Nhất Thế Chi Tôn - Chương 36: Biết tiến thối
– Cũng đến từ Bá Mật?
Tiền Giai mày giãn ra, vui sướng:
– Là vị tiền bối kia?
– Ừ, chính là ông ta.
Chu Thu Sơn cười:
– Ta hao hết miệng lưỡi, rốt cuộc cũng làm tiền bối tin tưởng thành ý của chúng ta, đồng ý cùng đi thăm dò.
Hai người thấy Mạnh Kỳ có vẻ nghi hoặc, Tiền Giai cười:
– Thân huynh, Thu Sơn tìm được một cường giả rất mạnh, chúng ta rất là kính nể, ha ha, ông ấy cũng tới từ Bá Mật, không biết ngươi có biết hay không?
– Tên gì? Danh hiệu là gì?
Mạnh Kỳ chẳng biết được mấy người ở Bá Mật, hỏi đại.
Tiền Giai cười:
– Tiền bối họ Lô tên Giang, trốn ở Bá Mật nhiều năm, danh hào ngày xưa không nói, nay tự đặt cho mình cái hào là Dư Sinh cư sĩ.
– Dư Sinh cư sĩ, hắc, an độ dư sinh, vì sao còn đến Ngư Hải giúp vui?
Mạnh Kỳ khẽ cười.
Chu Thu Sơn nói:
– Hiện cường giả các đại phái Tây Vực và cường giả cao thủ các nơi chưa tới, cao thủ tuyệt đỉnh chính là hàng đầu rồi. Mặc kệ an độ dư sinh hay không, có lấy được thần chưởng truyền thừa hay không, được chia mấy món bạn sinh Phật bảo cũng đã tốt lắm rồi.
– Thực lực ông ta thế nào?
Mạnh Kỳ thưởng thức chén trà.
Tiền Giai nghiêm mặt:
– Lúc chúng ta gặp Lô tiền bối, ông ấy đang đánh bất phân thắng bại với một trong mười ba A Tu La của Tu La tự Nan Đà Long Vương.
Giọng nói hiện rõ sự kính nể.
Tu La tự từ Đại A Tu La Mông Nam trở xuống có bốn Đại A Tu La vương, mười ba A Tu La và hai mươi Tu La, trong đó, Nan Đà Long Vương đứng hàng đầu trong hàng ngũ A Tu La, được xem là có hi vọng đột phá tới tông sư, trở thành A Tu La vương, đánh được ngang tay với y, Lô Giang này quả thực không thể khinh thường!
– Nếu Lô tiền bối lấy được kì ngộ lần này, chắc tương lai sẽ trở thành tông sư.
Chu Thu Sơn gật gù.
Mạnh Kỳ cười cười:
– Bá Mật rất rộng, mỗ chưa từng gặp người này.
Tiền Giai và Chu Thu Sơn gật đầu, nghĩ vậy cũng là chuyện đương nhiên. Bá Mật là nơi không có pháp luật, nếu hai ngoại cảnh gặp nhau, mà thực lực chênh lệch quá nhiều, chắc chắn sẽ đánh nhau, người mạnh giết ngay người yếu. Thân Báo còn sống tới bây giờ, chứng tỏ hắn chưa gặp phải ai mạnh hơn mình, hoặc có cường giả mạnh hơn để dựa vào.
Khả năng sau quá nhỏ, cho nên Thân Báo chưa hề gặp Lô tiền bối cũng là chuyện bình thường!
Tiền Giai đang định nói chuyện, lỗ tai đột nhiên khẽ động, đứng dậy, cười rạng rỡ:
– Lô tiền bối đến rồi.
Mạnh Kỳ không biết ai là Lô tiền bối, nhưng nhìn thấy mới biết, thì ra là người quen!
Chu Thu Sơn cũng đứng dậy, cùng Tiền Giai đi ra đầu thang đón, cung kính chào.
Một giọng nói già cả khàn khàn vang lên:
– Tu La tự càng ngày càng ngang ngược, lão phu sợ lỡ mất cơ hội, không muốn trì hoãn nữa.
Lão thản nhiên nhận lấy lễ kính của Tiền Giai và Chu Thu Sơn, đi về phía phòng.
– Tiền bối quả là quyết đoán.
Tiền Giai cười ca ngợi:
– Lô tiền bối, bên trong có một vị bằng hữu cũng đến từ Bá Mật, sẽ cùng chúng ta liên thủ.
– Nga, đến từ Bá Mật? Không biết lão phu có biết không?
Ngữ khí rất lạnh nhạt, giống như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, cao cao tại thượng.
Tiền Giai đẩy cửa phòng, thấp giọng nói:
– Thân Báo Thân huynh, Lô tiền bối đã đến.
– Thân Báo…
Lô Giang đã đi tới cửa thì dừng lại.
Bào dài đen, tai to rộng, mắt tam giác, mặt đầy nếp nhăn, a, chính là “người trông cửa” được Mạnh Kỳ giải thoát!
Lô Giang nhìn thấy trong phòng có một nam tử áo xanh, mặt mày bình thường, có vẻ lạnh lùng, khóe môi nhếch lên tiếu ý.
Thân Báo?
Thân Báo là hắn?
Trong nháy mắt, Lô Giang như trở về lúc đó, cánh cửa vẽ mở ra, từ trong toát ra khí tức bàng bạc mạnh mẽ, áp động hư không, khủng bố nhiếp người!
– Thân huynh, vị này chính là Lô tiền bối.
Tiền Giai giới thiệu .
Nói xong, y lập tức cảm thấy có khác thường. Lô Giang sững sờ đứng bên cửa, mặt đầy mồ hôi hột.
– Lô tiền bối, sao vậy?
Hai người khẽ hỏi.
Lô Giang há miệng, nhưng không thốt ra lời, sau mấy lần khó nhọc cố gắng, mới nặn ra được một nụ cười nhìn còn khó coi hơn là khóc:
– Thân tiền bối, chúng ta lại gặp nhau, cuộc sống thực là không đâu không gặp mặt.
Thân, Thân tiền bối? Tiền Giai và Chu Thu Sơn đến giờ mới hiểu vì sao Lô Giang hoảng sợ, ngạc nhiên quay qua nhìn Mạnh Kỳ.
Làm một lão quái đánh ngang tay với Nan Đà Long Vương sợ tới như thế, Thân Báo rốt cuộc là người phương nào? Mạnh tới mức nào?
Ánh mắt hai người nhìn Mạnh Kỳ đã thêm phần sợ hãi.
Người này ẩn giấu quá sâu!
Mạnh Kỳ khẽ gõ mặt bàn, cố ý ba phải cái nào cũng được:
– Thần chưởng tổng cương xuất thế, làm sao mỗ không đến được?
Lô Giang cười bồi:
– Là ta không biết lượng sức, cũng không có hi vọng xa vời lấy được thần chưởng, chỉ là muốn tìm vài món bạn sinh Phật bảo mà thôi.
Tiền Giai đã tỉnh táo lại, cười gượng:
– Thân huynh thì ra chân nhân bất lộ tướng, vậy chuyện tìm đồ của chúng ta càng thêm dễ dàng.
Cốc cốc cốc, Mạnh Kỳ gõ mặt bàn, trong đầu suy nghĩ cực nhanh.
Biết mình “thần bí cường đại”, mà vẫn còn dám mời, không sợ sự thành bị diệt khẩu, e là bọn họ có chỗ dựa vào…
Nếu Chu Thu Sơn thật sự là Tứ Phúc Thiên Quan của Thần Thoại, vậy có nghĩa người của Thần Thoại…
Ta mặc dù có Sâm La Vạn Tượng môn, nhưng vẫn còn chưa đưa Vân Hạc chân nhân tới đây, lỡ chân nhân không có hứng thú với Như Lai Thần Chưởng hoặc không hứng thú thì sao?
Hơn nữa tổng cương hiện thế, Thiên Đế chỉ cần có thể thoát thân, tất nhiên sẽ tới, nấp ở đâu gần đó, bảo đám Chu Thu Sơn ra mặt đi tìm…
So sánh con bài chưa lật của hai bên, Mạnh Kỳ đứng dậy, cười vang:
– Mỗ không tham gia chuyện của các ngươi đâu.
Mặc kệ có phải là bẫy hay không, việc này cũng không nên dính vào!
Cuộc đời không có nhiều lần gặp may!
Không thể để sự tham lam che khuất tâm linh!
Nếu đã nhận ra Tứ Phúc Thiên Quan, mình nên thầm bám theo, liên lạc Tiên Tích, chờ người Thần Thoại tụ lại, cho bọn chúng một kích trí mạng, cần gì phải chui vào bãi nước đục này!
Hắn chắp tay sau lưng đi ra cửa, Tiền Giai và Chu Thu Sơn không dám ngăn cản, chỉ cố gắng thuyết phục mà thôi, còn Lô Giang thở hắt ra, thực là may mắn!
Đi qua Lô Giang, Mạnh Kỳ như cười như không liếc lão một cái.
Mạnh Kỳ đi xuống thang, Tiền Giai quay đầu nhìn Lô Giang:
– Lô tiền bối, Thân tiền bối có lai lịch thế nào?
Lô Giang nghĩ đến cái liếc mắt làm mình tê cả da đầu vừa rồi, do dự nói:
– Lão phu cũng không biết, nhưng hắn cực kỳ khủng bố. Lão phu cũng không địch nổi.
Mặc kệ cái khí tức kia có thật là của Thân Báo hay không, hắn chỉ cần kích phát ra khí tức đó, thì lão xa xa không phải là địch thủ!
– Như vậy à…
Chu Thu Sơn đăm chiêu gật đầu.
***
Trên đường dòng người càng ngày càng ít, các nhà ăn quán rượu thi nhau đóng cửa, nếu có người mở, thì ắt là cao thủ ngoại cảnh tới tìm đồ ăn.
Mạnh Kỳ đi dạo một vòng, tìm được không ít tin tức, đến xẩm tối, hắn trở lại Quảng Lăng phố. Giang Chỉ Vi đã chờ sẵn.
Hai người sóng vai mà đi, Giang Chỉ Vi truyền âm:
– Bổn môn hiện giờ chỉ có Khô Mộc Vinh Hoa Dư sư thúc tổ và Nam Minh Hỏa Tôn Hứa sư bá ở đây, còn sau này thì không biết có trưởng bối nào nữa không…
Cô báo hết tin tức tình báo Tẩy Kiếm các sưu tập được cho Mạnh Kỳ, cả chuyện ở chỗ nào đó của Ngư Hải Tham Hãn có phật quang bốc lên, và các đại phái gia tộc đã tới đây những ngoại cảnh nào.
Mạnh Kỳ cũng kể lại chuyện mình gặp Tiền Giai cho Giang Chỉ Vi, nhắc cô về việc Chu Thu Sơn rất có khả năng là Tứ Phúc Thiên Quan của Thần Thoại.
Giang Chỉ Vi gật đầu:
– Ta sẽ bảo tông môn chú ý.
– Nếu Thần Thoại tới đây, ngươi cũng nên nghĩ cho kĩ xem mình muốn làm gì. Nếu chỉ giống ta là muốn tìm người luận bàn thì tránh xa họ ra, còn nếu quyết định dính vào, thì phải tính cho kĩ xem phải làm như thế nào.
Nếu mưu toan thò tay mình vào để khuấy cho đục nước, làm ngư ông đắc lợi, thì với cảnh giới hiện giờ của Mạnh Kỳ là chưa đủ khả năng.
Mạnh Kỳ trầm ngâm:
– Tổng cương thần chưởng và bạn sinh Phật bảo rõ ràng ta đủ khả năng tranh giành, còn làm được cái gì thì còn phải hỏi người khác.
Tất nhiên phải báo cho Tiên Tích, để xem họ cử những ai đến đây, rồi bàn xem sẽ làm như thế nào, mình phải phối hợp thế nào.
Đương nhiên, nếu Tiên Tích cảm thấy nguy hiểm, mình không giúp được gì, cũng không thể ăn hôi giết Cửu Thiên Lôi Thần, thì đương nhiên mình cũng nên tránh xa mới tốt.
Tổng cương thần chưởng này đối với mình không hấp dẫn bằng phần pháp thân của Bát Cửu Huyền Công và Nguyên Thủy Kim Chương!
Mạnh Kỳ nói tiếp:
– Ta định lại vào Sâm La Vạn Tượng môn, bàn bạc với Vân Hạc chân nhân.
Giang Chỉ Vi không nói thêm gì, cùng Mạnh Kỳ đi vòng vèo, tìm chỗ kín đáo mở Sâm La Vạn Tượng môn.
Mạnh Kỳ đi về phía khách sạn của lão Tào, tiện tay báo luôn với Tạ tửu quỷ để liên lạc với Tiên Tích.
Còn chưa tới gần khách sạn lão Tào, Mạnh Kỳ đã khựng lại!
Đồ trong khách sạn đều đã nát bấy, không còn một ai, nền đất lún xuống ba tấc, chỉ cần một cơn gió thổi qua, chắc khách sạn sẽ sụp xuống ngay tức khắc.
Quan trọng nhất là, không thấy Tạ tửu quỷ!
– Giao thủ tập trung uy lực cấp dưới ngoại cảnh…
Giang Chỉ Vi nói.
Mạnh Kỳ tìm quanh một vòng, không thấy ám kí Tạ tửu quỷ để lại, trong lòng lo lắng.
– Chuyện gì vậy?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
– Không biết.
Không dám dừng lâu, hai người tìm một chỗ kín đáo, lấy Sâm La Vạn Tượng môn ra.
Mạnh Kỳ tiến vào xong, Giang Chỉ Vi cất Vạn Tượng môn vào nhẫn trữ vật.
Trời đã vào đêm, từ xa, bỗng có một làn ánh sáng chiếu rực lên trời, màu vàng óng ánh, lóng lánh như lưu ly, mang theo Phật ý thanh tịnh!
– Lại có phật quang bốc lên?