Nhất Thế Chi Tôn - Chương 347: Một người làm một phái
“Ngươi dám!”
Triệu Hằng và các thần bộ đều sửng sốt nhìn Mạnh Kỳ.
“Cuồng Đao” Tô Mạnh luôn hướng đến nhàn vân dã hạc, tiêu dao tự tại, không tranh quyền thế mà lại muốn làm tổng bộ đầu!
Mạnh Kỳ nhìn Thôi Diễn và Tống Thủ Nhân, cười cười: “Tại sao mỗ lại không dám?”
Tại sao không dám? Một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên trán Thôi Diễn, mặt lão đỏ bừng, mắt rực lên lửa giận.
Đã bao nhiêu năm? Đã bao nhiêu năm không ai dám nói năng kiểu ấy trước mặt lão? Không ai dám thế cả, Bình Tân Thôi thị của lão đâu phải là hổ giấy!
Chỉ là một thằng nhóc tiểu bối mà dám hỗn xược! Thôi Diễn đang định quát lớn, thì nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng thản nhiên của Mạnh Kỳ, lời định quát mắng mắc kẹt lại trong họng, chợt nhớ ra đây là “Cuồng Đao” Tô Mạnh chứ không phải những kẻ bình thường!
Hắn có thể một đấu một giết cả ngoại cảnh đỉnh phong có thần binh, hắn không phải Đại Tông Sư nhưng lại hơn hẳn Đại Tông Sư!
Thôi gia mặc dù có Ngoại Cảnh đỉnh phong, có thần binh phù hợp, có thủ hộ đại trận, có chiến lực chuẩn Pháp Thân, không sợ Pháp Thân, nhưng đó chỉ là trong tình huống phòng ngự. Chuẩn Pháp Thân không có linh trí, cần phải có người khống chế, tính cơ động kém, phạm vi ảnh hưởng không lớn, Ngoại Cảnh đỉnh phong thêm thần binh phù hợp có thể đánh bại “Cuồng Đao” Tô Mạnh, nhưng không hẳn có thể giết được hắn. Cho nên, trừ phi “Cuồng Đao” nổi cơn điên tấn công Bình Tân, nếu không chỉ bằng vào Thôi gia thì không đủ khả năng làm cho hắn sợ!
Chỉ một mình Tô Mạnh đã có thể sáng ngang với cả một nhà của lão!
Chưa kể tên này giao du rộng rãi, có quan hệ tốt với nhiều cao nhân, như Họa Mi sơn trang Lục đại tiên sinh, “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ, thân thiết với đệ tử duy nhất Giang Chỉ Vi của “Thiên Ngoại thần kiếm” Tô Vô Danh, giúp “Vạn Tượng môn” Đặt chân vào Tây Vực, vô cùng được Chu quận Vương thị và Thuần Dương tông thưởng thức, đối với Thiếu Lâm tự với Đông Hải kiếm trang với Lang Gia Nguyễn thị đều có đại ân, người ta còn nói thẳng chuyện của hắn chính là chuyện của Nguyễn gia, chính là chuyện của “Kiếm Cuồng” Hà Thất!
Tứ đại pháp thân, hai Đại Tông Sư, tám thế lực đứng đầu, quan hệ mạnh như thế, khiến Thôi Diễn và Tống Thủ Nhân cũng phải e ngại. Hai nhà họ có môn có hộ, có nghiệp có sản, ai khùng đi đắc tội với hắn làm gì, để nhận lãnh cơn giận của người ta!
Cho nên, chỉ nên đối phó với hắn trong giới hạn nhất định, điểm đến thì ngừng, trừ phi tên này phạm vào sai lầm cực lớn!
Thôi Diễn đau hết cả đầu, đổi sang ngữ khí khác: “Ngươi đã tới chậm, Chính Sự đường đã quyết định người mới làm tổng bộ đầu, đã lập thánh chỉ, ngươi muốn đối địch với Đại Tấn, với các thế gia nha môn Đại Tấn hay sao?”
Nói xong, lão bỗng tự thấy thảm thương cho mình, chỉ để dọa “Cuồng Đao” Tô Mạnh, lão đã tới mức phải lôi cả các thế gia ra hết, vì chỉ bằng một mình Thôi thị thì không đủ!
Mạnh Kỳ chẳng chút lo ngại: “Lệnh của Chính Sự đường đâu phải là đại đạo, không phải Chính Sự đường cũng thường làm xuyên ra quyết định khác tự phủ định quyết định trước đó của mình hay sao?”
“Nay Tư Mã tổng bộ đầu mất tích, Lục Phiến môn nhân tâm hoảng sợ, tại sao việc lựa chọn tân nhậm tổng bộ đầu lại không nghe một chút ý kiến của các thần bộ? Không nghe ý kiến của các bộ đầu? Như vậy mới có được sự lựa chọn thích hợp hơn chứ?”
“Biết sai mà sửa đó mới là tốt nhất, mỗ tin Chính Sự đường đều là các bậc tiền bối kiến thức rộng rãi cao siêu, có khả năng nhận thức và sửa chữa sai lầm của mình.”
Cái thái độ đánh giá ‘từ trên cao nhìn xuống’ này của Tô Mạnh làm Thôi Diễn và Tống Thủ Nhân nổi trận lôi đình, bao nhiêu năm rồi họ chưa từng bị ai đối xử như vậy, thực muốn quát to ‘lôi hắn đi cho ta!’
Nhưng lời ra đến miệng lại phải chuyển thành lời khác:
“Tô kim chương không phải thần bộ, sao dám vọng ngôn chuyện tổng bộ đầu, nhiễu loạn Chu Y lâu, còn không mời người ta ra ngoài!”
Cả lâu chìm vào im lặng, Kim Chương bộ đầu đứng trực ở cửa hai tay mười ngón mở lại khép lại, không dám nhích một bước chân.
Triệu Hằng hơi tựa lưng ra sau, quét mắt nhìn một vòng. Triệu Cảnh Nguyệt, Triệu Minh Triệt thì ngầm có ý cười, ra vẻ thờ ơ, Viên Ly Hỏa, Liễu Sinh Minh, Tô Việt thì mắt lấp lóe, cũng không làm gì cả, Kha Dự Chương và Lý Đông thì nhìn “Ngân thủ thần bộ” Minh Bích Không, ý bảo ngươi là tổng bộ đầu, đây là chuyện của ngươi, chúng ta có ra tay cũng đâu có đổi được vị trí tổng bộ đầu!
Minh Bích Không chòm râu run nhè nhẹ, cân nhắc chênh lệch thực lực của mình với “Cuồng Đao” Tô Mạnh. Lão yếu hơn Cáp Tư Ô Lạp, còn không có thần binh, tuy nói về lý, “Cuồng Đao” Tô Mạnh sẽ không phản kháng, vì nếu phản kháng nghĩa là khiêu khích Chính Sự đường, khiêu khích các thế gia, khiêu khích triều đình Đại Tấn, nhưng mà chuyện trên đời đâu có gì là vĩnh viễn chắc chắn, không ai dám quên Tô Mạnh từng có một cái danh hiệu tên là Mãng Kim Cương, hắn làm chuyện lỗ mãng là chuyện cực bình thường! Nếu hai bên xảy ra đánh nhau thật, sự việc sẽ rất khó mà giải quyết.
Lão cố kỵ thực lực và mạng lưới quan hệ của Mạnh Kỳ.
Minh Bích Không còn đang do dự, Mạnh Kỳ đã cười: “Đây không phải chỉ là ý nghĩ của một mình mỗ, mà là ý kiến của các bộ đầu và thần bộ, hai vị tướng công nếu không tin thì cứ hỏi thử xem.”
Hắn quét một vòng qua bát đại thần bộ, Thôi Diễn cũng quét mắt theo, ánh mắt đầy uy hiếp, ai dám?
Nhưng đã có một người bước ra, khom người nói: “Hồi bẩm hoàng thái đệ, hồi bẩm hai vị tướng công, trong Lục Phiến môn hiện giờ không có ai thích hợp đảm nhiệm chức vụ tổng thần bộ hơn Tô kim chương.”
“Ngươi!” Thôi Diễn vừa sợ vừa giận, tay chỉ thẳng vào đối phương.
“Tử Bằng thần bộ” Liễu Sinh Minh bị Mạnh Kỳ nhìn chằm chằm, trán ứa mồ hôi lạnh, nhưng thanh âm không run chút nào: “Luận thực lực, bát đại thần bộ không ai đấu lại Tô kim chương, luận tư cách, hắn giao du rộng rãi, cực thích hợp làm tổng bộ đầu, luận thủ đoạn luận trí tuệ, bao nhiêu chuyện xưa nay đã chứng minh mặt này Tô kim chương vô cùng nổi bật, ngoài tư lịch còn hơi kém một chút, thì hắn không có nhược điểm nào khác, mà tuyển tổng bộ đầu, thì không phải chỉ nhìn vào tư lịch.”
Lão khen dữ quá, làm Mạnh Kỳ hơi xấu hổ.
Vừa rồi chẳng qua chỉ uy hiếp lão một tí, bảo lão là người của Tố Nữ đạo, hắn biết lão đã bí mật đầu nhập vào triều đình, nhưng mà người ta thì không biết đâu.
Liễu Sinh Minh vừa dứt lời, “Tuyệt Mệnh thần bộ” Triệu Tĩnh Nguyệt cũng tiến lên một bước, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, không hợp với tuổi của bà chút nào: “Hiện giờ Lục Phiến môn nhân tâm không ổn, cần phải mau chóng tìm ra tung tích của Tư Mã tổng bộ đầu, lúc phi thường phải làm chuyện phi thường, ta đánh giá cao Tô kim chương.”
Có Liễu Sinh Minh đi đầu, bà ta chẳng còn phải lo gì cả.
Triệu Minh Triệt đứng bên cạnh cũng nói thêm vào, trong lòng sảng khoái.
Đang lúc Thôi Diễn và Tống Thủ Nhân định cản mọi người phát biểu thêm ý kiến, “Huyết Nha thần bộ” Viên Ly Hỏa cũng bước ra: “Ta ủng hộ Tô kim chương.”
“Ta cũng ủng hộ Tô kim chương.” “Kim Nhãn thần bộ” Tô Việt nghĩ nghĩ Nguyễn gia sau lưng mình, mỉm cười nhìn về phía Mạnh Kỳ, gật đầu, vẻ rất hài lòng.
Không đợi đám người Kha Dự Chương phát biểu ý kiến, Mạnh Kỳ quay đầu qua Thôi Diễn và Tống Thủ Nhân: “Hai vị tướng công, đây là ý kiến của Lục Phiến môn, mong Chính Sự đường thận trọng suy xét.”
Nói tới đây, hắn nghiêm sắc mặt: “Đại kiếp đã tới, thiên hạ hỗn loạn, Đại Tấn nay rắn mất đầu, phải nên đoàn kết nhất trí, lúc này mà còn tính toán nhỏ nhặt, chỉ lo cho ích lợi bản thân thì ánh mắt quá là thiển cận, không có trí mưu, nếu khiến các thế gia phân liệt, Lục Phiến môn bị tan rã, có khác gì tự chặt đi một cánh tay của mình, mong Chính Sự đường lấy đại cục làm trọng!”
“Thôi tướng công, thời đại của các người đã qua rồi, phải biết cách thỏa hiệp và thoái nhượng!”
Lấy đại cục làm trọng? Không phải các ngươi mới là kẻ phải lấy đại cục làm trọng hay sao?
Thời đại của Thôi gia đã qua?
Thôi Diễn tức giận đến cả người run rẩy, nhưng nhìn đôi mắt thản nhiên của Mạnh Kỳ, lão hiểu đối phương đã có chuẩn bị rồi mới đến!
Phải làm cái gì bây giờ?
Mạnh Kỳ cười: “Mỗ chẳng phải là mơ ước gì cái chức tổng bộ đầu này, chỉ là vì sắp tới thời kì hỗn loạn, nên mới định tạm thời chấp chưởng, ổn định nhân tâm, đến khi tìm được Tư Mã tổng bộ đầu hoặc tình thế đã ổn định lại, mỗ nhất định sẽ thoái vị nhường lại cho người khác.”
Nhiêu đó thời gian là đủ cho hắn sửa lại danh hiệu, xem được những tin tức cơ mật của Lục Phiến môn!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tạm thời?” Vậy chẳng phải là cho chúng ta cơ hội tranh thủ hay sao? Kha Dự Chương và Lý Đông lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Thôi Diễn và Tống Thủ Nhân đang bị ép tới phát khùng, nhưng nghe hắn nói chỉ là tạm thay, thì cũng nhẹ nhõm đi một chút, thấy bảy đại thần bộ đều tán đồng, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Để Chính Sự đường chúng ta bàn lại.”
Chỉ là tạm thay mà thôi, cũng không đến nỗi là không được.
Thoái nhượng thỏa hiệp là chuyện các vị tướng công Chính Sự đường thường làm.
Triệu Hằng làm bộ không quen biết Mạnh Kỳ, định rời đi, khi lướt qua nhau, nghe thấy Mạnh Kỳ truyền âm: “Triệu lão Ngũ, ta chỉ giúp ngươi được tới đây thôi, còn không thừa dịp khoảng thời gian này thiết lập chút trao đổi ích lợi với các thế gia, xác định tổng bộ đầu mới đi.”
Triệu Hằng bước đi, Thôi Diễn và Tống Thủ Nhân theo sát phía sau.