này!
– Nếu tương lai ta có thành, sẽ phụng ngài làm tổ!
***
Trên đường cái, Phương Hoa Ngâm nhìn xe ngựa đã dừng lại, mành đen cũng vén lên, Tô tiên sinh và Giang cô nương đi ra.
Không phải muốn đi xa khỏi nơi phồn hoa sao?
Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn Phương Hoa Ngâm:
– Còn không dập đầu?
Phương Hoa Ngâm vội vàng quỳ xuống, dập đầu:
– Đệ tử bái kiến sư phụ!
Mạnh Kỳ khoát tay:
– Gặp tuyệt vọng mà không nổi giận, thấy phong quang mà không đắm chìm, tốt lắm. Nhưng hiện nay ngươi chỉ được tính là đệ tử kí danh, quyển sách này là vi sư và Giang sư bá ngươi hơn hai tháng thôi diễn sáng chế, chỉ dẫn cách thức đến trong ngoài giao hội, cũng có kết hợp khá nhiều chiêu thức, công pháp, ngươi cầm đi tu luyện cho tốt, vi sư sẽ thường xuyên đến kiểm tra ngươi. Nếu không đạt yêu cầu, vậy cả đời ngươi vẫn chỉ là kí danh mà thôi.
Phương Hoa Ngâm vừa mừng vừa sợ, tiếp nhận sách, lại lễ bái:
– Đa tạ sư phụ ban sách.
Quyển sách này không có tên, là Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi luận bàn thôi diễn trong thời gian qua, định sau này khi có công pháp ngoại cảnh mới đặt tên, vì Giang Chỉ Vi biết Mạnh Kỳ cần công đức và đạo đức chi khí, cho nên mới để mặc cho hắn ra mặt.
Phương Hoa Ngâm còn đang dập đầu, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đã đi xa, biến mất.
– Thời gian thấm thoát, bất tri bất giác ngươi cũng trở thành sư phụ người khác…
Giang Chỉ Vi cảm khái, cô bất giác nhớ tới tiểu hòa thượng xinh đẹp ở Thiếu Lâm tự năm ấy.
Cô bật cười:
– Sau này định thu bao nhiêu đệ tử?
– Mười hai đi, hắc hắc, nếu sau này Phương Hoa Ngâm tu luyện có thành, ban cho cô ấy đạo hào Từ Hàng.
Mạnh Kỳ nói với vui vẻ, cảm thấy cái tên như vậy rất hay.
Khi nói chuyện, một nửa khiếu huyệt quanh người hắn mở ra, có hư ảnh mặt trời, có trời sao sáng chói, có kim ô bay lượn, có mặt đất bầu trời.
Giang Chỉ Vi thấy thế, mỉm cười gật đầu:
– Chúc mừng, chúc mừng, ngươi đã đạt tới đệ nhị trọng thiên.
Thời gian vừa qua, Mạnh Kỳ không tiếc dùng thiên tài địa bảo, toàn lực tu luyện, cuối cùng cũng ngưng luyện được hư tướng vào trong một nửa khiếu huyệt, bước vào ngoại cảnh nhị trọng thiên, tuy nhiên thiên tài địa bảo trên người cũng đã dùng hết.
– Ừ, nhưng cũng còn một nửa khiếu huyệt nữa, sau này đòi hỏi phải dùng tới thiên tài địa bảo hiếm thấy, muốn tìm đủ rất là phiền toái.
Mạnh Kỳ vui mà lo. May mà có Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, mình có thể thu gom thiên tài địa bảo khác rồi mang tới đó đổi, đương nhiên tốt nhất là tự mình tìm được, như thế mới không bị nó cắt xén!
***
Doanh Mặc thành, tổng đàn Mặc cung.
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi gặp một vị thần sư, cô mặc đồ sáng màu, khuôn mặt tinh xảo nhưng kỳ quái, cứ như khôi lỗi, không nhìn ra được khí tức thực lực.
– Cơ quan Mặc cung chúng ta tạm thời không thể để lộ ra ngoài, để khỏi dẫn tới nghi ngờ.
Giọng nữ thần sư đều đều không cảm xúc.
Mạnh Kỳ cười:
– Nhưng Động Thiên dù sao cũng là Động Thiên, chắc chắn là phải thiếu thốn vài loại thiên tài địa bảo gì đó, e là có nhiều mật khí cơ quan quý cung có muốn cũng không chế tác ra được?
Nữ thần sư gật đầu:
– Có Vân Hạc chân nhân đi đầu, chúng ta cũng khá yên tâm, sẽ dùng thiên tài địa bảo đặc sản của Động Thiên để đi đổi đồ còn thiếu.
– Có một chuyện, Mặc cung ta muốn nhờ vả, nếu các ngươi có thể tìm được một đoạn Thanh Hoa linh mộc vạn năm, ba mươi sáu mật khí chúng ta sẽ để cho các ngươi được chọn hai món bất kì.