Nhất Thế Chi Tôn - Chương 35: Ngư Hải hỗn loạn
Nam tử Tu La tự xách hai thanh đao màu xám trắng như làm bằng xương, đôi mắt rực lửa, đầy giận dữ rất không bình thường.
– Lâu Già, đừng có sinh sự, để người Ngư Hải đi hết rồi, ngươi muốn đánh thế nào, ta đánh thế đó với ngươi.
Nữ tử Tuyết Sơn phái xen vào.
Lâu Già hít vào một hơi, phẫn nộ trong ánh mắt giảm bớt khá nhiều, nhìn Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nói:
– Mau cút, nếu không phải nơi này không thích hợp chiến đấu, nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt!
Đối mặt loại người này, có là tượng gỗ cũng phải nổi giận, Mạnh Kỳ giận dữ, túm lấy Lưu Hỏa.
Nhưng Giang Chỉ Vi đã truyền âm nhập mật:
– Đừng để y ảnh hưởng, y tu luyện là Phẫn Nộ tướng trong Tu La lục tướng, có thể làm lây lửa giận của mình sang cho người khác, càng giận càng mạnh, bị thương càng nặng chiến lực càng cao.
Mạnh Kỳ nghe mà cả kinh, hít sâu, bình tĩnh lại.
– Nhìn cái gì nữa, còn không mau cút đi!
Lâu Già mắng to.
Nữ tử Tuyết Sơn phái bay tới, lạnh lùng:
– Lâu Già, đừng có lan đến người khác.
Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ đã mở miệng, nhìn lên Lâu Già, lạnh lùng trào phúng:
– Không sao, đánh hắn không ảnh hưởng tới người khác đâu!
Giống như người nữ tử Tuyết Sơn phái đang khuyên nhủ là hắn vậy.
– Cái gì?
Lửa giận trong mắt Lâu Già rực cháy.
Vừa rống xong, kiếm quang đã sáng lên, mặt đất như có một vầng mặt trời mọc lên, ánh nắng nóng hực bắn ra bốn phía, chiếu khắp bát phương, kiếm quang và ánh nắng giao hòa vào nhau, không sao phân ra được!
Lâu Già cảm nhận được kiếm quang chém ngay vào mặt, mang theo hơi nóng khủng khiếp, trong kiếm quang có mang theo phản xạ, phản chiếu ánh kiếm chém tới từ cả hai bên vào sau lưng, không nhìn ra được cái nào mới là ánh kiếm thật.
– Khốn kiếp!
Y rống lên giận dữ, cả hai đao cùng vung ra, như tạo thành một quả cầu màu xám trắng, ngăn cản ánh kiếm ở khắp xung quanh, bên trong quả cầu trắng lại có ánh sáng đỏ, giống như quả cầu nhốt ánh nắng!
Đang đang đang! Tiếng va chạm vang lên không ngừng. Mặt trời mọc lên càng thêm rực rỡ, màu trắng và màu đỏ quấn hòa với nhau, bốc thẳng lên trời, người ở xung quanh không hề bị ảnh hưởng, chỉ thấy nóng hơn mà thôi.
Ầm!
Mặt trời nổ tung, giữa không trung hiện ra thân ảnh Lâu Già.
– Đáng chết, đáng chết!
Ykhông ngừng rống lên giận dữ, thân hình bành to ra, cao cả một trượng, áo khoác màu đen giống cà sa hiện lên sắc đỏ, mỗi một tấc cơ bắp đều ngập tràn sức mạnh, so với vừa rồi, khí tức ước chừng tăng lên ba thành!
Mạnh Kỳ lơ lửng đối diện y, mặc áo trắng, kiếm đỏ rực.
Hai người giao thủ làm các cao thủ ngoại cảnh ở Ngư Hải thành đều ngước lên xem.
– Dừng tay!
Đang lúc Lâu Già định tấn công, nữ tử Tuyết Sơn phái đã bay vào giữa cản lại.
Cô lạnh lùng nói:
– Đợi người Ngư Hải đi hết đã, các ngươi tha hồ giải quyết với nhau, nếu bây giờ còn đánh tiếp, sẽ trở thành kẻ địch với Tuyết Sơn phái ta!
– Được.
Mạnh Kỳ gật đầu.
Lâu Già nhìn hai người, lửa giận từ từ rút đi, thân hình thu nhỏ lại:
– Tuyết Lãnh Chiêu, nếu không phải Đại A Tu La có lệnh, hôm nay ngay cả ngươi ta cũng giết!
Y tức giận hừ một tiếng, quay đầu bay đi.
Tuyết Lãnh Chiêu quay sang nhìn Mạnh Kỳ:
– Dù ngươi có bối cảnh gì, ở Hãn Hải lại đi đắc tội người Tu La tự, tốt hơn nên bỏ trốn cho nhanh đi.
Cô lại bay xuống, tiếp tục giám sát người thường rời đi.
Mạnh Kỳ thu hồi Lưu Hỏa, hạ xuống đất, Giang Chỉ Vi truyền âm nhập mật:
– Cố ý ra tay?
– Ừ, ra vẻ như vậy mới khiến Huyền Nữ và Hoan Hỉ Bồ Tát bỏ qua.
Mạnh Kỳ gật đầu.
Mấy người đó tuyệt không thể ngờ hắn lại dám xung đột với người của Tu La tự ở ngay Ngư Hải, chỉ cần không ở trong phạm vi hai trượng quanh Huyền Nữ, sẽ không bị nhân quả tương liên làm cô ta cảm nhận được!
Mạnh Kỳ nói thêm:
– Hơn nữa rõ ràng là Lâu Già có ý cố tình khiêu khích, ta thấy rất lạ…
– Có lẽ do tu luyện Phẫn Nộ tướng mà thôi.
Giang Chỉ Vi nhăn mày, có vẻ cũng không tin nổi vào lời giải thích của mình:
– Lâu Già và Tuyết Lãnh Chiêu đều là đệ tử kiệt xuất của Tu La tự và Tuyết Sơn phái, thành tựu ngoại cảnh đã gần mười năm, rất có hi vọng bước qua nấc thang trời thứ nhất.
– Đối thủ tốt.
Mạnh Kỳ mỉm cười, tay phải nắm chặt từ từ mở ra.
– Ừ, đúng là đối thủ tốt.
Giang Chỉ Vi và hắn nhìn nhau cười.
Thích được đấu với đối thủ không chênh lệch nhiều với mình là mặt giống nhau của hai người.
Nhưng Mạnh Kỳ còn thích khi dễ những kẻ địch yếu hơn mình nữa!
Giang Chỉ Vi ngẩng đầu nhìn sắc trời:
– Ta đi tìm người bổn môn, xẩm tối sẽ gặp nhau ở Quảng Lăng phố.
– Ừ.
Hai người chia tay.
Hắn mới vừa đi qua một con phố, đằng sau có một người đuổi theo, cười ha ha nói:
– Huynh đài đằng trước xin dừng bước!
Giọng nói rất quen, khí tức cũng rất quen. Mạnh Kỳ quay lại, thấy một nam tử trung niên mặc bào dài, có năm chòm râu dài, đôi mắt lúc nào cũng híp lại.
Ngân Chương bộ đầu Tiền Giai?
Hồi ở Dĩnh thành, Tiền Giai từng cùng mấy người Mạnh Kỳ truy tìm người Thần Thoại, sau này bởi vì cứu thái tử nên được điều về Thần đô, có từng gặp lại Mạnh Kỳ một lần, mời Mạnh Kỳ dự tiệc, nhưng Mạnh Kỳ không đi.
Y nhận ra mình? Mạnh Kỳ bất động thanh sắc nhìn Tiền Giai:
– Bằng hữu, chuyện gì?
Tiền Giai cười tủm tỉm:
– Một kiếm vừa rồi đánh lui Nộ Đao Tu La của huynh đài làm người ta kính nể. Tại hạ Tiền Giai, nhân sĩ Thần đô, mạo muội đi theo, mong được chỉ dẫn.
Là vì nhìn thấy đánh nhau vừa rồi mà tới? Mạnh Kỳ mỉm cười:
– Tiền huynh đừng khách khí.
Tiền Giai cảm khái:
– Gần đây Tuyết Sơn phái, Tu La tự và Kim Cương tự rất hay lui tới, có dấu hiệu muốn liên thủ với nhau, Tu La tự luyện Phẫn Nộ tướng và Sát Lục tướng luôn không thể khống chế cảm xúc, không ngừng khơi mào đánh nhau, nếu đánh không lại y, đương nhiên bị buộc rời khỏi Ngư Hải và Tham Hãn. Nếu đánh thắng, thì cũng là đụng chạm đến trưởng bối A Tu La của y, kiểu nào kết quả cũng đều là không tốt.
– Huynh đài vừa rồi vận khí may lắm, chỉ là đánh ngang tay, nếu không… Ai, Tu La tự từ hồi Đại A Tu La Mông Nam quật khởi, lúc nào cũng bao che khuyết điểm cho nhau.
Đây là đánh thằng nhỏ thằng lớn ra, đánh thằng lớn thằng già ra đó hả… Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh:
– Ý huynh là Tu La tự đang cố ý khiêu khích?
– Hơn phân nửa như thế. Nhưng không biết mục đích là gì mà thôi. Có lẽ muốn thừa dịp các phái các gia tộc còn chưa tới nhiều cường giả, muốn chiếm lấy Tham Hãn Ngư Hải, tranh thủ sớm ngày phát hiện thần chưởng.
Tiền Giai than thở, nhìn quanh:
– Tiền mỗ một mình tới đây, hy vọng gặp được cơ duyên, dù có chút manh mối, nhưng thế đan lực bạc khó mà thành công, nay gặp huynh đài không sợ mạnh mẽ mà thực lực cao cường, trong lòng có phần kính nể, muốn mời huynh đài liên thủ.
– Có chút manh mối?
Mạnh Kỳ nhíu mày, lung tung kéo người đi cùng như vậy không có an toàn đâu à!
Tiền Giai gật đầu:
– Tiền mỗ biết một chỗ có phật quang bốc lên mà không ai biết, nhưng nếu một mình tới đó thì không dám.
Y thấy Mạnh Kỳ nghi ngờ, hạ thấp giọng:
– Nói thực, Tiền mỗ còn mời một bằng hữu nữa, y với Tiền mỗ là chỗ quen biết, sẽ gặp nhau ở Ngư Hải, rất là đáng tin.
– Vậy tại sao huynh lại mời ta?
Mạnh Kỳ ra vẻ cẩn thận.
Không quen mà làm như thân, kéo đi làm một chuyện không tầm thường, muốn biến ta thành pháo hôi à?
– Ngư Hải và Tham Hãn hiện giờ có quá nhiều ngoại cảnh Tây Vực, đi hai người vẫn có vẻ yếu quá.
Tiền Giai cười:
– Những người khác ta không biết thực lực, mà ta cũng không yên tâm, huynh đài đánh ngang tay với Nộ Đao Tu La, nên Tiền mỗ mới dám mời.
Y vẻ rất nghiêm chính:
– Tiền mỗ cũng coi như lão luyện giang hồ, những ngoại cảnh thành danh Tiền mỗ đều cơ bản biết cả, huynh đài lại rất lạ mặt, cho hỏi lai lịch thế nào?
Mạnh Kỳ cười cười:
– Mỗ trốn ở Bá Mật rất nhiều năm, đương nhiên huynh không biết được. Nay kẻ thù đã chết khá nhiều, sương đỏ ở Bá Mật cũng bắt đầu bị tiêu tán, nên mới tới Ngư Hải thử thời vận, nếu lấy được thần chưởng tổng cương, nhất định sẽ giết sạch kẻ thù còn sót lại!
Tiền Giai cẩn thận cảm ứng khí tức Mạnh Kỳ, phát hiện không thể phán đoán ra được tuổi của hắn, khẽ cười:
– Tên họ đại danh?
– Thân Báo.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm.
– Thân huynh, Tiền mỗ biết chuyện này đột ngột, chắc chắn ngươi sẽ thấy nghi ngờ, đây là chuyện đương nhiên. Hay là chúng ta tới quán rượu đây ngồi một lát, trò chuyện, chờ vị bằng hữu kia của ta tới, đưa ra chứng cớ rõ ràng, sau đó quyết định cũng không muộn.
Tiền Giai thịnh tình mời.
Mạnh Kỳ đang muốn tìm hiểu tin tức, nên đi theo Tiền Giai vào quán rượu, nghe y kể lại chuyện gần đây ở Ngư Hải, trong lòng bắt đầu định.
Một lúc sau, có tiếng bước chân đi lên lầu, Tiền Giai vui vẻ:
– Đến rồi!
Y đứng dậy ra đón một người, giới thiệu với Mạnh Kỳ:
– Giang Đông Chu gia Chu Thu Sơn.
Người này ba mươi tuổi, mặc áo bào viên ngoại, thấp béo ục ịch, ngũ quan phổ thông, dưới mi phải có một cái nốt ruồi đen.
– Vị này là đến từ Bá Mật, Thân Báo Thân huynh.
Tiền Giai chỉ Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ hơi chắp tay chào Chu Thu Sơn, vừa muốn ngồi xuống, trong đầu bỗng có một ý tưởng bốc lên: “Ba mươi tuổi, ngũ quan phổ thông, thấp béo ục ịch, dưới mi phải có một nốt ruồi đen…”
“Chính là diện mạo Tứ Phúc Thiên Quan Tề sư huynh từng miêu tả!”
Lúc còn ở Thần đô, Tề Chính Ngôn từng có cảm giác nhìn thấy Tứ Phúc Thiên Quan, tiếc là không đuổi theo kịp, nhưng đã mô tả tướng mạo cho Mạnh Kỳ, giống hệt Chu Thu Sơn này!
Y chính là Tứ Phúc Thiên Quan của Thần Thoại?
Tiền Giai có biết hay không?
Đây là cái bẫy, hay chỉ đơn thuần là kéo người đi cho đủ số để tầm bảo?
Mạnh Kỳ bất động thanh sắc ngồi xuống:
– Chu huynh, các ngươi có thu hoạch gì?
Chu Thu Sơn chất phác cầm ra một vật:
– Chúng ta tìm thấy nó ở chỗ phật quang bốc lên đó.
Đây là một viên niệm châu màu đen, đã không còn sức mạnh gì, đầy vẻ tang thương của thời gian.
– Ta còn mời đến một người nữa để giúp đỡ, là một cao thủ tuyệt đỉnh, y sắp tới rồi.
Y bổ sung, nhìn Mạnh Kỳ:
– Cũng là đến từ Bá Mật.