Nhất Thế Chi Tôn - Chương 348: Tìm đọc hồ sơ
Mấy người Triệu Hằng rời đi, Chu Y lâu trở về im lặng.
Mạnh Kỳ đi tới chỗ ngồi cao nhất dành cho tổng bộ đầu, chỗ Triệu Hằng vừa ngồi, đứng thẳng trước chỗ ngồi, ánh mắt bình thản, nhìn bát đại thần bộ, cười:
“Mỗ một bước lên trời, tứ kiếp gia thân, đến nay vẫn chưa tới hai mươi lăm tuổi, đã bước qua nấc thang trời thứ hai, đạt tới bát trọng thiên, Địa bảng xếp thứ mười tám, không kém Đại Tông Sư bao nhiêu, năm đó Tô Vô Danh Tô tiền bối ở tuổi này cũng còn hơi kém mỗ một ít.”
“Nói mấy thứ này không phải để tự thổi phồng bản thân, mà là muốn mời chư vị thần bộ đoán, chí hướng của mỗ là cái gì?”
Câu nói rất quen, làm Tô Việt nhớ tới ngày đầu tiên “Cuồng Đao” lại đi vào cửa lớn Tô gia, trong lòng chợt hơi hoảng hốt.
Triệu Minh Triệt nghe hắn nói, nghĩ tới bản thân, có chút nản lòng thoái chí, không nhịn được thở dài: “Mọi người đều đoán Tô kim chương, ách, tổng bộ đầu ngươi bao lâu nữa thì chứng được Pháp Thân, có giống Tô Vô Danh vừa đột phá là có ngay đặc thù truyền thuyết hay không.”
“Chí hướng của Tổng bộ đầu nhất định không phải chỉ là Pháp Thân Nhân Tiên chi cảnh, sơ chứng Pháp Thân là có truyền thuyết đặc thù, mà còn muốn đạt tới thành tựu từ thời cận cổ tới nay chưa ai có, thành tựu Thiên Tiên.” Triệu Cảnh Nguyệt nói theo.
Các thần bộ đều gật đầu. Người này là người đầu tiên sau Nhân Hoàng có tứ kiếp gia thân, là tông sư tuổi trẻ nhất, nếu ngay cả người này mà còn không có khả năng chứng Pháp Thân, thì trong thiên hạ còn có ai dám nói mục tiêu của mình là Pháp Thân?
Hơn nữa trước có Lục đại tiên sinh, sau có Tô Vô Danh, chí hướng của “Cuồng Đao” tất nhiên không chỉ ở nhiêu đấy.
Mạnh Kỳ gật đầu, lạnh nhạt nói:
“Nếu chư vị thần bộ đều biết mỗ chỉ quan tâm tới Pháp Thân, vậy thì còn lo lắng cái gì?”
“Lục Phiến môn tổng bộ đầu quả thực là quyền to chức lớn, địa vị cao cả, nhưng có so bằng được với Pháp Thân không?”
“Chư vị có bao giờ lo Lục đại tiên sinh, Tô tiền bối lại mơ ước vị trí tổng bộ đầu hay không? Bọn họ sẽ không, mỗ cũng sẽ không! Mỗ lấy bọn họ làm mục tiêu, mỗ muốn sóng vai với họ, chứ không phải chỉ nhốt mình ở trong cái vị trí Lục Phiến môn tổng bộ đầu nhỏ bé này!”
Này…… Các thần bộ đều bị lời lẽ đầy tự tin của Mạnh Kỳ làm cho dao động. Tô Mạnh quả không phụ cái chữ ‘cuồng’, ngay cả vị trí Lục Phiến môn tổng bộ đầu cũng khinh thường, cứ như hắn đã là Pháp Thân cao nhân vậy.
Những lời tương tự Mạnh Kỳ cũng đã từng nói khi trở về Tô gia, tỏ ý hắn không quan tâm tới cái chức gia chủ, nhưng lúc này, cũng là những lời như thế, song lại mang tới lực thuyết phục mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, người nghe đều cảm thấy đương nhiên phải là như thế!
Bởi vì lúc ấy hắn mới chỉ là hạng đầu Nhân bảng, cứ sau vài năm sẽ bị đổi mới một lần, mới chỉ là ngoại cảnh, mà vọng ngôn bảo mình muốn xưng hùng võ đạo, đuổi theo tiền bối, sóng vai tiên nhân, nên ai cũng cười nhạo hắn cuồng vọng tự đại.
Nhưng bây giờ hắn đã là Tông Sư, cách Ngoại Cảnh đỉnh phong chẳng còn xa lắm, nấc thang trời thứ ba cũng có khả năng vượt qua, lại còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, tiềm lực bản thân có tứ kiếp gia thân, không ngừng đạt được kì tích siêu phàm, giết được những người mạnh hơn cả hắn, nên hắn nói mục tiêu của hắn là Pháp Thân thì mọi người đều nghĩ đương nhiên là như thế, Nhân Tiên không đủ, Địa Tiên, Thiên Tiên mới là cảnh giới mà hắn nên nhìn vào.
Cho nên, Tô Mạnh thật sự không có lý do gì chiếm đi chức vị tổng bộ đầu của họ, sẽ không tự nhốt mình ở Thần đô.
Cho nên, thời gian hắn tạm lãnh chức này chính là cơ hội của họ!
Thời gian này kéo ra càng dài thì càng tốt!
Mạnh Kỳ cảm nhận được biến hóa cảm xúc của họ, mỉm cười: “Đại kiếp đã gần kề, thiên hạ đã sắp hỗn loạn, đại kiếp cũng là đại sinh cơ, nếu không thừa dịp này truy đuổi cảnh giới truyền thuyết kia, chẳng phải lãng phí cơ hội hay sao?”
Cảnh giới Truyền Thuyết? Từ hồi Bá Vương đến nay chẳng còn ai chứng được cảnh giới truyền thuyết đó nữa! Đám thần bộ cứng cả người, họ đều đã quá coi thường sự cuồng của “Cuồng Đao”! Tên này còn muốn trở thành truyền thuyết, trở thành đại năng thay trời đổi đất!
Một chữ cuồng là không đủ cho điều này!
Mạnh Kỳ nghiêm mặt:
“Vì mỗ chỉ là tạm thay, nên chư vị ai cũng có cơ hội trở thành tổng bộ đầu.”
“Nhưng muốn trở thành tổng bộ đầu, không kể có thế gia ở sau lưng ủng hộ, mà còn phải chứng minh được thực lực bản thân. Ai là người đầu tiên điều tra ra được việc tổng bộ đầu mất tích, ta tin rằng chư công Chính Sự đường sẽ đánh giá cao người đó, đó chính là một lợi thế khi trao đổi với chư công.”
Minh Bích Không biến sắc, chắp tay nói: “Tổng bộ đầu giáo huấn rất đúng, thuộc hạ lập tức đi điều tra việc này!”
Kha Dự Chương, Lý Đông, Triệu Tĩnh Nguyệt cũng gật đầu:
“Tổng bộ đầu giáo huấn rất đúng!”
Mạnh Kỳ bình thản nói: “Nếu đã thấy ta nói đúng, sao còn không đi làm đi? Liễu thần bộ lưu lại.”
Các thần bộ nhanh chóng rời đi, “Tử Bằng thần bộ” Liễu Sinh Minh cảm khái: “Chỉ mất có mấy câu đã thu phục được đám gia hỏa tâm cao khí ngạo này, để họ nhiệt lòng đi làm theo mệnh lệnh, tổng bộ đầu, ngài làm tốt lắm!”
“Vừa rồi khí thế phong tư của ngài không có thua tổng bộ đầu tí xíu nào đâu.”
Lão cười nịnh nọt: “Thuộc hạ vừa rồi thiếu chút nữa là tưởng Tư Mã tổng bộ đầu đang đứng ở trước mặt, không, Tư Mã tổng bộ đầu hồi đó cũng phải mất thời gian lâu hơn nhiều mới thu phục được bọn họ.”
Mạnh Kỳ cười cười: “Chỉ là thiên thời địa lợi nhân hoà vừa vặn, nên nhiếp chi lấy uy, xu chi lấy lợi, giống treo bó cỏ trước mặt con lừa, tay thì cầm cái roi, đương nhiên là có hiệu quả rồi.”
Không đem cái chức tổng bộ đầu ra làm mồi nhử, đám Lão Du Tử kia làm sao chịu nghe lời như thế!
“Đạo lý đó mọi người đều biết, nhưng có được mấy ai làm được thành công. Thủ đoạn của tổng bộ đầu thực khiến ty chức vô cùng khâm phục.” Liễu Sinh Minh tiếp tục vuốt mông ngựa.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt: “Tổng bộ đầu rốt cuộc là mất tích ra sao? Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử có xác định được nguyên do hay không?”
Liễu Sinh Minh cười: “Tổng bộ đầu minh giám, ở đây có đầy đủ hồ sơ, ngài vừa xem, ty chức vừa giải thích.”
Lão chỉ vào hai đống hồ sơ ở trên bàn.
Mạnh Kỳ lật xem hồ sơ, nghe Liễu Sinh Minh nói: “Hoàng thượng quả thật là chết bất đắc kỳ tử, ài, cái chuyện thải bổ là phải chú ý bản thân không được động tình, không được để mình trầm mê vào hoan ái khoái hoạt, nếu không tinh quan sẽ không vững, tiết ngược về thân, tẩu hỏa nhập ma, ty chức lúc nào cũng nhắc hoàng thượng không ngừng về chuyện ấy, nhưng y lại coi đó là gió bên tai, thời gian đầu còn chút cẩn thận, sau này thì để cho mình trầm mê vào, mấy hôm trước thích một cung nữ, phong làm Mai phi.”
“Chắc đã động tình mà lại luyến tiếc ích lợi từ thải bổ, cho nên cuối cùng chết ở trên bụng Mai phi. Cũng vì chuyện này mà suýt chút nữa liên lụy ty chức bị hoài nghi, may mà phương pháp thải bổ của hoàng thượng không phải là lấy từ tay ty chức, mà tìm được trong điển tàng của Triệu thị, cho nên ty chức mới thoát được nghi ngờ.”
Đọc xong ghi chép khám nghiệm tử thi, Mạnh Kỳ tiếp tục lật qua trang sau, thuận miệng hỏi: “Đã kiểm tra Mai phi kia chưa?”
“Trang sau có ghi chép, Mai phi tu luyện là nội công Triệu thị, không có mị cốt, cũng chưa từng tu luyện phép thải bổ.” Liễu Sinh Minh hồi đáp.
Cái chết của hoàng đế xem ra không có vấn đề gì, chờ Chính Sự đường chính thức xác nhận hắn làm tổng bộ đầu, hắn sẽ thẩm vấn Mai phi thêm một chút. Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Tư Mã tổng bộ đầu mất tích lúc nào?”
“Cũng chính là đêm đó. Hoàng thượng chết bất đắc kỳ tử, Tư Mã tổng bộ đầu nghe tin lập tức chạy tới cung thành, hỗ trợ xử lý việc này, từ lúc đó là hoàn toàn không còn nhìn thấy nữa.” Liễu Sinh Minh giọng đầy nghi hoặc, “Tần vương là người trấn thủ cung thành đêm đó, bảo rằng chưa hề nhìn thấy Tư Mã tổng bộ đầu đến, các cường giả trông coi tường thành và đại môn cũng nói không hề nhìn thấy tổng bộ đầu, cứ như ông ấy không hề tới hoàng cung.”
“Với thực lực của Tư Mã tổng bộ đầu, Chu Y lâu đến hoàng cung cũng chỉ có ‘mấy bước’, trên đường có phát hiện dấu vết giao thủ gì không?” Mạnh Kỳ đọc hồ sơ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Không có, đêm đó bởi vì hoàng thượng chết bất đắc kỳ tử, nên Tư Mã tổng bộ đầu đã kích phát hoàn toàn Thần đô đại trận, không hề phát hiện bất cứ dấu hiệu câu động thiên địa chi lực nào.” Liễu Sinh Minh chỉ vào một chỗ trong hồ sơ, “Với thực lực của Tư Mã tổng bộ đầu, dù có là Pháp Thân mai phục đánh lén ông ấy, không câu động thiên địa chi lực, thì cũng không có khả năng khiến ông ấy mất tích thần không biết quỷ không hay, trừ phi ông ấy tự nguyện.”
Lão có ý nghi ngờ này là Tư Mã Thạch tự mình làm , nhưng không nghĩ ra được mục đích.
“Không hẳn.” Mạnh Kỳ nói.
“Không hẳn?” Còn có khả năng nào khác?
Mạnh Kỳ quay qua nhìn lão: “Ngươi xuất thân Tố Nữ đạo, chẳng lẽ đã quên Lưỡng Nghi phân giới khăn?”
Có thứ còn cao cấp hơn nó nữa, Sơn Hà Xã Tắc đồ chẳng hạn!
Chỉ cần để sẵn ở trên đường, để Tư Mã Thạch tự mình xông vào, là có thể thần không biết quỷ không hay xách ông ta đi, mà không để lại dấu vết vì, bởi vì chủ chiến trường không phải là ở đó!
Liễu Sinh Minh giật mình, cười gượng: “Ty chức không ở trong hạch tâm của Tố Nữ đạo, làm sao biết Lưỡng Nghi phân giới khăn.”